“Điện hạ, có người… truyền chỉ đến đây.”
Ngữ khí của Kỳ Sĩ Kiệt cực quỷ dị.
“Cái gì?” Tần Húc Phi ngạc nhiên.
Phương Khinh Trần cũng chấn tác *** thần một chút: “Truyền chỉ?”
“Là kinh thành tới, người kia, ý chỉ của người kia…”
Tần Húc Phi quả thực ngạc nhiên đến mức không thốt nên lời. Người kia lại sẽ hạ chỉ với y? Cũng đến tình trạng này rồi, người kia lại còn không biết xấu hổ hạ chỉ cho y? Da mặt người này rốt cuộc là sinh thế nào đây?
Phương Khinh Trần cười nhẹ: “Đi thôi đi thôi, đi xem trong thánh chỉ nói gì?”
Tần Húc Phi chú mục nhìn y: “Ngươi…”
“Huynh đệ các ngươi đánh nhau, chẳng liên quan đến ta, Tần quốc tranh chiến, càng chẳng liên quan đến ta. Ta chỉ muốn ngủ an an tĩnh tĩnh. Tần Húc Phi, nếu ngươi còn dám xông vào quấy rầy, ta khó cam đoan Liễu Hằng có mạng có thể an an toàn toàn sống đến già.”
Phương Khinh Trần một tay chống bàn, hơi xiêu vẹo đứng dậy, phất tay với Tần Húc Phi, tự đi đến giường của y.
Tâm tình thật là tốt, khó được Liễu Hằng có thóp đưa lên tay, khó được y rốt cuộc đã tìm ra một chuyện có thể uy hiếp Tần Húc Phi. Về sau, hẳn sẽ không bao giờ cần lo lắng cái tên nhàm chán lại bá đạo này hở ra là cậy thế ép người nữa.
Tần Húc Phi nhìn y không coi ai ra gì mà tự lên giường ngủ, nhất thời thật là dở khóc dở cười.
Phương Khinh Trần từ khi vào Tần doanh đến nay, vô luận họp quyết nghị gì, vĩnh viễn không đến, cũng không đề xuất kiến nghị hoặc kế sách trước mặt mọi người, song trong âm thầm, những chuyện nên làm, an bài nên có, lời nên giao, việc nào chuyện nào không phải đã sớm dùng phương thức của y, âm thầm để Liễu Hằng an bài tốt, không chút để ý mà cho Kỳ Sĩ Kiệt truyền lời đâu?
Luôn không chịu làm công khai, luôn không chịu tỏ rõ thái độ, luôn như là không chút để ý, hoàn toàn không đếm xỉa. Đi giúp người khác chuyện bằng trời, rồi lại đơn giản như chỉ tùy tay hái một đóa hoa vậy.
Luôn tình nguyện trở mặt với người, cũng không chịu nhận hảo ý của người khác. Luôn sợ bị người cho là người tốt, bị người thật lòng đối đãi như vậy, song…
Tần Húc Phi cười khổ lắc đầu, nhẹ giọng nói: “Ngươi nghỉ ngơi đi, trước khi độc tính áp chế, ta sẽ không đến quấy rầy ngươi nữa. Nếu như có hứng thú với thánh chỉ, ngày mai ta lại nói cho ngươi biết. Về độc trên người ngươi, nếu ngươi thật sự không muốn, ta cũng không can thiệp quá nhiều, chỉ là về sau, độc thế thương thế phát tác, ngươi ít nhất phải xử lý một chút, đừng cứ đơn giản mặc chúng tổn hại thân thể như vậy, ngươi…”
Nói vài câu, thấy Phương Khinh Trần rất vô thú mà quay người vào tường, bản thân nghĩ lại một chút, cũng cảm thấy phiên lải nhải này của mình rất là buồn cười, chỉ đành ngượng ngùng cười cười, đi đến cửa phòng.
