[Tiểu Lâu Truyền Thuyết] Quyển 5 - Phong Vân Tế Hội

Chương 155: Người chí trọng




Tiết xuân ấm áp, trong Cam Tuyền cung, chính là bách hoa đua nở, khắp vườn muôn hồng nghìn tía, gió xuân phấp phới, đẹp mắt dễ chịu.

Yên Lẫm bước vào đại môn Cam Tuyền cung, trong mắt nhìn thấy, chính là đó đây một dải biển hoa, còn có Lạc Xương đang dạo bước giữa khóm hoa.

Lạc Xương thường hay cùng cung nhân theo bên cạnh, khẽ nói cười vài câu. Chỉ thấy hoa tươi như người, người đẹp như hoa, tình cảnh như vậy, đúng là động lòng người như thế.

Yên Lẫm vốn tâm tình nặng nề, lúc này cũng không khỏi mỉm cười. Y khoát tay, ngừng cung nhân truyền báo trước cửa cung, mỉm cười nhẹ bước chân, chậm rãi đi qua. Những cung nhân thông minh đó tự nhiên đã nhận ra Hoàng thượng đến, nhưng đều nhìn thấy tay y ra hiệu, bởi vậy đều hiểu ý mà không ra tiếng.

Yên Lẫm đã nhẹ nhàng đến phía sau Lạc Xương, Lạc Xương hãy còn chưa phát giác, chỉ dạo chơi giữa biển hoa, nói cười xinh đẹp.

Yên Lẫm tiện tay hái một đóa hoa đỏ tươi như lửa ở bên, đưa tay cài lên đầu nàng, cười nói: “Có thể vì nàng tăng sắc thêm kiều, mới không phụ sắc xuân đầy vườn này.”

Lạc Xương thoạt đầu giật mình, quay phắt người, lại vui mừng, vẻ mặt tươi cười dịu dàng, mặt hơi ửng đỏ, ánh một đóa kiều hoa như hỏa diễm, càng xinh tươi động lòng người.

Yên Lẫm nhìn nàng một lúc, bất giác bật cười: “Ninh bất tri khuynh quốc dữ khuynh thành, giai nhân nan tái đắc.”

Lạc Xương tức thì xấu hổ mà hân hoan, giận nói: “Bệ hạ chỉ vì trêu đùa thần thiếp, mới đặc ý đến chuyến này hay sao?”

Yên Lẫm đột nhiên nghe lời này, nhớ tới ý đồ đến của mình, lại nhìn kiều thê nói cười giữa hoa, nét cười dịu dàng, thật là nụ cười từ khi mang thai tới nay ít có, lòng thoáng chua xót, ngón tay trong tay áo kẹp phong mật tín kia, do dự mãi, rốt cuộc thủy chung không lấy ra được.

Lạc Xương thấy vẻ mặt y do dự, trong ánh mắt ẩn có ưu sầu, cũng không hỏi nhiều, chỉ quay đầu đưa mắt ra hiệu cho nữ quan thủ hạ theo sát. Trong nháy mắt, ngần ấy tùy tùng đã tản hết.

“Khó được hôm nay sắc xuân đẹp như thế. Bệ hạ đã đến thì cùng Lạc Xương đi quanh nhìn ngắm một chút đi.”

“Vừa vặn, Ngự y cũng nói thân mình nàng dần nặng nề, phải thư thái thích hợp một chút mới có lợi.” Yên Lẫm mỉm cười đưa tay nắm bàn tay nhỏ nhắn, hai người sóng vai, từ từ đi vào sâu trong bách hoa.

Tứ phương cung nhân lui ra, chỉ xa xa thấy gió xuân mềm mại, hoa rơi phất lên áo, một đôi bích nhân tuổi trẻ kia chậm rãi dạo bước, phảng phất như tranh vẽ. Trong cung viện vắng vẻ này, hiếm được nhìn thấy cảnh trí ân ái như vậy, mấy lão cung nhân dẫn đầu thân phận khá cao, ở trong cung đã mấy chục năm, cũng không khỏi nhìn nhau cười.

Lạc Xương vừa nhàn nhã dạo bước cùng Yên Lẫm, vừa nhu hòa nói: “Bệ hạ, quốc sự chính vụ, ta hiểu ít, cũng không nên quan tâm. Chỉ là bệ hạ nếu có gì phiền não, cũng không cần khắc ý giấu giếm ta. Dù Lạc Xương không thể phân ưu cho ngài, ít nhất cũng có thể làm người lắng nghe.”

