[Tiểu Lâu Truyền Thuyết] Quyển 4 - Phong Trung Kính Tiết

Chương 45: Tiễn biệt




Chuyện này chưa từng có tiền lệ để theo, trên việc xử lý hoàn toàn không có khả năng tham khảo. Hơn nữa chuyện này đã vượt quá phạm vi mà lý trí của họ có thể tiếp nhận, cho dù đã sau nhiều ngày như vậy, mỗi khi nghĩ lại, ngoại trừ đập bàn mắng to đồ điên thì chẳng đưa ra được đánh giá thích hợp hơn về Lư Đông Ly, mà rốt cuộc nên xử lý sự kiện điên cuồng cực độ này như thế nào, thật khiến người phải đau đầu.

Nếu Lư Đông Ly không phải đại quan, họ muốn giết muốn chém, muốn thiên đao vạn quả, đương nhiên rất đơn giản. Thế nhưng Lư Đông Ly chẳng những là quan, chức quan còn đủ lớn đến mức bất kể phạm tội gì cũng khiến họ không thể tùy tiện xử trí.

Đương nhiên, đừng nói chỉ là một biên soái, ngay cả Tể tướng làm ra chuyện kiểu này, luật pháp cũng không thể dung, nhưng nếu trị tội y theo luật pháp, sự tình tất nhiên phải đại thẩm công khai, còn phải nộp lên hữu ty, không phải giải người đến kinh thành giao cho Đại lý tự thẩm vấn thì là để cấp trên phái khâm sai xuống.

Hành vi phạm tội này đương nhiên không thể tranh luận, nhưng vạn nhất hỏi đến động cơ phạm tội, vì sao ngươi cưỡng ép Tổng đốc, bởi vì quân đội không đủ vũ khí, Nguyên soái ta đây không làm nổi nữa… Việc này một khi kéo lên thì đừng ai mong được sạch sẽ.

Cho dù sự huyễn hoặc cổ quái trong này ai ai cũng biết, nhưng tuyệt đối không thể công khai nói trên bàn, trên quan trường quá nhiều chuyện thà bị người biết, chớ để người nói.

Quan viên bốn quận vô số, mỗi kẻ đều là nhân vật khôn khéo, giờ này khắc này rốt cuộc người người chỉ cảm thấy nhức đầu, chẳng ai tìm ra được phương pháp xử lý thích hợp.

Tấu chương buộc tội của Tổng đốc đại nhân viết rồi xé, xé rồi lại viết, vẫn chưa nghĩ ra ngôn từ thích hợp, thậm chí chuyện này có nên đưa lên trên thật hay không, mọi người đều chưa thể xác định.

Cuối cùng, mọi người chỉ có thể tạm giam Lư Đông Ly không cho đi trước, sau đó viết thư cho Cửu vương, xin chỉ thị từ ông ta. Trước khi Cửu vương có ý, mọi người trên dưới vẫn nói năng thận trọng, tuyệt không công khai đại sự chắc chắn oanh động thiên hạ này ra, người làm quan toàn bộ hạ khẩu lệnh, tất cả những người liên quan biết chuyện, nửa chữ cũng không thể tiết lộ ra ngoài.

Chẳng mấy hôm, hồi âm của Cửu vương còn chưa đến, đoàn người Tô Lăng đã trở về.

Tô Lăng bị đánh gần chết, dọc đường lại chạy như điên đến mức chỉ sót một hơi thở, bò lê trước mặt Tổng đốc, nước mắt nước mũi tèm lem nói các tướng quân Định Viễn quan vô lễ thế nào, ngang ngược thế nào, khi nhục trách đánh hắn thế nào, lại lấy một ngữ điệu vô cùng kinh hoảng thảm đạm, miêu thuật lại cho Tổng đốc đại nhân cuộc chiến tranh thảm liệt nhất, cùng thành trì nguy cấp nhất từ trước tới nay trong lịch sử loài người mà hắn tận mắt chứng kiến.

