[Tiểu Lâu Truyền Thuyết] Quyển 5 - Phong Vân Tế Hội

Chương 218: Thuật quỷ thần




Dung Khiêm thân thể suy yếu, *** thần không tốt là phải, người bên ngoài tất nhiên không nhìn ra tâm tư của y đã chạy đến chân trời, lúc này hoàn toàn không tập trung, nhưng đâu giấu được Phong Kính Tiết.

Phong Kính Tiết hừ lạnh một tiếng, rảo bước về phía trước, đi đến bên giường, thò tay móc từ trong lòng ra một cái lọ nhỏ, đem một lọ nước thuốc, trực tiếp đổ vào miệng Dung Khiêm.

Động tác của y quá nhanh, mấy Thái y thái giám không ai kịp chen tay ngăn cản, người người sắc mặt đều trở nên cổ quái.

Thần y vườn ở đâu chui ra đây?

Quý nhân trong hoàng cung, sao có thể tùy tiện uống mấy thứ thuốc lai lịch không rõ. Hoàng thượng mời vị này tới là xem bệnh cho Dung quốc công, đâu phải chỉ đến cho thuốc?

Theo lý mà nói, Phong Kính Tiết cho dù một mình chẩn đoán bệnh tình, có kết luận, cũng phải cùng mấy Thái y họ thương lượng hội chẩn, sau khi được họ cho phép, mọi người cùng nhau đưa ra dược án y phương của mình, lại cùng họ thương lượng xác định dùng phương thuốc của ai, rồi lại trình báo lên, do quý nhân phụ trách việc này cho phép, mới được dưới sự giám sát nghiêm ngặt mà sắc thuốc, để người nếm thuốc, xác định không có độc, sau đó mới có thể cho Dung quốc công dùng!

Có lợi ích mọi người đều hưởng, vạn nhất trị liệu vô hiệu thì pháp không thể trách số đông, đây mới là đạo náu thân của Thái y trong hoàng cung.

Mọi người đối với hành vi trước mặt Hoàng đế còn dám tự chủ trương kiểu này của Phong Kính Tiết, đều rất không chấp nhận.

Tình huống của Dung quốc công gay go đến nước này, đâu còn chữa được. Loại người này, thuần túy là ếch ngồi đáy giếng, không biết bản thân được mấy cân mấy lạng đã vọng tưởng xuất đầu, sớm muộn tự rước lấy họa, mệnh không lâu dài.

Rất đáng tiếc, sự thật lập tức đập tan việc mấy người này tự cho là đúng. Tác dụng của dược hiệu, lại nhanh thần kỳ.

Trên khuôn mặt từ khi bị thương đến nay vẫn nhợt nhạt của Dung Khiêm, dần dần đã có huyết sắc, y khẽ cười cười, nhẹ nhàng nói: “Ngươi đến chậm quá.”

Tuy nói thanh âm của y cực nhẹ, nhưng đã đủ để mọi người trong điện này kinh hỉ vô cùng.

Mấy ngày nay, Dung Khiêm tuy có thể miễn cưỡng phát âm, nhưng thường phải cố gắng cả buổi, mới có thể nói ra một hai chữ âm tiết, bởi vì không có sức lực, phát âm cũng không chuẩn lắm, thường còn cần người khác đoán. Hiện tại y lại có khí lực nói một câu hoàn chỉnh rồi.

Trong mắt Thanh Cô ngấn lệ mừng. Trên mặt Yên Lẫm cũng lộ vẻ hưng phấn. Mà các Thái y, tự nhiên là mặt mày thất bại.

Đó là linh đơn diệu dược gì, sao có thể có kỳ hiệu như thế? Đây… Đây… Không hợp lẽ thường! Càng chết người là, Hoàng thượng sẽ nhìn đám Thái y từng phán chắc Dung quốc công đã không thể cứu họ đây thế nào…

Họ đâu biết, một lọ nước thuốc nhỏ xíu này, căn bản là thứ vượt khỏi thời đại. Năm đó Phong Kính Tiết mang ra một đống thần dược y ở trong Tiểu Lâu tự mình hí hoáy tạo ra, vốn là để cứu chữa Lư Đông Ly, kết quả Lư Đông Ly không làm sao dùng tới, quá nửa đều lãng phí trên người Dung Khiêm.

