[Tiểu Lâu Truyền Thuyết] Quyển 5 - Phong Vân Tế Hội

Chương 111: Đảo khách thành chủ




Địch Tam nằm trên giường, hết sức cẩn thận, cả hô hấp nhịp tim cũng khống chế đến cực mỏng manh, không khác gì người hôn mê.

Mặc dù y bị thương rất nặng, *** thần lý trí lại chưa từng bị phá hủy. Thân thể càng suy yếu, tâm phòng bị đối với người lạ càng lợi hại, tuy nói những người này không hề có địch ý, nhưng nhất thời cũng không rõ lai lịch, rất nhiều lời khó mà nói, cho nên y dứt khoát đáp vài câu hàm hồ, rồi giả vờ thương nặng ngất đi, vừa âm thầm dỏng thẳng tai nghe họ nói chuyện, vừa ngầm tính toán trù mưu trong lòng.

Trịnh Luân và hai thủ hạ đâu ngờ được y đã suy yếu thảm hại đến thế, còn có tâm tư tính toán, cũng không phát giác y đang vờ hôn mê. Lúc băng bó thoa thuốc cho y, còn vừa tán dóc, ba hồi cảm thán sự ác độc vô tình của hoàng gia đối với vợ trung thần, vừa cảm khái tính chính xác của việc mình niệm tình Phong công tử, được Khúc Đạo Viễn mời, ra tay cứu giúp, còn vừa suy đoán người thần bí này rốt cuộc là ai…

Địch Tam cứ nằm đó lắng nghe.

Chính lúc này, Phong Kính Tiết vào phòng, sau khi trò chuyện với Trịnh Luân vài câu thì trong phòng còn lại mỗi hai người họ. Địch Tam biết người này chính là kẻ gọi là Khúc công tử đã thúc đẩy sự tình phát triển, tất nhiên càng thêm cẩn thận.

Nhưng trong bóng tối khi nhắm mắt, y cảm giác được người đang đứng trước mình kia, bỗng nhiên phát ra một tiếng thở dài khá thâm trầm phức tạp, trong đó lại như có thương tiếc và không đành nhằm vào y.

Địch Tam đang không hiểu gì hết, đã cảm thấy cổ tay chợt ấm áp, bị ngón tay người nọ giữ chặt, qua một lúc, vết thương trên vai lại bị vỗ một trận đau điếng: “Đừng làm bộ nữa, mở mắt đi.”

Nháy mắt, trong lòng y kinh đào hãi lãng, biến ảo vô thường. Không phải kinh sợ việc ngụy trang của mình bị nhìn thấu, chỉ là một lựa chọn gian nan mà mạo hiểm, thình lình dâng lên trong lòng.

Đến cuối cùng, y cắn răng một cái, mở mắt, trầm giọng hỏi: “Ngươi là Lư Đông Ly, hay là Phong Kính Tiết…” Y cố định đánh giá Phong Kính Tiết một phen, thoáng kinh ngạc, nhíu mày: “Hoặc là thủ hạ của họ?”

Tuy là Phong Kính Tiết định lực hơn người, lúc này cũng không khỏi trợn mắt há mồm, nhất thời chẳng biết nên nói gì mới được.

Phong Kính Tiết không kỳ quái vì Địch Tam có thể nhìn thấu chân tướng nhạy bén như thế. Y cho là Địch Tam biết Tiểu Lâu, hơn nữa lại có Phương Khinh Trần trước đó nhắc nhở. Địch Tam là người thông minh, vậy nên căn cứ tiền căn hậu quả có thể suy đoán ra kết luận xấp xỉ, cũng là tự nhiên. Y sở dĩ kinh ngạc, là bởi vì Địch Tam lại có dũng khí và quyết đoán như vậy. Câu đầu tiên đã trực tiếp vạch trần sự tình như thế, bóc trần ẩn mật lớn nhất của người khác như vậy, không sợ bị mình diệt khẩu?

Kỳ thật Địch Tam nói ra câu này, bản thân cũng cảm thấy mình đang giả điên. Đã biết bí mật không thể gặp quang của người ta, thì nên giả bộ hồ đồ mới đúng, dưới tình huống an toàn bản thân không hề bảo đảm đã một hơi vạch trần, đây không phải là đang ép người ta diệt khẩu sao?

