Không trung mây đen trải rộng, thường có sấm chớp xé toang thiên địa, mưa như trút nước, như kinh đào nộ lãng, từ phía chân trời trút xuống.
Mưa gió kinh người như thế, lại vẫn lờ mờ có mấy người đang trên đường núi chật hẹp lầy lội loạng choạng tiến bước. Giữa bùn lầy, vũ khí khôi giáp sáng loáng, vàng bạc châu báu chói lọi, tùy ý vứt tứ xứ. Thậm chí ngay cả lương khô đồ ăn nước uống cứu mạng, cũng rơi vãi rất nhiều dưới đất, nằm giữa bùn lầy, mà chủ nhân của chúng, chẳng có sức lực khom lưng nhặt nữa.
Người đi đường mỗi bước một ngã, mệt mỏi cực kỳ, ngã giữa vũng bùn, mặc người giẫm đạp, cũng không bao giờ còn nhúc nhích nữa. Số ít người cưỡi ngựa bị người đằng trước cản đường, thỉnh thoảng lớn tiếng quát tháo thậm chí vung roi xua đuổi, nhưng mà những người lảo đảo đờ đẫn đi trước đó, một số không phản ứng, một số thậm chí đỏ mắt nhảy dựng lên, hợp lực lôi người trên ngựa xuống.
Thương binh kêu khóc cầu xin mong được một chút giúp đỡ, nhưng phần lớn không người trả lời, không ngừng có ngựa bị thương hoặc cạn sức bị chủ nhân vứt bỏ, cũng bị trơ trọi ném bên đường như thế.
Mưa lớn thế này, Tần binh sẽ không đuổi tới chứ? Yêu ma làm thế nào cũng không chết kia, sẽ không đến giết họ chứ?
Không phải nói Tần binh đều không thể đánh nhau ư? Không phải nói đánh vào Tần quốc muốn mỹ nữ có mỹ nữ, muốn tiền có tiền, mọi người tùy tiện cướp đoạt, cùng nhau phát tài ư? Tại sao có thể như vậy, tại sao có thể như vậy…
“Tần Húc Phi… Căn bản là yêu ma.” Thiên tướng Vệ quốc Vệ Lăng cưỡi ngựa, yên lặng đi theo nhánh bại binh tán loạn áp trận cuối cùng này, dọc đường trong lòng suy nghĩ lặp đi lặp lại cũng là câu này.
Người thiên hạ đều biết Tần quốc tam điện hạ Tần Húc Phi vũ dũng thiện chiến, quân tốt bên dưới cũng là hãn tốt bách chiến. Nhưng mà không ai ngờ được, y lại đến nhanh như vậy, khủng bố như vậy, đáng sợ như vậy.
Ngày mười ba tháng tư, Trần quân khổ chiến mấy ngày liền, đánh tan Tần quân, khó khăn đoạt được thành Uy Viễn, Tần Húc Phi chợt dẫn kỳ bộ công kích từ phía sau, dễ dàng đánh tan Trần quân, là chiến dịch chém vạn thủ cấp.
Ngày mười bảy tháng tư, Tần Húc Phi cùng chủ lực Trần quân hội chiến ở bình nguyên, lấy hai vạn kỵ binh phá mười vạn Trần binh, tứ phương kinh hãi.
Ngày hai mươi ba tháng tư, Trần vương thu gom tất cả chiến lực Trần quân tại đất Tần, bày trận quyết chiến với Tần Húc Phi ngoài Ngụy Thành. Chiến thế vừa lên, phục binh bốn phía ra cả, lấy ưu thế binh lực vây khốn Tần quân, lực cầu bắt sống Tần Húc Phi. Há biết Tần Húc Phi lại lấy thân trung quân làm mồi, dụ *** nhuệ Trần quân ra hết, Trần vương chí đắc ý mãn, quan trận trước quân. Tần quân lại sớm tuyển năm trăm tử sĩ, từ cánh bên xung kích trận doanh phòng vệ của Trần quân. Năm trăm *** nhuệ phá tan phòng hộ vạn người, Trần vương trọng thương. Sau đó Trần quân không chiến tự bại, dẫn binh lui xa hơn mười dặm. Tục truyền năm trăm tử sĩ ngày đó, cuối cùng sống sót không đến ba mươi người. Nhưng cả quá trình xung phong, không một ai lùi lại, không một ai khiếp chiến. Rất nhiều người sau khi chết thi thể vẫn không rơi khỏi ngựa, khi sĩ tốt nhặt xác mới phát hiện, rất nhiều chiến sĩ, chỉ lo bị thương ngã ngựa, không thể tiếp tục xung trận, bèn dùng dây thừng cột chặt hai chân mình lên ngựa, cho dù chết trận sa trường, ngựa vẫn mang theo thi thể họ, tiếp tục xung kích trận địa địch.