Tổng đốc đương nhiên không nghe lời phiến diện của hắn, gọi tất cả tùy tùng liên can đến hỏi cặn kẽ, mà dưới sự thuyết minh bổ sung được thêm mắm dặm muối của đám tùy tùng, tình hình Định Viễn quan đã nguy như chồng trứng, rất có khả năng là quân đội Trần quốc bất cứ lúc nào cũng có thể xông đến bốn quận hậu phương này.

Nhận tri này khiến tất cả văn quan Triệu quốc đã quen với cuộc sống an bình sợ đến mức mặt cắt không còn chút máu.

Khi nghe mỗi người từ Định Viễn quan trở về đều dùng ngữ khí quả quyết đàm luận liệt thế của chiến tranh, nói đến tử thương nặng nề, nói về sự khắc khẩu của các tướng quân, nói đến Nguyên soái vắng mặt, thế như rắn mất đầu…

Quyết định họ có thể đưa ra, đã rõ ràng trước mắt.

Mặc kệ Định Viễn quan rốt cuộc có thể thủ được hay không, nhất định phải trước lúc thành bị phá, đưa Lư Đông Ly về Định Viễn quan. Nếu như vậy, thủ được thì mọi người đều vui mừng, mà thủ không được chí ít trách nhiệm hàng đầu cũng chẳng dính đến người những kẻ khác.

Lư Đông Ly sau khi thả Tổng đốc, liền bình yên bị giam lỏng trong thư phòng, có cơm thì ăn, có nước thì uống, có thể ăn ngủ, có thể nói cười. Rảnh rỗi còn ở trong thư phòng giở vài quyển sách ra đọc, an tường tự tại khiến người ta phải cho rằng, y thật sự đang làm khách ở nhà hảo bằng hữu.

Mấy thân binh ở lại bên cạnh y, trong lòng khó tránh phải thấp thỏm. Lư Đông Ly bỗng nhiên ra tay cưỡng ép Tổng đốc chưa từng thương lượng với họ, sau đó hạ lệnh cho họ làm này làm kia, họ là quân nhân, đương nhiên chỉ có phục tùng, nhưng trong đầu cũng biết sự tình rất nghiêm trọng. Đến sau đó thì không thể do những tiểu nhân vật họ lựa chọn, chỉ có thể nước chảy bèo trôi, nhắm mắt đi theo Đại soái. Bất luận thế nào, thượng cấp trên đầu họ là Lư Đông Ly, xảy ra bất cứ chuyện gì, đương nhiên phải đứng bên Nguyên soái, quân đội là nơi coi trọng quân lệnh như núi hơn bất cứ nơi nào, tội danh trái lệnh đủ để mất đầu, cho nên quyết một lòng phối hợp hết thảy hành động của Lư Đông Ly, cũng là lựa chọn duy nhất họ có thể làm.

Hiện tại tình hình thế này, Lư đại soái có thể bình yên như thường, như thể vô sự, trong lòng họ cuối cùng vẫn thấp thỏm bất an, cũng có người ngập ngừng hỏi Lư Đông Ly: “Đại soái, chúng ta nên làm gì đây?”

Lư Đông Ly chỉ mỉm cười nhàn nhạt: “Điều ta nên làm, có thể làm, đều đã làm rồi. Hiện tại chỉ xem…”

Y thân trong thư phòng nho nhỏ, trước mặt là mấy sĩ binh cùng y sa xuống, song mỗi người đều cảm giác được ánh mắt y rõ ràng đã xuyên qua tất cả mọi người, tất cả vách tường, tất cả không gian, xa xa trông đến một phương: “Hiện tại, chỉ xem người khác sẽ làm gì.”

Y mỉm cười nói với mỗi người: “Đừng lo lắng, sẽ có người nghĩ cách đưa chúng ta ra.”

