Dung Khiêm cảm thấy mỏi mệt thật sâu.
Mỏi mệt đến mức chẳng còn sức lực đấu tranh với thân thể yếu đuối này, mỏi mệt đến mức thậm chí cũng chẳng cảm giác được thân thể phải chăng còn đang trong thống khổ giày vò.
Ý thức của y trong bóng tối chầm chậm trầm xuống, trầm xuống, hết thảy ngoài thân, dần dần từ rõ ràng mà hóa mơ hồ.
Vẫn một mực hy vọng, chờ đợi, nhưng mà đợi được lại là người nọ thanh âm khàn khàn nói ra lời tuyệt đối không tưởng được.
“Đủ rồi, ta sẽ không qua, ta sẽ không nhìn y, ta sẽ không tới gần y.”
Lúc đầu ngạc nhiên, tiếp đó bật cười, hài tử này lại cảm thấy hết thảy đều là lỗi của mình, lại bắt đầu rúc vào sừng trâu.
Quả nhiên, sau đó Yên Lẫm nói ra, chính là lời ngu xuẩn khiến y muốn đập đầu tiểu tử này, đập cho tỉnh lại.
“Ta sẽ không đến gần y nữa, chờ thần y chữa khỏi cho y, ta sẽ đưa y đi đất phong. Vốn… từ đây… vẫn nên… vĩnh viễn không gặp lại…”
Trong lòng y vừa tức giận vừa buồn cười, còn đang cân nhắc chờ Kính Tiết chữa khỏi cho mình, có sức lực rồi, phải làm sao dùng bạo lực cho cái đầu gỗ này thông suốt.
Song rất nhanh chóng, y nghe được người nọ cắn răng vang thành tiếng, hồi lâu mới thốt ra một câu kia.
“Ta biết sẽ có thích khách.”
Sau khi ngẩn ra…
Dung Khiêm rốt cuộc bỗng nhiên nhớ lại rất nhiều chuyện.
Nhớ lại siêu cấp đồng nhân nữ Trương Mẫn Hân kia, với cảnh ngộ của y, không hưng phấn gào thét, ngược lại phẫn nộ thở than, bọn tôi chẳng ai cảm thấy Yên Lẫm đáng để cậu đối đãi như vậy. Nhớ lại sự phẫn nộ quá mức kịch liệt kia của Phương Khinh Trần, cũng nhớ lại… Yên Lẫm từng một mực ở bên cạnh, lặp đi lặp lại…
“Ta vốn định…”
Từng chuỗi manh mối lơ đãng, đã sớm lặng yên liên hệ một chỗ, nhưng Dung Khiêm tự khoe khoang thông minh, lại vẫn không đi suy đoán, chân tướng đáng sợ kéo theo phía sau những đầu mối đó.
Có lẽ, chỉ là không muốn nghĩ thôi. Bốn thích khách võ công không hề xuất sắc ra sao, lại dám đến hành thích Hoàng đế? Bản thân chuyện này không hợp tình lý cỡ nào.
Song y có thể không nghĩ, không hỏi, không truy cứu, lại không ngăn được người kia, khe khẽ nói bên cạnh y: “Thích khách là ta an bài.”
Tâm thần Dung Khiêm chậm rãi, chậm rãi, trầm xuống.
Mệt lử, thê lương.
Mấy đời mấy kiếp, mấy phiên ly hợp. Mỗi một đời, y luôn cười nói, là ta không tốt. Thế mà hiện tại y đã không còn sức lực để mỉm cười nữa, không còn sức lực để tìm vui trong khổ nữa, không còn sức lực… tiếp tục cho mình lý do để nỗ lực, kiên trì.
Y thật sự mệt rồi.
Ngần ấy đời luân chuyển không ngừng, ngần ấy đời dốc hết tâm huyết, đổi lấy rốt cuộc là gì đây.
Kỳ thật, chẳng qua là một cuộc mô phỏng, một trò chơi sao, tại sao nhất định phải để ý?
Y thoáng mê mang nghĩ.
Y chìm thẳng xuống nơi sâu nhất trong tăm tối kia. Loáng thoáng, người nọ vẫn đang nói chuyện, phảng phất đang nói rất nhiều lý do, rất nhiều nguyên nhân, thế nhưng y phát hiện, ngay cả sức lực lắng nghe mình cũng đã chẳng còn.