Trần quân vốn vẫn có mấy vạn binh lực, còn có thể đánh một trận, nhưng Trần vương bị thương nặng, toàn quân bất an, càng sợ trong nước sinh loạn, rất nhanh chóng dẫn toàn binh rời khỏi Tần cảnh, ngán ngẩm mà về.
Kể từ đó, Trần quân vốn có thể triền chiến một phen với nhánh quân đội *** nhuệ duy nhất của Tần quốc trên tay Tần Húc Phi này dễ dàng lui sạch, quân đội Tần Húc Phi dọc đường liền thông hành không trở ngại, lao đi như bay, gấp rút tiếp viện những chỗ nguy cấp các phương.
Sau đó, quân báo các phương, liền như tuyết rơi phi truyền đến.
Ngày hai tháng năm, Tần Húc Phi giải vây Vệ quân U Châu.
Ngày chín tháng năm, Tần Húc Phi sai bộ tướng Kỳ Sĩ Kiệt dẫn ba nghìn tướng sĩ, lực cự Ngô quân vạn người, hai bên khổ chiến ba ngày, chưa phân thắng bại, sau Tần Húc Phi chủ lực sắp đến, Ngô quân mới lui.
Ngày mười bảy tháng năm, Tần Húc Phi phá Ngô tướng ba vạn nhân mã dưới núi Cừ.
Ngày hai mươi sáu tháng năm, Tần Húc Phi trọng tướng Liễu Hằng đánh tan một bộ tả quân Vệ quân ở Định Châu.
Ngày năm tháng sáu, Tần Húc Phi tại sông Hổ Khiếu bắt giữ Vệ quốc Đại tướng Thuần Vu Xung, phá hai vạn Vệ quân.
Ngày mười hai tháng sáu, Tần Húc Phi dưới chân núi Định Quân dẫn tám nghìn khoái mã *** kỵ giao chiến cùng ba vạn Ngô quân, qua lại xung kích bảy lần, đánh tan hơn chục lần Ngô quân bao vây, rốt cuộc tìm được chuẩn xác vị trí chủ tướng trung quân, diễu võ dương oai, giữa vạn quân, ba tên tru sát một đời danh tướng từng lực trợ Ngô vương kiến quốc. Ngô quân chủ lực sợ hãi, tránh lui ba mươi dặm, mới miễn cưỡng cắm doanh trại.
Ngày mười sáu tháng sáu… Ác mộng của Vệ Lăng buông xuống.
Hắn phân thuộc hữu quân Vệ quốc, ngày mười bốn tháng sáu, hữu quân công hạ Dĩnh Thành. Đại tướng quân mang một vạn hai nghìn *** nhuệ, tiếp tục đánh tới kinh thành, mà hắn được công việc béo bở, thành một trong tám nghìn người đóng giữ mà dọn dẹp vơ vét tài phú Dĩnh Thành.
Lúc đang trắng trợn cướp bóc trong thành, hắn vẫn là lão thần nơi nơi. Tần Húc Phi lợi hại hơn, cũng chẳng biết thuật phân thân, bốn ngày trước đội ngũ của y còn ngạnh chiến ngoài tám trăm dặm, đâu đã giết được đến đây.
Nên cướp thì cướp, nên lấy thì lấy, nên lanh lẹ phát tiết phải đi tìm đại cô nương tiểu tức phụ, sau đó vỗ mông bỏ thành đi hội hợp với đại bộ đội. Hợp binh rồi, người đông thế mạnh, với chút binh lực trong tay Tần Húc Phi đó, khẳng định không dám dễ dàng đến công, mà Đại tướng quân hữu quân họ, cũng sẽ tuyệt đối không ngu đến mức chủ động đi cứng đối cứng với Tần Húc Phi.
