[Tiểu Lâu Truyền Thuyết] Quyển 5 - Phong Vân Tế Hội

Chương 229: Trân trọng đừng khi




Chuyện đã nói đến đây, Dung Khiêm chăm chú nhìn An Vô Kỵ: “Vậy ngươi thật sự nguyện ý cưới một con cọp mẹ ngươi ghét nhất.”

An Vô Kỵ đỏ mặt: “Dung tướng, ngài đừng túm chặt không buông mấy lời giận dỗi của ta trước kia chứ. Ta thừa nhận lúc đó ta bị nàng đánh hơi thẹn quá hóa giận, nhưng kỳ thật, ngần ấy năm qua, nữ nhân chân chính có thể làm bản thân ta thân cận đôi chút, cũng chỉ có mình nàng.”

An Vô Kỵ cười khổ. Thật sự bàn đến, hắn ngoài hai mươi còn chưa lấy vợ sinh con, có thể nói là cực kỳ bất hiếu. Chỉ là hắn cha mẹ đều mất, trong nhà cũng chẳng có thân thích trưởng bối thân cận gì, cho nên chẳng ai nhọc lòng vất vả vì hắn. Trước kia hắn thân ở dị quốc, thân là mật thám, vốn là người không thể gặp quang. Trừ một cái xác là thật, còn lại đều giả tất, làm sao có thể thành gia gì, lập nghiệp gì.

Vốn năm đó bản thân hắn cũng chưa từng cảm thấy như vậy có gì không ổn. Chỉ nghĩ tương lai một khi trở về cố quốc, có thể lập tức sọt lớn sàng lọc danh môn mỹ nữ, lấy về nhà mà sống qua ngày. Ai biết người đã về, hắn lại phát hiện mình không làm được.

Vắt hết óc, dùng hết tâm cơ bao nhiêu năm, cả ngày cùng người đấu tâm nhãn, so tính kế, hắn đã là thói quen khó sửa, bản tính khó dời. Nhìn thấy mỹ nữ, ý nghĩ đầu tiên chính là phải cẩn thận phòng bị, ở chung với người khác hòa thuận thân thiết hơn, trong xương cốt cũng luôn đề phòng đối phương có mưu đồ khác, đi trên đường tiếp cận một người lạ trong vòng ba thước, sẽ không tự chủ được đề phòng đối phương thình lình đả thương người.

Người như hắn, cô độc vẫn tốt hơn. Cưới một người làm mình ngủ không yên về đặt cạnh gối làm gì? Hắn ăn no, muốn giải quyết “vấn đề sinh lý”, tự nhiên có thanh lâu kỹ viện.

Giờ này khắc này, mặc dù là vì Thanh Cô nhờ vả, hắn mới nhớ tới, mới mở miệng với Dung Khiêm, song hắn lại đã hết sức trịnh trọng, hết sức nghiêm túc.

“Dung tướng, vốn ta quả thật chưa từng nghĩ việc lấy vợ. Nhưng hôm nay khi nàng đề cập, ta lại không hề có tâm tư phản đối, ngược lại ẩn ẩn cảm thấy, nếu như bỏ lỡ nàng, có lẽ cả đời này ta sẽ không tìm được một nữ nhân có thể làm vợ mình. Thanh nhi là một người ngốc nghếch, nàng căn bản không biết tính toán cho mình, cũng không giỏi cư xử với người. Gặp gỡ ngài, là vận khí của nàng, quen biết ta, lại là vận mệnh an bài. Sau ta và ngài, ta không cho rằng, nàng sẽ có cơ hội thân cận với nam tử khác. Ta cũng không cảm thấy, còn có nam nhân khác, có thể hiểu được chỗ tốt của nàng.”

Hắn nhìn Dung Khiêm cười nói: “Có lẽ bản thân Thanh nhi vẫn chưa hiểu tâm tư của mình lắm, nhưng nếu không phải thật sự thân cận ta, tin tưởng ta, với tính nàng, quyết chẳng dám mở miệng cầu ta cưới nàng. Mà người như ta, nếu không phải trong lòng chân chính chấp nhận. Cho dù là vì Dung tướng ngài, ta chưa chắc chịu cưới. Thanh nhi là người thành thật. Nếu trong lòng đã chấp nhận một người, thì sẽ toàn tâm toàn ý tốt với người đó. Ta thấy nàng đối đãi ngài như vậy, cũng phải hâm mộ. Ta cũng hy vọng, một ngày kia, nếu ta gặp nạn, cũng có thể có một người như nàng, có thể không rời không bỏ trông nom bên cạnh ta như vậy. Cho nên, ngài thật sự không cần lo lắng.”