Nhưng mà, kỳ thật…
Kỳ thật, khởi nguyên của hết thảy, vậy mà lại bởi vì Địch Nhất.
Làm một quân chủ, Yên Lẫm trước kia vẫn rất kỵ cái gọi là thế lực giang hồ, nhân vật võ lâm tự do ngoài quản hạt của triều đình. Mà đêm hôm đó, kích thích và nhục nhã Địch Nhất cho y, càng thật sự là quá lớn.
Một nhân vật thảo mãng, sau khi nhận ra y là Hoàng đế, vẫn chẳng ngó ngàng gì mà quăng y dùng như đao kiếm, không hề kính sợ, không hề tôn trọng chút nào.
Cho dù là người thường chịu nỗi nhục nhã này, cũng khó tránh canh cánh trong lòng, huống chi Yên Lẫm là Hoàng đế? Một Hoàng đế tuổi trẻ khí thịnh.
Khi y phát hiện ngay cả sinh mệnh mình cũng có thể bị người giang hồ tùy ý cướp đoạt, ngay cả tôn nghiêm của mình cũng có thể bị người giang hồ tùy ý giẫm đạp, khi y làm quân chủ, tận mắt chứng kiến những giang hồ hào cường này, có thể coi khinh uy nghiêm đế vương, pháp luật quốc gia đến nông nỗi nào, y làm sao còn có thể nén được hơi này, y làm sao có thể không làm gì hết.
Vô luận là xuất phát từ trách nhiệm của người thân là quân chủ, hay xuất phát từ tâm báo thù của một thiếu niên, y đều gấp rút muốn dùng thủ đoạn lôi đình, đàn áp thế lực giang hồ trong Yên quốc từ đây không còn lực lượng đối kháng quốc pháp luật điều nữa.
Chỉ là, nói mới dễ dàng làm sao?
Bá quan trong triều, mọi việc tất nhiên là cầu ổn. Nếu như không có nguyên nhân, y đã muốn vì thanh trừ bệnh ngoài da trong mắt họ mà gây chiến, bá quan chắc chắn phản đối kịch liệt, cho là làm điều thừa thãi, hao tài tốn của.
Mà bách tính, hoặc nhiều hoặc ít, luôn có mộng hiệp khách, luôn hướng về những nhân vật anh hùng đi tới đi lui, thay họ chủ trì công đạo, trở thành anh hùng trong mộng của họ. Nếu không đầu không đuôi đã muốn quét sạch quần hùng, sự phản đối và đồng tình ủng hộ nhân vật võ lâm trong dân gian, cũng sẽ sóng sau cao hơn sóng trước.
Yên Lẫm nói cho cùng vẫn còn trẻ, bị nhục lớn như vậy, không khỏi hơi cấp thiết, tất nhiên khó kiềm nổi tính khí, lại chậm rãi tìm kiếm cơ hội.
Thế nhưng, sự kiện Địch Nhất kia, lại là tuyệt đối không thể công khai!
Biện pháp dứt khoát nhất, công hiệu nhanh nhất kia, tự nhiên là giá họa.
Để nhân vật giang hồ phạm một tội lỗi tày trời, sau đó bất kể y đàn áp võ lâm nhân sĩ như thế nào, trong triều trong dân đều không thể chỉ trích gì. Mà còn lỗi gì, có thể tội ác tày trời, khiến người giận sôi hơn hành thích Hoàng thượng?
Y lại không dám cho người giả hành thích. Đã muốn giá họa, thích khách tất là phải chết, thân phận của thích khách tất là phải điều tra rõ, mà liên lụy cũng là không thể tránh được. Cho dù có người chịu làm tử sĩ bố cục này, y cũng không nỡ để người trung thành đến mức sẵn lòng chết vì y, kể cả người nhà họ, đều vì mình không nén giận được, không muốn kiên nhẫn chờ đợi thời cơ mà hy sinh vô vị.
Càng đừng nói, chỉ có không biết chuyện, mới có thể đánh thật. Cho dù là để tử sĩ hành thích, đối phương biết y là Hoàng đế, thì làm sao có thể thẳng tiến không lùi không hề cố kỵ mà ra tay thật, như vậy khó tránh khỏi sẽ lưu lại sơ hở. Đến lúc đó tra rõ, vạn nhất không thể gạt được người sáng suốt, chẳng phải là biến khéo thành vụng.
