Địch Tam lom lom mắt hổ, Phong Kính Tiết thở dài một tiếng, bước đến gần, nhẹ giọng nói: “Chuyện ngươi muốn ta làm, ta không làm được.”
Y lấy từ trong lòng ra một lọ thuốc, đưa qua: “Mỗi ngày một viên, không quá mười ngày, thương thế của ngươi có thể bình phục.”
Địch Tam không nhận thuốc, chỉ nhìn y chằm chằm: “Ngươi không thể gọi y tỉnh lại?”
“Ta gọi tỉnh được, nhưng ta không thể gọi.” Phong Kính Tiết cười khổ: “Ngươi không cần làm khó ta. Những năm gần đây, Địch Nhất cầu người nơi nơi, nếu có thể giúp, sớm đã có người giúp y rồi.”
“Tại sao? Tại sao ngươi có thể vì Lư Đông Ly làm đến nước này, lại không chịu vươn tay giúp đỡ y một lần. Chẳng lẽ y không phải bằng hữu của ngươi?”
Ánh mắt Địch Tam cơ hồ là lệ liệt.
Phong Kính Tiết trừ thở dài cũng chỉ có thở dài: “Ta và y đến từ cùng một nơi, ngươi phải biết, quy củ của chúng ta nơi đó là mỗi người tự lo chuyện mình, có hạn chế cực nghiêm ngặt, các bên không thể viện trợ lẫn nhau. Năm đó khi biến cố của ta và một người khác truyền đến tai y, chẳng phải y cũng không mảy may bất bình cho chúng ta, có ý xuất đầu thay chúng ta.”
Địch Tam sắc mặt như thiết, ánh mắt như băng, không hề nhúc nhích.
Phong Kính Tiết thở dài: “Ngươi đừng suy tính tâm tư khác nữa, ngươi thân đơn thế cô, âm mưu cạm bẫy sợ là khó mà thi triển, muốn uy hiếp bức bách ta, nên nhớ bản thân các ngươi cũng có điểm yếu không thể công khai, nếu ngươi nhất định muốn đứng ở mặt đối địch, thì đừng trách ta vô tình. Ngươi cũng nên ngẫm lại, nếu dùng thủ đoạn mà hữu dụng, Địch Nhất đã sớm dùng rồi, cần gì phải chờ tới bây giờ.”
Sắc mặt Địch Tam rốt cuộc chậm rãi hòa hoãn, đưa tay nhận lọ thuốc.
Nhưng Phong Kính Tiết lại thêm một câu: “Đây là linh dược tốt nhất đương thời. Bị thương nặng hơn nữa, chỉ cần còn một hơi thở là có thể dùng được. Nhưng đây cũng chỉ là thuốc trị thương, chỉ có thể trị thương, nếu như ngươi tồn tâm tư cố chịu thương không dùng, cầm về cho y, thì chỉ lãng phí vô ích.”
Ánh mắt Địch Tam thoáng buồn bã, yên lặng nhìn nhìn lọ thuốc, may mà y cũng không phải người giận mất lý trí, trầm mặc một hồi, cuối cùng vẫn nhận lọ thuốc. Sau đó chẳng buồn nhìn Phong Kính Tiết một thoáng, đi thẳng qua bên cạnh y, bước một mạch ra ngoài.
Y đi mà thân hình thẳng tắp, bước chân vững vàng, Trịnh gia huynh đệ nhìn mà mắt đăm đăm, thương của người này họ đều đã tận mắt xác nhận, ít nhất cũng phải nằm trên giường hơn nửa tháng, sao mới mấy canh giờ đã như vô sự, có thể đi khắp nơi.
Phong Kính Tiết đã dùng dược một lần cho Địch Tam, nhưng cũng biết y hiện tại là đang gắng gượng. Y biết ảnh vệ mỗi người đều kiên nhẫn cương nghị, nhưng nhìn bóng dáng cô đơn kia, trong lòng vẫn sinh than sinh xót. Mấy năm qua, người này khổ tâm cô nghệ, gây thù tứ xứ tìm y cầu dược cho A Hán. Trên người chẳng biết rốt cuộc đã thêm bao nhiêu vết thương.
Y chung quy không đành, cao giọng nói: “Đừng đi khắp nơi cướp dược đoạt bảo kết thù với người ta nữa! Y không thể tỉnh lại đâu. Mấy thứ dược đó căn bản không đúng chứng, trân quý hơn nữa thì thế nào?”
