“Ngươi có thể nói rồi?”
Phong Kính Tiết trong lúc nôn nóng, tay dùng sức cực mạnh, Lư Đông Ly bị y nắm cho cổ tay bất giác đau đớn một trận, nhưng không nói gì, chỉ tận lực cười: “Ta cũng không biết vì sao, cứ trông Uyển Trinh, trong lòng muốn gọi nàng, bất tri bất giác liền gọi ra.”
Quá lâu không nói chuyện với người, mỗi một câu thôi mà y nói rất chậm, có mấy chữ phát âm còn rất không chuẩn, nếu không phải Phong Kính Tiết đủ hiểu y, muốn nghe hiểu y nói gì, sợ sẽ cực kỳ cật lực. Bất quá lúc này ngoại trừ vui mừng thì y chẳng còn để ý gì nữa.
“Ta đã sớm nói, ngươi căn bản không tàn tật, là bản thân ngươi trong đầu cảm thấy mình có bệnh, lòng không buông ra thôi, hiện tại không phải không thuốc mà khỏi.” Phong Kính Tiết nhịn không được ra sức đấm ngực y một phát: “Không không không, không phải không thuốc mà khỏi, phu nhân của ngươi, chính là linh dược tốt nhất để chữa cho ngươi, trước nay tâm bệnh chỉ cần chữa tâm dược, ngươi là vì thương tình thành bệnh, tự nhiên cũng nên vì thâm tình mà khỏi.”
Nếu không phải sợ quấy nhiễu Tô Uyển Trinh hôn mê và Lư Anh Nhược nhỏ xíu bây giờ còn chưa tỉnh, không thể không hạ giọng nói chuyện, Phong Kính Tiết quả thực sẽ cất tiếng cười to. Khoái hoạt quá, y cũng hết sức ảo não thất sách của mình, quả nhiên không nghiên cứu tâm lý học đúng là không được mà, sớm biết hiệu quả của Tô Uyển Trinh lớn như vậy, hồi đó cứ dẫn Lư Đông Ly đến gặp lão bà trước mới phải.
Y lúc này hân hoan quá đỗi, thế là hoàn toàn không chú ý ngữ khí mình nói và động tác đánh người lại thân cận quá mức. Mà Lư Đông Ly bị y đánh đau nhói cả ngực, lại nghe y nói cười trêu ghẹo như vậy, cũng không có vẻ gì là quá kinh hãi. Chỉ im lặng nghe y nói hết, mới chậm rãi hỏi: “Tìm ta có phải là có chuyện gì?”
Y trông bên cạnh Tô Uyển Trinh mới hơn hai canh giờ, Tô Uyển Trinh vẫn chưa tỉnh, mà hài tử mệt lử thiếp đi cũng chưa tỉnh dậy, sớm thế này đã đến gọi y, tự nhiên là có chuyện không thể không quấy rầy.
Vốn lúc này Phong Kính Tiết vui mừng dạt dào, sớm ném Địch Tam ra ngoài mười vạn tám ngàn dặm, giờ này nghe Lư Đông Ly nhắc tới, cũng không thể mặc xác người này nữa, cười nói: “Có một người muốn gặp ngươi. Vốn người này không hề có quan hệ với ngươi, muốn gặp ngươi cũng là để cầu một việc nhàm chán vô vị. Chỉ là, ta kính trọng người kia là hán tử giữ tín trọng lời hứa, nhận chút ân giọt nước, không tiếc lấy suối báo đáp, lại không nỡ cự tuyệt.”
Lư Đông Ly nghĩ một chút mới hỏi: “Y muốn gặp chính là – Lư Đông Ly?”
Phong Kính Tiết gật đầu, thấy y không có động tĩnh, nhịn không được lại đưa tay quơ quơ trước mắt y: “Thế nào, thế nào, có phải mắt cũng tốt hơn nhiều rồi?”
Nghe ngữ khí gấp không thể chờ như vậy, Lư Đông Ly cho dù tâm tư nặng nề hơn, cũng bất giác mỉm cười: “Vẫn là bộ dáng cũ, có điều ngươi không cần quá lo lắng, biết đâu sẽ như yết hầu của ta, không chừng lúc nào đó bỗng dưng cũng khỏi luôn.”
Phong Kính Tiết hơi nhíu mày, suy tư một chút, vẻ mặt thoáng thất vọng. Nhưng y cũng không truy cứu việc này nữa, chỉ trả lời vấn đề của Lư Đông Ly vừa rồi: “Đúng vậy. Y muốn gặp quả thật là Lư Đông Ly thế nhân cho rằng đã chết. Ta không tiết lộ chuyện của ngươi, người này cực kỳ thông minh, toàn là y tự mình đoán được. Có điều, ngươi yên tâm, người này tuy không phải bạn, nhưng cũng tuyệt đối không phải địch.”
