Lăng Phương cương lại trên ngựa, không thể ngẩng đầu: “Đại tướng quân, mạt tướng không dám ngôn hận, chỉ là…” Hắn cắn răng: “Chỉ là… nếu như, Đại tướng quân phải… phải… liệu có thể… chỉ nhốt Phương hầu, không tiết lộ tin tức là được…”
Biết rõ là vọng tưởng, vẫn nhịn không được phải cầu: “Lăng Phương nguyện lấy tất cả công lao quan tước để trao đổi, làm một kẻ canh gác nho nhỏ, chiếu cố Phương hầu cho Đại tướng quân!”
Trác Lăng Vân cười sằng sặc: “Lăng Phương ơi Lăng Phương, ngươi vẫn không hiểu Phương hầu. Phương hầu là ai? Y có thể chết, lại không nên bị người cắt đi nanh vuốt, vây trong ***g giam hoàng kim! Ngươi cảm thấy giữ lại tính mạng, cả đời hầu hạ chu đáo là không có lỗi với y sao? Nếu ngươi nghĩ như vậy, cũng quá vũ nhục Phương hầu.”
Lăng Phương trầm mặc một lúc, mới hô to như bùng nổ: “Mạt tướng không biết! Mạt tướng không biết… Tướng quân, mạt tướng không biết, có thể có biện pháp gì lưỡng toàn!”
Một nam tử dũng hãn như vậy, lúc này quát lớn, cơ hồ rơi lệ.
Mấy sĩ tốt xa xa, nghe tiếng ngạc nhiên quay đầu trông lại, vẻ mặt đầy nghi hoặc.
“Được rồi được rồi, đừng kêu, một đại nam nhân, còn ra thể thống gì nữa?” Trác Lăng Vân cười một tiếng: “Để các huynh đệ trong quân nghe được, còn không biết là đại địch nào tiếp cận, khiến Lăng tướng quân vũ dũng không sợ của chúng ta bị dọa mất mật!”
Vốn nên là nói cười thoải mái, chỉ đáng tiếc, Trác Tử Vân và Lăng Phương, chẳng ai cười nổi. Mà Trác Lăng Vân, rốt cuộc cũng không cười tiếp.
Trên đời này, ở đâu có nhiều sách lưỡng toàn như vậy? Ngươi luôn sẽ bị bức phải lựa chọn, phải cắt đứt, phải từ bỏ.
Lỏng cương ngựa, để ái mã lại chậm rãi tự đi về trước, thanh âm của Trác Lăng Vân hơi lơ lửng: “Còn nhớ năm đó, khi ta mới gặp Phương hầu, rất là xem thường y. Cảm thấy người này chính là gối thêu hoa, dựa vào bộ dạng đẹp đẽ, được tiểu Hoàng đế sủng ái, mới có thể nắm giữ quân chính đại quyền. Khi đó ta tuổi trẻ khí thịnh, tự cho là con cháu nhà tướng, khinh thường kẻ hãnh tiến dựa vào nịnh bợ bên trên, ngoại trừ thăng trướng nghị sự thì không hành lễ trước mặt y, ngoại trừ quân lệnh cũng chưa từng nghe lời y.”
Những chuyện xưa đó, Lăng Phương năm ấy cũng hay nghe các tướng quân nhắc tới. Hồi đó những tân nhân trẻ tuổi trong quân, đều không chịu phục Phương Khinh Trần lắm. Nhưng Phương Khinh Trần lại chưa từng để ý, khoan dung độ lượng, mọi người chỉ cần không lỡ quân lệnh, bình thường không cung kính y lắm, y ngược lại cao hứng.
Bởi vậy, hắn cười khổ, thấp giọng đáp: “Đúng vậy, chuyện trước kia, ta cũng từng nghe nói. Nghe bảo lúc trước số lần Tiêu Viễn Phong vô lễ với Phương hầu, còn hơn xa tướng quân.”
Trác Lăng Vân cũng cười khẽ: “Đúng vậy, đám mao đầu tiểu tử ếch ngồi đáy giếng chúng ta, mắt toàn mọc trên đỉnh đầu, có thể nhìn được ai? Đều là xuất từ danh môn, đều là tướng môn thế gia, ai cũng cho rằng mình võ nghệ thành thạo, vừa xuất sĩ là phải có thể đánh khắp thiên hạ vô địch thủ. Chờ thật sự lên chiến trường, thấy người chết, thật sự bị vô số quân địch bao vây, mới biết, mình nông cạn vô tri, cuồng vọng nực cười cỡ nào.”