Địch Tam ngừng bước, không hề quay đầu, lạnh lùng nói: “Cho dù không thể cứu tỉnh, chí ít có thể làm cho thân thể y khỏe mạnh hơn. Ngươi y thuật cao minh như thế, tự nhiên cũng nên biết người quanh năm hôn mê bất tỉnh, thân thể sẽ suy yếu cỡ nào, chiếu cố hơi không chu toàn là nguy hiểm tính mạng. Lấy linh dược củng cố căn bản, có thể làm cho y sống lâu hơn một chút.”
Phong Kính Tiết nhíu mày, bỗng nói: “Tại sao không thể buông tay cho y đi. Y sống như vậy, có khác gì chết. Các ngươi trả cái giá lớn như vậy, nhưng có từng nghĩ tới, đây biết đâu chỉ là đang tra tấn y. Đối với y mà nói, biết đâu chết rồi còn tốt hơn là sống, hôn mê so với…”
Địch Tam quay phắt lại, ánh mắt u độc như lửa: “Ngươi không quản việc sống chết của y, chúng ta muốn quản! Chuyện chúng ta nguyện ý, không đến phiên ngươi tới vung tay múa chân.”
Y đưa tay chỉ phòng Tô Uyển Trinh: “Người kia còn sống và đã chết lại có gì khác biệt? Tin tức y còn sống, có thể chiếu cáo tứ phương không? Y có thể quang minh chính đại sống dưới ánh mặt trời không? Y còn có năng lực có lòng tin đi làm bất cứ chuyện gì vì nước vì dân không? Cứ để y chết đi như truyền kỳ, trở thành mỹ đàm của người khác lại có gì không tốt? Tại sao ngươi vẫn muốn giúp y cứu y! Y chết rồi chẳng lẽ không tốt hơn là sống!”
Phong Kính Tiết bị y chặn họng không thể nói gì. Địch Tam cơ hồ là oán độc nhìn y một cái, lúc này mới quay người bỏ đi. Không được sự chỉ thị của trại chủ hoặc Phong Kính Tiết, các đệ tử khác cũng không dám cản y, cứ thế kinh ngạc nhìn y đi mất.
Bị thương nặng hơn nữa, bóng dáng y rời đi vẫn thẳng tắp như cũ, mỗi một bước chân bước ra vẫn kiên quyết dứt khoát y nguyên.
Phong Kính Tiết im lặng nhìn bóng dáng y biến mất cuối tầm mắt, nghĩ tương lai, vì A Hán thanh tỉnh không biết họ còn phải bỏ bao nhiêu nỗ lực vô ích, trong lòng rất rầu rĩ. Mà có thể làm cho y, chẳng qua là khẽ dặn dò một tiếng, bảo mấy đệ tử Thương Thiên trại chạy như bay đi bốn phía truyền lệnh, trạm gác các nơi, đừng làm khó Địch Tam thôi.
Phong Kính Tiết lúc này mới chậm rãi quay đầu nói với ba huynh đệ Trịnh gia: “Kỳ thật nói đến mức này, mọi người khả năng đều đã đoán được.”
Y cũng chỉ phòng Tô Uyển Trinh như thế: “Vị đó, kỳ thật chính là Lư Đông Ly Lư nguyên soái mấy năm trước bị oan mà chết.”
Lời này nói ra, chúng đệ tử người người kinh ngạc. Mấy trại chủ trái lại không quá kinh hãi, sự tình đã đến nước này, sát nhan quan sắc lắng nghe đối thoại của mấy người ở đại sảnh trước đám đông, nếu không đoán ra đôi chút ngọn nguồn thì họ quá là ngu ngốc.
Bất quá, nghe Phong Kính Tiết chính miệng thừa nhận, mọi người vẫn hưng phấn một trận, vui mừng một trận, vội vàng vây qua, hỏi Phong Kính Tiết Lư Đông Ly làm sao tìm được đường sống trong chỗ chết.
Phong Kính Tiết đơn giản nói qua chuyện năm đó thế thân chết thay, Lư Đông Ly dưới tình huống bản thân không tình nguyện, bị ép cứu ra, sau đó phiêu bạt thiên nhai, mọi người nghe mà sụt sịt cảm thán hồi lâu. Dù sao giang hồ hảo hán đều tôn kính trung thần nghĩa sĩ, ai không hy vọng người tốt bị hại có thể đào thoát. Chuyển niệm nghĩ đến mình còn tự thân tham dự, giúp đỡ trung lương một thời một việc lớn như vậy, có thể tự mình kết giao với nhân vật trong truyền thuyết này, mỗi người mặt lại tỏa sáng, chỉ cảm thấy được thơm lây.
