[Tiểu Lâu Truyền Thuyết] Quyển 5 - Phong Vân Tế Hội

Chương 230: Chẳng qua như thế




Dung Khiêm ngưng mắt nhìn thiếu niên yên lặng run rẩy kia, chờ đợi y chậm rãi trấn định lại, chờ y cố lấy đủ dũng khí để đối mặt với mình, chờ y biểu hiện ra đủ đảm đương, đối mặt với tất cả sai lầm đã qua.

Yên Lẫm, ta đang nỗ lực học tập tin tưởng ngươi, cho nên, ngươi cũng phải học tin tưởng ta.

Nói cho ta biết, để chúng ta đều không trốn tránh nữa, để chúng ta có thể cùng nhau đối mặt.

Trong nội điện tĩnh lặng thần kỳ.

Chỉ có Yên Lẫm vẫn đang nói.

Trong điện vũ trống trải, thanh âm của một mình y, cô quạnh, trầm thấp, chậm chạp, ngược lại khiến cả thế giới, cũng thêm phần vắng lặng.

Mà Dung Khiêm vẫn chỉ im lặng nghe.

Cả thế giới như đều yên tĩnh, gió ngoài cửa sổ ngưng trệ, chim chóc trên ngọn cây phảng phất cũng biết điều mà ngừng hót. Giữa đất trời chỉ còn lại tiếng một mình Yên Lẫm.

Y chậm rãi tự thuật rất lâu, khô khan, cơ hồ hơi máy móc, tự thuật chân tướng lúc ấy.

Y nói rất lộn xộn, hỗn loạn cực kỳ, rõ ràng không hề dài, cũng chẳng phải chuyện quá phức tạp, trải qua thời gian dài như vậy, y vẫn không thể tự thuật bình thường có trật tự.

Không có trắc trở mạo hiểm gì, cũng không có quá nhiều cảm xúc gì phập phồng. Y thậm chí không biết giúp mình biện bạch giải thích một chút trong quá trình kể lại, cũng chẳng biết phải biểu đạt sự hối hận càng sâu sắc hơn. Y chỉ đờ đẫn tự thuật sự thật.

Kỳ thật, trong lòng y vẫn nghĩ, làm sao đem sự thật nói cho Dung Khiêm biết. Đã làm chuyện xấu xa ác liệt như vậy, y không thể chấp nhận, mình thủy chung cứ như một người vô tội, tiếp tục nhận sự bảo vệ và tán thành của Dung Khiêm, y cũng chưa từng cảm thấy, mình còn có tư cách, trốn tránh hết thảy hậu quả do đây mà đến.

Chỉ là, tình trạng thân thể Dung Khiêm hiện giờ, khiến y không dám mảy may lỗ mãng, không muốn có bất cứ chuyện gì, ảnh hưởng tâm thái bình tĩnh của Dung Khiêm khi dưỡng thương. Vì thế liền một ngày kéo một ngày, mỗi ngày còn phải làm như vô sự mà bầu bạn nói cười với Dung Khiêm, giống như chưa từng có cô phụ, chưa từng có thương tổn, chưa từng có ngờ vực, chưa từng có thử.

Nhưng y biết, vết thương sâu hoắm nọ, vẫn đều ở đó, dữ tợn duỗi thân, trong bóng tối chờ đợi khoảnh khắc lại bị xé rách kia.

Y không biết chỉ là, khoảnh khắc này lại đến sớm như vậy, sớm đến mức y thậm chí chẳng có cơ hội chuẩn bị gì cả.

Nhưng mà, chỉ cần Dung Khiêm mở miệng hỏi, thì y không thể nói dối nửa chữ. Chỉ từng câu, đem sự thật nói ra như vậy.

Cho đến khi nói ra một chữ cuối cùng, y im bặt, hơi chết lặng mà ngơ ngác nhìn Dung Khiêm, trong lòng lại là trống rỗng.

Cảm giác này quen thuộc như vậy. Lúc trước trên trường săn, thấy thương thế của Dung Khiêm phát tác, vẫn điên cuồng kêu gào y, nhưng trong lòng kỳ thật cũng là thế này, trống rỗng, chết lặng, không có năng lực suy xét, cũng không có năng lực cảm thụ. Y chỉ biết mình một mực kêu, nhưng thậm chí chẳng biết mình đang kêu cái gì.