Lăng Phương đáp: “Trước kia khi theo tướng quân ở dưới trướng Phương hầu, vẫn hay nghe thấy mọi người tụ lại tính toán, ai từng được Phương hầu cứu bao nhiêu lần, ai từng chịu bao nhiêu gậy của Phương hầu…”
Trác Lăng Vân ánh mắt thản nhiên, hồi tưởng chuyện cũ, trên mặt lại không tự giác lộ vẻ tươi cười thương cảm: “Lần đó ta và Tiêu Viễn Phong tranh công liều lĩnh, sa vào trùng vây, là Phương hầu ba tiến ba xuất, liều chết xung sát, cứu chúng ta về. Khi đó ta bị thương nặng, ngay cả ngựa cũng không cưỡi nổi, Phương hầu y một tay ôm ta, tay kia cầm thương tác chiến, người Tần dùng tên bắn, Phương hầu vì bảo vệ ta, chỉ có thể dùng cánh tay mình ngăn tên, một thời gian rất lâu sau đó, tay trái cũng không thể linh hoạt như thường. Đại phu trong quân nói, nếu điều dưỡng không tốt thì cả tàn phế cũng có khả năng. Thế nhưng, thương thành như vậy, sau khi mang theo ta giết ra trùng vây, vừa bỏ ta ra, lại quay về cứu Tiêu Viễn Phong. Hai tên tiểu tử ngốc chúng ta, là Phương hầu dùng tám mũi tên moi ra trên người, thương đao thương giáo không đếm được, đổi về tính mạng!”
Trác Tử Vân vẫn trầm mặc rốt cuộc nói: “Ta cũng nhớ đại ca từng nói, lần đó sau khi về doanh, Phương hầu còn đánh các huynh mỗi người bốn mươi quân côn.”
Trác Lăng Vân cười ra tiếng: “Đúng vậy, trăm cay nghìn đắng cứu chúng ta về, lại hung ác đánh chúng ta một trận. Một trận đánh đó, chúng ta chịu đều không oán ngôn, thế nhưng, đêm đó Phương hầu liền mang theo thương đến thăm chúng ta, hỏi chúng ta có hiểu, vì sao phải bị phạt không.”
Giờ khắc này, Trác Lăng Vân tâm tư xa vời, đã quay về hết quãng thời gian năm đó: “Khi đó chúng ta nhìn y một thân thương, nước mắt nước mũi tèm lem nói chúng ta hại Phương hầu bị thương, nên bị phạt, khiến Phương hầu lúc ấy giận đến tái mặt, hung hãn gõ đầu mỗi người một cái, mắng chúng ta bốn mươi côn đều chịu uổng cả.”
Dần dần, thanh âm của hắn nhỏ xuống, nhỏ xuống, nhỏ đến mức cuối cùng chỉ bản thân có thể nghe thấy.
Sau đó, lại phát sinh chuyện gì nhỉ?
Phương hầu bắt đầu tóm hắn và Tiêu Viễn Phong, buộc họ học binh pháp chiến trận, võ đạo quân quy một lần nữa. Dần dần, các tướng lĩnh tuổi trẻ trong quân khác, cũng đều chậm rãi thành đệ tử không chính thức hành lễ sư đồ kia của Phương hầu.
Nhớ Phương hầu mỗi ngày sau khi vất vả quân vụ, muộn hơn mệt hơn, vẫn sẽ xem kỹ ghi chép công khóa, binh pháp tâm đắc của mỗi người họ, sau đó phê giải tỉ mỉ cho họ.
Nhớ Phương hầu sẽ nghiêm túc quan sát võ công sở trường của mỗi người họ, sau đó giúp họ cải thiện công phu chiến kỹ, dốc túi giảng dạy.
Nhớ mỗi một cuộc chiến kết thúc, Phương hầu sẽ tụ họ lại một chỗ, trên sa bàn dựng lại chiến cục, diễn lại chiến sự, phân tích mỗi một ứng đối được mất của chiến cục biến hóa.
Học nhiều, mới hiểu, cơn giận của Phương hầu, không phải vì bị thương, mà là họ tham công liều lĩnh, ảnh hưởng phương lược công thủ của toàn quân. Nếu không phạt nặng, không đủ để cảnh báo toàn quân.
Nhớ ngày đó khi bừng tỉnh đại ngộ, đã nói gì?