Dung Khiêm rốt cuộc thoải mái gật đầu: “Ta vốn chỉ sợ ngươi thông minh thái quá, ngược lại nghĩ quá nhiều. Ngươi đã thông thấu như vậy, ta tự nhiên có thể yên tâm về ngươi. Nhưng ta cũng hy vọng Thanh nhi có thể hiểu được. Muội ấy luôn tự ti, không dám nghĩ chuyện nam nữ, cho nên tại phương diện này, quá là ngốc nghếch, ta không muốn muội ấy cứ cho rằng, mình là vì ta, mới gả cho ngươi. Muội ấy nóng lòng thành thân, có lẽ là vì ta, nhưng muội ấy lựa chọn ngươi, lại nhất định là bởi vì ngươi. Chỉ là điểm này bản thân muội ấy còn chưa ý thức được…”

Y cười cười, nhìn An Vô Kỵ: “Vấn đề này, nếu như ngươi có thể dựa vào mình giải quyết, ta sẽ gả muội ấy cho ngươi.”

An Vô Kỵ cười nói: “Nàng đã không dám nghĩ, không biết nghĩ, cần gì phải bức nàng quá mức. Thật nói quá nhiều, làm quá nhiều, nàng ngược lại phải vừa hoảng vừa sợ. Sau khi thành thân, năm rộng tháng dài, ta hoàn toàn có thể dùng hành động thực tế, làm nàng chậm rãi hiểu được.”

Dung Khiêm quả quyết lắc đầu: “Phu thê là phải một đời nâng đỡ, một đời bên nhau. Không thể có quá nhiều hiểu lầm, mơ hồ, nhất là lúc bắt đầu. Ngươi hiện tại tự tin như thế, tương lai muội ấy lại có thể bởi vì ảo giác nhất thời, mà làm ra việc ngốc tự cho là tốt với ngươi. Không phải ta phản đối hôn sự của các ngươi, ta chỉ hy vọng, trước khi quyết định, bản thân các ngươi nhất định phải chân chính hiểu được tâm ý của mình.”

Nói đến đây, An Vô Kỵ tự nhiên biết, muốn mau chóng thành thân là không có khả năng, ngược lại mình còn thân chịu trách nhiệm trọng đại làm cho tiểu thôn cô ngốc nghếch kia mở mắt hiểu được tình yêu nam nữ, bất giác đau cả đầu, mặt mày đau khổ nói: “Dung tướng à, ta còn tưởng, ngài sẽ rất cao hứng giục hai ta thành thân ngay chứ…”

Thần sắc Dung Khiêm cũng thoáng chua xót: “Nếu là trước kia, ta chỉ sợ sẽ gấp không thể chờ mà thúc ép các ngươi thành thân, muốn nhân lúc Thanh nhi hồ đồ, đâm lao phải theo lao, cứ định sự tình trước rồi từ từ phân giải sau. Nhưng hiện tại ta đã nghĩ thông rất nhiều chuyện. Giữa người với người, càng là yêu nhau trọng nhau, càng nên chân thành đối đãi. Càng muốn sống chung lâu dài, càng không thể có chỗ nào mơ hồ mập mờ. Rất nhiều thời điểm, một chút hiểu lầm nhỏ xíu, lại có thể tạo thành tai nạn có tính hủy diệt. Rất nhiều thời điểm, tự cho là đúng mà vì tốt cho người khác, e rằng cuối cùng sẽ chỉ hại người hại mình.”

An Vô Kỵ hơi nhíu mày, thấp giọng hỏi: “Dung tướng, giữa ngài với Hoàng thượng, đã xảy ra chuyện gì sao?”

Dung Khiêm chỉ cười, thần sắc thoáng mỏi mệt: “Vô Kỵ, *** thần ta hơi không tốt, muốn yên lặng một chút, ngươi đi tìm Thanh nhi đi.”

An Vô Kỵ chần chừ một chút, mở miệng muốn nói gì đó, lại cảm thấy đầu óc trống rỗng, không nghĩ ra lời gì. Ôi, việc này, Dung tướng và Hoàng đế… giữa họ… quả thật không dung được người khác bình luận một chút nào. Miễn cưỡng phân thuyết, trái lại gượng ép dư thừa.

