[Tiểu Lâu Truyền Thuyết] Quyển 5 - Phong Vân Tế Hội

Chương 243: Có kế thoát thân




Yên quân chịu toàn lực xuất đầu, Hứa Phong Trọng tự nhiên cao hứng. Chẳng qua, nghĩ đến họ dù sao chỉ có năm vạn người, Hứa Phong Trọng chần chừ một chút, vẫn hỏi: “Chúng ta phải chăng cũng nên để Vệ quân tiến lên. Đến bây giờ họ vẫn chưa từng chân chính giao thủ với người Tần, cũng là thời điểm để họ ra chút sức rồi.”

Phong Trường Thanh thở dài lắc đầu: “Vệ quân chiến lực như thế nào, ngài và ta trong lòng đều biết. Để họ tham gia, là mượn thế họ, đâu thể thật sự dựa vào sức họ. Nếu như để họ tiến lên, chỉ sợ thành sự không đủ, bại sự có thừa. Vẫn nên để họ ở hậu trận đi, vạn nhất Yên quân chúng ta thực sự bị Tần quân xé rách, người của họ ở phía sau ùa lên, giúp chúng ta bổ khuyết, chung quy nên là có thể.”

Hứa Phong Trọng gật đầu. Trông chờ Vệ quân xông pha chiến đấu, hắn cũng rất không yên tâm.

Tần quân xung sát hơn một giờ, mới đình chỉ thế công kích, lùi về nghỉ ngơi chỉnh đốn.

Tuy rằng họ nhân số ít, nằm vào liệt thế tuyệt đối, nhưng khi công như chùy phá nang, như hổ xuống núi, Ngô quân dốc hết toàn lực, cũng chỉ ngăn cản một cách khó khăn. Khi lui thì thét dài mà đi, vững như núi cao, *** binh trọng tướng đoạn hậu, nhất là Tần Húc Phi một cây kích, tung hoành tùy ý, thu mạng người như cắt cỏ, Ngô quân đúng là không dám truy kích nửa bước.

Mãi khi Tần quân lui ra ngoài tầm bắn của công tiễn, Ngô quân vẫn tận lực chống đỡ mới thả lỏng, nháy mắt lại có không ít người tay chân mềm nhũn ngã phịch xuống đất, tình cảnh hỗn độn.

Xa xa, các tướng lĩnh Tần quân nhìn nhau cười, lòng biết liều mạng chém giết mấy hôm nay đã đạt thành hiệu quả họ muốn. Tâm phòng của Ngô quân, đã đến bên bờ sụp đổ.

Một người đến gần Tần Húc Phi, thấp giọng nói: “Điện hạ, thời cơ đã đến, trận tiếp theo khi xung phong, chúng ta sẽ có thể hành động.”

Nhưng Tần Húc Phi nghe mà không thấy, ánh mắt chỉ trông phương xa, vẻ mặt thẫn thờ.

Tướng lĩnh này hơi ngẩn ra, thoáng đề cao thanh âm: “Điện hạ…”

Tần Húc Phi phục hồi *** thần, mỉm cười, vẻ tươi cười lại xa xăm. “Ngươi vừa rồi đang nói thời cơ đã đến…”

Tướng lĩnh không đáp, chỉ là vẻ ưu sầu trong mắt rất sâu, ngưng mắt nhìn y.

Tần Húc Phi cười cười ảm đạm: “Không có gì, ta vừa rồi, chỉ đang nghĩ. Hoàng… Người kia, rốt cuộc vì sao lại liên thủ cùng Vệ Ngô Yên lúc này. Không lẽ y cho rằng, chỉ cần ta chết, ba quốc này sẽ triệt binh?”

Tướng lĩnh này hừ mạnh một tiếng: “Cách nghĩ của súc sinh, chúng ta làm sao hiểu được.”

Tần Húc Phi cười khổ một thoáng, trông về phương hướng kinh thành xa xa.