Nhưng mà, đây là hy vọng duy nhất cứu được A Hán. Những người này đã làm chuyện lớn như vậy, tất nhiên là sau khi tạm dừng hành động sẽ thần tốc bỏ chạy, tuyệt đối không nán lại đây chờ triều đình đến tiễu sát. Y không dám trông mong, lúc những người này đi, còn đem theo cái gánh nặng lai lịch bất minh là y đây. Mà y hiện tại một thân trọng thương, vô lực truy tung. Nếu chờ những người này chạy thoát, y phải đến đâu tìm người có thể cứu A Hán này.

Kỳ thật y không hề biết Tiểu Lâu, càng không biết thủ đoạn kinh thiên của Phong Kính Tiết. Y có thể khẳng định sự kiện lần này có Phong Kính Tiết hoặc là Lư Đông Ly ở giữa chỉ huy như thế, ngoại trừ câu Phương Khinh Trần gợi ý là Phong Kính Tiết khả năng chưa chết kia, thuần túy là dựa vào Trịnh Luân lắm miệng, và cả những việc đã trải qua trong hai ngày này sau khi bị bắt mà cân nhắc ra.

Nói đến thì Địch Tam lần này ngã thật sự khá oan. Luận công phu, y là cao thủ đứng đầu, luận kiên nhẫn cương nghị, dũng hãn quỷ biến, y từ trong núi đao biển máu Tu La giáo chém giết ra, cũng không thiếu một dạng. Mấy năm nay, y đi nơi nơi đoạt bảo đoạt dược, bao nhiêu môn phái, bao nhiêu cấm địa thần bí, y đều từng chém giết khổ chiến, chưa bao giờ sẩy tay. Lần này cục của đại nội cao thủ bố trí tuy nói lợi hại, nhưng nếu Địch Tam lúc ban đầu có thể có một chút cảnh giác, nửa phần phòng bị, thì những người đó làm sao có thể bắt được y tiện nghi như vậy. Thế mà, y lại không có.

Y còn chưa chuẩn bị động thủ trộm dược, chỉ định trước tiên đến thăm một nữ nhân sắp chết, một nữ nhân mặc dù có danh vọng, nhưng chẳng qua là một cái đền thờ, một cái cờ xí, trừ mấy ý nghĩa tượng trưng thì không có gì quan trọng. Người như thế, Hoàng đế đương nhiên sẽ tỏ vẻ quan tâm tượng trưng, nhưng nếu nói bố trí cao thủ đại quân bảo hộ bốn phía phòng ngủ của nàng, không cần thiết, cũng không có khả năng. Ai lại nhàm chán như y, nửa đêm chạy tới thăm khí sắc một vị quả phụ hấp hối?

Y cho rằng mình lần này đi là như giẫm trên đất bằng, cho nên không hề chuẩn bị, vội vội vàng vàng xông tới, nào ngờ được đã bước vào thiên la địa võng, cuối cùng lại lật thuyền giữa mương. Nhưng cho dù thất thủ bị bắt, cũng không có nghĩa là y hoàn toàn mất đi chủ động, mặc người bài bố.

Bị đám người kia cởi sạch quần áo, soát người triệt để, sau đó lúc bị người ta cầm bức vẽ, dòm mặt đối chiếu cả buổi, y cũng cân nhắc những bức vẽ đó.

Mà đám người này vẻ mặt thất vọng, nghiêm hình tra tấn y không ngủ không nghỉ, truy hỏi y là ai, đến vì mệnh lệnh của ai, rốt cuộc muốn làm gì? Người sau lưng y đang nấp ở đâu, còn chuẩn bị có hành động gì? Thời điểm… nọ kia, y cũng không phải chỉ đang chịu hình.

Địch Tam tự nhiên là không thể khai ra thứ gì thực tế, nhưng y có thể chịu đựng đau đớn hơn bất cứ ai. Dưới tình huống bị hạn chế, y vừa lấy động tác phạm vi cực nhỏ, cùng co rút kéo căng cơ không rõ nét để tận lực giảm bớt thương tổn mình chịu, vừa vờ như chịu khổ chịu nạn, *** thần sụp đổ, phỏng đoán tâm ý của họ, ngẫu nhiên khai vài câu lập lờ, để những người đó cảm thấy tra tấn đã có hiệu quả.