Y luôn cư xử hòa nhã với mọi người, thủ hạ cũng không đặc biệt sợ y, rốt cuộc có một thân binh nhịn không được hỏi khẽ: “Đại soái, làm như vậy, phải chăng quá kích động?”

Lư Đông Ly cười khổ: “Nếu không phải cùng đường, sao ta lại ra hạ sách này. Có điều, các ngươi yên tâm, tính mạng của các ngươi và ta đều sẽ giữ được, bởi vì…” Ánh mắt y lại trở nên xa xăm, phảng phất bởi vì đã xuyên qua vô số thời gian và không gian, trông thấy thân ca của một người nào đó, tưởng niệm thần dung của người nào đó, hồi tưởng lại không lâu trước, một câu nhàn nhạt “Ngươi yên tâm” kia, bên môi y liền hiện ra ý cười, “Bởi vì, ta tin tưởng y.”

Bản thân y thì tin tưởng mười phần, mấy thân binh lại thấp tha thấp thỏm, ăn không ngon ngủ không yên, sau vài ngày mọi người đã gầy đi trông thấy.

Nhưng mà, tình thế quả thật phát triển theo hướng Lư Đông Ly đã dự liệu. Mấy ngày sau Tổng đốc tự mình đến đón Lư Đông Ly tới chính sảnh gặp mặt, thần thái nghiêm túc ngữ khí trịnh trọng chỉ trích y hành sự lỗ mãng thế nào thế nào.

Lư Đông Ly chỉ cúi đầu thụ giáo, thành tâm nhận tội, mở miệng ngậm miệng là mặc ý xử phạt, muôn chết không từ.

Tổng đốc than thở, lắc đầu, lời nói thành khẩn, niệm ngươi cũng là vì quốc gia mà nhất thời nóng lòng, sao ta có thể quá truy cứu. Thôi thôi thôi, việc này ta đã hạ lệnh không thể tiết lộ, cứ che giấu giúp ngươi là được. Chỉ là hiện nay đám quan viên biết chuyện rất đỗi bất bình, để phòng có gì bất trắc, ngươi nên mau chóng chạy về trong quân là hay nhất.

Lư Đông Ly tất nhiên là cảm ơn luôn miệng, xúc động rơi nước mắt.

Tổng đốc cũng khách khách khí khí tiễn y ra cửa, còn nhiều lần dặn dò rằng về sau có gì cần, trực tiếp nói với mình là được, có điều phải thông cảm cho quan viên hậu phương họ cũng có rất nhiều chỗ khó xử, hành sự tuyệt đối không thể kích động như vậy nữa.

Lư Đông Ly cúi đầu thụ giáo, luôn miệng nói phải đem những lời giáo huấn của Tổng đốc đại nhân vĩnh viễn khắc ghi trong lòng.

Vậy là một trường phong ba kinh thế, cứ như vậy ngươi tốt ta tốt mọi người đều tốt mà kết thúc.

Kết cục kỳ lạ kiểu này, khiến đám thân binh của Lư Đông Ly rất kinh hỉ, cũng ngạc nhiên khó hiểu gấp bội.

Vị Tổng đốc đại nhân đó lúc mới bị ép đã rất nổi nóng, hở chút là nghiến răng nghiến lợi nói nào là tịch biên này, diệt môn này, đại tội này, sao mới mấy ngày mặt đã cười meo meo, chẳng còn thấy một chút oán hận, người làm quan cứ biến tới biến lui, đúng thật khiến những tiểu nhân vật họ được mở tầm mắt.

Lư Đông Ly nghe họ nhỏ giọng nghị luận, cũng không khỏi cười nói: “Ta sớm đã nói, có người sẽ nghĩ cách đưa chúng ta về mà.”

Đám thân binh tranh nhau nhỏ giọng hỏi.

“Là Phong tướng quân làm sao?”

“Phong tướng quân sao mà làm được?”

“Tôi còn tưởng là mọi người đều phải giao tính mạng tại đây cơ.”