Lư Đông Ly gật đầu, tuy rằng biết trong đây chắc chắn có vạn ngàn rối rắm, nhưng cũng không hỏi nhiều nữa, chỉ nói: “Y đang ở đâu?”
Phong Kính Tiết cười dắt tay y: “Sương phòng bên trái, ta dẫn ngươi đi.”
Mắt Lư Đông Ly không tiện, hành động không đủ mau lẹ, hiện giờ thỉnh thoảng để Phong Kính Tiết dắt tay dẫn đường cũng quen rồi, tự nhiên liền theo y.
Phong Kính Tiết vừa đi vừa nói: “Người này lai lịch quỷ dị, về sau ta sẽ nói rõ với ngươi. Chẳng qua vô luận y nói ra chuyện kinh thiên động địa gì, ngươi cũng không cần quá kinh hãi, kỳ thật…” Y bỗng thở dài một tiếng, muốn nói lại thôi, nhìn cửa phòng đã đến, nhẹ nhàng nói: “Ta đoán y muốn nói chuyện riêng với ngươi.”
Đông Ly hơi gật đầu, cũng không nói gì, bước đến đẩy cửa tiến vào.
Phong Kính Tiết ngơ ngẩn đứng trước cửa, vẻ mặt phức tạp nhìn cửa phòng đã bị khép lại rất lâu, mới lắc đầu, quay người trở về phòng Tô Uyển Trinh.
Ngồi xuống trước giường, nhìn nhìn khí sắc Tô Uyển Trinh, lại chìa tay bắt mạch cho nàng, cảm thấy huyết khí đã hơi mạnh, trong lòng thoáng giãn ra, biết giải dược và độc dược trong cơ thể Tô Uyển Trinh đã kết thúc việc chém giết tranh đấu, thân thể ốm yếu này đang chậm rãi khôi phục nguyên khí, xem ra nàng sẽ tỉnh lại rất nhanh.
Phong Kính Tiết trong lòng thư thái, nhìn Tô Uyển Trinh khuôn mặt tiều tụy, liền âm thầm cân nhắc ý đồ xấu.
Tâm bệnh đã chỉ có thể chữa bằng tâm dược, họng y đã bởi vì nóng lòng muốn gọi thê tử, bất tri bất giác mà khỏi, thế mắt y vì sao không thể bởi vì muốn nhìn thấy thê tử mà khỏi?
Là bởi vì tình huống không đủ khẩn cấp?
Như vậy… Nếu y bố cục, trí Tô Uyển Trinh vào hiểm địa, để Lư Đông Ly đi cứu…
Phong Kính Tiết ánh mắt lập lòe mà nghĩ.
Hừm, tỷ như, phóng hỏa, ném Tô Uyển Trinh vào nơi nào đó trong đám cháy, Lư Đông Ly lao vào cứu người, lại không hề nhìn thấy gì, vừa cảm giác được ngọn lửa càng lúc càng mạnh, vừa nghe tiếng thê tử cầu cứu, toàn tâm toàn ý muốn thấy thê tử ở đâu để cứu, thế trong lúc nôn nóng…
Y ở đây nóng lòng muốn chữa khỏi cho Lư Đông Ly, trong nhất thời chủ ý cổ quái gì cũng tính toán không thèm kiêng nể, càng nghĩ càng vẻ mặt quỷ dị, ánh mắt kỳ lạ, chợt nghe thấy người trên giường khẽ rên rỉ một tiếng.
Phong Kính Tiết trong bụng đang cân nhắc tính kế Tô Uyển Trinh người ta, nghe Tô Uyển Trinh ra tiếng như vậy, lập tức hơi chột dạ, vội vàng cúi đầu nhìn, lại thấy hai mắt Tô Uyển Trinh dần dần mở ra, đúng là cuối cùng đã tỉnh.
Phong Kính Tiết sợ nàng tỉnh lại nhìn thấy một nam tử xa lạ bên giường sẽ sinh lòng sợ hãi, vội nhân khi nàng chưa hoàn toàn khôi phục thị lực thần trí, dùng thanh âm tận lực ôn hòa nói: “Lư phu nhân, cô không cần kinh hoảng, ta là Khúc Đạo Viễn. Năm đó Tiểu Đao hẳn từng cho cô biết tên ta. Ta là người được Phong công tử nhờ vả, những năm gần đây, phụ trách săn sóc cô. Hiện tại, ta đã cứu cô ra từ trong tay đại nội cao thủ.”