Đúng rồi, không phải áy náy sám hối, mà là cố ý rất ngây thơ rất vô tội nhìn Phương hầu hỏi: “Phương hầu ngài thân là chủ soái, vì cứu bộ tướng mà sa vào hiểm địa, có phải cũng nên bị mấy chục quân côn phản tỉnh một chút?”
Khó được Phương hầu nhất thời lại không thể đáp, chỉ đành xách thước gõ đầu họ.
Nói đến thì từ sau khi Phương hầu bắt đầu nghiêm túc dạy dỗ đám tướng lĩnh trẻ tuổi họ đó, trong quân trướng liền gác một cây thước rất ra dáng, có điều trước giờ chẳng có tác dụng chấn nhiếp gì mà thôi.
Mấy năm nay, đám sư huynh đệ họ năm đó đều cứ một phương, hoặc vì chân tình, hoặc vì danh phận, đều kiệt lực thần hóa Phương hầu. Người ngoài chỉ nói Phương hầu là vị thần uy vũ vô địch vạn người kính ngưỡng trong quân, lại không biết, năm đó trong quân, chuyện mọi người thích làm nhất, chính là lấy Phương hầu ra nói cười mua vui.
Phương hầu tốt tính, mọi người liền thích đánh cược, xem ai có bản lĩnh dưới tình huống không vi quân lệnh không lỡ quân tình chọc y giận.
Phương hầu bản lĩnh lớn, mọi người liền góp sức, muốn khi luận võ so kỹ, phóng ngựa đi săn, hoặc là sa trường đánh trận thắng y một lần.
Đám thiếu niên đệ tử họ càng vô pháp vô thiên, ngày thường phóng ngựa đi săn, trong quân thí võ, để thắng Phương hầu, thủ đoạn đê tiện gì chưa từng thử. Cho ngựa uống thuốc xổ, lặng lẽ cưa quân đao, đánh tráo cung tên của Phương hầu, nói đến năm đó, quả là không từ việc xấu nào…
Thời điểm đó, nguyện vọng lớn nhất của mọi người là gì? Không phải là luyện thành võ nghệ tuyệt thế, học được binh pháp tuyệt đỉnh, ngày nào đó thấy Phương hầu gặp nạn, một hơi cứu y mười lần tám bận, cực kỳ rạng rỡ báo ân sao!
Nhìn Trác Lăng Vân ý cười trên mặt dần dần xa xăm, ánh mắt dần dần mù mịt, chuyện xưa trong miệng dần dần thấp không thể nghe, Trác Tử Vân và Lăng Phương đều biết, chủ tướng của họ, giờ khắc này, tâm tư đã ngoài năm tháng xa tít.
Hai người không ai đành lòng ra tiếng, chỉ yên lặng giục ngựa đi theo Trác Lăng Vân, vô mục đích mà đi về phía trước.
Lúc này, một hàng ba người, đến một khu phố chợ nho nhỏ. Phố xá vốn tiêu điều, thấy có tướng lĩnh giục ngựa qua, bách tính càng đóng chặt cửa, im lặng ẩn nấp. Trấn to như vậy, tử khí nặng nề. Chỉ có tiếng vó ngựa, đạp trên con đường đá xanh, phá tan sự vắng lặng. Một hai binh lính tuần tra, tuần tra trên đường, đi theo xa xa, mới làm cho người ta biết, hóa ra trên cái trấn này, vậy mà còn có người sống.
“Trả con ta lại cho ta! Van cầu các ngươi, trả con ta lại cho ta… Con ta mới mười lăm tuổi… nó không thể đi đánh trận mà… trả con ta lại cho ta… Phụ thân ca ca nó ở ngay trong quân đội của Tiêu tướng quân, đánh lên, ai sẽ giết ai đây… Van cầu các ngươi… trả con ta lại cho ta…”
Thanh âm khàn khàn tuyệt vọng của nữ nhân, bừng tỉnh Trác Lăng Vân từ trong chuyện cũ vô tận quay lại. Cảm thấy cương ngựa trong tay mình bị người túm chặt, hắn là hào một phương, nóng nảy cũng không nhẹ, chẳng chút nghĩ ngợi vung ngay một roi!
Bên tai lại nghe Lăng Phương kinh hô một tiếng: “Đại tướng quân!”
Trác Lăng Vân ngẩn ra, tay hơi nghiêng, roi vút qua không trung, lúc này mới thấy rõ quấy rầy mình là ai.
