Dị thanh chợt nổi, mọi người ứng biến, Yên Lẫm lại không gấp không loạn, bình yên ở trung tâm đám hộ vệ chúng *** bọc nguyệt, lùi về sau một đoạn ngắn, không mảy may bất mãn và nôn nóng.
Ánh mắt y nhanh chóng nhìn quanh, rất nhanh chóng tìm được vị trí phát sinh dị biến, trong một tửu *** bên đường, đã có rất nhiều người sấp ngửa bỏ chạy ra ngoài. Tửu *** vẫn không ngừng truyền đến tiếng hô quát chửi bới và đánh nhau.
Nếu là người ngoài, niên kỉ như Yên Lẫm thế này, bên cạnh lại có cả đống hộ vệ, tất nhiên là không sợ gì, lập tức muốn sải bước tiến lên, coi ai đang gây sự đánh nhau.
Nhưng Yên Lẫm vẫn thập phần trầm ổn, không mảy may tỏ vẻ vội vàng nghe ngóng tình thế. Y rõ ràng thân là Hoàng đế, phương thức triển hiện dũng khí, tuyệt không phải tại thời điểm tình hình không rõ, tự cho là dũng cảm mà xông lên trước. Khi bất cứ kinh biến nào đến, đầu tiên bảo hộ mình một cách đúng đắn, mới chứng tỏ là có trách nhiệm nhất đối với quốc gia, với bách tính, với triều đình.
Y chỉ thấp giọng gọi: “Tịnh Viên.”
Sử Tịnh Viên gật đầu, thấp giọng dặn một câu: “Bảo vệ thiếu gia, không được tản ra.” Rồi sải bước vào tửu ***.
Mới đi hai ba bước, phương hướng tửu *** chợt truyền đến một tiếng nổ rền vang. Nhất thời bụi mù bốn phía, khói bụi lan khắp, giữa một vùng mơ hồ láng máng nhìn thấy hai thân ảnh một trước một sau bay vút ra.
Yên Lẫm hơi kinh hãi, buột miệng gọi: “Tịnh Viên, cẩn thận! Quay về trước đã.” Bản thân Sử Tịnh Viên cũng lập tức bay nhanh về sau, đến khi lưng đụng chúng thị vệ, một tay đè chặt trên thanh kiếm bên hông, toàn thân ngưng lực không tan.
Lúc này nơi nơi đều là bụi đất, tầm mắt mọi người đều bị ảnh hưởng, sự cảnh giác đều nâng lên cao nhất, chỉ lo có người thừa cơ hội hỗn loạn này mà đột kích.
Song tiếng kình khí hò hét giữa bụi mù xa dần, không hề có một đao một tên một chỉ một chưởng công đến họ. Hơn nữa bụi mù dần tan, trước mắt mọi người dần có thể nhìn rõ, đã nhìn thấy trên nóc nhà cuối phố, có hai người đang quyền đến cước đi, đánh đến phong sinh thủy khởi, mà còn càng đánh càng dần dần cách xa bên này.
Tửu *** vừa rồi đã không còn là tửu ***. Phòng ốc sụp mất nửa bên, cột gãy ngói đổ nhà nghiêng bụi bay, gạch ngói vỡ văng đầy đường, chẳng trách vừa rồi đột nhiên bụi mù nổi khắp.
“Sao lại thế này? Xảy ra chuyện gì?”
Lúc này, trên đường đã có người qua đường kinh hồn chưa định đang bắt đầu kêu la ầm ĩ.
“Trời ơi! Đang yên lành, chỉ vì đồ ăn ai gọi bưng lên trước, hai vị này liền tranh cãi, không được hai câu đã lao vào ẩu đả, vừa đánh liền biến thành thế này đây, ôi gia tài của tôi, ôi tâm huyết mấy chục năm của tôi…”
Chưởng quầy tửu *** hai mắt đăm đăm nhìn tửu *** nửa bên đã thành phế tích, thanh âm gần như đang gào khóc. Mấy tiểu nhị cũng chân tay luống cuống nhìn tửu *** sập một nửa, có lòng muốn thu dọn quét tước, lại không biết nên ra tay ở chỗ nào mới được.
Ôi, nơi nhiều người khó tránh phải có phân tranh. Nhất là những người có chút thân phận, biết chút công phu đó, quả là tai họa. Trong tửu lâu, trong kỹ viện, vì chút việc vặt vãnh người thường căn bản cảm thấy chẳng hề quan trọng, họ lại cho là lớn tày trời, nhất định phải cãi vã ẩu đả, đánh đến ngươi chết ta sống mới thôi, hơn nữa hở ra là tai vạ vô tội.