Tiểu tử ngươi rõ ràng là thân bất tử, có hồn bất diệt, đang yên đang lành, làm gì chỉnh mình đến người không ra người quỷ không ra quỷ. Muốn chết cũng chết không triệt để, liên lụy người khác thay ngươi nhọc lòng vất vả. “Vì ngươi, chuyện bằng trời ta cũng bỏ xuống, vội nhanh vội chậm, mệt chết mệt sống. Ngươi còn chê ta chậm?”

Dung Khiêm vô lực cười cười.

Khụ, đúng vậy, trợ thủ giúp đỡ Lư Đông Ly đó là chuyện bằng trời, đem so sánh, bạn học y đây chịu khổ chịu nạn, có tính là gì đâu.

Tuy nói trước mặt đám Yên Lẫm, lời này không thật sự nói ra, thế nhưng chỉ nhìn ánh mắt y Phong Kính Tiết có thể không hiểu ý tứ, lập tức cười lạnh một tiếng, đưa tay nhẹ nhàng vỗ vai y: “Yên tâm, có ta ở đây, ngươi thương gì cũng không thành vấn đề.”

Khí lực y dùng tuy không lớn, nhưng lúc này Dung Khiêm đâu chịu được mấy cái vỗ nhìn tựa ôn nhu như vậy của y, lập tức đau đến mức cả mồ hôi lạnh cũng túa ra đầy trán.

Thanh Cô sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, tiến lên hai bước, lại không dám nói lắm.

Thanh âm của Yên Lẫm hơi cứng đờ: “Phong tiên sinh xin cẩn thận, Dung tướng bị thương nặng, không chịu nổi bất cứ một chút sức lực nào.”

Phong Kính Tiết dùng ánh mắt nhìn đồ ngớ ngẩn mà nhìn Hoàng đế một nước: “Ta là y giả, há có thể có đạo lý không nhìn ra. Vừa rồi ta chẳng qua là xem xét thử tình hình bị thương mà thôi.”

Yên Lẫm đen mặt. Đập người xương cốt gãy như vậy, đây là kiểm tra tình hình bị thương?

Phong Kính Tiết ngữ khí rất coi thường: “Hoàng thượng trước nay tôn quý, tất nhiên chưa từng bị thương gì. Nếu có nghi vấn, ngài không ngại đến hỏi thử những thị vệ tập võ đó, gãy xương nối xương, khớp xương bị trật, muốn chữa khỏi, phải nắn lại, có phải đều sẽ rất đau? Dù sao cũng không thể bởi vì sợ đau mà không chữa chứ!”

Yên Lẫm đời này chưa từng bị người mỉa mai không khách khí như thế, sặc gần chết, cố tình vẫn không dám nổi giận, nhất thời đúng là chẳng thể đáp gì.

Dung Khiêm cuối cùng không nhìn được nữa, khẽ ho một tiếng. Cho dù mấy ngày nay, trong lòng y cũng hơi giận dỗi Yên Lẫm, nhưng Yên Lẫm dù sao vẫn là hài tử y tự mình che chở lớn lên, không tốt nữa cũng chẳng thể do người khác ức hiếp ngay trước mặt y như vậy.

Cho dù người kia là bạn học. Cho dù vị bạn học này không hề thật sự làm gì y, nhưng ức hiếp chính là ức hiếp!

Phong Kính Tiết nhướng mày trừng y, ôi, cái tên bao che khuyết điểm thành tính này.

Lòng y không thoải mái, ngữ khí tự nhiên cũng không tốt: “Mọi người ra ngoài hết, ta chữa bệnh không thích có người ở bên cạnh dòm ngó. Còn nữa, nối xương tiếp gân không tránh khỏi phải đau, các ngươi nếu nghe thấy tiếng kêu thảm rên rỉ gì, đều đừng quá để ý. Nếu ai dám đa sự xông vào, ta bị kinh, chỉ cần hơi run tay, y sẽ phải tàn phế cả đời.”