Nhưng mà, tảng sáng hôm đó thám tử đến báo, đã phát hiện quân đội Tần Húc Phi.
Tần Húc Phi khi mới về Tần quốc, dị quân đột khởi, liên tục thắng lợi, từ đó về sau, quân đội các quốc các bộ, bất kể thân ở phương nào, đều tung hàng loạt thám báo ra bốn phương tám hướng, tùy thời tra xét động tĩnh các phương. Tần Húc Phi còn muốn dựa vào kỳ binh tập kích, phục binh chợt hiện, loại chiến thuật này, căn bản đã không khả thi.
Liên tục bốn năm tốp thám báo phi ngựa đến báo, quân đội bốn ngày trước còn khổ chiến ngoài mấy trăm dặm kia, đã sắp sửa đi đến trước mắt! Nhưng mà, nhánh quân đội đang đến này… Không tới nghìn người.
Không dám tin, lại không thể không tin.
Sau trận chiến với quân đội *** nhuệ Ngô quốc bốn ngày trước, Tần quân tám ngàn người vừa thương vừa mệt, mà Tần Húc Phi lại có thể gom ra tám chín trăm chiến sĩ dũng hãn còn dư lực, tự mình suất lĩnh, bốn ngày đi vội tám trăm dặm, phi tập Dĩnh Thành! Các tướng lĩnh Vệ quân thoạt đầu tâm thần chấn động, sau đó người người hai mắt tỏa sáng. Chỉ có chín trăm người thôi, mà bản thân họ có những tám ngàn người! Tin tức thám báo truyền đến, đã chứng minh nhánh kỵ binh này mỏi mệt bất kham cỡ nào, hơn nữa trong chín trăm người này, có Tần Húc Phi! Chủ tướng của Tần quốc! Chiến thần của Tần quân! Tam điện hạ của người Tần!
Vệ Lăng vẻ mặt sợ sệt, co rúm người, giữa mưa gió giục ngựa ngơ ngác tiến lên. Trong lòng mê mê mang mang nghĩ, nếu lúc trước không chọn ra khỏi thành đánh một trận, mà cứ thành thủ vững, chặn chết đoàn quân đi gấp này dưới thành kiên, kiệt quệ một chút nhuệ khí chiến ý cuối cùng của họ, chờ tất cả mỏi mệt tích lũy bộc phát ra toàn bộ, lại…
Vệ Lăng co rúm người. Hiện tại mới biết hối hận, chỉ là buồn cười. Lúc trước công lao to lớn kia bày ngay trước mắt, đã đủ che mắt mọi người.
Ai có thể tin tưởng, trên đời lại có ma quỷ như vậy. Ai có thể tin tưởng, trên đời lại có quân đội như vậy?
Họ đĩnh đạc ồn ào liệt đội ở ngoài thành, người người hưng phấn không thôi, chỉ mong đi trước, thậm chí chưa liệt ổn đội ngũ, chỉ muốn đi tróc nã người có thể đổi lấy công lao bằng trời kia. Mà cô quân mỏi mệt không đủ ngàn số kia, đối mặt với binh lực khổng lồ toàn thành xuất động, lại không hề chớp mắt đụng ngay chính diện, phát động xung phong!
Tiếng chẳng qua mấy trăm chiến mã cùng lên cùng xuống, lại như có vạn mã thiên quân đang xung phong, chín trăm yết hầu phát ra cùng một tiếng hò hét, lại như lôi đình trên trời chấn động lòng người.
Đó là những sĩ binh như thế nào. Tên đâm vào thân thể, thuận tay nhổ ra, kéo theo một mảng máu thịt lớn, cũng không ảnh hưởng việc họ hung mãnh vung đao chém giết. Trúng đao thương, máu chảy đầy mặt, họ lại có thể không thèm lau, kêu gào hò hét khiến Vệ quân công kích đắc thủ lạnh hết tim mật, tay chân thất thố.
Mưa tên đánh không tan, rừng thương ngăn không được, vài lần xung phong gấp, lại khiến cả trận doanh Vệ quân lỏng lẻo.
Nhưng mà, đáng sợ nhất, vẫn là Tần Húc Phi!