Một phụ nhân gầy đét chỉ còn da bọc xương, nhìn mặt mũi chẳng qua trung niên, lại đã là tóc bạc lưa thưa. Mười ngón vươn ra, lại như móng quỷ. Một đôi tay như vậy, túm chặt cương ngựa, một đôi mắt như vậy, u u không như người sống, si si ngốc ngốc, điên điên cuồng cuồng, chỉ không ngừng lặp lại: “Trả con ta lại cho ta… van cầu ngươi, trả con ta lại cho ta… con ta mới mười lăm tuổi… nó không thể đi đánh trận mà…”
Do ba người lúc ấy đều nỗi lòng phức tạp, suy nghĩ phiêu dao, khi một phụ nhân điên bổ đến như vậy, ba dũng tướng kinh nghiệm sa trường, đúng là không ai kịp kéo ngựa tránh đi trước một bước.
Vừa chần chừ, góc đường đã có một đội binh sĩ tuần phố lao đến như bay, ba chân bốn cẳng kéo phụ nhân ra, đội trưởng đầu lĩnh ở đó run rẩy hành lễ, sĩ binh bên dưới đã đè phụ nhân giãy giụa điên cuồng ở ven đường.
Phụ nhân giống như sắp chết nọ vẫn điên cuồng kêu to hô to: “Trả con lại cho ta, đem trả con lại cho ta… phụ thân ca ca nó đang trong quân đội của Tiêu tướng quân, đánh lên, ai sẽ giết ai đây… ô…”
Đám binh sĩ sợ bà ta kêu nữa sẽ khiến chủ soái tức giận, muốn bịt miệng, phụ nhân kia lại há miệng cắn loạn, binh sĩ thuận tay moi bùn đất dưới đất nhét đầy miệng bà ta!
Trong nháy mắt, gào rống điên cuồng biến thành giãy giụa nặng nề.
“Chuyện gì đây?” Trác Tử Vân nhíu mày hỏi: “Phụ nhân này từ đâu đến, các ngươi tuần tra thế nào vậy? Lại để bà ta quấy nhiễu đến Đại tướng quân?”
Đội trưởng mồ hôi như mưa: “Phụ nhân này là trấn Nhị Thủy ngoài thành Vĩnh Yên, hôm qua con trai bị trưng đến trong quân. Nữ nhân này kiến thức nông cạn, hoàn toàn không hiểu quốc gia đại nghĩa, biết tướng quân trú ở bên cạnh, liền muốn chạy tới tìm Đại tướng quân đòi con, sau khi vào thành, chỉ cần thấy người mặc khôi giáp là bổ tới đòi con, chắc là điên rồi. Bọn tiểu nhân vốn thấy mụ đáng thương, cũng không quản mụ quá, nào ngờ nữ nhân điên này lại dám mạo phạm tướng quân, toàn là bọn tiểu nhân đáng chết…”
Trác Lăng Vân đã không kiên nhẫn nghe tiếp nữa, ở trên ngựa nhìn về phía phụ nhân bị đè dưới đất, dần dần ngay cả giãy giụa cũng chẳng còn hơi sức kia.
Một bộ quần áo rách bươm, cơ hồ đã không thể che lấp thân thể, nhìn thấy những vết thương giăng khắp người. Một đôi hài rách nát, sớm bị máu tươi ngấm ướt. Không có ngựa, một nữ nhân đói khát, trong vòng một ngày, từ thành Vĩnh Yên chạy đến đây, cần dũng khí như thế nào, kiên trì như thế nào, lại hoặc là điên cuồng như thế nào?
Hắn im lặng quay ngựa, không nhìn thêm lần nào nữa mà rời đi.
Trác Tử Vân chần chừ một thoáng, thấp giọng dặn dò đội trưởng đôi câu, lúc này mới cùng Lăng Phương giục ngựa đuổi theo: “Đại ca, ta đã căn dặn, không được làm khó phụ nhân này.”
Trác Lăng Vân trầm mặc không nói, đúng vậy, hắn có thể không làm khó bà ta, có thể cho ăn, cho uống, thậm chí còn có thể trả một đứa con, thế nhưng, có ích lợi gì đâu?!
Ân nghĩa của hắn có thể bố thí mấy người, chính lệnh của hắn, lại vẫn đang quản hạt tất cả bách tính hắn trị!
