Phó Hán Khanh bị Địch Cửu quát mắng một trận, răn cho đầu càng lúc càng thấp, tầm mắt vừa quét xuống dưới, chợt kêu ầm lên: “Tay ngươi đang chảy máu kìa.”
Tay Địch Cửu bởi vì dùng sức bóp chủy thủ quá mức, bản thân cũng bị thương, vốn không phải là vết thương gì nặng, chẳng qua y chỉ lo trách mắng Phó Hán Khanh, nào có rỗi rãi quan tâm tay mình đang chảy máu, máu càng lúc càng chảy nhiều, sau một lúc, chợt nhìn qua, trên ngón tay đúng là đầm đìa máu tươi khá dọa người.
Địch Cửu đang mắng hăng, bị y hô hoán ngắt ngang như vậy bỗng nhiên sửng sốt, hỏa khí đầy bụng còn chưa trút hết, lại thấy bóng người nhoáng lên, Phó Hán Khanh đã đến bên cạnh, vặn tay phải của y ra, ném thanh chủy thủ gãy kia đi, cầm tay y nhìn máu tươi chảy ròng, sợ hãi kêu to: “Sao lại chảy lắm máu thế này… Địch Nhất, sao ngươi không trị thương cho y.”
Y thấy máu chảy quá nhiều, không khỏi đưa tay muốn lau, lau hai ba cái, bản thân máu đã dính đầy tay lẫn tay áo, máu trên tay Địch Cửu cũng không thấy bớt được bao nhiêu.
Phó Hán Khanh lại là một kẻ lười nhác, ngần ấy đời đúng thật chưa từng học kỹ thuật trị thương, không khỏi cuống cả lên: “Địch Nhất, Địch Nhất, thuốc của ngươi đâu, đừng có cất nha.”
Địch Nhất trợn trắng mắt, làm ơn đi, người này có thường thức hay không, chẳng qua là tay cắt vài vết, có gì ghê gớm, đáng để lãng phí linh đơn diệu dược đắt tiền như vậy sao? Bản thân ngươi vừa suýt bị người ta cắt đứt cổ cũng chẳng thấy ngươi sợ đến thế.
Địch Cửu cũng lăng lăng nhìn cái tên vừa lau máu vừa ồn ào này, làm ơn đi, ta đang mắng ngươi đấy, ngươi có thể đừng thất thần vào lúc này giúp ta được không.
Bản thân Phó Hán Khanh một mình cuống cà kê cả buổi, cũng chẳng ai đếm xỉa. Chờ tâm tư quay lại, ngẩng đầu nhìn cho tử tế, Địch Nhất và Địch Cửu hai đôi mắt đều đang lạnh lùng trừng y.
Phó Hán Khanh lúc này mới nhớ ra, hình như vừa nãy mình đang bị răn. Đưa tay gãi đầu, không chú ý tay dính máu, liền không cẩn thận bôi đỏ lè đầu, ngay cả trên mặt cũng quệt mấy vết máu, y khẽ khàng, thậm chí có chút cẩn thận lấy lòng: “Ngươi cứ xử lý vết thương trước đã, đợi lát nữa lại mắng ta được không?”
Địch Cửu lúc này cũng phát hiện mình hình như lại phạm sai lầm cũ, để tiểu tử này làm mất thái độ bình thường, ra sức rút phắt tay, hoàn toàn không để ý cố giật tay lại từ trong tay Phó Hán Khanh như vậy, khiến thương thế trên tay toác ra ghê hơn.
Y chẳng buồn nhìn bàn tay đầy máu tươi của mình lấy một lần, chỉ trừng mắt nhìn Phó Hán Khanh: “Ngươi bớt kéo trái kéo phải cho ta. Đồ ngu ngốc nhà ngươi, không quan tâm mạng mình, lại đi để ý tay người ta.”
Phó Hán Khanh thản nhiên nói: “Ta không sợ chết, cũng không sợ đau. Nhưng các ngươi hẳn là phải rất sợ đau mới đúng, hơn nữa chảy quá nhiều máu, cho dù không chết cũng không có lợi cho thân thể, vả lại đó không phải là tay người ta, là tay ngươi mà.” Ngữ khí nặng nề dừng một chút, sau đó trên mặt lộ ra vẻ tươi cười “Chúng ta hiện tại là tình nhân mà, ta phải quan tâm ngươi mới đúng.”