Chẳng qua, nơi này là kinh thành Yên quốc, tại nơi dưới chân thiên tử này, cho dù là nhân vật giang hồ, cao thủ võ lâm, cũng không dám tùy tiện làm xằng làm bậy. Phen này lại chỉ vì trình tự bưng đồ ăn, hai cao thủ võ lâm đã khi không lao vào đánh nhau, còn tùy tiện phá hủy tửu *** của người ta, quấy nhiễu bách tính phố phường một cách trắng trợn, thật là quá vô pháp vô thiên.
Yên Lẫm vốn là đế vương, dưới sự cai trị của y phát sinh loại sự tình này, không khỏi hơi chạm đến nghịch lân, trừng hai người còn đang khổ chiến trên nóc nhà xa xa, ánh mắt đã hơi hung ác.
Sử Tịnh Viên đau đầu, nhìn dáng vẻ của Hoàng thượng, không nhanh chóng thu thập cường đồ vô pháp vô thiên kia, trong lòng y quyết không thể thống khoái được. Nhưng trước nay, cao thủ kiểu này đánh nhau, đừng nói nha môn bộ khoái nhất thời chưa chạy đến, cho dù đến rồi, sợ là trong một lúc cũng chẳng bắt nổi cao thủ thế này.
Yên Lẫm nhíu mày, khẽ phân phó vài câu, tự có thị vệ thoải mái ra dấu, trong mấy đội người ẩn ở chỗ tối lập tức phân ra hai đội, không dấu vết bức về phía trước.
Hai đội mười đại nội cao thủ, thình lình liên thủ tập kích, loại nhân vật giang hồ này cho dù võ nghệ cao minh, thiết nghĩ cũng không thoát thân nổi.
Chỉ là không đợi họ lấn đến gần, hai người đang triền đấu trên không kia đã vừa đánh vừa bay vút về phía trước, càng đánh càng xa.
Hai đội đại nội cao thủ này cũng không dám bại lộ thân phận, khiến hai người kia cảnh giác, chỉ có thể phân tán ra, chen giữa đoàn người, lặng lẽ đi theo.
Yên Lẫm nhìn hai người phía xa sắp lướt ra ngoài tầm mắt, cũng hơi nôn nóng: “Chúng ta đuổi qua xem.”
Sử Tịnh Viên thấp giọng nói: “Thiếu gia, có những người đó đi, bắt được họ là chuyện sớm muộn, không cần…”
Yên Lẫm cười: “Yên tâm, ta sẽ không lỗ mãng xông lên trước đâu, các ngươi hộ vệ ở bên cạnh, chúng ta toàn thần cảnh giới đuổi về trước, vừa có điều gì không thích hợp là ta lập tức dừng lại, như vậy mà ngươi còn không an tâm, chẳng phải quá khinh thường người Phong lão đại chúng ta tự tay dạy dỗ ra.”
Sử Tịnh Viên nhìn y ý tứ rất chắc, bên cạnh lại tối thiểu có minh minh ám ám hai ba mươi cao thủ bảo vệ, y lại chịu nghe lời, cam đoan tuyệt không làm ẩu, cũng không tính là mạo hiểm lắm, lúc này dù sao không tiện quá nghịch tâm tư y, cuối cùng chỉ đành cười khổ một tiếng: “Được.”
Hai người đằng trước vừa đánh vừa bay vút đi, họ đi bộ không kịp, bèn nhao nhao lên ngựa. Sau trận hỗn loạn vừa rồi, người trên phố đã mười phần đi mất bảy tám, vừa vặn nhường ra một đường lớn, họ có thể phóng ngựa truy tung.
Bất tri bất giác đã đuổi thẳng ra hai con phố, mắt thấy hai đại cao thủ kia, tốc độ tiến lên dần dần chậm lại, mười đại nội cao thủ phía trước đã bức đến gần, sắp có thể ra tay.
Mà trên nóc nhà, hai người kia lại rốt cuộc phân ra thắng bại.
Một người chế chặt chẽ mạch môn của một người khác, đem một hán tử cao lớn giơ cao quá đầu, ném đi ngang trời trong tiếng gào thét.
Mọi người trơ mắt nhìn cao thủ bị chế kia, bị ném qua cả con phố, nặng nề ngã lên cửa sổ của một cao lầu ba tầng bên đường.
Lực ném của người nọ mạnh như thế, cả cánh cửa sổ kia, kèm tường lâu mặt hướng ra đường, vậy mà đồng thời bị đè sụp.
Gian phòng trên lầu ba kia, trong tiếng thét chói tai hỗn loạn, thình lình thiếu mất một bức tường, quang cảnh bên trong lập tức bị người trên đường vừa nhìn đã thấy hết.
