[Tiểu Lâu Truyền Thuyết] Quyển 5 - Phong Vân Tế Hội

Chương 262: Chỉ nên do ta




Liễu Hằng cố gắng kiềm chế tâm tình mâu thuẫn, thấp giọng hỏi: “Sao phụ thân lại ở đây?”

“Tất nhiên là nhờ quang vinh của con.” Liễu Vân Đào cười nói: “Từ sau khi liên quân ba nhà vào kinh, đạt quan hiển quý toàn thành đều bị đuổi đến các nơi trong cung, nhốt chung một chỗ với hoàng tộc, tiện bề cho họ canh chừng. Do quan hệ của nhà ta với con, liên quân ba nhà đều ngóng trông tương lai có thể lợi dụng Liễu gia chúng ta làm con tin, cho nên chưa từng bạc đãi. Khi con vào kinh, tướng quân Yên quốc liền thả hết cả nhà chúng ta, mà ta, là đặc ý ở lại nơi này chờ con.”

Liễu Hằng thấy vẻ mặt ông rất khuây khỏa, không hề có nửa phần ưu sầu đau khổ, trong lòng chẳng biết là cảm thụ gì: “Phụ thân dường như rất vui mừng?”

Liễu Vân Đào cười nói: “Tam điện hạ hoành đồ sắp thành, hưng thịnh của Liễu gia chúng ta cũng ngay trước mắt, vi phụ có lý do gì mà không vui mừng.”

Liễu Hằng im lặng ngẩng đầu, nhìn hoàng cung âm u, hoang bại thê lương kia, nghĩ phố xá kinh thành từng vô cùng huy hoàng phồn vinh phía sau, hiện giờ lại nơi nơi tường đổ phòng nát, trong lòng chua xót khó mà chịu nổi: “Hưng thịnh của Liễu gia? Phụ thân cảm thấy, sau khi đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, Liễu gia còn có thể huy hoàng như xưa sao.”

“Không phải huy hoàng như xưa, mà là càng hơn năm đó.”

Liễu Vân Đào quả quyết: “Tam điện hạ có thể dùng võ tướng được thiên hạ, nhưng không thể dùng võ tướng trị thiên hạ. Y cần văn quan, cần năng lại, để quản lý quốc gia. Mà hiện tại, dưới tay y không hề có bao nhiêu nhân tài như vậy. Cho nên y chung quy phải không so hiềm xưa, dùng mấy người cũ. Đã dùng ai cũng là dùng, vì sao không dùng Liễu gia chúng ta? Gia tộc ta nhiều đời làm quan, huynh trưởng thúc bá con đều từng lịch nhiệm các chức, rất có tài năng. Huống chi, chỉ vì tình cảm của con, tam điện hạ sẽ không thể làm khó Liễu gia, ngược lại dốc sức đề bạt. A Hằng, vi phụ có liệu sai?”

Liễu Hằng chỉ im lặng không nói gì.

Phụ thân bất kể trải qua bao nhiêu phong vân biến ảo, vĩnh viễn sừng sững không ngã, trước nay luôn đứng chỗ cao trên quyền thế này của y, tự nhiên là sẽ không liệu sai.

Trong lòng y uất ức khó giải, thật sự không muốn giờ này khắc này, đối mặt với phụ thân nữa: “Phụ thân, con còn quân vụ trong người, phải làm xong việc trước, mới có thể bồi phụ thân nói chuyện sau khi xa cách.”

Liễu Vân Đào cười gật đầu.

Liễu Hằng lúc này mới quay đầu đối mặt với Yên tướng vẫn lẳng lặng đứng ngoài mấy bước, nhẹ giọng hỏi: “Vẫn thỉnh tướng quân dẫn đường.”

Yên tướng kia lại cười: “Người ở nơi nào, Liễu lão hầu gia rất rõ. Mời ông ấy dẫn đường là được, ta là một người ngoài, chỉ ở ngoài cung canh giữ thay Liễu tướng quân.”