Quan trọng hơn là, y đang bình tĩnh quan sát biểu tình, động tác của người thẩm vấn, phân tích ngôn ngữ, đoán lai lịch của họ, chờ đợi thời cơ bỏ chạy. Sau hai ngày, những kẻ thẩm vấn không thẩm ra được chân tướng gì từ chỗ y, mà y đã loáng thoáng đoán được thân phận mục đích của họ. Thủ đoạn phong cách, phương châm làm việc của cao thủ quan gia và nhân vật giang hồ, thái độ lẫn nhau, thật sự rất khác biệt. Với kinh nghiệm lịch duyệt của y, nếu không nhìn ra manh mối trong đó thì nên đi đâm tường cho rồi.

Theo phán đoán của y, nếu Phong Kính Tiết có khả năng chưa chết, Lư Đông Ly đương nhiên cũng có khả năng chưa chết. Triệu vương thần thần bí bí, xuất động hàng loạt đại nội cao thủ giăng lưới ở đây, trừ muốn bắt họ thì còn có thể là vì ai?

Lại có ai, hiểu rõ nội tình, mà còn nhằm đúng bố trí của Triệu vương, tối nay tổ chức một cuộc tập kích kinh thiên như vậy.

Bởi vì không biết mình còn có cơ hội chạm mặt nói chuyện với người chủ sự của lần tập kích này nữa không, trong khoảng thời gian ngắn nhất, y đã có đấu tranh tư tưởng kịch liệt nhất, cuối cùng quyết liều, mạo hiểm vạch trần chân tướng. Dù rằng khi nói ra câu này, trong lòng y đã mắng mình ngàn vạn câu ngu xuẩn, cũng đã chuẩn bị sẵn sàng đối mặt với kết quả xấu nhất.

Trước kia nhìn Địch Nhất cầu người khắp nơi, bị cự khắp nơi, y cảm thấy Địch Nhất thật là ngu ngốc, nhưng hiện tại một cơ hội cứu A Hán đang ở ngay trước mắt, y chỉ đành mạo hiểm ngốc theo một lần. Cho dù là hy vọng nhỏ nhoi hơn, chỉ cần có hy vọng, dù sao cũng phải tận mọi khả năng đi tranh thủ.

Song nghe y nói, người nọ chỉ dùng ánh mắt quái dị nhìn y một lúc, cười nhẹ ra tiếng: “Ngươi đang nói gì? Theo đạo lý, hiện tại nên là ta hỏi lai lịch ngươi, mà không phải ngươi hỏi ta chứ?”

Địch Tam thần sắc lạnh lùng, nhìn cố định y: “Tại sao quả phụ của trung thần một đời bệnh nặng, lại có nhiều đại nội cao thủ nấp ở bên như vậy, tại sao cường đạo thổ phỉ lại bất chấp đạo nghĩa cơ bản nhất chạy tới đánh cướp gia tộc trung lương, tại sao ta không nhìn thấy hỗn loạn cướp bóc bắt người tứ xứ, mà chỉ nghe thấy một đám nam nhi nhiệt huyết đang vì cảnh ngộ của thê nhi trung lương mà tức giận bất bình, tại sao một đám cường đạo bình thường có thể bất động thanh sắc trừ sạch mấy chục đại nội cao thủ? Các hạ nếu như còn nói mình không minh bạch nữa, chẳng những coi thường ta, cũng coi thường chính ngươi. Về phần lai lịch của ta, chờ ta gặp Phong Kính Tiết hoặc Lư Đông Ly rồi, tự nhiên sẽ nói.”

Phong Kính Tiết thở dài. Ôi. Người thông minh chính là phiền toái, huống chi, tên này thật sự nắm chắc một phần chân tướng cực nhỏ.

Y quay qua Địch Tam nở một nụ cười, chỉ chỉ mũi mình: “Không phải ngươi mới hỏi ta có phải là một trong hai người Phong Lư à? Sao đã cải biến chủ ý nhanh như vậy, cảm thấy ta kỳ thật không phải?”

Ánh mắt Địch Tam vẫn nhìn y không chớp một thoáng: “Ta đã nhìn kỹ ngươi. Ngươi không hề dịch dung, bộ dạng cũng không giống họ. Ta đã nghiên cứu kỹ lưỡng hơn mười bức họa hình thái bất đồng của Phong Kính Tiết và Lư Đông Ly, tin chắc đã nhớ rõ hết thảy tướng mạo đặc trưng của họ, mà ngươi thì không hề phù hợp.”