Vừa đến trước cửa phòng, mới định đưa tay kéo cửa, bên tai chợt nghe thấy một thanh âm trầm thấp đến mức phảng phất là từ thế giới xa xôi kia truyền đến.
“Kỳ thật, ta không phải người tốt gì. Chỉ là người khác đều không tin.”
Tần Húc Phi dừng tay trên cửa, không nói năng động đậy.
Kỳ thật, Phương Khinh Trần có lẽ thật sự không phải người tốt gì? Tuy rằng y cứu mình, tuy rằng y cứu Liễu Hằng, tuy rằng y cứu Tần quân. Nhưng mà, ngần ấy hồng trần cựu sự phân loạn trằn trọc, Phương Khinh Trần quyết tuyệt cực đoan tùy hứng điên cuồng kia, đích xác không phải người tốt nhỉ!
Y không phải người tốt, nhưng y là Phương Khinh Trần, y là Phương Khinh Trần trong lòng Tần Húc Phi coi trọng nhất, cũng là Phương Khinh Trần Tần Húc Phi đời này kiếp này đều không thể quên.
“Tần Húc Phi, ngươi không cần phí tâm nhiều như vậy vì ta. Ta giúp ngươi, chẳng qua cũng bởi duyên mà thôi, huống chi giúp ngươi quả thật có lợi cho Sở quốc. Tin ta đi, kỳ thật ngươi không hề hiểu ta chân chính là người thế nào đâu.”
Thanh âm của Phương Khinh Trần xa xôi trầm thấp, không biết là thổ lộ khi thanh tỉnh, hay là nói mê trong hỗn loạn do độc phát.
Tần Húc Phi vẫn không quay đầu, chỉ chậm rãi thẳng tắp lưng: “Ta hiểu ngươi, Phương Khinh Trần. Tin ta, lý giải của ta với ngươi, có lẽ đã vượt qua tưởng tượng của ngươi.”
Y kéo cửa phòng, rảo bước ra ngoài.
Phương Khinh Trần khe khẽ cười cười, có phần vô lực kéo chăn cho mình.
Thật là quá mệt mỏi, chẳng còn sức lực đi tranh luận với loại ngang ngược này, cứ mặc y tự cho là đúng đi vậy.
Y nhắm mắt, mặc cơn mê loạn vựng trầm kia nháy mắt bao phủ mình.
Trong mộng cảnh chập chờn, một phiến hắc ám, không có quang minh, không có người, chỉ có một thanh âm, kiên định như vậy, một mực vang, một mực vang.
Phương Khinh Trần, tin ta…
Ta lý giải ngươi…
Lý giải sao? Thật là trò cười.
Phương Khinh Trần chân chính, chân tướng chân chính, phàm nhân thế gian này, có ai có thể lý giải đây?
Khinh Trần, tin ta…
Mấy đời mấy kiếp, có bao nhiêu người từng nói lời đồng dạng với y?
Tin sao, tin chứ, nhưng mà, sau tin là gì đây?
Phương Khinh Trần trong mộng khe khẽ phì cười.
Sau khi tỉnh lại, mộng cảnh không thể nhớ, y chỉ mang máng nhớ được, hình như mình đã có một giấc mơ rất buồn cười, rất buồn cười, cho nên trong giấc mơ, y dường như một mực cười, cười đến khi tỉnh dậy.
—
Đánh vào kinh thành, cầm tù Tần vương, song Phong Trường Thanh lại không hề khoái ý.
Trong tòa kinh thành từng phồn vinh hưng thịnh, giàu có hoa mỹ này, hiện giờ lại là một phiến hoang bại lạnh lẽo, hắn giục ngựa trên phố, vẻ mặt cứng đờ.
Không biết chỗ góc đường nào, có nữ nhân thét chói tai thê lương, có đám nam nhân đắc ý cười to, thanh âm có chút *** loạn láo xược, xa xa truyền đến.