Yên Lẫm trong lòng buồn bã, chính bởi Lạc Xương ôn nhu lương thiện, quan tâm săn sóc, y mới càng không nỡ nói ra chân tướng. Chỉ là Lạc Xương đã đuổi lui hạ nhân, mở miệng hỏi như vậy, y lại không thể tổn thương một phen khổ tâm của nàng, thoáng chần chừ, mới khẽ thở dài: “Ta gần đây, phần nhiều là lo lắng vì việc Dung tướng.”

Đối với Dung Khiêm, Lạc Xương tuy rằng không biết, nhưng những tin đồn liên quan đến y, lại đã nghe rất nhiều, cũng biết Yên Lẫm gần đây tâm thần lửng lơ, quả là từ sau khi Dung Khiêm trở về mới bắt đầu, bởi vậy lại tin chắc không nghi: “Ta nghe Dung quốc công là trụ cột quốc gia, là công thần chống trời của Đại Yên, cũng là sư phụ trưởng bối của bệ hạ, người bệ hạ tôn kính thân thiết nhất.”

“Nhưng mà năm đó ta phụ y quá sâu, hiện giờ hoàn toàn không biết nên làm gì, mới có thể bù đắp, Lạc Xương, nàng…”

Yên Lẫm cười khổ, lại nhịn không được thật lòng hỏi thăm: “Nàng có từng cùng người chí thân hiểu lầm trở mặt, nàng có biết làm thế nào mới có thể tiêu trừ những không vui từng qua?”

Lạc Xương mỉm cười: “Bệ hạ, trước ngài, người chí thân của ta, chỉ có mẫu thân.”

Yên Lẫm than một tiếng: “Coi ta kìa, cũng hồ đồ mất rồi. Nàng ôn nhu hiếu thuận như vậy, tất nhiên là chưa bao giờ chọc mẫu thân giận.”

Lạc Xương lắc đầu bật cười: “Ta hồi nhỏ cũng tùy hứng không hiểu chuyện, có khi bị ức hiếp trước mặt huynh đệ tỷ muội, trở về liền oán trách mẫu thân không có địa vị, không thể cho ta cuộc sống tốt đẹp. Mẫu thân cũng không phải là phụ nhân hiền lương đoan trang nhất thiên hạ, bên ngoài bị ức hiếp, đối với ta trong phòng, có khi cũng sẽ quát vài tiếng, mắng vài câu, thậm chí đánh ta vài cái cho hả giận.”

Yên Lẫm vốn nói giữa mẹ con Lạc Xương, tất nhiên mẫu từ nữ hiếu, có thể làm gương cho thiên hạ, chợt nghe lời này, quả thật kinh ngạc không hiểu.

Lạc Xương dưới ánh mắt ngạc nhiên của Yên Lẫm, khẽ cười nói: “Nhưng mà, đánh xong, mắng xong, người vẫn là mẹ ta, ta vẫn là con gái người. Có tên bắn đến muốn hại ta, mẹ nhất định sẽ chắn thay ta. Cho dù thế nhân đều chỉ trích người, ta cũng nhất định đứng bên người. Chúng ta cũng sẽ tranh cãi, cũng sẽ có mâu thuẫn, nhưng qua rồi thì thôi. Không cần ai giải thích, không cần ai xin lỗi, tự tự nhiên nhiên, lại là những người thân nhất.”

Trên mặt nàng vẫn mang nét cười, nhưng trong mắt dần dần lóng lánh: “Từ nhỏ đến lớn, mẹ không biết đã đánh ta bao nhiêu lần, nhưng mà hiện tại ngẫm lại, chỉ cảm thấy ấm áp. Thế nhưng, mẹ ngũ hoàng huynh cậy phân vị cao, từng đánh ta một bạt tai, một bạt tai này, ta lại vẫn ghi hận đến bây giờ. Đây là chỗ khác biệt giữa thân nhân và ngoại nhân.”

Lạc Xương ngữ khí dịu dàng, chân thành nói ra, Yên Lẫm nhất thời lại nghe mà ngây người.

Loại cảm giác thân nhân này, y chưa bao giờ từng hưởng thụ. Như vậy so ra, Dung tướng… Dung tướng…

Y không nén được nản lòng. Y vô luận thế nào cũng không thể tưởng tượng, không xin lỗi, không bù đắp, cứ ngồi chờ thời gian trôi qua, quan hệ giữa y với Dung Khiêm, sẽ có thể tự nhiên mà biến trở về thành thân mật thong dong. Dùng lời Lạc Xương mà nói, đây chẳng lẽ chính là thân nhân và ngoại…

Từ đó, Yên Lẫm ngay cả nghĩ cũng không nguyện ý suy nghĩ.