Hắn ngây ra một chút, cũng bất giác cười khổ một tiếng, liền thi lễ lui đi.

Dung Khiêm một mình ngồi giữa hoa, lặng rất lâu rất lâu. Vẻ mặt từ mê mang chua xót, dần chuyển thanh minh kiên định, rốt cuộc cao giọng gọi: “Người tới!”

Thái giám cung nữ thủ xa xa hai bên lập tức chạy tới bốn năm người.

Ánh mắt Dung Khiêm nhàn nhạt đảo qua, tìm được quản sự trong số họ, tùy tay vẫy: “Ngươi lại đây.”

Quản sự thái giám vội bước đến thi lễ.

“Hoàng thượng lúc này hẳn là ở Cam Tuyền cung?” Dung Khiêm hỏi không chút để ý.

Quy củ trong cung, hành tung của Hoàng đế vốn phải bí mật, chỉ là ở Thanh Hoa cung, điều này đã sớm bị phá lệ. Bất kể Yên Lẫm đang ở đâu, luôn sẽ có người đúng lúc báo cho Thanh Hoa cung, hơn nữa Yên Lẫm đã sớm hạ lệnh, người của Dung Khiêm bên này nếu như có việc, có thể tùy thời tùy chỗ cầu kiến y, không bị ngăn trở.

Chỉ là, bao lâu nay, đây vẫn là lần đầu tiên Dung Khiêm dùng loại đặc quyền biết chuyện này.

Quản sự lập tức khom người trả lời: “Vừa nghe được tin tức, Hoàng thượng quả là đang ở lại Cam Tuyền cung.”

“Ngươi đến canh ngoài Cam Tuyền cung, nếu Hoàng thượng ra thì bảo ta có việc muốn tìm.”

Quản sự đáp một tiếng, liền định hành lễ lui ra, Dung Khiêm lại nhàn nhạt thêm một câu: “Chỉ canh ngoài cung là được, đừng vào Cam Tuyền cung quấy rầy Hoàng thượng và hoàng hậu.”

Quản sự thái giám cung kính đáp, lúc này mới rảo bước rời đi.

Dung Khiêm để mọi người chậm rãi đẩy y quay về nội điện Thanh Hoa cung, vốn nghĩ, phải an tâm lại, chậm rãi chờ Yên Lẫm qua đây. Nào ngờ y vừa vào cửa điện chưa được nửa khắc, sau lưng Yên Lẫm đã đến. Vừa vào cửa vội nói luôn: “Dung tướng tìm ta có việc gì gấp?”

Từ khi vào ở Thanh Hoa cung đến nay, đây là lần đầu tiên Dung Khiêm chủ động tìm Yên Lẫm. Cho nên Yên Lẫm chạy một mạch đến đây, thái dương cũng ẩn ẩn có mồ hôi.

Nhưng Dung Khiêm ngược lại nhíu mày: “Ta đã nói không được vào Cam Tuyền cung quấy nhiễu các ngươi mà.”

Lạc Xương coi như bị mình liên lụy, lúc mang thai sắp sinh còn bị trượng phu vắng vẻ chểnh mảng, khó được trượng phu đến thăm hỏi, lại bị mình quấy nhiễu, cho dù là Dung Khiêm cũng phải thấy thẹn trong lòng.

Yên Lẫm vội phân trần: “Làm sao có ai dám trái lời Dung tướng. Ta vào Cam Tuyền cung, Lạc Xương lại ngủ mất. Ta bảo cung nữ không được đánh thức nàng, tự ngồi bên ngoài một hồi, nghĩ mấy ngày nay thật sự rất thẹn với nàng, trong lòng chỉ cảm thấy rầu rĩ khó chịu, bèn ra ngoài đi lại, lúc này mới nghe được tin tức.”

Dung Khiêm nhìn đại thái dương bên ngoài: “Ngủ?”

“Ta đã hỏi cung nữ, Lạc Xương gần đây vẫn thèm ngủ, dễ mệt mỏi, theo Thái y nói, phụ nữ có thai phần nhiều là như thế.”

Dung Khiêm gật đầu, lúc này mới tiêu tan.

Yên Lẫm bước lại gần: “Dung tướng tìm ta, ắt là có chuyện rồi.”

Dung Khiêm ngẩng đầu ngưng mắt nhìn y, ánh mắt cực bình tĩnh, rồi lại sâu thẳm không nói nên lời, khiến trong lòng Yên Lẫm hoảng hốt không hiểu.