Đại hán bị chế kia kêu gào thảm thiết một tiếng, theo vách lâu bị đập sụp quá nửa cùng nhau rơi xuống, mà trong phòng, một đôi nam nữ đều hơi kinh hãi nhìn ra bên ngoài. Nữ tử nọ chắc là sợ hãi, đã co rúm người rúc vào lòng nam tử.
Yên Lẫm giục ngựa một mạch qua đây, do trên đỉnh đầu có người đánh nhau, dọc đường mái ngói bay loạn, người đi đường trốn tránh tứ phía, chưa từng có ai ngăn y, cho nên tốc độ cực nhanh, chợt thấy đỉnh đầu phân ra thắng bại, một người bị chế ném ra, đập hỏng vách tường cao lầu đối phố.
Cũng giống như mọi người, tầm mắt y bị thu hút phải lướt qua chỗ cao lầu nọ, chẳng ngờ, lần ngước mắt trong lúc vô tình này, lại là kinh tâm động phách. Tay y đột nhiên dùng sức, lại lấy sức bình sinh để ghìm ngựa!
Vốn ngự mã của y đều từng được huấn luyện, cực có linh tính, chỉ cần thoáng tỏ ý là biết lập tức dừng bước. Nhưng lần này Yên Lẫm hồn vía lên mây, liều mạng dùng sức, ngược lại khiến ngự mã đau quá, hí vang chồm dậy.
Lẽ ra Yên Lẫm thuật cưỡi ngựa tốt, thân thủ cũng tốt, biến cố vặt này y hoàn toàn ứng phó được, thế nhưng giờ này khắc này, y lại ba hồn không thấy sáu phách, hoàn toàn chẳng biết ứng biến, nháy mắt đã từ trên ngựa ngã nhào xuống.
Biến nổi đột nhiên, Sử Tịnh Viên cùng cưỡi ngựa đi theo, tùy thời chuẩn bị phối hợp lại ngây ra như phỗng, hai mắt đăm đăm nhìn phía trên, hoàn toàn không biết Hoàng đế bên cạnh đã ngã ngựa.
May mà chung quanh Yên Lẫm toàn là đại nội cao thủ, mỗi người ứng biến như thần, sớm có người mau lẹ vô cùng thò tay kéo, không đợi Yên Lẫm rơi xuống đất, đã kéo y lên ngựa của mình.
Nhưng mà Yên Lẫm vừa hạ xuống yên, liền mượn lực nhảy xuống ngựa, hoàn toàn quên béng lời hứa vừa rồi đáp ứng Sử Tịnh Viên tuyệt không vọng động, vài bước gạt vòng vây hộ vệ của mọi người, chạy băng băng về phía trước. Dường như cả khinh công mình từng học y cũng quên mất, lúc chạy không thấy mảy may tư thái nhẹ nhàng, ngược lại vài lần suýt ngã.
Y chạy thẳng đến dưới cao lầu kia, ngơ ngẩn ngửa mặt nhìn phía trên.
Mà sau vách tường bị đập hủy kia, có một thanh sam nam tử đang hơi nhíu mày, cúi đầu nhìn người đang ngửa đầu ngóng nhìn mình.
Trong lòng nam tử nọ, một nữ tử vân thường hoàn bội, đang nép sát vào y. Mười ngón thuôn thuôn, gắt gao nắm cánh tay nam tử kia, vẻ mặt cực thân mật, không biết đang nói những gì? Nàng mặt mày như tranh, vẻ mặt cử chỉ, tự có một loại phong tình mỹ nhân trong cung tuyệt không thể bằng. Chỉ tư thế dựa vào nhẹ nhàng như vậy, đã khiến người không tự giác muốn che chở bảo vệ nàng, chỉ vẻ mặt kề tai nói thầm như thế, cũng đủ khiến nam nhân trên đời hận không thể moi tim ra cho nàng.
Song giờ này khắc này Yên Lẫm hoàn hoàn toàn toàn không hề thấy nàng.
Y không nhìn thấy mỹ nhân, không nhìn thấy phong tình, không nhìn thấy hỗn loạn đầy đường, không nhìn thấy sự lộn xộn trên lầu.
Trong mắt thấy, trong mắt nhìn, chỉ được một người, chỉ có một người.
Dung tướng, Dung tướng, Dung tướng!
Thanh âm kia điên cuồng gào thét trong lòng, nhưng mà toàn thân run rẩy, y cắn chặt răng, không ngờ đã ken két thành tiếng, lại cố tình không thể gọi.