“Lần này đúng thật hiểm tử hoàn sinh, sau khi trở về, chúng ta chính là anh hùng ấy nhỉ.”

Lư Đông Ly chỉ mỉm cười, Phong tướng quân làm thế nào? Việc này, kỳ thật bản thân y cũng có thể đoán được đại khái. Lúc này quân tình Định Viễn quan chắc hẳn khẩn cấp đến mức khiến đám quan viên hậu phương này cho rằng quân đội Trần quốc bất cứ lúc nào đều có thể xông qua quan, quét ngang các quận nhỉ.

Chẳng qua không ngờ được là từ trên xuống dưới bao nhiêu quan viên như thế, lại không một kẻ đứng ra đảm đương, cũng không một kẻ chủ trương truy tra đến cùng, ngồi đó xem biến. Lợi hại được mất của sự tình, vừa tính lên người mình, rốt cuộc chẳng ai lo được đến việc khác.

Có điều, như vậy cũng tốt, chí ít sẽ không bức Phong Kính Tiết dùng thủ đoạn gì lợi hại hơn.

Lư Đông Ly mỉm cười, nhẹ nhàng lắc đầu. Giết người phóng hỏa, bắt quan cướp ngục, có chuyện gì mà tên đó không làm được.

Mặc dù bình thường thấy Phong Kính Tiết ngoài việc không chịu gò bó thì vẫn rất tuân thủ quy tắc pháp kỷ lớn nhỏ, trên người có kiện cáo liền vào tù, bị phân vào quân đội liền nghe mệnh lệnh thượng phong, không thể uống rượu cũng đành phải chịu đựng.

Song Lư Đông Ly lại luôn cảm thấy, Phong Kính Tiết dù có thủ quy củ thế nào cũng chỉ là bề ngoài, trong xương cốt y là một tên vô pháp vô thiên chân chính, việc gì cũng có thể làm được. Y trước kia chưa làm như vậy, chẳng qua là bởi chưa có việc gì đáng cho y nghiêm túc đấy thôi, mà hiện tại…

Hiện tại, sự tình liên quan đến tính mạng an nguy của mình, lựa chọn của Phong Kính Tiết…

Lư Đông Ly lại nở nụ cười, trong ánh mắt đã thấy vẻ ôn nhu.

Lúc này đám thân binh dẫn mấy thớt ngựa mà Tổng đốc chuẩn bị cho họ đến: “Đại soái, chúng ta lên đường thôi.”

“Đúng rồi, tuy nói Tổng đốc không truy cứu, nhưng trời biết liệu có thay đổi không, chúng ta ra roi thúc ngựa, về sớm một ngày thì sớm một ngày an toàn.”

Lư Đông Ly phục hồi *** thần, cười cười gật đầu, đang định lên ngựa, chợt nghe có người dùng thanh âm yếu ớt gọi: “Đông Ly…”

Lư Đông Ly nghe tiếng quay đầu, nhìn thấy Tô Lăng sắc mặt nhợt nhạt, vẻ mặt tiều tụy, được hai hạ nhân dìu, đang đứng phía trước nhìn mình.

Lư Đông Ly vội bước đến gần, nói nhanh: “Đại ca, huynh sao vậy?”

Tô Lăng không chịu trả lời, chỉ nhẹ nhàng nói: “Đông Ly, ta biết, ta không làm việc theo ý đệ, lòng đệ không thoải mái, nhưng ta cũng là vì tiền đồ của mình, ta không hề cố ý muốn đối địch với đệ, đệ phải hiểu. Những chuyện cắt xén quân nhu đó không liên quan tới ta, cũng không phải ta bảo Tổng đốc không cho đệ đồ, không đáp ứng yêu cầu của đệ, đệ nhất thiết đừng ghi hận ta.”

Lư Đông Ly vội nói: “Việc này là đương nhiên, đại ca, đệ chưa đến nỗi thị phi bất phân như thế đâu.”