Lăng Phương ở bên ngẩng đầu nhìn sắc trời, nhịn không được nói: “Đại soái, sợ là trời sắp mưa rồi, có muốn…”
Trác Lăng Vân nghe mà không thấy, hỏi ngược: “Lăng Phương, năm đó ngươi từng nói, ngươi làm lính là muốn bảo vệ quốc gia, là hy vọng để mọi người có thể sống cuộc sống tốt đẹp. Thế nhưng mấy năm nay, những việc ta làm đó, ngươi nhìn hết trong mắt, có trách ta không?”
Lăng Phương không chút do dự: “Nếu là năm đó, ta sẽ căm ghét tận xương, nhưng hiện tại, Đại tướng quân, ta hoàn toàn không thể chỉ trích tướng quân, tướng quân có lẽ không làm tốt nhất, nhưng tướng quân cũng đã tận lực! Thiên hạ như thế, không phải tướng quân tạo thành, tướng quân cho dù không làm những việc đó, loạn thế cũng sẽ không bởi vậy mà kết thúc.”
Tang thương trải hết, mỗi người đều đang lớn lên. Bất kể tình nguyện hay không, quan trọng là hiểu được, hết thảy của thế gian này, không chỉ thuần túy là hai màu đen trắng. Đúng và sai, thị và phi, rất nhiều thời điểm, thường không thể phán rõ.
Trác Lăng Vân cười khổ: “Đúng vậy, trải qua nhiều mới hiểu được, thì ra những thứ trước kia chúng ta tin tưởng đó, quả thật đều có thể bị coi như trò cười. Đỗ Tư Viễn thì luôn lải nhải bên tai ta, người làm quân chủ khác những kẻ lòng dạ đàn bà, nghe lời như vậy nhiều, những điều trước kia sẽ mắng đó, bất nghĩa cũng vậy, ti tiện cũng thế, hiện tại dường như thật sự đều có thể yên tâm thoải mái đi làm.”
Lời này nói cực kỳ thê lương, hắn trước kia chỉ lo trong quân tác chiến, biên quan kháng địch, tự cảm thấy hết thảy công lao đều là mình một đao một thương giành đến, chưa bao giờ cảm thấy triều đình xa xôi yếu đuối kia, tiểu Hoàng đế nhu nhược vô dụng kia, từng xuất lực gì.
Những quân lương, chiến mã, đao kiếm cung tên ùn ùn đưa tới không ngừng đó, quý giá biết mấy? Người chết trận có trợ cấp, người lập công có tưởng thưởng, mọi người đánh giặc không có nỗi lo ở nhà, khó được biết mấy?
Chưa từng để ý, tập mãi thành quen, cũng liền không cho là đúng.
Đợi khi thiên hạ phân loạn, gia quốc phiêu linh, một nhánh cô quân lui tới chinh phạt, vất vả đánh hạ từng tấc đất dừng chân mới phát hiện, hóa ra thời điểm cái gì cũng tự mình làm chủ, có nghĩa là cái gì cũng phải tự mình trù bị.
Trên chiến trường chết người, trong quân đội giảm thành viên, nhưng thiên hạ các nơi đều là kẻ địch, đều là người cạnh tranh, muốn duy trì chiến lực, nhất định phải bổ sung tráng đinh mới.
Binh lính chỉ đánh trận, không làm ruộng, nhưng cũng phải ăn cơm, cho nên nhất định phải đến dân gian trưng lương.
Chiến mã, đao thương, hết thảy hết thảy đều sẽ hao tổn trong chiến tranh, nhất định phải tìm kiếm bổ sung từ dân gian.
Tướng lĩnh sĩ binh lập công cần tưởng thưởng, tiền từ đâu đến? Lão bách tính, chúng ta bảo hộ các ngươi, các ngươi chung quy nên có điều chứng tỏ chứ.
Trong loạn thế này, gần như tất cả chư hầu đều dùng phương pháp cùng kiểu, uống rượu độc giải khát mà khuếch trương thế lực, cướp đoạt dân tài, mọi người tranh đến đánh đi, một địa bàn, hôm nay là của ta, ngày mai không biết là của ai, sẽ chẳng có ai an định nghĩ chuyện phát triển, mà là mỗi lần chiếm một vùng, liền lấy thủ pháp điên cuồng nhất cướp đoạt vơ vét, cướp bóc sạch sẽ.
Tráng đinh đều bị bắt đi, ruộng đồng không người trồng trọt, sau binh tai, chính là nạn đói. Mà nạn đói lại tạo thành binh tai càng lớn hơn.