Cho dù là hận không thể cho y chết, người kia cũng không thể cam lòng lấy hoàng vị của mình để chôn cùng đâu.

Ngoài năm trăm dặm, kinh thành Đại Tần.

Sâu trong hoàng cung, quân chủ Đại Tần quốc cũng đã ba ngày không chợp mắt. Hốc mắt sâu hoắm, vẻ mặt tiều tụy, người năm nay còn chưa mãn năm mươi, nhìn lại già nua mỏi mệt như lão nhân hơn sáu mươi tuổi. “Quân báo mới nhất như thế nào?”

“Quân báo mới nhất sáng nay tới, bên kia còn đang triền chiến.” Định Quốc hầu Liễu Vân Đào thấp giọng đáp.

“Quân đội của chúng ta thế nào?”

“Quân đội các bộ đều đã tập kết xong xuôi, toàn quân chuẩn bị chiến, các vị tướng quân chỉ chờ bệ hạ một tiếng chiếu mệnh, là có thể phấn thân vì nước giết địch!”

Tần vương gật đầu, vẻ mặt rốt cuộc có chút thoải mái: “Tính thời gian, họ cũng nên xuất phát rồi. Theo như trẫm đoán, Tần Húc Phi tối đa chỉ cầm cự được hai ba ngày. Đợi khi liên quân đại thắng, toàn quân lơi lỏng, quân đội của chúng ta vừa lúc đuổi tới, kỳ binh xông ra, là có thể quét sạch đám ác lang này.”

Liễu Vân Đào trầm giọng nói: “Vâng. Vi thần sau khi xuất cung, sẽ lập tức đi truyền lệnh thay bệ hạ.”

Tần vương thản nhiên nói: “Cũng không cần quá gấp. Chuyện trong quân, trẫm sẽ tự phân công mấy vị tướng quân đi làm, trong triều lại cần ngươi thay trẫm chỉnh đốn. Việc này vừa xong, cái đám nhảy ra nói chuyện giúp Phong Trường Thanh, xúi trẫm kết minh liên thủ với ba quốc, cắt thành nhường đất mua bình an đó, ngươi nhất nhất bới hết ra, một lưới bắt hết cho ta.”

Liễu Vân Đào cúi mắt, khẽ đáp: “Vi thần tuân chỉ.”

Tần vương cười lạnh: “Phong Trường Thanh kia thật cho trẫm là con nít lên ba, thật cho rằng mua được triều thần của trẫm, dâng mấy bản tấu, tiến cung mật tấu, khóc rống một phen, nói gì mà Tần Húc Phi là cái họa tâm phúc, cái hại của người này, hơn cả mười quốc, nói gì mà thà rằng cắt đất cho nước bạn, không thể thoái vị cho nghịch tặc, là trẫm sẽ hồ đồ chỉ nghĩ đối phó nội ưu, lại tiện nghi đám ngoại hoạn bọn chúng sao?” Liễu Vân Đào cười nói: “Bệ hạ chẳng qua là tương kế tựu kế, mượn sức ba quốc trừ đi Tần Húc Phi, lại chuyển tay tiêu diệt quân đội ba quốc kia thôi. Nực cười Phong Trường Thanh kia còn tự cho là đắc kế.”

Tần vương cười lạnh.

Mấy năm qua, y làm sao không phải đang liều mạng luyện binh, tuy nói quân đội kém xa nhánh cường binh trên tay Tần Húc Phi kia, cũng chưa đến mức thực sự thảm hại khiếp nhược đến độ gặp chiến tất bại. Y sở dĩ hạ lệnh các bộ khắc ý giữ lại thực lực, tuyệt không liều mạng với quân địch, vạn nhất quân địch công thành hung mãnh, tình nguyện bỏ thành mà đi, sau đó lại để Tần Húc Phi cướp thành về lần nữa, chính là vì ngày này.