Y trên xe ngựa, thủ bên cạnh Dung Khiêm, trừ tiếp tục kêu gào từng tiếng, vẫn không biết làm gì, không thể nghĩ gì.

Thấp thoáng, y cũng phát giác tình huống của mình không đúng, rút ra kiếm trên người, đưa tay nắm mũi kiếm, mũi kiếm sắc bén cắt vào lòng bàn tay, mong mỏi có thể thoát khỏi loại chết lặng hoảng sợ đó. Nhưng rõ ràng máu tươi đã chảy bên cạnh Dung Khiêm, y lại vẫn vô tri vô giác.

Cho đến sau đó, vào Thanh Hoa cung rồi, ngơ ngác trông Dung Khiêm, y mới chậm rãi có năng lực suy tư, chậm rãi hiểu được nhận biết và phân tích, chậm rãi bắt đầu hiểu được ảo não và hoang mang, y mới biết trông Dung Khiêm, lần lượt nói mấy lời không đâu ra đâu…

Mà hiện tại, sự trống rỗng và chết lặng của ngày hôm đó, lại một lần nữa lặng yên chiếm lĩnh thân và tâm y.

Nói xong hết thảy, y chỉ có thể ngơ ngẩn đứng đó, như thể một tảng đá cứng ngắc, không thể mảy may nhúc nhích.

Dung Khiêm yên lặng ngưng mắt nhìn y, đôi mắt tối tăm thâm trầm đến mức khiến người khi không phát run. Sau đó, Dung Khiêm nhẹ nhàng nói: “Ngươi qua đây!”

Gọi thấp như vậy, Yên Lẫm chắc gì nghe rõ, cho dù nghe rõ, lúc này tâm tư chết lặng trống rỗng kia của y, cũng chắc gì có thể hiểu được. Song người nọ dùng con ngươi đen sẫm như vậy mà nhìn y, y liền như bị mê hoặc, từng bước đến gần, đi thẳng đến trước mặt Dung Khiêm.

Dung Khiêm bất chợt mỉm cười, nhẹ nhàng ngoắc ngoắc ngón tay: “Khom lưng!”

Yên Lẫm ngơ ngác khom lưng, dù rằng trong lòng vẫn chẳng biết mình nghe thấy gì, nhưng thân thể lại như tự nhiên mà vậy, không biết phải làm trái người kia.

Dung Khiêm nhẹ nhàng giơ tay, rất chậm cũng rất vô lực mà vỗ một phát trên mặt Yên Lẫm… Hoặc là… Cái này… Miễn cưỡng… Có thể xem như một bạt tai đi?

“Tiểu tử ngốc, tỉnh lại chưa?”

Yên Lẫm chầm chậm chớp chớp mắt, tâm tư và thần trí rốt cuộc dần dần trở về, chỉ là vẻ mặt vẫn hơi ngây ngây ngơ ngơ.

Vốn trong lòng y, sau khi biết chân tướng, Dung Khiêm có bất cứ biểu hiện phẫn nộ gì cũng là nên thôi, nhưng một cái tát nhẹ không như vậy, lại thêm ngữ khí mang ý cười, cuối cùng khiến y hơi nghệt mặt.

Dung Khiêm nhìn dáng vẻ ngốc nghếch, phản ứng chậm một nhịp của y, trong lòng buồn cười: “Ngươi đừng đắc ý, ta hiện tại tuy không có sức lực, nhưng món nợ này tự nhiên phải ghi lại với ngươi, chờ thương khỏi, phải tẩn ngươi một trận cho hả giận.”

Yên Lẫm ngơ ngác nhìn vẻ tươi cười không kèm một chút bóng mờ nào kia, ngơ ngác nghe thanh âm thoáng giận, lại có càng nhiều cưng chiều kia, trong tâm linh sững sờ đình trệ, lúc này mới chân chính có thể một lần nữa sinh ra các loại cảm thụ, các loại cảm xúc.

Mãi đến lúc này, Yên Lẫm vẫn dùng ngữ khí khô khốc giảng thuật hết thảy, thanh âm mới không ổn: “Dung tướng, tại sao ngươi không giận ta? Tại sao, vô luận ta đã làm gì, ngươi luôn không giận ta.”