Lạc Xương thấy vẻ mặt y buồn rầu, biết y lại nghĩ lung tung, bất giác cười nhẹ: “Bệ hạ, giữa cha mẹ và con cái, thiên tính chí thân như vậy, là bởi vì huyết mạch tương liên, chăm sóc kề cận ngày tháng lâu dài mới có. Nhưng mà người sống trên đời, lại không nhất định phải là thân nhân, mới có thể trở thành người chí thân. Chỉ là…”

Nàng nhẹ nhàng nắm lại tay y, thanh âm uyển chuyển ôn hòa: “Chỉ là, rời huyết thống thiên tính, đã làm sai thì nên nhận sai, muốn nhận được thì cần bỏ ra. Quý trọng một người, nên cố gắng. Cố gắng như vậy, không hề là khách khí, mà là… là ngài đang để ý.” Yên Lẫm chua xót nói: “Lạc Xương, nàng không hiểu đâu. Dung tướng có đại ân với ta, ta lại từng phụ y sâu lắm, hiện giờ y trở về, ta toàn tâm toàn ý muốn bù đắp, nhưng mà cứ cảm thấy đâu đâu cũng làm không đúng. Ta thời thời khắc khắc muốn xin lỗi, nhưng mà sự tình làm khắc ý như vậy, gượng ép như vậy, lại như mỗi khi làm một chuyện vì y, đều chỉ là vì lòng mình vậy, đây…”

Lạc Xương không nhịn được ý cười bên môi.

“Bệ hạ, người với người sống chung, vốn nên dụng tâm. Khắc ý muốn tốt với người khác, cố ý muốn làm gì đó cho người khác, vậy thì có gì mà không thể gặp người? Ngài dùng tâm cơ, nhưng tâm cơ này là bởi vì ngài quan tâm, cho nên mới dùng. Nếu là người không hề quan trọng, ai lại phí khí lực này vì y.”

Lạc Xương cười nói: “Ta từng vì bệ hạ mà đến trù phòng học nấu canh, Minh phi tỷ tỷ vì bệ hạ, mỗi ngày đều luyện đánh đàn một canh giờ. Như phi tỷ tỷ biết bệ hạ thích chơi cờ, liền khổ tâm nghiên cứu kỳ nghệ. Vương tổng quản thời khắc để tâm chuyện ăn uống sinh hoạt của bệ hạ, coi sóc chu đáo. Phong thống lĩnh và Sử thế tử vì phân ưu giúp bệ hạ mà hết lòng hết sức. Ai không dùng tâm tư? Ai mà không đang khắc ý đâu? Bệ hạ chẳng lẽ sẽ toàn nghĩ những điều này thành tâm cơ mưu đồ, cảm thấy chuyện chúng ta làm, đều là có dụng tâm khác?”

Yên Lẫm ngẩn ra một hồi, mới nói: “Không gặp Dung tướng, ta cứ luôn nhớ y, gặp được y rồi, ta lại hơi sợ phải ở bên y. Không đi gặp y, lòng ta luôn vướng bận, thật đến bên cạnh y rồi, bất kể nói gì làm gì, ta lại đều có chút không tự tại. Ta… Ta đây không phải dụng tâm. Ta chỉ là chột dạ hổ thẹn, khó mà đối mặt với người mình từng cô phụ thương tổn.”

Trong lòng Lạc Xương cũng quả thật không hiểu, vì sao phu quân anh minh thần võ này của nàng, vừa đến chuyện đối mặt với Dung Khiêm, là luôn sẽ dễ dàng phủ định bản thân không ngừng như thế?

“Loại chuyện này cũng không phải là hiếm lạ. Phu thê theo lệnh phụ mẫu mai mối thành thân, đêm động phòng hoa chúc, lần đầu tiên gặp nhau, cũng đều khó tránh khỏi thấp thỏm khó yên, cực không tự tại. Nhưng lại không thể nói, họ chính là có tâm tư khác, chính là không chờ mong, chính là không muốn làm bạn suốt đời. Thời gian lâu dài, chậm rãi hợp nhau, chậm rãi thân cận, tất nhiên là nắm tay đến già, không bỏ không phụ.”