Tô Uyển Trinh mở mắt cực chậm chạp, vẻ mặt đầu tiên là mỏi mệt, sau đó rất chậm rất chậm chuyển thành sáng tỏ, lại có phần yếu ớt cười cười, ánh mắt nhìn về chỗ thanh âm đến: “Nhiều năm trước đã từng nghe danh tiên sinh, không ngờ mấy năm qua, tiên sinh một mực vất vả vì ta. Nay lại liên lụy tiên sinh.”
Thanh âm của nàng cực yếu ớt, rồi lại cực ôn hòa, vẻ mặt tuy rằng tiều tụy, rồi lại yên tĩnh bình hòa dị thường.
Song khi nàng đưa mắt nhìn, thần sắc Phong Kính Tiết lại hơi biến, đồng tử của nàng không có tiêu cự…
Phong Kính Tiết lòng thầm sợ hãi, nói khẽ một tiếng: “Đắc tội.” Lập tức đưa tay bắt mạch cho nàng.
Không đúng? Độc dược kia mặc dù cực lợi hại, cực thương tổn thân thể, nhưng giải dược của mình cũng không phải loại dược mạnh, lúc này trên cơ bản đều đã tan hết độc, sao lại thương đến mắt được? Thân thể Tô Uyển Trinh vốn cũng bởi vì tích tụ mà hết sức suy yếu, nhưng không có lý do nào mà mắt không nhìn được.
Y nhìn kỹ mắt Tô Uyển Trinh, chậm rãi đưa tay quơ quơ từ từ trước mắt nàng, trầm giọng hỏi: “Phu nhân, mắt của cô, rốt cuộc là có chuyện gì?”
—
Địch Tam trầm tĩnh nhìn chằm chằm nam tử thanh sam sa sút đang bước vào cửa kia.
Năm tháng tang thương khổ nạn, để lại dấu vết vĩnh viễn không thể xóa đi trên khuôn mặt, trên tóc y, y đã hoàn toàn bất đồng với Đại soái một phương ý khí phấn chấn trên bức vẽ kia, nhưng mà người từng nhận loại huấn luyện khắc nghiệt này, vừa nhìn lại có thể nhận ra.
Y vịn giường đứng lên, chắp tay thi lễ: “Lư đại nhân.”
Lư Đông Ly cười khổ một chút. Y căn bản không biết người này là ai, hơn nữa y hiện tại là một người thiên nhai lạc phách, thật sự không gánh nổi xưng hô đại nhân thế này: “Gọi ta là Lư Đông Ly đi.”
Y nói chuyện vẫn không lưu loát lắm, may mà Địch Tam không phải người thường, sát ngôn quan sắc, đối chiếu khẩu hình, cũng có thể đoán ra tám phần: “Tại hạ Địch Tam, chẳng qua là một người giang hồ bình thường, tự tin một thân võ nghệ còn tạm được, cũng có mấy bằng hữu võ nghệ xuất chúng. Hiện giờ Lư đại nhân thân bị triều đình hãm hại, ta tuy giang hồ thảo mãng cũng thấy khá bất bình, nguyện liên kết tri kỷ, vì Lư đại nhân ra roi bôn tẩu, hộ vệ thê nhi thân quyến của đại nhân…”
Lư Đông Ly lắc đầu: “Ngươi có chuyện gì cứ nói thẳng đi. Có người cho ta biết, ngươi là một hán tử lời hứa ngàn vàng, có ân tất báo, cho nên, có thể giúp, ta nhất định giúp, ngươi không cần phải lấy tính mạng sinh tử mai sau báo đáp ta. Chỉ là ta hiện tại cũng là một phế nhân sa sút, bản thân còn khó bảo đảm, chưa chắc có thể giúp được ngươi.”
Địch Tam hơi ngẩn ra, ánh mắt thoáng động, lại lập tức cười sang sảng: “Được, Lư đại nhân đã là người sảng khoái, vậy ta không nói lời thừa thãi nữa, ta cầu kiến Lư đại nhân, kỳ thật là muốn thỉnh Lư đại nhân cho ta gặp một người.”
“Ai?”
Địch Tam nhìn y chằm chằm, ngắt từng chữ: “Phong Kính Tiết!”
Lư Đông Ly như chịu đòn nghiêm trọng, thân bất do kỷ lùi lại một bước, suýt nữa đụng phải cửa phòng, kinh ngạc nhìn bóng người giữa huyết sắc trước mắt, hồi lâu mới có thể phát ra âm thanh: “Ngươi nói cái gì?”