Mong nhớ như vậy, tìm kiếm như vậy, hối hận như vậy, thế nhưng trông thấy người kia, y lại không động nổi một ngón tay, không phát ra được một tiếng. Chỉ đứng ngơ ngác như vậy, hai nắm đấm từ từ nắm chặt, dùng sức, dùng sức, lại dùng sức, đau đớn mãnh liệt như vậy, vẫn làm y không thể xác định, đây rốt cuộc có phải là một giấc mộng ảo.
Y chỉ một mực cắn chặt răng, ngẩng đầu nhìn người kia, ánh mắt vẫn trừng, trừng, không chịu chớp mắt, không chịu chuyển mâu, hoàn toàn không biết hai mắt đều đã sung huyết. Càng không biết, trong mắt người khác, bộ dáng hai nắm đấm nắm chặt, nghiến răng nghiến lợi, trừng mắt như điên thế này của y, khủng bố cỡ nào, lạnh lẽo cỡ nào.
Chúng đại nội hộ vệ nhất thời không ai dám tiếp cận y. Sử Tịnh Viên vất vả lắm mới hơi hoàn hồn, khi mở miệng lại, thanh âm cũng hơi khàn khàn: “Thiếu gia…”
Song Yên Lẫm không nghe thấy.
Y vẫn chỉ một mực trừng người bên trên, chỉ sợ chớp mắt một thoáng thì sẽ không còn trông thấy người kia nữa.
Sử Tịnh Viên cũng xoay người xuống ngựa, hơi loạng choạng bất ổn mà đi tới.
Song Yên Lẫm không nhìn thấy!
Trong mắt trong lòng y, chỉ thấy một người. Cứ thế ngơ ngác nhìn rất lâu, chợt điên cuồng thét một tiếng, bạt thân mà lên, lao thẳng đến gian phòng kia.
Giờ khắc này cõi lòng y cơ hồ là mê muội. Y chỉ muốn đến gần người kia, xác định đó không phải ảo ảnh, y chỉ muốn vươn tay túm thật chặt, sau đó đời này kiếp này không bao giờ buông ra nữa.
Y không nhìn thấy trời và đất, không nhìn thấy hỗn loạn trước mắt, không nhìn thấy sự kinh hoàng của thế nhân, không nhìn thấy sự hoảng loạn của thuộc hạ, y thậm chí không nhìn thấy một thân ảnh phút chốc nghênh đến kia.
Y chỉ cảm thấy giận dữ, phiền muộn, kẻ nào dám cản y, kẻ nào muốn chặn trước tầm mắt y, kẻ nào muốn ngăn y đi nhìn người kia, đi với người kia.
Y chỉ phất tay, như đuổi lũ ruồi bọ, muốn phất văng bóng dáng đột nhiên ngăn trước mắt kia, tâm chí đã hơi mê loạn, căn bản không ý thức được, cao thủ bỗng nhiên lấn đến gần đại biểu cho điều gì.
Phía dưới truyền đến tiếng kinh hô của Sử Tịnh Viên, rồi cả tiếng kêu của chúng đại nội thị vệ, có tiếng kình phong nổi lên bốn phía, nhưng mà y không nghe rõ, chỉ cảm thấy phiền loạn.
Lúc này, đừng có làm phiền y, y chỉ muốn đến gần người kia một chút, y chỉ muốn chứng minh, đây không phải một giấc mộng.
Nhưng mà ngay sau đó, chỗ mạch môn chợt căng, lực lượng toàn thân lập tức biến mất vô tung, mà một cỗ kình khí mạnh mẽ khủng bố khác đã vô tình xâm nhập trong tứ chi xương cốt.
Thế nhưng giờ khắc này y vẫn không nhớ được nguy hiểm, không minh bạch khủng bố.
Chớp mắt cuối cùng mất đi tự do, y vẫn cố gắng vươn tay về phía trước, nhưng mà chỉ trong gang tấc, lại đã xa không thể với.
Y không chạm đến một vệt thanh sam kia, không túm được một chút quang ảnh kia. Ngay sau đó thân bất do kỷ nặng nề rơi xuống. Y ngơ ngác nhìn người bên trên, không thể làm gì mà nhìn khoảng cách giữa hai người nhanh chóng xa tít như thế.
Thiên địa u ám, không trung vô quang. Y kinh hoàng kêu to một tiếng: “Không!”
Không được mất đi nữa! Không được biến mất nữa! Không được để y nhìn thấy, sau đó vẫn không thể truy tìm như xưa!
Nhưng mà, vô dụng. Y vẫn rơi xuống, vẫn cách người nọ càng lúc càng xa. Y không biết mình đã bị người chế, y không biết dưới thân là đá phiến cứng ngắc, y không biết bốn năm đại nội cao thủ vội vã bay đến, không một ai đón được y, bảo vệ được y.
Y chỉ biết, y vẫn không thể chạm đến người kia!