Vệ Lăng giữa mưa gió không dưng run rẩy.
Chiến dịch này, tất cả người Vệ quốc, chắc đều không quên được ma thần kia.
Ô chuy mã mạnh mẽ, bách hoa chiến bào đỏ thẫm, kim quan huy hoàng lóa mắt. Trước nay chưa từng thấy chủ tướng nào, ăn mặc nổi bật dễ thấy như vậy.
Trừ trong tiểu thuyết diễn nghĩa, trên đời này chỗ nào thật sự lưu hành cái dũng của đấu tướng. Các chủ tướng thích an an toàn toàn đứng ở trung quân hơn, chỉ huy nếu định, ai chịu mặc quá dễ thấy, dẫn ám tiễn của địch nhân thư sát.
Thế mà, vương tử hoàng tôn có huyết mạch tôn quý kia, cố tình chính là dễ thấy như vậy, hung hãn xung sát ở trước nhất như vậy, trong tay cầm, lại là một thanh phương thiên họa kích! Phương thiên họa kích, lực lớn thế trầm, phong nhuệ nơi nơi, uy lực cực lớn, nhưng quá phức tạp, quá khó học, quá khó ***, quá khó khống chế tự nhiên. Trừ phi thực có cái dũng vạn phu không bằng, có người nào thực sự dám sử dụng.
Loại binh khí này, cơ hồ đã thất truyền chôn vùi, thành truyền kỳ thuần túy. Thế mà, trên chiến trường hôm nay, họ lại trông thấy một cây kích, một cây kích mang đến ác mộng!
Không ai quên được, chỗ một phiến đỏ thẫm kia đến, huyết sắc liền tràn ngập đất trời, đoạn thể tàn chi tung bay, bao nhiêu tiếng kêu thảm thiết, đồng thời vang lên.
Không ai quên được, vô số mưa tên bắn ra, chẳng thể xuyên qua lưu quang kích ảnh, vô số binh lính liều chết hướng về phía trước, trong nháy mắt liền thi cốt không toàn.
Không ai có thể giao thủ một hồi dưới tay yêu ma kia, không ai có thể ngăn được khoái mã của y thoáng chốc.
Tần quân giống như ma quỷ, đi theo chủ tướng của họ, không sợ tử thương, không sợ nguy hiểm, chỉ cần mây đỏ kia bay đến đâu, họ liền xông đến đó, tất cả núi đao mưa tên, cũng không bằng quyết tâm và đảm phách đi theo người nọ. Trước nay tướng là đảm của binh, có tướng lĩnh như ma quỷ thế kia, liền có sĩ binh điên cuồng như vậy, lấy chiến lực mạnh mẽ không gì bằng của Tần Húc Phi làm chỗ dựa, chưa đủ ngàn kỵ binh, liền như một mũi dùi, dễ dàng dùi thẳng vào bụng Vệ quân.
Những tướng lĩnh đồng bào hưng phấn một lòng muốn bắt sống chủ soái Tần quân đó, từng bước từng bước bị cây trường kích kia khều trước ngựa. Chủ tướng chủ trì đại cục kia còn chưa kịp hạ lệnh, bất kể đồng thời ngộ thương bao nhiêu Vệ quân, dùng cung mạnh nỏ cứng ngắm bắn Tần binh trong hỗn chiến, liền bị một mũi trường tiễn của Tần Húc Phi xuyên qua ngực, ngã xuống ngựa.
Ma quỷ hồng bào kim quan, tay cầm phương thiên họa kích kia, lại giết thủng đảm phách Vệ quân, chưa đợi đội ngũ không phải người kia xông đến, Vệ binh xa xa trông thấy một dải lửa đỏ nọ, đã quay đầu chạy trốn. Trận đánh đến cuối cùng, rất nhiều người thà rằng nhảy xuống thành hào, cũng không dám đụng tới ma kích đáng sợ kia.
Họ có tám ngàn nhân mã, họ lấy khỏe đợi mệt, cuối cùng lại bị giết tan tác, bị đội quân mỏi mệt không đủ chín trăm đánh bỏ chạy tứ tán?
Vệ Lăng xanh mặt, hai mắt đờ đẫn nhìn phía trước.