Tô Lăng cười khổ một tiếng: “Đông Ly, đệ cũng nên biết, lần này đệ đã làm quá to chuyện, cho dù Tổng đốc hiện tại không truy cứu, chung quy cũng là một tâm bệnh, tương lai khó tránh lại có thị phi gì, đệ mọi sự phải cẩn thận, bất kể là vì bản thân hay là vì Uyển Trinh, đều phải bảo trọng hơn mới được.”

Trong lòng Lư Đông Ly không khỏi hơi cảm động, cho dù lý tưởng bất đồng, đường đi bất đồng, nhưng thân nhân cuối cùng vẫn là thân nhân.

“Đại ca, lời huynh nói, đệ nhất định sẽ ghi tạc trong lòng.”

“Tình hình Định Viễn quan không khéo lắm, đệ nhất định phải bảo vệ bản thân cho tốt, nhất thiết đừng để Uyển Trinh và ta quá bận lòng.” Như là nói đến chân tình bộc lộ, Tô Lăng tiến lên một bước, muốn nắm tay Lư Đông Ly, chỉ vừa cử động như vậy, đã đụng đến thương thế, mấy giọt mồ hôi to như hạt đậu vã ra, sắc mặt lập tức càng nhợt nhạt.

Lư Đông Ly thấy hắn thần sắc bụi bại, hành động cũng cực không tiện, trên mặt lại có vẻ như liều mạng nén đau, trong lòng không khỏi kinh ngạc: “Đại ca, huynh rốt cuộc sao thế…”

Tô Lăng nỗ lực nói: “Ta không sao…”

Nhưng tùy tùng đang dìu hắn lại nhịn không được nói: “Đại nhân bị Phong tướng quân đánh bốn mươi quân côn, suýt nữa đã đương trường đánh chết…”

“Câm miệng…” Tô Lăng gầm lên một tiếng, trừng tay tùy tùng một cái.

Tùy tùng hậm hực cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Vốn là như vậy mà, sáng nay đại phu còn bảo thương thế cực hiểm, điều dưỡng không tốt nói không chừng sẽ thành tàn phế kìa…”

Lư Đông Ly nhíu chặt đôi mày, trong mắt có đau có thương có chua xót, nhẹ nhàng nói: “Là y đánh huynh…”

Tô Lăng lại đáp một nẻo, chỉ miễn cưỡng cười nói: “Ta không sao, đệ đừng để tâm, hiện tại Định Viễn quan tình thế khá nguy, các người nhất thiết phải tướng soái một lòng, đừng vì ta mà sinh hiềm khích.”

Lư Đông Ly kinh ngạc nhìn hắn một hồi, rất lâu sau mới nhẹ nhàng gật đầu.

Tô Lăng lúc này mới thở phào, trên mặt lộ ra vẻ yên tâm, nhẹ nhàng nói: “Được rồi, không chậm trễ đệ thêm nữa, mọi người mau đi đi, để tránh lại có biến cố gì phát sinh.”

Lư Đông Ly quay đầu lên ngựa, người đang ở trên ngựa, lại trông về Tô Lăng, muốn nói gì đó, môi mấp máy, dường như còn định nói gì, cuối cùng vẫn không nói lời nào, chỉ thở dài, sau đó vung roi, khoái mã rẽ bụi mà đi.

Những thân vệ khác đều giục ngựa đi theo, trong nháy mắt mọi người đã biến mất khỏi tầm mắt Tô Lăng.

Vẻ ôn nhu trên mặt Tô Lăng đến lúc này mới bị hận ý lạnh băng thay thế, lạnh lùng hừ một tiếng: “Đi về…”

Tùy tùng mới dìu hắn đi hai ba bước, hắn đã đau đớn kêu thảm mà mắng: “Đồ vụng về, cút ngay cho ta, còn không mau khiêng sạp mềm tới đây.”