Phong Trường Thanh nhắm mắt, từ từ thở ra một hơi, chậm rãi thả lỏng dây cương đột ngột nắm chặt kia, tiếp tục băng qua phố.
Không phải hắn không thể quản, nhưng hắn chung quy không quản được gì.
Muốn bảo trì sĩ khí, muốn để binh tốt anh dũng giành lên trước, chung quy phải cho họ được lợi lộc, lợi lộc đến từ vùng đất bị chinh phục.
Một đường công phạt, mặc dù cũng coi như thuận lợi, nhưng ba quốc đều tổn thất không ít người. Mà khi tấn công kinh thành, phản kháng điên cuồng cuối cùng của Tần quân, càng khiến liên quân thương vong nặng nề. Dưới tình huống như vậy, nếu không phải Tần Húc Phi uy hiếp xa xa, hắn thậm chí rất khó thuyết phục Ngô Vệ không đồ thành.
Về phần không đụng cây kim sợi chỉ? Hắn chưa từng nghĩ. Nơi này không phải Yên quốc, họ vốn là vì cướp bóc mà đến, tướng quân chăm chỉ trung thành chính trực của Yên quốc kia, trên vùng đất Tần quốc này, lại là ma quỷ mang đến giết chóc và tai nạn.
Là một tướng lĩnh, thân trải sa trường nhiều năm như vậy, hắn hiểu biết hết thảy, lý giải hết thảy, cũng có thể bình tĩnh nhận hết thảy. Chỉ là cứ thế tận mắt nhìn, chính tai nghe, rốt cuộc trong lòng vẫn buồn bực bất an, nặng trĩu.
Không dưng, hắn lại nghĩ tới Dung tướng. Dung tướng vẫn không tán thành xuất binh Tần quốc, có phải cũng bởi vì y thủy chung không mong muốn như thế này, dùng máu tươi và sức sống của bách tính một quốc gia, để tẩm bổ một quốc gia khác.
Phong Trường Thanh lập tức lại xua tan ý nghĩ này. Ngươi không diệt người, người sẽ diệt ngươi, người cơ trí thông minh như Dung tướng, thì há có thể không rõ nói suông nhân nghĩa là chuyện buồn cười cỡ nào.
Nhớ tới những điều này, nhớ tới vì việc chinh Tần, Dung tướng thường xuyên lộ ra vẻ mâu thuẫn bất đắc dĩ đó, bản thân Phong Trường Thanh lại hơi do dự và hổ thẹn.
Ngày đó trước khi vào trong quân, Dung tướng và hắn cùng nhau suy diễn đủ loại chiến cuộc có thể, đề xuất rất nhiều kiến nghị cho hắn, nhưng hắn rốt cuộc không thể làm đến tốt nhất.
Dung Khiêm đã sớm dặn dò hắn, đánh vững đóng chắc, nếu Tần Húc Phi thật sự quá mạnh, không cần cố ngăn, chi bằng cùng chư quốc liên thủ, và lợi dụng tâm ý ác độc của Tần vương với vị tam đệ này một chút, chỉ là, quân chư quốc có thể liên mà không thể vững, Tần vương người này có thể nhờ mà không thể tin, mọi sự lưu thêm đường lui.
Mà hắn tuy rằng liên hợp Ngô Vệ hai quân thành công, lại không ngờ Vệ quân vô năng đến nước này, tuy rằng đã đạt thành hiệp nghị với Tần vương, lại không phòng bị được Tần vương ngầm phục đường xoay.
Bên trong cẩm nang Dung Khiêm trước đó cho hắn, khẩn thiết dặn dò nhắc nhở, nếu Sở quốc Phương Khinh Trần xuất hiện trên chiến trường, hơn nữa lấy thân phận vốn có đưa ra bất cứ cảnh cáo gì với hắn, hắn đều phải thà rằng tin có, hơn nữa một khi Phương Khinh Trần tỏ rõ muốn giúp Tần Húc Phi, thì họ nhất định phải ngừng chiến sự, tận lực lựa chọn nghị hòa.