Ôm ý nghĩ như vậy, y chỉ lén lút phái hai người tin cậy nhất, lặng lẽ tiếp xúc với mấy giang hồ lãng khách xui xẻo, dùng số tiền lớn thu mua đối phương hành thích. Vụ hành thích này, ở trong cung tự nhiên là không được. Vừa lúc y và Dung Khiêm ra ngoài đi săn, cho nên địa điểm liền định tại trường săn.
Việc này vốn đã không thể công khai, lại liên quan đến vấn đề an toàn của bản thân, cho dù y tự nhận an bài đến ngàn thỏa đáng, vạn thỏa đáng, người khác cũng sẽ tuyệt không đồng ý. Bởi vậy, cả sự kiện chưa dám lộ một chút tiếng gió. Trừ hai người nhận lệnh trực tiếp xử lý việc này, ngay cả với Sử Tịnh Viên, y cũng không đề cập nửa chữ.
Mà hai thuộc hạ được y phái đi liên lạc sát thủ, chỉ biết mình cần đi tìm mấy người giang hồ võ công kỳ thật chẳng ra làm sao, ngày hôm ấy đến trường săn hoàng gia hành thích một công tử ca trẻ tuổi mặc quần áo kiểu dáng màu sắc gì mà thôi. Về phần tại sao phải tìm, rồi cả, quan trọng hơn, bị hành thích sẽ là ai, họ căn bản không hay biết gì.
Họ chỉ mù quáng làm theo chỉ thị của Yên Lẫm, miệng ngậm chặt, chuyện không nên hỏi thì không hỏi, không nên nói thì không nói, liên hệ an bài thích khách xong xuôi, lập tức rời xa kinh thành đi “làm việc”.
Vốn chờ khi họ trở về, ván đã đóng thuyền. Cho dù không vì trung thành với Yên Lẫm, dù là vì đầu mình và người nhà, họ cũng không dám nói ra sự tình.
Mà mấy sát thủ kia, càng là đáng thương. Họ đến chết cũng sẽ không có cơ hội làm rõ, mình thích sát rốt cuộc là ai.
Loại sự tình này, với Dung Khiêm, Yên Lẫm càng là đánh chết cũng không dám nói. Loại chuyện lấy mình để bày bẫy rập này, Dung Khiêm làm sao có thể tán đồng.
Huống chi đêm đó lúc xung đột với Địch Nhất, Dung Khiêm có mặt. Nếu như biết chuyện, khó tránh phải cảm thấy y nhỏ mọn quá mức, cực đoan quá mức?
Nghĩ đến ánh mắt không tán đồng, thậm chí hơi trách cứ đó của Dung tướng, Yên Lẫm liền chột dạ khiếp đảm, tất nhiên là phải một mực giấu đến cùng.
Yên Lẫm dùng ngôn ngữ hơi lộn xộn, chậm rãi kể lại một lần cả sự kiện cho Lạc Xương. Cùng với nói là y tín nhiệm Lạc Xương, chẳng bằng nói là bản thân nội tâm hối hận đã lâu, rất cần một người đến thẩm phán.
Lạc Xương kinh hãi ngạc nhiên.
Là một nữ tử hoàng tộc, nàng có thể lý giải ý tưởng bức thiết muốn quét sạch hết thảy võ lực dân gian của Yên Lẫm. Chỉ là…
Chỉ là, đường đường quân chủ, dùng ra loại thủ đoạn quỷ vực này, thật sự quá mất thân phận, chẳng trách y kín miệng như bưng, thân như Sử Tịnh Viên, kính như Dung Khiêm, tất cả đều không biết.
Nhưng mà…
“Bệ hạ, ngài, ngài sao có thể? Bất quá là một số giang hồ thảo mãng, đâu đáng để ngài dùng chính mình đi làm mồi câu? Người thiên kim, không ngồi gần mái hiên. Ngài thân là quân chủ, dù là chuyện tày trời, cũng không nên lấy thân mạo hiểm!”