Lạc Xương mặt mày ôn nhu: “Bệ hạ, đừng tự chỉ trích mình, đừng bởi vì dụng tâm nhiều, rồi không tự tại trước. Quan tâm một người, mới nguyện ý dụng tâm tư vì người, để ý một người, mới muốn thân cận y, mới bởi vì còn không biết nên làm sao thân cận mà thấp thỏm.”

Nàng khẽ mỉm cười: “Đã làm sai thì cứ lớn tiếng nói cho y biết ngài đã sai. Ngài rất quan tâm y, cũng phải đồng dạng lớn tiếng nói rõ với y. Đã cảm thấy hai bên có khoảng cách, thì phải đập tan khoảng cách kia. Đừng cứ cảm thấy rằng có lời nào không thể nói ra, hoặc là không nói y cũng hiểu được. Cho dù y thật sự hiểu được, cũng nhất định thích nghe ngài chính miệng nói hơn. Y là sư phụ ngài, tôn trưởng của ngài, là người dưỡng dục ngài, dạy dỗ ngài, bảo vệ ngài. Ta đã không còn thân nhân như vậy để có thể hiếu kính báo đáp, bệ hạ, ngài vẫn còn. Cho nên, đừng trù trừ không tiến như vậy. Muốn làm gì cho y thì cứ mạnh tay mà làm, muốn nói gì với y thì cứ dũng cảm nói. Vì người ngài để ý đi dụng tâm cơ, đi khắc ý lấy lòng, có gì sai, có gì mà xấu hổ? Bảo vệ một người, không phải là nên cố gắng vì y mà làm hết thảy những chuyện y muốn, chỉ cần y cao hứng một chút, là mình có thể thỏa mãn sao?”

Yên Lẫm kinh ngạc nghe Lạc Xương nói một phen, chỉ cảm thấy trong lòng sáng tỏ thông suốt, mà cả nhiệt huyết trong ngực cũng gào thét sôi trào.

Y trẻ nhỏ làm đế, đã quen cô độc một thân, quen cao cao tại thượng, quen học được làm sao tiếp nhận, phân biệt tình cảm người khác cuống cuồng hiến cho mình, lại vẫn căn bản không hiểu, cũng không có cơ hội luyện tập làm sao đi biểu đạt tình cảm của mình với người khác. Kết quả hiện tại mới hơi dụng tâm, đã cứ cảm thấy mình đang mưu đồ, là động cơ không thuần.

Muốn làm gì vì y thì cứ mạnh tay mà làm, muốn nói gì với y thì cứ dũng cảm mà nói.

Lời đơn giản như vậy, lại đem tất cả do dự và không quyết, tự mình phủ định của y, đánh tiêu đánh tan toàn bộ.

Mãi đến nay, y chỉ bởi nóng lòng mà tình loạn, việc vừa liên quan đến Dung Khiêm, là y sẽ chẳng còn một chút tự tin, vô luận bản thân làm gì nghĩ gì, đều rất tự nhiên mà tự phủ định mình một lần trước.

Nếu không phải Lạc Xương chân thành nói cười, cẩn thận khuyên giải như vậy, y vẫn không biết rằng mình thiếu hóa ra căn bản chỉ là dũng khí và tự tin.

Lạc Xương cảm thấy bàn tay y nắm mình, cũng do kích động mà hơi run run, bất giác cười: “Bệ hạ, Giang Nam vừa tiến cống mấy loại trái cây tươi, chẳng những hương vị ngon, Thái y còn nói có thể nhuận tì dưỡng thân, nghe nói thân thể Dung quốc công không tốt, vừa vặn dùng để tẩm bổ, bệ hạ không ngại thì tự mình đi tặng một chuyến đi.”

Yên Lẫm không ngờ nàng giúp y suy nghĩ chu đáo như vậy, nhất thời vừa cảm kích vừa hổ thẹn, thấp giọng thở dài: “Lạc Xương, nàng…”

Lạc Xương chỉ mỉm cười đưa tay che miệng y, ngăn lời y: “Bệ hạ, ngài và ta là phu thê, mọi sự trong lòng biết…”

Yêu quý một người, thì nên cố gắng vì y mà làm hết thảy những chuyện y muốn, chỉ cần có thể để y thoáng cao hứng một chút, bản thân liền thỏa mãn vô hạn. Nàng ngưng mắt nhìn trượng phu của nàng, trời của nàng, hết thảy của nàng.

Bệ hạ của ta, người chí trọng trong lòng ngài, là Dung quốc công. Người chí trọng trong lòng Lạc Xương, lại là ngài.