Y gật đầu khẳng định, cảm thấy thái độ đối với tình nhân này của mình, hẳn coi như chính xác. Mà không biết lời này nói ra khiến sắc mặt Địch Cửu lại từ trong xanh lộ ra tím. Dùng ánh mắt như muốn ăn thịt người hung ác nhìn Phó Hán Khanh chòng chọc một hồi, mới lạnh lùng nói: “Hay cho nhân vật đại từ đại bi, cho dù ngươi không sợ chết không sợ đau, lại không nhẫn tâm giết người đả thương người, với võ công của ngươi, vừa rồi ít nhất cũng phải có mấy chục cách có thể hất tên kia ra.”
Phó Hán Khanh lắc đầu, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm tay y: “Ta trả lời ngươi, ngươi trị thương được không?”
Địch Cửu trợn trừng mắt: “Ngươi mau nói cho ta!”
Rất rõ ràng là y không định cho Phó Hán Khanh bất cứ đường nào để bàn điều kiện.
Phó Hán Khanh bị y gầm mà run bắn người, thành thành thật thật nói: “Ta chỉ biết khinh công với nội lực. Các võ công khác ta đều hiểu, nhưng trước nay chưa từng luyện. Ta căn bản là…”
Nói đến đây, thấy sắc mặt Địch Cửu càng lúc càng khó coi, y vội vàng cẩn thận lui lại mấy bước, thoáng khẩn trương nói: “Ngươi không thể trách ta được, việc này ta đã sớm nói bao nhiêu lần, nhưng các ngươi chẳng ai chịu tin.”
Địch Cửu hung tợn nhìn y, chậm rãi nhếch khóe miệng, lộ ra vẻ tươi cười cực lạnh lẽo: “Ngươi nói là, đám người thành tinh Tu La giáo chúng ta đều đã trông lầm nhìn sai cả, lại tìm một tên căn bản không thể tính là biết võ công đến làm giáo chủ, còn đối đãi ngươi như cao thủ đệ nhất thiên hạ.”
“Đúng vậy.” Phó Hán Khanh ra sức gật đầu, thoải mái than thở: “Các ngươi cuối cùng đã chịu tin ta. Kỳ thật nếu các ngươi cảm thấy ta thế này quá mất mặt, muốn phế ta, ta sẽ không phản đối đâu, các ngươi cứ yên tâm.”
Nhìn Địch Cửu vẫn không có vẻ gì là yên tâm, cao hứng, y phiền não nhíu mày, vẫn nhịn không được nói “Ta nói hết rồi, ngươi vẫn không cầm máu thoa thuốc sao?”
Địch Cửu bỗng nhiên không thể nhịn được nữa giận dữ rống to: “Hiện tại đừng có kéo vết thương của ta.”
###
Tin tức khiến rất nhiều gánh nặng và lo ẩn đều thoải mái tan đi, lại khiến đầu óc y hỗn loạn, hoàn toàn không cảm thấy vui sướng gì, chỉ có sự phẫn nộ không hiểu.
Mẹ kiếp, đây rốt cuộc có phải là sự thật không?
“Đây là sự thật.” Địch Nhất vẫn thờ ơ đứng xem đúng lúc nói một câu.
Địch Cửu đưa mắt, ánh mắt như điện, lại chỉ nhìn thấy vẻ thản nhiên trong mắt Địch Nhất.
Địch Nhất tiến lên một bước, kéo tay Phó Hán Khanh, mở ra trước mắt Địch Cửu: “Kỳ thật chân tướng rất đơn giản, các ngươi không phải không nhìn thấy, chỉ là thấy rồi lại không dám tin. Ngươi coi tay y, có bất cứ dấu vết gì là từng luyện công phu. Nếu ngươi còn không tin, có thể cởi sạch quần áo cẩn thận kiểm tra thân thể y. Ngoại trừ bởi vì luyện khinh công, trên chân y có vài dấu vết, ngươi không thể tìm được bất cứ ấn ký nào do thường niên luyện tập võ công lưu lại.”