Chẳng trách họ sớm thả người nhà của y, chẳng trách họ lại cho phép phụ thân ở ngoài cung chờ mình. Đám tướng quân Yên quốc này, quả nhiên một kẻ *** hơn một kẻ.

Liễu Hằng chỉ đành quay đầu nói với Liễu Vân Đào: “Phụ thân…”

Liễu Vân Đào gật đầu: “Ta dẫn con đi là được.”

Ngữ khí của ông ta rất thoải mái, không hề miễn cưỡng. Liễu Hằng cắn răng, rốt cuộc mới nhẫn nại dằn xuống sự bực dọc không hiểu trong lòng, vẫy tay dẫn mọi người theo Liễu Vân Đào vào.

Hoàng cung các nơi đều có quân đội Yên quốc thủ hộ. Nhìn đoàn người họ vào, những nơi đi qua, quân đội vốn trú thủ lập tức hành lễ, sau đó triệt phòng.

Cứ thế đi thẳng một mạch, nhìn hoàng cung vốn nơi nơi đèn cung nến hoa minh châu mỹ ngọc, hiện giờ đều đổ nát hoang lương, hắc ám lành lạnh. Nghe thân sinh phụ thân bên cạnh, dùng một ngữ khí cực nhạt nhẽo, nói đến họa phúc khi nhiều năm hầu hạ chủ quân.

“Người Yên sáng nay đã tập trung trông chừng hết Hoàng thượng, chư hoàng tử, cơ thiếp, hoàng tôn tại Tử Thần điện, xem ra chính là vì tiện cho các người.”

“Mọi người?” Liễu Hằng ngữ khí hơi khác thường.

Mấy hoàng tử lớn tuổi của Tần vương hiện nay đều đã có con cái, lại thêm phi tần cơ thiếp của họ, người trong hoàng tộc nhốt tại Tử Thần điện kia, phải đến hơn một trăm.

Liễu Vân Đào quay đầu nhìn y: “Con cảm thấy quá nhiều người?”

Liễu Hằng thở dài một tiếng: “Nhiều ít… Cũng đã không có gì bất đồng.”

Nhưng Liễu Vân Đào lại dừng bước, ánh mắt nhìn quanh bốn phía: “Những người này đều là thân tín cấp dưới của con?”

“Tự nhiên.”

“Thế thì có mấy lời ban nãy không tiện nói, hiện tại vi phụ sẽ nói với con. Ta lại phải khuyên con lập tức quay đầu, chỉ huy đại cục trong thành, phái bộ tướng khác đến làm những việc này.”

“Phụ thân!”

Liễu Vân Đào nhíu mày: “Chẳng lẽ tam điện hạ đích thân hạ lệnh, nhất định phải do con làm hay sao?”

Liễu Hằng cười khổ lắc đầu. Tần Húc Phi không hạ bất cứ mệnh lệnh gì, chỉ là từ trên xuống dưới lòng đều biết rõ, chuyện này nhất định phải có người làm thôi.

“Đã như vậy thì đừng làm, ít nhất không thể do con tự tay làm.”

Tuy rằng binh sĩ bốn phía là thân tín của Liễu Hằng, mà còn đều không tới quá gần, Liễu Vân Đào vẫn đè thấp thanh âm: “Thay chủ quân diệt trừ cái họa tâm phúc là công lớn, nhưng thí quân lại là tội lớn. Hôm nay con đứng ra thay y diệt trừ cái đinh trong mắt, ngày khác sẽ không thể trốn phải trở thành cừu thế tội để tạ thiên hạ. A Hằng, con không phải võ nhân thô kệch, sách sử làm gương, khỏi cần ta phân thuyết với con nữa. Cho dù y hiện tại sẽ không hy sinh con, ngay cả hiện tại có thể không ai biết sự thật, nhưng năm rộng tháng dài, ai dám cam đoan, y không có ngày tính nợ cũ với con?”