“Căn bản không có gì nguy hiểm.” Yên Lẫm thấp giọng nói: “Ta vì dụ thích khách ra, quả thật đã cố ý tìm lý do đuổi hết những hộ vệ không biết chuyện. Nhưng dù chỉ còn mình ta, kỳ thật cũng không có gì nguy hiểm. Thích khách là ta đặc ý chọn, đó chẳng qua là mấy giang hồ lãng nhân, võ công không hề đặc biệt xuất sắc. Hơn nữa, lúc trước khi mua hung hành thích, ta đã bổ sung một yêu cầu, không thể thương đến khuôn mặt, lý do là cố chủ muốn xem biểu tình của đối thủ sau khi chết một cách rõ ràng. Ngày đó, ta thân mặc kim ti giáp đao thương bất nhập, trong tay áo còn cột tụ tiễn liên nỗ ty năng công đặc chế… Ta… Họ sẽ không công kích đầu ta, sẽ chỉ đánh chỗ yếu hại của thân thể, nhưng trên người ta có kim ti giáp, kỳ thật căn bản chẳng cần lo lắng bị thương. Mà khi chém giết gần người, chỉ cần ta tìm được cơ hội bắn liên nỗ, họ tuyệt không có cơ hội chạy trốn né tránh. Hơn nữa… hơn nữa…”
Ngữ thanh của Yên Lẫm rốt cuộc khẽ run.
Hơn nữa, Dung Khiêm hẳn vẫn sẽ ở bên cạnh y.
Trong cảm nhận của y, Dung Khiêm trước nay không gì không làm được, năm đó lúc trên hình trường thân bị lăng trì, y một khi ra tay, còn kinh thiên động địa, quét sạch tam quân, huống chi hiện giờ, chỉ là thân thể hơi ốm yếu mà thôi, huống chi hiện giờ, y tối đa chẳng qua phải ứng phó mấy tiểu mao tặc không nhập lưu.
Ngay cả cao thủ như Địch Nhất, Dung Khiêm cũng có thể dễ dàng đánh bại bức lui, mấy người kia lại có thể tạo thành phiền toái gì? Y còn có nguy hiểm gì cần sợ hãi?
Y vẫn nghĩ đương nhiên như vậy, cho đến khi sự thật tàn khốc đánh y xuống địa ngục vĩnh viễn không được siêu thoát.
Lạc Xương im lặng, cuối cùng, chỉ thở một tiếng rõ dài.
Nói như thế, tuy Yên Lẫm trách nhiệm khó thoát, cũng không phải… Chỉ là… Nàng chần chừ hỏi: “Bệ hạ đã chuẩn bị tốt tất cả, vì sao lại không bắn ám khí tụ tiễn, để đến mức phải nhọc Dung tướng…”
Yên Lẫm lặng thinh. Mặt mày, chỉ là vẻ mỏi mệt.
Y vốn là một thiếu niên chưa kịp nhược quán, lúc này nhìn lại như là lão nhân đã trải thế thái vô tận.
Lạc Xương do dự hỏi: “Lúc ấy, chưa có kịp?”
Yên Lẫm không đáp.
Chưa kịp sao…
Vốn y không ngờ Dung Khiêm lại tách rời khỏi mình. Y không ngờ rằng mình thật sự cần cô thân triền đấu với đám thích khách.
Nhưng cho dù là lúc triền đấu, tính toán ban đầu cũng vẫn cứ là, phải nhân lúc thích khách đánh trúng chỗ yếu hại của y, tự cho là đạt được, buông lơi phòng ngự, lại thình lình bắn liên nỗ tụ tiễn, như vậy quyết không có đạo lý không trúng.
Nhưng mà, trước khi thích khách có khả năng đánh trúng y, Dung Khiêm lại đã ra tay.
Có lẽ, y có thể nói với mình, y là chưa kịp. Mà hết thảy những điều này, đều chỉ là một sự hiểu lầm.
Đúng vậy, y không biết tình trạng thật sự của thân thể Dung Khiêm, Dung Khiêm cũng không biết tính toán ban đầu của y mà thôi. Một hiểu lầm đơn giản cỡ nào, vô tội cỡ nào.
Thế nhưng, lý do như vậy, không thể khiến y tha thứ cho bản thân.
Vì sao nhất định phải bố trí cục như vậy? Vì sao y phải để thích khách có cơ hội động thủ trong lúc Dung Khiêm theo mình? Vì sao thời điểm cuối cùng đó, khoảnh khắc điện xẹt đó, y không giành bắn liên nỗ trước.
Vì sao. Vì sao. Vì sao!
Mấy ngày nay, y tự nhốt mình trong bóng tối, hỏi mình từng lần, vì sao.