Đánh một chuỗi trận này, quân đội Tần Húc Phi mệt nhoài, chiến lực Tần quốc vốn có lại cơ hồ không chịu tổn thương gì. Y đợi, chính là cơ hội hiện giờ, có thể nhất cử được nhiều, đem Tần Húc Phi chướng mắt, rồi cả ngoại địch cả gan xâm nhập quốc gia của y, hết thảy quét một phát sạch trơn!

Theo sự hiểu biết của y với đệ đệ chiến thần kia, có lương thảo sung túc y chuẩn bị sẵn sàng ở trạm dịch cũ cùng tiễn chi làm hậu thuẫn, ba vạn kỵ binh *** nhuệ năng chinh thiện chiến, kỵ xạ đều *** kia, đến khi toàn quân bị diệt, ít nhất cũng có thể liều mất hơn mười vạn người của đối phương.

Giết hết hơn mười vạn người *** nhuệ thiện chiến nhất ba quốc gia kia.

Một nửa nhân mã còn lại kia, cũng sẽ bị chém giết đến không còn *** nhuệ, đánh lâu kiệt sức, mình lại lĩnh hết Tần quân lẻn đến đánh, khiến toàn quân bị diệt sạch!

Nếu nói có một dạng nào, Tần vương tự thấy mạnh hơn Tần Húc Phi, đó là y có thể nhìn chuẩn lòng người, đó là y có thể ác, y có thể nhẫn. Y có thể vứt bỏ phân nửa Tần quốc mặc nước khác giày xéo, chỉ vì giết một người. Y có thể để quân đội của mình kéo cờ nghe gió mà chuồn, mặc người thóa mạ, chỉ vì có thể làm một nhóm người khác lơ là.

Càng coi khinh trẫm một chút, càng không phòng bị trẫm một chút… Cả vốn lẫn lời, trẫm cuối cùng sẽ thu về đủ.

Trai cò đánh nhau, ngư ông đắc lợi. Trừ Tần Húc Phi, tiêu diệt quân đội ba quốc này, mười năm về sau, y cuối cùng có thể kê cao gối…

Cơ hội tốt như vậy đưa đến trước mặt, y có lý do gì mà không bắt lấy.

Tần vương mỉm cười, bất chợt lại thở dài thườn thượt: “Vân Đào, những năm gần đây, trẫm đối đãi Liễu gia các ngươi cũng coi như là chân thành chứ. Đợi sau khi Tần Húc Phi bại vong, việc giải quyết hậu quả này, trẫm sẽ dựa cả vào ngươi.”

Liễu Vân Đào cúi đầu, vô cùng thuần thục mà quỳ rạp xuống đất: “Bệ hạ yên tâm, nghịch tặc Tần Húc Phi kia vừa chết, khuyển tử không còn hy vọng, không dám có hai lòng nữa. Chỉ cần bệ hạ một tờ thư tay, vi thần tất thân đến chiêu hàng, nếu không thể thuyết phục nghịch tử này, vi thần sẽ đâm đầu chết trong quân doanh. Thiết nghĩ nghịch tử kia cũng không dám gánh cái danh bất hiếu thiên cổ này.”

Tần vương cười thản nhiên, gật đầu.

Vô luận thế nào, trải qua sự thống khổ bị bốn quốc gia liên thủ công kích, mặc người xâm lược, không thể không cầu viện kẻ thù lần này, trong lòng Tần vương bức thiết nhất, chính là thành lập một nhánh quân đội mạnh nhất.

Tuy rằng muốn ba vạn *** binh chôn cùng Tần Húc Phi, nhưng chỉ cần Tần Húc Phi chết trận, nhánh cường binh bách chiến kia của Tần Húc Phi, hơn mười vạn người còn lại, tự nhiên sẽ do Liễu Hằng nắm trong tay.

Liễu Hằng uy danh trong quân đứng sau Tần Húc Phi, lại không giống Tần Húc Phi có huyết thống hoàng gia, không thể uy hiếp đến hoàng quyền của y. Loại danh tướng này, chính là quốc chủ anh minh y cần nhất.