Loạn dân muốn tạo phản, cho nên phải tăng cường quân lực, vì bảo đảm lương thực có hạn dùng trên người binh lính, trong quân lại không thể không gia tăng cướp đoạt.
Hết thảy hết thảy, thành nút chết, một vòng tuần hoàn khủng bố vĩnh viễn không thể xoay chuyển.
Trác Lăng Vân làm sao không biết phải khuyến nông tang, bình binh loạn, nhưng trước có Tần Húc Phi, sau có Tiêu Viễn Phong, bốn phương tám hướng chẳng biết còn bao nhiêu ánh mắt đang theo dõi hắn, sao hắn có thể để thủ hạ binh sĩ quay về cày cấy?
Trác Lăng Vân làm sao không biết trong nạn đói bách tính cần cứu tế ngay, nhưng mà, kho lương vừa mở, quân địch đánh tới, bảo sĩ binh đói nhũn làm sao nghênh địch?
Cứu bách tính thì mất sự nghiệp của hắn, bảo sự nghiệp của hắn, nhưng nếu bách tính dưới sự cai trị đều đói chết khổ chết bi hô vô trợ mà chết cả rồi, hắn cần bá nghiệp này lại có ích gì!
Bao nhiêu đêm trằn trọc, nhưng mà mệnh lệnh trưng binh vẫn phải phát xuống, bao nhiêu sớm lạnh đón gió trông về xa, nhưng mà lương tồn trong quân khố vẫn chưa từng đưa một hạt vào dân gian.
Đã là vô tình tàn nhẫn như vậy, vì sao lại cố tình dường như còn có một chút lương tâm chưa hoàn toàn mất đi.
Mình như vậy, tính là gì?
Hắn thấp giọng cười thảm: “Tử Vân, ngươi nói, ta rốt cuộc nên làm thế nào?”
Trác Tử Vân trầm mặc một hồi, mới thấp giọng nói: “Nếu đại ca huynh tay nắm nửa bên sơn hà, có được thế lực tuyệt đại như Tần Húc Phi, ta sẽ khuyên đại ca huynh quyết đoán kịp thời, tiễn Phương hầu lên đường. Nếu đại ca huynh như Giang Tả Vương Triết, Lang Lâm Giang Lãng, chỉ có thể rụt đầu ở một vùng để cầu sống tạm, Tử Vân sẽ lập tức quỳ xin đại ca, cung nghênh Phương hầu đến tọa trấn, nhưng hiện tại, Tử Vân cũng thật sự không biết nên góp lời với đại ca như thế nào.”
Chân trời đã có tiếng sấm ẩn ẩn, mây đen vô tận ùn ùn kéo đến, gió mạnh ào ào, càng lúc càng khỏe, càng lúc càng mạnh. Trên phố thị sớm không có người đi đường, hiện tại ngay cả đám sĩ binh tuần phố cũng đều tận lực đi tìm nơi trốn mưa.
Trác Lăng Vân dừng ngựa giữa cuồng phong gào thét, bật cười nói: “Thật là lời thừa, nếu tay ta khống chế hơn nửa thiên hạ, cũng liền có bảy thành cơ hội nhất thống giang sơn, nếu vậy, lương tâm bỏ đi này, ta sớm đã ném cho chó ăn. Nhưng hiện tại vùng đất một mẫu ba này của ta, nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ… Hy vọng được thiên hạ không lớn nhưng cũng không phải không có, cho dù là thắng được Tiêu Viễn Phong, còn có Tần Húc Phi…”
Tiếng sấm rền vang phía chân trời đã lấp mất lời hắn chưa nói xong, mưa to tầm tã nháy mắt bao phủ đất trời.
Trong gió, trong mưa, Trác Lăng Vân bỗng nhiên buông tiếng cười ầm: “Lăng Phương, Tử Vân! Các ngươi theo ta phóng ngựa chạy trên nó một trận!”
Mưa giáng xuống khiến Lăng Phương cơ hồ không mở được mắt, khuyên nhủ: “Đại tướng quân, mưa này quá lớn…”
“Mưa lớn thì thế nào, mưa gió sa trường như thế nào chúng ta chưa từng trải qua!” Trác Lăng Vân với tay, một roi đánh thật mạnh lên thân ngựa, người ngựa như điện, lao nhanh về phía trước.
Lăng Phương hai người đồng thời vung roi giục ngựa, cùng theo hắn, chạy giữa một trời mưa gió này.