Vì sao nhiều tâm cơ như vậy, vì sao nhiều mưu tính như vậy, vì sao nhiều giấu giếm như vậy.
Ánh mắt Dung Khiêm luôn mỉm cười, vẻ mặt Dung Khiêm vĩnh viễn bình hòa. Cho dù là bất ngờ tương phùng, y cũng như không có nhiều kích động hơn, không có nhiều cảm hoài hơn.
Dung Khiêm luôn tâm tình bình tĩnh, Dung Khiêm luôn thần thái thong dong, cho dù là mình trái với ý kiến của y mà công Tần, y chẳng qua cười nhàn nhạt, cho dù mình bị kẻ phản nghịch Ma giáo kia chế, trong mắt y cũng không thấy dao động chút nào.
Dung Khiêm luôn tốt với y, Dung Khiêm luôn che chở y, chỉ là Dung Khiêm có rất nhiều chuyện cũng luôn không cho y biết, Dung Khiêm có rất nhiều quyết định luôn trực tiếp tự mình quyết định, mà không hề chân chính hỏi ý kiến của y, dù đó là vì tốt cho y.
Dung tướng, ta đã trưởng thành, ngươi có từng thật sự nhìn thấy.
Dung tướng, ta đã không còn là hài tử, ngươi có từng thật sự hiểu được.
Dung tướng, ta muốn đã không chỉ là che chở, là bao dung, nhưng mà ngươi không hiểu, hay là không để ý?
Ta biết ngươi đối tốt với ta, nhưng mà bảo hộ như vậy, rốt cuộc là vì cái gì, ta ở trong lòng ngươi, rốt cuộc là gì.
Muốn ngươi đừng vĩnh viễn mỉm cười ôn hòa… Ngươi cười với ta, với người khác cũng đồng dạng là mỉm cười như vậy. Ta nhớ nhiều năm trước, khi pháp trường kinh biến, ngươi biểu tình tức giận, ngươi như vậy khiến người sợ hãi, khiến người chấn động, lại khiến người cảm thấy ngươi bất đồng với bình thường như thế.
Muốn ngươi đừng vĩnh viễn chỉ bình tĩnh tiếp nhận, thong dong đối diện, ta thà rằng ngươi như năm đó, nếu ta làm không đúng, ngươi cứ đưa tay ra sức đánh ta.
Muốn thấy càng nhiều, muốn được càng nhiều, muốn xác định càng nhiều.
Với tất cả những điều ngươi giữ lại đều canh cánh trong lòng, với hết thảy không xác định đều thấp thỏm trong lòng, hơn nữa, luôn không dưng ghi nhớ kỹ, lời của nữ tử thanh lâu chợt gặp trên phố kia.
Họ rất hiểu làm sao xác định trong lòng người khác, mình rốt cuộc chiếm địa vị thế nào.
Nàng nói… “Nói trắng ra, chẳng qua là xây dựng các loại cục diện, coi thử đối phương rốt cuộc chịu trả cái giá bao nhiêu vì ngươi, khi ngươi gặp phải bất hạnh, y rốt cuộc sẽ có biểu hiện như thế nào, cũng mượn đây xác định trọng lượng của mình trong lòng y, để tranh thủ lợi ích lớn hơn nữa cho mình.”
Nhớ lúc ấy, với nữ tử rất thiện tâm cơ như vậy, y không hề để tâm.
Thế nhưng hóa ra những lời đó lại như ma chú, ghi khắc chặt chẽ trong lòng, một thời một khắc cũng chưa từng quên.
Yên Lẫm, Yên Lẫm, ngươi đâu từng trong sạch, ngươi vô tội chỗ nào. Ngươi tự cho là không hề chủ động muốn mưu tính y, thế nhưng lúc bản thân ngươi còn chưa biết, lòng ngươi lại đang lặng lẽ bố trí, đang mong đợi?
Ngươi không cho y biết, thật sự chỉ là sợ y trách cứ ngươi sao?
Ngươi đồng hành săn bắn với y, thật sự chỉ vì cho thích khách cơ hội hành thích tốt hơn sao?
Ngươi không kịp thời ra tay phóng liên nỗ, thật sự chỉ là không kịp sao?
Ngươi lúc ấy không nghĩ, không có kế hoạch, thật sự chỉ là trùng hợp, chỉ là hiểu lầm, chỉ là âm sai dương thác sao?