Liễu Hằng không có đủ thân phận địa vị để cát cứ một phương, phụ mẫu huynh đệ Liễu Hằng lại đều ở hết trong kinh thành, là chết không có chỗ chôn, hay vinh hoa phú quý hưởng không hết, toàn ở một ý niệm của bản thân y.

Liễu Hằng đã không còn hy vọng, Liễu Hằng rất có tâm trung nghĩa báo quốc, đối mặt với non sông đổ nát, đối mặt với hai mươi vạn địch quân còn lại vẫn đang tứ ngược tung hoành trên một nửa quốc thổ Tần quốc kia, đối mặt với hảo ý của quốc quân, trừ dẫn người đến đầu, còn có thể có đường thứ hai để đi sao? Tần vương cười tự đắc.

Y tin tưởng, mình sẽ không nhìn lầm người.

Y từng phán định với tính nết của Tần Húc Phi, tất nhiên sẽ không huy quân quay đầu tiến công cố thổ mình, cho nên nhốt ngoài biên giới. Y đã thắng.

Y đặc biệt an bài thủ quân trạm dịch, chọn những người chịu đủ bài xích, nhiệt huyết tuổi trẻ kia, chính là chắc chắn chuyện tới trước mắt, họ sẽ không nghe thánh chỉ, cho Tần Húc Phi vào, để nhánh quân đội mỏi mệt kia được đủ tiếp tế, có chiến lực càng mạnh hơn, thay y giết thêm nhiều quân địch. Y cũng đã thắng.

Liễu Hằng…

Ngươi năm đó đã có thể do trung nghĩa mà bỏ nước theo Tần Húc Phi, hôm nay ngươi cũng tất nhiên sẽ không do Tần Húc Phi mà bỏ nước.

Trẫm, sẽ không nhìn lầm ngươi. Trẫm cũng tuyệt đối không so hiềm cũ.

“Liễu khanh, nếu Liễu Hằng chịu đến đầu, y chính là vạn hộ hầu, Đại nguyên soái tam quân của Đại Tần ta! Trẫm tất dốc lòng đối đãi, tuyệt không nghi kỵ, từ nay về sau, có Đại Tần một ngày, sẽ có công hầu tước lộc của Liễu gia ngươi, muôn đời không dứt!”

Ý cười trên mặt Tần vương, là từ đáy lòng tràn ra, muốn che giấu cũng không được.

Y chưa từng mảy may nghĩ tới, nếu như Tần Húc Phi có thể thoát thân không chết, bàn tính như ý của mình, phải chăng vẫn có thể đánh vang dội như thế.

Mắt thấy Tần Húc Phi trông phương xa xuất thần, tướng lĩnh ở bên cạnh khuyên bảo nhíu mày, nhịn rồi lại nhịn, rốt cuộc vẫn nhịn không được: “Điện hạ, đừng chậm trễ nữa, chúng ta… Đổi giáp vị đi!”

Tần Húc Phi trầm mặc không nói.

Ngay từ đầu, y đã biết đây là một tử cục.

Vô luận có thể giết bao nhiêu binh mã liên quân, nhánh quân đội họ đều sẽ bị diệt ở đây.

Thân vào cạm bẫy, lùi lại không đường. Đừng nói quan tạp thành trì hậu phương không có khả năng để họ vào, ngay cả liên quân này, sợ cũng đã sớm bày phục tại hậu phương. Nếu quay người bỏ chạy, toàn quân không còn đấu chí đảm khí, bị ba mươi vạn liên quân này cắn chặt truy kích, lại đụng đầu vào mai phục của địch nhân, càng là hữu tử vô sinh.

Điều duy nhất y có thể làm, chỉ là bảo toàn bản thân y.

Mấy ngày liền, y cuồng mãnh tiến công, chẳng qua vì muốn in dấu bóng ma dũng hãn vô địch trong lòng quân địch, chính vì làm cho lực chú ý của tất cả liên quân, đều sẽ bị bóng dáng áo choàng đỏ rực, kim quan kim giáp kia thu hút.