Y nơi này chưa dứt lời, sắc mặt Yên Lẫm đã tái nhợt như giấy, Thanh Cô sợ tới mức mặt xanh môi trắng, hai người nhất thời đều không nói nên lời, mấy Thái y vẫn đang hô: “Điều này không hợp quy củ…”

May mà Dung Khiêm đã thở dài, nhẹ giọng nói: “Ra ngoài hết đi, ta không sao. Người này y thuật rất tốt, nhưng tính khí cực thối, không thích giữ quy củ nhất. Nói nhiều quá, y thật có thể phất tay áo đi thẳng, y đi rồi, các ngươi ai phụ trách chữa cho ta.”

Một phen nói chuyện dài như vậy, y nói cực kỳ mỏi mệt phí sức.

Chỉ là thái độ này vừa tỏ, chẳng những Thái y không dám gánh trách nhiệm này, cả Yên Lẫm cũng không có gan phản đối gì nữa, Thanh Cô trái lại bạo gan hỏi: “Phong công tử, trị thương thật sự sẽ rất đau sao?”

Phong Kính Tiết trong bụng thở dài. Ôi, cô nương này, rõ là thành thực. Sao lại không nhìn ra mình hiện tại đang có ý mượn tư trả thù?

Trị thương xương cốt đương nhiên là đau, nhưng năm đó không phải cũng chữa như vậy. Cả quá trình, Tiểu Dung vẫn có sức lực nói nói cười cười với y như thường. Chẳng qua. Ờ…

Hiện giờ tâm tình mình không sảng khoái, thủ đoạn chữa bệnh dã man hung ác một chút, cũng là có thể tha thứ thôi. Hơn nữa thân thể Tiểu Dung, quả thật đã không bằng trước. Cho nên… Nếu như… Hừ, cũng rất bình thường đúng không.

“Thanh cô nương. Trước nay thuốc đắng dã tật, lương y liền khó tránh khỏi đau người. Kỳ thật cô trông nom tên này đã lâu như vậy, cũng nên biết y da dày thịt béo, căn bản không sợ đau. Năm đó khi ta trị thương cho y, chẳng phải cô canh ngoài cửa sao?”

Thái độ của Phong Kính Tiết với Thanh Cô, cùng thái độ với Yên Lẫm, hoàn toàn là một trời một vực, lúc này mỉm cười phải gọi là hòa ái, giải thích an ủi phải gọi là kiên nhẫn, mặt đầy ánh dương xán lạn, Thanh Cô lúc này mới thoáng yên tâm.

Nàng từng có kinh nghiệm năm đó, có lòng tin với Phong Kính Tiết hơn xa người khác, trịnh trọng thi lễ với Phong Kính Tiết: “Dung đại ca xin nhờ Phong công tử.” Sau đó lui ra ngoài đầu tiên.

Yên Lẫm thoáng chần chừ, cũng lui theo. Hai người họ đều đã lui ra, ai còn dám không thức thời nán lại nữa, nhao nhao tránh lui, chỉ trong nháy mắt, cả nội điện liền quạnh quẽ.

Thấy bốn phía không còn người vô can, Phong Kính Tiết mới dùng ánh mắt không hảo ý nhìn chằm chằm Dung Khiêm. Chậm rãi bẻ ngón tay rắc rắc, học biểu tình dữ tợn của ác ôn trên phim: “Đừng sợ, ta nhất định sẽ làm ngươi rất sảng khoái, rất sảng khoái.”

Yên Lẫm và mọi người tuy nói đều đã rời khỏi nội điện, nhưng quyết không có khả năng rời đi.

Y chỉ ngơ ngẩn trông trước cửa, nhìn đại môn đóng chặt, vẻ mặt lo âu.

Nội thị bên cạnh bưng ghế tới, dâng trà nước, nhưng y căn bản không có lòng dạ để ý, chỉ hỏi Thanh Cô: “Thanh cô nương, cô biết người này.”

“Phải, y là hảo bằng hữu của Dung đại ca. Năm đó Dung đại ca bị thương rất nặng, ngày ngày nằm bẹp trên giường, chẳng làm được chuyện gì. Ta dùng tất cả tiền bạc, mời đại phu đến xem một lần, đại phu cũng nói Dung đại ca phải tàn phế một đời, hoàn toàn không thể cứu. Thế nhưng, ngày đó Phong công tử bỗng nhiên xuất hiện, chỉ nán lại bên Dung đại ca nửa ngày, sau đó Dung đại ca chậm rãi có thể đi đứng động đậy, còn có chút khí lực, có thể làm ít việc.”