Ngày qua ngày, mỗi một thời, mỗi một khắc, y cứ lần lượt hỏi mình, không ngừng nghỉ, không khoan dung, không tha thứ. Y ở trong bóng tối, mổ xẻ tim mình, nhẫn tâm tìm kiếm, dò xét.
Cả sự kiện, phải chăng là y khắc ý mưu tính, cố ý an bài, mà lúc ấy chần chừ không ra tay, phải chăng chỉ bởi vì… Y cố ý muốn để mình nguy hiểm hơn.
Vì thế, y rốt cuộc xác thực tin tưởng, đúng vậy.
Là y vô cùng tư niệm bộ dáng thất thố vì y của Dung Khiêm nhiều năm trước, là y hy vọng nhìn thấy biểu tình càng nhiều, càng vội vàng, càng quan tâm của Dung Khiêm.
Y nhớ, khi Dung Khiêm phóng ngựa đến, xa xa gọi tên y.
Yên Lẫm!
Không phải bệ hạ, không phải Hoàng thượng, là Yên Lẫm.
Bao lâu, bao lâu, chưa từng nghe y gọi tên mình như vậy.
Lúc ấy, trong lòng dâng lên là cảm giác ra sao?
Song y không thỏa mãn như thế, y cũng như nữ tử thanh lâu tham lam kia, ti tiện mượn cục diện bên ngoài bất lợi với mình, muốn vụng trộm nhìn lén người khác.
Sau đó, Dung Khiêm vì y giương cung, sau đó, Dung Khiêm dùng thanh âm dịu dàng như vậy mà gọi y, Dung Khiêm một thân mồ hôi, vẻ mặt tái nhợt, lại dùng ánh mắt ôn nhu, ngữ điệu dịu dàng trước nay chưa có kia, cẩn thận trấn an y.
Y đã chiếm được rất nhiều, y đã xác nhận rất nhiều. Nhưng mà y mất đi, lại đã là gánh nặng không thể thừa nhận.
Tất cả ôn nhu, tất cả bảo vệ, tất cả bao dung, đều không chịu nổi đòi hỏi tham lam không đáy như vậy. Không nhìn thấy đau xót của y, không nhìn thấy sự mỏi mệt của y, không nhìn thấy vì một lần nữa mỉm cười đứng trước mặt mình, y đã bỏ ra bao nhiêu, không nhìn thấy y vì không để mình đau xót vì y, đã kiềm chế bao nhiêu.
Y nhìn thấy, chỉ là mình đạt được không đủ, chỉ là người nọ với y vẫn có giữ lại. Y tham lam không cho phép sự bảo vệ, chân tâm của người khác với y, có một chút xíu không triệt để.
Người ích kỷ, tàn nhẫn, đê tiện, đáng xấu hổ như vậy, vì sao trời cao trừng phạt thương tổn, lại không phải là y?
Không tự tay hủy diệt sự tốt đẹp, sẽ không biết mình từng có hạnh phúc như thế nào. Không tự tay xé toang chân tướng, sẽ không biết mình từng là cái thứ buồn cười cỡ nào, giả nhân giả nghĩa cỡ nào.
Y biết y không còn tư cách tiếp cận người kia nữa, y không còn tư cách vươn tay hướng đến người kia, cầu xin một chút xíu ôn nhu nữa, y hiện giờ, duy nhất có thể làm, chẳng qua là tận lực để bản thân đáng sợ như thế, cách người kia xa một chút, xa một chút nữa.
Chỉ là tâm tư phức tạp như thế, lại bảo y làm sao phân thuyết được rõ ràng, huống chi y cũng không muốn giải thích tâm ý của mình với bất cứ ai.
Cho nên, y vẫn trầm mặc không nói gì.
Lạc Xương một mực chờ đợi, đôi mắt sáng ngóng nhìn y, dần dần hơi sáng tỏ.
Dường như có thể lý giải, nghe nói dân gian có rất nhiều hài tử bất hảo, để được cha mẹ trưởng bối quan tâm chú ý, thường sẽ cố ý gây họa.
Chỉ là, không một ai từng nghĩ, thủ đoạn vặt vãnh chẳng hề có ác ý thế này, nếu như một mai gây thành đại họa, lại bảo người tình lấy gì kham.