Mà đồng thời, y phái ra tốp quân nhỏ đột kích mọi nơi, cũng là để quân địch dần dần tập mãi thành quen với những tiểu đội nhân mã hướng nơi khác công lược mà ra này.

Tất cả an bài, đều là vì kế thoát thân giờ khắc này.

Trong sát phạt điên cuồng của mấy vạn người, quân địch rất khó thấy rõ một tướng lĩnh toàn thân máu tươi diện mạo ra sao. Mà cách ăn mặc quá dễ thấy, quá chói mắt kia của mình, sẽ tự nhiên khiến cho tất cả trọng binh, tất cả chủ lực của liên quân, đều tập trung lại, ứng phó mình lĩnh quân xung kích.

Lúc này, áp lực của tiểu đội nhân mã xung sát bốn phía tất nhiên giảm mạnh.

Vì mục đích này, xung sát bốn ngày, y tự tay chôn vùi một vạn đệ tử, vì mục đích này, mỗi ngày y ít nhất phái bảy tám đội người, đột kích bốn phía.

Chỉ có dùng máu tươi và sinh mệnh của mọi người, xây dựng các loại giả tượng, làm liên quân lơ là cảnh giác, cuối cùng mới có thể để tướng lĩnh khác giả dạng y, thu hút chủ lực liên quân, mà y thì có thể tự lĩnh thân binh, xen lẫn trong bảy tám đội ngũ đồng thời đột kích các phương, phá vây mà đi.

Với vũ dũng của y, cơ hội dẫn tiểu đội *** nhuệ chạy đi cực lớn, đến lúc đó trốn vào núi rừng, ẩn vào đường vắng, chậm rãi lại nghĩ cách quay đầu hội hợp với chủ lực của Liễu Hằng là được.

Làm Nguyên soái, đối mặt với nghịch cảnh như thế, y bình tĩnh tính toán hết thảy, bình tĩnh cân nhắc hết thảy. Bảo toàn bản thân y, đây là lựa chọn tốt nhất, cũng là lựa chọn duy nhất.

Song khi thời cơ rốt cuộc đã đến, ngay cả sức lực để đưa tay cởi áo choàng y cũng không có.

Nơi này có ba vạn người, mỗi người thân như thủ túc. Họ cùng y viễn chinh dị quốc, cùng y bị quốc gia của mình vứt bỏ, cùng y từ bỏ hết thảy, trở về đổ mồ hôi xương máu, bỏ tính mạng. Mà y, bình tĩnh đưa mọi người đi chết, chỉ vì bản thân sống sót.

Y ngơ ngẩn nhìn phía trước không nói gì như vậy, đã làm cho vài tướng lĩnh bên cạnh sốt ruột.

Lại như vậy! Rõ ràng biết cái gì là nên làm nhất, cố tình chuyện đến trước mắt, lại dây dây dưa dưa rồi!

Ngày hôm qua Ngô quân đã bị họ đánh cho có phần táng đảm, xa xa vừa nhìn thấy hồng bào kim giáp là trận doanh cũng hơi tán loạn, ngày hôm qua điện hạ đã nên nghĩ cách phá vây rồi! Nhưng y cố tình phải tìm đủ loại lý do, kéo dài mãi tới hôm nay.

Không thể để y kéo dài nữa, còn lần lữa, hậu hoạn vô cùng.

“Điện hạ… Ngài còn chần chừ gì? Ngài muốn cùng chết với chúng ta như vậy sao? Ngài cùng chết với chúng ta, lại có ích gì?”

“Điện hạ! Liễu tướng quân tuy được ba quân kính yêu, nhưng ngài mới là chủ soái của chúng ta! Ngài còn sống, nhánh quân đội chúng ta chỉ thiệt mất ba vạn người mà thôi, ngài chết, quân tâm sẽ tan, quân không thành quân, Liễu tướng quân y, vị tất có thể trấn được cục diện…”

“Điện hạ…”

“Điện hạ…”

Mỗi người đều đang cố gắng khuyên bảo, Tần Húc Phi chỉ trầm mặc nghe, lẳng lặng nhìn chư tướng bốn phía.