Phong Kính Tiết thuận miệng lại đem lai lịch Địch Tam ứng phó vài câu, chỉ nói y là một người ngoài cuộc vừa vặn đụng phải, bất quá lại vừa lúc có việc muốn nhờ mình mà thôi. Có truyền kỳ cố sự Lư Đông Ly tày trời thế này ở ngay trước mắt, mọi người nghe chuyện Địch Tam cũng không muốn truy cứu lắm, trái lại đại trại chủ Trịnh Tuyệt ngưng mắt nhìn Phong Kính Tiết, trầm giọng hỏi: “Vị tiên sinh kia đã là Lư đại nhân, thế công tử là ai?”
“Ta là ai sớm đã nói rồi mà, ta là người kế thừa Phong Kính Tiết lựa chọn, năm đó trước khi y chịu hình, đã truyền tin tức ra cho ta, muốn ta không tiếc giá nào bảo vệ Lư Đông Ly, đừng để hảo hữu cũng bước theo gót mình, cho nên ta mới âm thầm bày ra việc thế thân cứu người, cho nên những năm gần đây, ta vẫn chú ý động tĩnh của Lư gia.”
Lại chẳng phải đối mặt với Lư Đông Ly, Phong Kính Tiết đương nhiên mở miệng là bịa được liền, nói thật nhịp nhàng ăn khớp, chân thành vô cùng.
Thân phận của Lư Đông Ly, y đã sớm chuẩn bị khi tất yếu có thể tỏ với thiên hạ, cáo rõ với mọi người. Nhưng bản thân y lại nhất định không thể. Thân này đã không phải thân cũ, cố nói mình là Phong Kính Tiết, chỉ sợ ngược lại phải dẫn đến rất nhiều hoài nghi và suy đoán của người ngoài, đây lại còn chẳng phải mấu chốt quan trọng nhất.
Quan trọng nhất là… Phong Kính Tiết trước khi chết ủy thác, giang hồ nghĩa sĩ phẫn nộ bất bình ra tay cứu giúp, Lư Đông Ly dưới tình huống không thể tự chủ được cứu đi, đây là một mỹ đàm.
Mà nếu như trước tiên Phong Kính Tiết không chết, Lư Đông Ly lại thương tâm đổ bệnh, sau đó cũng nên chết mà không chết theo, mấy sự kiện tụ lại một chỗ, khó tránh khiến người hoài nghi đây là một âm mưu kế sách đã sớm tính toán tốt. Ngay cả việc Lư Đông Ly đau thương thật lòng, trong mắt người ngoài chỉ sợ cũng là làm bộ làm tịch.
Thế giới này chính là kỳ quái như vậy, trung thần không dưng bị gian thần hôn quân hại chết, chính là mỹ đàm. Trung thần nếu dùng thủ đoạn, diễn kịch, dùng kỹ xảo để tránh cái chết, đó chính là khi quân, chính là sự quân bất trung, lòng có tạp niệm, thì không phải thuần thần, thì lòng này đáng tru.
Phong Kính Tiết há lại chịu thêm cớ để tương lai người ta không dưng công kích y và Lư Đông Ly.
Lư Đông Ly biết y tất có khó xử, cho nên kích động như vậy, mừng rỡ như vậy mà vẫn không gọi tên y trước mặt mọi người. Bởi vậy y hiện tại giải thích thế này, cũng không có gì là không ổn.
Vừa rồi y nói với Lư Đông Ly tá thi hoàn hồn, thần tiên hạ phàm gì đó… Quỷ thoại kiểu đó đám sĩ phu không tin, đám hán tử giang hồ đầu đao liếm huyết này lại có người nào cho là chuyện thật. Trịnh gia ba huynh đệ giang hồ kinh nghiệm rất đủ, cũng vẫn quan sát Phong Kính Tiết nghiêm túc cực kỳ, đã sớm xác định y không hề dịch dung, cho dù có chút ngờ vực, cũng không thể ngờ đến mặt y chính là Phong Kính Tiết này.
Sau một phen kích động khoái ý, đám hán tử sơn trại đều hồi phục lý trí, bắt đầu quan tâm đường lui và tương lai.
Cứu Lư phu nhân, nhân tiện còn nhìn thấy Lư nguyên soái chết đi sống lại, triều đình làm bộ làm tịch, Hoàng đế là người tốt dỏm, bóc trần chuyện lớn như vậy, hậu quả khẳng định nghiêm trọng, mọi người vẫn nên mau chóng bỏ chạy, ẩn vào núi rừng, tan vào đám đông để tự bảo vệ mới được. Ngay cả Lư nguyên soái và Lư phu nhân, cũng không thể nán lại nơi này nữa, đó là chờ chết.