Dung Khiêm cao giọng: “Mọi người lui xuống.”

Vài cung nhân trong nội điện nhanh chóng ra khỏi điện, ngay cả cung nhân ngoài điện cũng cấp tốc tản đi xa xa. Chẳng ai dám đến nghe nửa câu không nên nghe.

Nhìn y thế này, lòng Yên Lẫm càng hoảng, thất thanh nói: “Dung tướng…”

Dung Khiêm lại chỉ dùng ánh mắt thản nhiên xuyên qua cửa sổ, nhìn muôn vàn cảnh đẹp trong hoa viên bên ngoài.

“Lúc trước thương thế phát tác, ta nằm thoi thóp, mọi người đều cho rằng ta vẫn hôn mê bất tỉnh, kỳ thật… Thần trí của ta ngẫu nhiên cũng thanh tỉnh. Chỉ là lúc ấy ta rất yếu, cả mắt cũng không mở được, thoạt nhìn như là người hôn mê.”

Yên Lẫm kinh ngạc nhìn y, theo ngữ thanh bình thản của y, sắc mặt từ từ tái nhợt.

Ánh mắt Dung Khiêm từ từ chuyển lên người Yên Lẫm, nhẹ nhàng nói: “Ngày đó ngươi và hoàng hậu đến thăm ta, ở bên giường nói rất nhiều chuyện, lúc ấy thần trí của ta tuy có chút mê loạn, song vẫn có cảm giác.”

Tuy đã dự liệu được Dung Khiêm sẽ nói gì, khi chính tai nghe thấy lời này, Yên Lẫm vẫn như chịu đòn nghiêm trọng mà lùi lại hai bước, trên mặt gần như không có nhân sắc, chỉ cảm thấy như giữa trời đông giá rét, bị người dùng nước tuyết lạnh ngắt, giội thẳng xuống đầu, hơi lạnh thấu xương, đóng băng cả thân thể đều như chẳng còn tri giác.

Y biết, y biết, y vậy mà biết hết.

Tất cả bất kham, tất cả xốc nổi, tất cả hoang đường buồn cười, nông cạn vô tri, vong ân phụ nghĩa, khắc nghiệt bạc tình, hết thảy hết thảy, toàn bộ trò hề, hóa ra… Y đều biết hết.

Y yên lặng nhìn Dung Khiêm, không biết qua bao lâu, mới nghe thấy thanh âm của mình từ nơi xa tít truyền đến: “Ngươi… Vẫn đều biết!”

“Không, ta không biết.” Dung Khiêm lắc đầu cực chậm cũng cực nhẹ. “Lúc ấy ta quá yếu, *** thần quá mỏi mệt, chỉ đứt quãng nghe được mấy câu, căn bản chưa từng hiểu được nguyên nhân, nhưng mà hiện tại, ta muốn biết…”

Thanh âm của Yên Lẫm thảm đạm mà yếu ớt, nhẹ đến mức phảng phất một cơn gió, có thể thổi tan hoàn toàn.

“Chỉ cần biết, người khởi xướng hết thảy là ta thì được rồi, những nguyên nhân đó, quan trọng không?”

“Với ta mà nói, rất quan trọng, bởi vì… Ngươi rất quan trọng.” Dung Khiêm nhìn y với ánh mắt trầm tĩnh: “Hoàng hậu có đến thăm ta vài lần, nếu ta muốn, cho dù nàng muốn giấu giếm giúp ngươi, ta cũng có thể từ miệng nàng moi ra lời thật. Nhưng ta chưa từng nghĩ phải làm như vậy. Ta không muốn dùng bất cứ tâm cơ mưu tính gì với ngươi nữa, cho dù là xuất phát từ thiện ý cũng không nên. Cùng với vòng vèo truy tra, ta càng mong muốn trực tiếp từ nơi ngươi biết được chân tướng.”

Y chậm rãi vươn tay về phía Yên Lẫm, Yên Lẫm lại như bị điện giật, hoảng hốt lùi bốn năm bước liền, ngay cả để y đụng đến mình một chút cũng không dám.

Dung Khiêm vẻ mặt bình tĩnh mặc cho tay mình lơ lửng giữa không trung, chờ đợi.

“Yên Lẫm, ngươi phải nói cho ta biết chân tướng, vô luận kinh khủng thế nào, ngu xuẩn thế nào, hoang đường buồn cười thế nào. Ngươi và ta, đều đã làm sai rất nhiều chuyện, hiện tại, là lúc nên sửa chữa.”