Nhìn Liễu Hằng dường như không chút động lòng, Liễu Vân Đào càng tận tình khuyên bảo đứa con tính tình quật cường này: “A Hằng, nếu luận hiểu biết tâm tính của người làm vua, thiên hạ hiện nay, người mạnh hơn vi phụ, chỉ sợ chẳng được mấy. Nghe vi phụ khuyên một câu đi. Người làm Hoàng đế, sợ nhất chính là người khác mưu phản. Vô luận là ai, nếu dám mắt cũng không chớp mà giết chết một Hoàng đế, cho dù y là vì hiệu trung tân hoàng mà giết, trong lòng tân hoàng không thể không có khúc mắc. Tam điện hạ cũng không thể dùng quân pháp trị quốc lâu dài, qua dăm ba năm, triều đình trên dưới, còn không phải cần nói nhân thứ, nói hiếu đễ, nói trung tín. Lúc những nho sinh văn nhân đó, lại bắt đầu vung tay múa chân, nói đến nguyên nhân cái chết của tiên hoàng, luôn có can hệ đến con, con chung quy sẽ là một cái gai trong mắt mọi người. Cho dù con có thể miễn cưỡng bảo được một đời bình yên, trên sách sử thiên thu, ghi chép về con lại sẽ là như thế nào?”

Nghe phụ thân tỉnh táo bình tĩnh thảo luận được mất của việc thí sát chủ quân với mình như thế, Liễu Hằng chỉ bình tĩnh nở nụ cười: “Đa tạ phụ thân nhắc nhở.”

Y thi một lễ với Liễu Vân Đào, sau đó phất tay, chẳng chờ Liễu Vân Đào dẫn đường phía trước nữa, tự mình trực tiếp dẫn người đi về Tử Thần điện.

Liễu Vân Đào nhíu mày, ở phía sau hô nhỏ: “A Hằng! Con phải nghĩ cho rõ ràng!”

Liễu Hằng mỉm cười quay đầu: “Phụ thân, chính bởi vì con nghĩ rất rõ ràng, cho nên việc ngốc này, con mới không thể ném cho người khác làm.”

Y không quay đầu nhìn phụ thân mình lần nào nữa, chỉ dẫn người sải bước về trước, phía sau lại chợt vang lên một tiếng quát to như sấm sét: “A Hằng…”

Liễu Hằng chấn động mạnh, quay phắt người, lại thấy người nọ kim giáp hồng bào, như gió táp chớp giật rảo bước đến.

Chúng binh sĩ đều nhường đường thi lễ, vẻ mặt kính cẩn mà ánh mắt khẩn thiết.

Liễu Vân Đào vẻ mặt cũng ngạc nhiên, ngẩn ra một chút mới đại lễ bái: “Tam điện hạ.”

Tần Húc Phi tùy ý giơ tay: “Hầu gia không cần đa lễ.” Rồi cũng không nhìn Liễu Vân Đào thêm nữa, rảo bước đến trước mặt Liễu Hằng đang kinh hãi, mỉm cười với y.

Liễu Hằng vừa giận vừa vội: “Sao ngài lại đến, ngài…”

Tần Húc Phi ngoác miệng cười: “Ta ở trên chiến trường tìm một cơ hội, bỏ rơi người khác rồi chạy đến thôi. Những người đó chẳng ai dám ngăn cản, ta nói muốn vào, tự nhiên cũng liền mặc ta.”

Nhìn vẻ mặt Liễu Hằng không tốt, Tần Húc Phi vội vàng thêm một câu giải thích: “Ngươi yên tâm, chuyện bên kia ta đã nhờ Phương Khinh Trần, sẽ không có bất trắc gì đâu.”

Liễu Hằng giận đến mức tay chân lạnh ngắt. Yên tâm? Ngài bảo ta yên tâm?