Dung Khiêm trừng y một cái, nhẹ nhàng đưa tay ra sức cốc đầu y một phát: “Ai nói ta không giận, ta giận đến mức muốn dùng gậy lớn hung hãn nện mông ngươi đây, đáng tiếc ta hiện tại chẳng làm được, nếu không ngươi cho là ngươi còn có thể an an toàn toàn đứng ở đây.”

Nghĩ đến Dung Khiêm bị thương tới mức cả sức lực hơi lớn cũng không dùng được, lòng Yên Lẫm lại khó chịu, sắc mặt càng khó coi.

Dung Khiêm lườm y một cái: “Trưng ra vẻ mặt gì đó, chuyện ngươi làm, chẳng lẽ còn không nên đánh?”

Yên Lẫm ảm đạm cúi đầu: “Ta tự nhiên là nên đánh.”

Dung Khiêm buồn cười nhìn y: “Như vậy, ngươi có biết ngươi sai ở đâu?”

“Ta không nên gạt Dung tướng làm việc quỷ vực kiểu này, càng không nên…”

Dung Khiêm giận đến mức trong lòng trợn trắng mắt, thật muốn xách cây gậy đập đầu y một trận: “Ngươi đáng giận nhất chính là đến bây giờ, còn chưa hiểu được, mình sai chỗ nào? Ngươi là Hoàng đế, rất nhiều thời điểm, vì một số mục đích, dùng chút quyền mưu thủ đoạn, thuật âm quỷ, đều là không thể tránh né. Nhưng ngươi sai là sai ở chỗ, dám tự mình mạo hiểm?”

Vốn còn chưa giận lắm, vừa nói như vậy, trong lòng lại thật sự nộ khí bừng bừng, y trừng Yên Lẫm, cả giận nói: “Không phải là muốn tìm cái cớ động thủ với võ lâm nhân sĩ sao? Không phải là muốn gán một tội danh cho người giang hồ sao? Thủ đoạn gì không thể dùng, nhất định phải lấy tính mạng mình ra đùa giỡn! Nói gì mà chuẩn bị chu toàn, nói gì mà có bảo giáp có liên nỗ? Ngươi thật cho mình là chân mệnh thiên tử, cho nên có trời cao bảo vệ, không cần sợ gì hết? Ngươi không biết trên đời này có chuyện bất trắc, có từ vạn nhất này sao? Thân phận của ngươi quý trọng biết bao, một thân kéo theo lớn lao biết bao, sao ngươi lại dám không nhìn không tiếc mà làm bừa như vậy?”

Yên Lẫm ngơ ngác nhìn Dung Khiêm, Dung Khiêm càng tức giận, trong lòng y càng chua xót.

“Dung tướng, tại sao ngươi đến bây giờ, vẫn chỉ vì ta tổn hại an toàn của mình mà giận?” “Ngươi không để ý an toàn của mình, ta không nên giận sao?” Dung Khiêm chán nản, ngẩng đầu ngước nhìn Yên Lẫm để nói chuyện thế này thật sự khiến người không thoải mái. Y bực mình thò tay túm vạt áo Yên Lẫm, ra sức kéo một phát.

Yên Lẫm thuận theo gập một gối quỳ xuống bên xe lăn, để y có thể thuận tiện nhìn thẳng mình.

Dung Khiêm đưa tay cốc đầu y một cái rõ mạnh: “Chỉ cần là người quan tâm ngươi đều phải giận, đều phải giận đến mức muốn tẩn ngươi. Nhưng mà, cáu rồi, giận rồi, đánh rồi, cũng liền thôi. Ngươi biết thân nhân là gì không? Đó là chém đứt xương cốt còn liền gân, dù tức giận phẫn hận nhiều hơn, cũng không thể gỡ…”

Y đưa tay định cốc nữa, lại cảm thấy đầu tiểu tử này còn cứng hơn tay mình, quá uổng phí khí lực, dường như chỉ có thể tự chuốc khổ, bèn sửa cốc thành vò, rất xấu bụng mà vò xù đầu Yên Lẫm, cảm thụ sự mềm mại của mái tóc đen nhánh giữa mấy ngón tay, bên môi y vẫn mang cười, ánh mắt lại thoáng sâu thẳm: “Tiểu tử ngươi, cứ ngóng trông ta cáu giận ngươi cả đời như vậy sao?”