Không ai trên người không mang theo hơn năm vết thương, không ai trên người còn có khôi giáp hoàn chỉnh, thế nhưng ánh mắt mọi người vẫn kiên định mà lo âu.

Y im lặng nhìn tất cả Tần quân chung quanh. Những dung nhan mỏi mệt, thân ảnh mỏi mệt đó. Khổ chiến liên tiếp bốn ngày, tên cơ hồ sắp bắn hết, đao thương cũng đều chém cùn cả. Rất nhiều ngựa đã vô lực xung phong, tay cầm đao của rất nhiều người, đều loang lổ máu tươi, song mọi người chỉ thấp giọng nói chuyện, bình tĩnh xử lý vết thương, trầm mặc tận lực tranh thủ trong khoảng thời gian ngắn để thân thể được nghỉ ngơi đủ, nhằm chuẩn bị đợt xung phong tiếp theo.

Mọi người đều biết, lần này, chỉ sợ là thật sự không thắng được, chỉ sợ là thật sự không thể sáng tạo kỳ tích nữa.

Song không ai suy sụp, không ai mê muội, không ai chân nhũn ngã dưới đất không chịu đứng lên, không ai như Ngô quân đối diện, khóc rống thất thanh.

Tần Húc Phi chỉ cảm thấy lòng đau như giảo, gan mật thành tro!

Đạo lý y đều minh bạch! Không minh bạch, y sẽ không vì mình thoát thân mà đưa một vạn người đi chết! Y mệnh lệnh tay cầm dây cương của mình, cởi áo choàng của mình, thế nhưng cánh tay y lại cứng đờ, vô luận thế nào đều không nhấc nổi.

Nếu y có mặt, nhánh quân đội này, tối thiểu còn có thể duy trì ba bốn ngày nữa, nếu y hiện tại đào tẩu…

Biết y đi rồi, quân tâm vừa lơi, mọi người nơi này, ngày mai đều sẽ chết.

Y cứng đờ không có động tác, chúng tướng bên cạnh nghiến răng nghiến lợi.

“Điện hạ…” Mấy người đồng thời kêu lên. Nhìn dáng vẻ ấy, Tần Húc Phi còn không nhúc nhích, mọi người phải liên thủ dùng vũ lực lột y giáp của y mất.

“Tần Húc Phi! Ngươi là tên khốn kiếp!”

Chư tướng quay đầu, trừng mắt nhìn người mạo phạm điện hạ nhà mình.

Vị thủ tướng trạm dịch kia, người ngoài lựa chọn cùng đi chết với họ kia, không chút khách khí dùng kiếm chỉ Tần Húc Phi!

“Ba vạn người! Ngươi một mạng, bồi được ba vạn tính mạng sao? Bồi được tính mạng của ta sao? Tưởng mình chết, là có thể xong chuyện sao? Mạng của ngươi, không quý giá như vậy đâu! Ngươi hại chúng ta toi mạng, thì phải có trách nhiệm báo thù cho chúng ta! Thì phải có trách nhiệm chiếu cố gia đình chúng ta! Nếu ngươi dám chết ở đây, ta dù biến thành lệ quỷ, cũng phải ăn thịt ngươi, uống máu ngươi!”

Chúng tướng nhất thời trợn tròn mắt, nhìn nhìn vị thủ tướng kia, lại nhìn nhìn Tần Húc Phi, trong lòng một nửa muốn đánh người cả gan mắng điện hạ này một trận, một nửa muốn cùng hắn chung tay đánh điện hạ một trận, trái phải khó xử, há hốc mồm hồi lâu…

Trong trạm dịch nho nhỏ, bỗng nhiên truyền ra một tràng cười.