Tần Húc Phi biết tâm tư của y, thấp giọng nói: “A Hằng, ngươi đừng hiểu lầm, ta tuy rằng ngu dốt, nhưng còn chưa đến mức hết thuốc chữa. Lòng dạ đàn bà, ta đúng là có một chút. Nhưng ta cũng còn chưa đến mức coi thường máu mọi người từng chảy vì ta. Ta đến đây, không phải vì ngăn cản ngươi.”

Liễu Hằng vẫn hung tợn nhìn y chòng chọc. Tính nết của Tần Húc Phi, y thật sự đã hiểu quá triệt để. Y kiên trì yêu cầu Tần Húc Phi chủ trì chiến sự tại tiền tuyến, bản thân lại nhanh chóng dẫn bộ của mình vào kinh, chính là sợ Tần Húc Phi cuối cùng sẽ mềm lòng, không hạ thủ được, kết quả vẫn chẳng phòng được người này dùng thủ đoạn chuồn êm.

“Nếu không muốn ngăn cản ta, ngài đến làm gì?”

“A Hằng, ta cứ khiến ngươi không tin được như thế?” Nhìn vẻ mặt y, Tần Húc Phi cuối cùng cười nặng nề: “Ta chỉ đến làm chuyện vốn nên do ta làm.”

Liễu Hằng chấn động, thanh âm thấp đến mức chỉ hai bên có thể nghe: “Ngài điên rồi! Việc này ai cũng có thể làm tốt, không cần…”

“Ngươi nói không sai, chuyện này ai cũng có thể làm tốt. Nhưng người làm chuyện này, vô luận là ai, đều để lại ẩn hoạn và nguy cơ lớn nhất cho bản thân.”

Liễu Hằng nổi giận, lập tức ngắt lời y: “Ngài nói bậy bạ gì đó. Chẳng lẽ ngài lại sẽ bỏ ta hại ta hay sao?”

Tần Húc Phi cười buồn bã, vẻ mặt lại có một loại thanh minh và giải thoát sau khi đã hiểu rõ.

“A Hằng, ta hôm nay, đã không phải là Tần Húc Phi lúc trước rời Tần đến Sở kia.”

Liễu Hằng mở miệng muốn nói, Tần Húc Phi lại chỉ lắc đầu, dùng ánh mắt ngăn y.

“Ta hôm nay, vẫn sẽ không bỏ ngươi hại ngươi, nhưng đâu biết sau khi ta ngồi trên vị trí đó bảy tám năm, tâm ý còn có thể như hôm nay?”

Liễu Hằng ngữ khí dịu lại, nhẹ giọng nhưng kiên định nói: “Ngài sẽ không đâu.”

“Phải không?” Tần Húc Phi nhàn nhạt hỏi một tiếng, nhưng không cần Liễu Hằng trả lời. “Những việc này, chung quy phải do ta tự mình đối mặt, mới là tốt nhất. A Hằng, mấy tháng qua, ngươi làm kẻ ác vì ta, đã đủ nhiều rồi.”

“Cho nên cũng không cần so tính nhiều một hai chuyện nữa…”

“Nhưng mà, ta so tính. A Hằng, tội cũng vậy, nghiệt cũng vậy, công đức cũng vậy, anh minh cũng thế, đều là chuyện của chính ta. Ta không thể hết lần này đến lần khác ngồi không hưởng lộc, sau đó lại lừa mình dối người, giả vờ hai tay mình vẫn sạch sẽ như cũ. Ta cũng không thể mỗi một lần, đều dường như là suy nghĩ không chu, an bài không kịp, sau đó có tâm vô lực nhìn ngươi đi gánh một thân nợ mạng, máu tanh đầy tay này. Đi đến một bước này, ta không có quyền lực nói nhân nghĩa ngây thơ gì nữa. Nếu cả hiện thực trước mắt mà ta cũng không thể đối mặt, thế thì ta vĩnh viễn chẳng thể từ một tướng lĩnh trong quân bình thường, biến thành một đế vương đủ tư cách. Những việc này, ta phải học tập làm sao đi tiếp nhận, làm sao đi đối mặt. A Hằng… Đừng ngăn cản ta.”