Bởi vậy sau khi nhận một tên đưa tin kia của Phương Khinh Trần, hắn tức khắc tỉnh ngộ lui binh. May mà phản ứng mau lẹ, bằng không đánh một trận với hai mươi vạn Tần binh kia, Yên quân cực có khả năng sẽ trả cái giá đau đớn.
Thế nhưng, nói đến phải tận tốc nghị hòa lui binh, mãi đến bây giờ, hắn vẫn không đủ sức.
Lúc sinh tử giao phong với quân đội Tần vương, đương nhiên không thể nhìn đến nghị hòa gì, chẳng có chỗ đi nghị. Đợi sau khi trả cái giá không nhẹ, rốt cuộc đánh tan Tần quân, thuận lợi đoạt được lương thảo của phần lớn Tần quân, hắn cũng vẫn không thể đề xuất chuyện đàm hòa.
Trả cái giá như thế, không được đủ lợi ích, Ngô Vệ làm sao có thể lui binh? Họ không lui thì Yên quân làm sao lui. Huống hồ…
Kinh thành vàng bạc mỹ nữ, phòng thủ hư không ở ngay phía trước, có thể thuận thế lập công lao lớn, phát tài to, cơ hội tốt như vậy, hắn làm sao có thể thuyết phục quân đội của mình bỏ qua.
Mà hiện tại, họ đã ở trong kinh thành này, đã đem bá quan vương tộc Tần quốc tập trung nhốt hết trong hoàng cung, họ đã có đủ lợi thế đàm hòa và nhàn rỗi để cò kè mặc cả, song hắn vẫn không thể đưa ra thỉnh cầu đàm hòa.
Chủ soái Yên quân không hề là hắn, chủ soái Yên quân còn ở phía sau dẫn hơn mười vạn Yên quân, từng chút thong thả nhưng cũng vững vàng, thong dong mà không kích vào đâu được, tiếp tục xâm nhập sâu vào Tần quốc. Hắn chỉ dẫn năm vạn Yên quân này, trang bị gọn nhẹ, đến phối hợp Ngô Vệ hai quốc phục kích Tần Húc Phi mà thôi. Hắn có thể chỉ huy, chẳng qua là quân đội trong tay trước mắt.
Thân là giám quân, hắn có tư cách ảnh hưởng quyết nghị của chủ soái, mà bí chỉ tùy nghi hành sự Yên Lẫm cho, cũng bảo hắn khi tất yếu, có thể mất quyền chủ soái, tự quyết định. Nhưng loại đặc quyền này, không đến vạn bất đắc dĩ, hắn sẽ không dùng, cũng không thể tự tiện quyết định.
Hắn đã ngay lập tức dùng tốc độ nhanh nhất truyền tin tức trong tay về nước, đưa ra đề nghị nghị hòa, chờ đợi Yên Lẫm quyết định, mà bản thân thì tận khả năng dùng quyền lực trong tay mình, trong lúc này, tránh xung đột chính diện với quân đội Tần Húc Phi.
Cũng may quân đội Tần Húc Phi không hề nóng lòng khai chiến với họ, đoạt lại kinh thành, mà là thủ trên tuyến Dĩnh Thành, thong dong hợp nhất tán quân các phương, trấn an bách tính loạn ly, ổn định củng cố tất cả lãnh địa dưới sự quản lý phía sau. Bởi vậy, phương diện này, áp lực của hắn cũng không lớn.
Song trong kinh thành này, Phong Trường Thanh lại càng ngày càng như ngồi trên chông. Không cần Tần Húc Phi đến chiến, cứ như bây giờ, trong kinh thành Tần quốc này, Yên quân nán thêm một ngày thì sẽ thêm một phân nguy hiểm bại vong.