Thanh Cô mắt đầy hy vọng nhìn đại môn nội điện, khi nói đến chuyện xưa, thanh âm khá cảm hoài kích động.

“Chỉ cần nửa ngày, đã làm thương của Dung tướng có chuyển biến rõ ràng như vậy?” Yên Lẫm rất kinh ngạc, tuy rằng không hiểu y, nhưng thường thức bình thường vẫn nắm được, gân cốt đứt đoạn, chẳng phải cần thời gian dài cẩn thận trị liệu mới hợp lý sao?

Thanh Cô vui vẻ nói: “Đúng vậy, Phong công tử thật là giỏi.” Nàng không có loại tri thức và tầm mắt này như Yên Lẫm, tin tưởng truyền kỳ, tin tưởng kịch, tin tưởng tất cả thần y làm người chết sống lại xương trắng sinh thịt trong những câu chuyện của người kể chuyện, bởi vậy chỉ biết vui mừng, không thấy kinh ngạc.

Yên Lẫm tuy thấy kinh hãi không hiểu, lại vẫn cao hứng cho Dung Khiêm. Mà bất luận hợp tình lý không, chỉ cần y thuật của người này thật sự có thể trị liệu cho Dung tướng là được. Xem thái độ y và Dung tướng nói chuyện nhìn nhau, họ hẳn là bằng hữu cực thân mật, chỉ là trước kia lại chưa bao giờ nghe Dung tướng đề cập có quen biết một hảo bằng hữu y thuật quán tuyệt thiên hạ như vậy.

Yên Lẫm trong lòng chua chát, ôi, chuyện của Dung tướng, y rốt cuộc có bao nhiêu điều không biết đây?

Mà Thanh Cô nào biết nỗi lòng phức tạp của y, vẫn đang nói cảm tưởng của mình với Phong Kính Tiết: “Phong công tử là người tốt. Chẳng những y thuật tốt, tính tình cũng tốt lắm, xử sự nhã nhặn có lễ, còn rất hào phóng…”

Năm đó Phong Kính Tiết phong hoa như ngọc, lại ôn hòa mỉm cười với nữ tử tàn tật xấu xí ngay cả thôn phu bình thường cũng không chịu nhìn thẳng là nàng, thái độ dễ thân. Y không tiếc ngàn dặm bôn ba đến, cứu Dung Khiêm, không chút kể công mà đi ngay, chỉ để lại một khoản tiền rất lớn, thành tiền vốn cho nàng và Dung Khiêm mở trà quán, thay đổi vận mệnh.

Thanh Cô cảm kích nhất, một là Phong Kính Tiết cứu Dung Khiêm, hai là Phong Kính Tiết không dẫn Dung Khiêm đi, chỉ bằng hai điều này, đã đủ để nàng cả đời coi Phong Kính Tiết là hảo nhân ân nhân.

Nàng nơi này thuận miệng nói đến chuyện cũ, Yên Lẫm cũng cười cười. Bằng hữu của Dung tướng, vốn nên là nhân vật loại ấy mới đúng.

Y đã suy nghĩ chuyện nên cảm tạ vị thần y này như thế nào. Vị thần y này tính tình cổ quái, không tuân thế tục quy củ, chắc chắn không thích y hạ chỉ “ban” thưởng. Thế…

“Thanh cô nương, cô có biết tên Phong công tử. Trẫm nhất định phải cảm ơn y đàng hoàng.”

“Phong công tử à? Y từng nói, y là hảo bằng hữu Phong Kính Tiết của Dung đại ca.”

Thanh Cô người nói vô tình, Yên Lẫm lại nghe mà trong lòng chấn động, buột miệng nói: “Phong Kính Tiết. Cô nói y là Phong Kính Tiết?!”

Thanh Cô kinh ngạc nhìn y: “Đúng vậy, chẳng lẽ Hoàng thượng mời y đến chữa bệnh cho Dung đại ca, lại không biết y là ai sao?”