Yên Lẫm chỉ cảm thấy không dưng cũng có một bàn tay đang xoa bóp tim mình, sắc mặt thảm đạm, chậm rãi lắc đầu: “Dung tướng, ngươi không hiểu đâu…”

Dung Khiêm thở dài: “Ta thấy người không hiểu là ngươi mới đúng!”

“Ngươi không hiểu đâu, ta…” Yên Lẫm nhắm mắt, qua một lúc, mới có thể có dũng khí và sức mạnh để nói cho hết.

“Lúc ấy ta hoàn toàn có thể phát nỗ tiễn trước khi ngươi ra tay, thế nhưng, ta không ra tay, ta cố ý…”

“Ngươi đương nhiên là cố ý.” Dung Khiêm cười khổ. “Không phải ngươi sợ ta mắng ngươi sao.”

Yên Lẫm ngẩn người, mở mắt.

Dung Khiêm không biết làm thế nào: “Lúc ấy ta đã chạy đến, nếu ngươi ở trước mặt ta bắn chiếc nỏ trong tay áo không nên xuất hiện, ta lập tức có thể phát hiện khác thường, sau đó truy cứu, ngươi làm sao giấu giếm được. Chỉ bằng ngươi làm việc ngốc nghếch thế này, nếu ta biết, có thể tha được cho ngươi.”

Yên Lẫm lăng lăng nhìn Dung Khiêm, mở miệng, nhưng hồi lâu mới biết phát ra tiếng: “Ta, ta chỉ là vì việc này…”

“Ngươi cảm thấy ngươi là vì cái gì? Vì thử ta, hãm hại ta?” Dung Khiêm vừa giận vừa buồn cười: “Nếu là thử, ngay từ đầu bố cục, nên là nhằm vào ta mới phải. Mà khoảnh khắc cuối cùng kia, nguy cơ ngay trước mắt, hết thảy phản ứng của ngươi, đều chẳng qua là dựa vào bản năng bảo hộ mình mà làm ra, chỗ nào từng qua tính kế. Bảo hộ sinh mệnh mình không bị uy hiếp, bảo hộ mình đừng bị vạch trần, bị mắng, bị đánh, bị giáo huấn mà thôi. Ám nỗ kia của ngươi, tự nhiên là thoáng chốc không thể ra tay.”

Nhìn Yên Lẫm bộ dáng vẫn hơi ngớ ra, y lắc đầu cười nói: “Một người, tâm tư biến hóa trong lúc điện quang hỏa thạch, dựa vào càng nhiều chính là trực giác, là bản năng, mà không phải mưu tính. Ngược lại là bản thân ngươi sau đó, nghĩ quá nhiều quá tạp nham, nhất định phải nghĩ mình đến phương diện người xấu đệ nhất thiên hạ.”

“Nhưng mà… Lúc ấy ta…” Yên Lẫm thì thào nhưng mà cả buổi, cũng chẳng nhưng mà ra một nguyên cớ. Những ngày đó, y tự nhốt mình trong bóng tối, trằn trọc suy nghĩ, càng nghĩ càng đâm đầu vào bế tắc, càng nghĩ càng thấy mình ti tiện độc ác đến cực hạn, nhưng chưa bao giờ nghĩ đến, khúc mắc y canh cánh trong lòng, trong mắt Dung Khiêm lại là một việc con con không thể đơn giản hơn.

Chẳng qua là một hài tử cả gan làm xằng, giấu người nhà làm chút chuyện xấu, sợ bị quở trách, cho nên thời khắc nguy ngập, quyết tâm giấu đến cùng, chỉ thế mà thôi.

Nhưng mà, Dung tướng… Ngươi vì thế lại nhận hết tra tấn, sống không bằng chết!

“Vốn cả sự kiện này, trừ ngươi quá hồ đồ, quá không yêu quý mình, cũng chẳng có vấn đề gì lớn, kết quả biến thành như vậy, ngươi cảm thấy, vấn đề là gì?” Dung Khiêm trầm giọng hỏi.