Phong Kính Tiết thở dài một hơi. Còn may, tiểu tử này không biết người trong Tiểu Lâu chúng ta có thể biến hóa vô cùng, đại khái là bởi vì Khinh Trần chết đi sống lại, vẫn dùng tướng mạo nhất quán kia, cho nên tư tưởng còn chưa đột phá cực hạn, không ngờ rằng họ có thể thay đổi thân thể dễ dàng như thở một hơi, cho nên tự nhiên phải cho ra kết luận sai lầm.

Y buông lỏng tâm tình, ý cười càng đậm: “Cái chết của Phong Lư hai người thiên hạ đều biết, những người tận mắt chứng kiến cũng vô số, may được ngươi thích nghĩ ngợi lung tung như vậy.”

Địch Tam bình tĩnh nhìn cửa phòng đóng chặt, thản nhiên nói: “Ta có phải là nghĩ ngợi lung tung hay không, chỉ cần để ta gặp người hiện giờ vẫn ở bên cạnh Lư phu nhân, nói chuyện với y một chút là biết ngay thôi.”

Phong Kính Tiết chợt lạnh lòng, ánh mắt nhìn sang y cũng kèm chút khí lành lạnh.

Địch Tam đã quyết tâm ngả bài, cũng không hề sợ y nữa: “Các ngươi dạ tập nơi đây, không ngoài là muốn cứu Lư phu nhân, ta chẳng qua là thu hoạch bất ngờ thôi. Ngươi là một trong những nhân vật quan trọng nhất trong số họ, hiện nay đã có thời gian đến thăm ta, chắc là chính sự của các ngươi đã làm xong, hơn nữa bên cạnh Lư phu nhân đã có người thân phận càng quan trọng hơn trông nom. Người bên cạnh Lư phu nhân, cũng nhất định là người ta muốn tìm, vô luận y là Lư Đông Ly hay Phong Kính Tiết. Không biết các hạ có dám cho ta gặp y một lần? Hoặc là các hạ có thể thay ta đi truyền lời, về việc ta là ai, vì sao ta biết hết thảy, sau lưng ta còn có người nào khác, sau khi gặp y, ta đều có thể nói thẳng, tất cả đều phụng cáo.”

Trong lòng Phong Kính Tiết thật có phần bội phục tên này, có thể lấy tư liệu ít ỏi trước mắt, phán đoán hết thảy chuẩn xác như thế, mà còn khéo léo tròng vào lời nói, cố ý điểm ra chỗ mê hoặc trong thân phận của mình, muốn khiến người ta không dám tùy tiện động vào y. Nếu không phải mình sớm biết nội tình, đổi lại người chủ sự cả sự kiện thật là Lư Đông Ly, hoặc là thủ hạ khác của mình, nghe một phen này, quyết không chịu tùy tiện giết y diệt khẩu. Nếu như ngồi xuống nói chuyện lâu dài, chỉ sợ lại sẽ để y moi ra càng nhiều nội tình hơn.

Chỉ đáng tiếc, tiểu tử, ngươi gặp phải lại là ta.

Trong lòng y thong thả nghĩ như vậy, trên mặt cười càng thêm nhẹ không như mây gió: “Được, ngươi đã muốn gặp thì ta cho ngươi gặp.”

Nhìn thấy người bình tĩnh như Địch Tam, trong mắt cũng ẩn ẩn có vẻ thở phào nhẹ nhõm, y lại rề rà đế thêm một câu: “Hiện tại vẫn bồi Lư phu nhân, chính là độc tử Lư Anh Nhược của Lư phu nhân. Nó năm nay còn chưa đầy tám tuổi, cả ngày khóc lóc ầm ĩ, khiến bọn ta đau hết cả đầu, ngươi đã nguyện ý cùng tán gẫu giải sầu, chúng ta tự nhiên là hết sức hoan nghênh.”

Câu trước y đáp ứng đàng hoàng, câu sau tình thế lại chuyển biến bất ngờ, Địch Tam mặc dù bình tĩnh, rốt cuộc cũng không khỏi nổi giận, bất giác giận dữ trừng y, giãy giụa ngồi dậy: “Ngươi…”

Y vừa dùng sức như thế, mấy chỗ băng vải trắng trên người lập tức hiện ra huyết sắc.