Địch Cửu trầm mặc. Võ công là kết hợp của lực lượng và thân thể trong nhiều năm khổ tu, không có bất cứ ai có thể thời gian dài luyện tập võ công mà không lưu lại dấu vết trên thân thể. Cầm đao cầm kiếm đều sẽ để lại vết chai trên tay, cho dù chỉ đơn thuần luyện chưởng, luyện chỉ. Thường niên luyện tập, đều sẽ làm thân thể có sai biệt rất nhỏ với người bình thường.
Hết thảy chứng cứ thân thể này, không cách nào che giấu, cũng không cách nào giấu người.
Đúng vậy, kỳ thật chân tướng trước nay vẫn ngay trước mắt, chỉ là không một ai chịu tin tưởng, không một ai nguyện ý nhìn thẳng, mọi người đều bị tâm mình lừa gạt, mọi người đều lầm vì quan niệm của mình. Phó Hán Khanh một mực nói thật, nhưng không một người nào có thể nghe lọt.
Địch Cửu thấp giọng hỏi: “Ngươi đã sớm biết?”
“Không, gần đây ta mới bắt đầu hầu hạ sát bên vị thiên hạ đệ nhất đại lãn này, tự nhiên liền nhìn ra trên thân thể y rất nhiều điểm đặc trưng hoàn toàn bất đồng với võ nhân hơn ai khác. Nhưng trong lòng vẫn không dám thật sự kết luận. Cho đến vừa rồi, ta mới chân chính tin tưởng.” Địch Nhất nói nhàn nhạt “Không ai có thể giả vờ đến bước này, tình hình vừa nãy quá hung hiểm, nếu không có tiếng quát kinh nộ đan xen đó của ngươi, e rằng y đã thành giáo chủ duy nhất của thần giáo chết trong tay kẻ không nhập lưu, trở thành sỉ nhục lớn nhất của thần giáo bao đời nay.”
Nói tới đây, Địch Nhất tựa tiếu phi tiếu nhìn Phó Hán Khanh một cái: “Sớm biết ngươi vô dụng như vậy thì ta đã giết chết Vương Thành ngay từ lúc vừa nhìn thấy. Vốn định tương kế tựu kế, xem chúng làm trò gì, ai biết ngươi lại suýt chút đưa tính mạng mình vào tay hắn.”
Phó Hán Khanh ngạc nhiên nói: “Ngươi sớm biết hắn có dụng tâm khác? Sao mà ngươi nhìn ra được? Ta chỉ có thể nhìn ra hắn chưa từng luyện công phu cao thâm gì, nên thật sự cho hắn là hành thương.”
“Nhãn quang nhìn võ công của ta không bằng ngươi, nhưng nói đến nhìn người thì ngươi quá kém cỏi.” Địch Nhất cười nói: “Người đó tuy chưa từng luyện công phu nghiêm chỉnh nhưng hai tay rõ ràng có lưu dấu vết cầm đao nhiều năm. Một thân đầy máu tuy dọa người nhưng căn bản chưa hề bị thương, khi kêu khóc thanh âm tuy lớn, ánh mắt lại láo liên bốn phía, người hơi có kinh nghiệm giang hồ đều có thể nhìn ra trong đó có quỷ.”
Phó Hán Khanh bội phục nói: “Các ngươi thật là thông minh, thì ra đã sớm nhìn ra được, nói vậy Địch Cửu cũng…” Miệng nói Địch Cửu, y liền tự nhiên quay đầu nhìn Địch Cửu. Không chú ý tới Địch Nhất bỗng hơi chau mày. Chỉ cảm thấy trong lúc quay đầu ngước mắt, Địch Cửu vừa rồi còn đứng bên đã không thấy. Lại ngẩng đầu đưa mắt nhìn phía trước, Địch Cửu không biết từ lúc nào đã đến trước mặt chúng đệ tử Lăng Tiêu ngã ngựa, mặt trầm như nước, tay trái đã giơ lên, rõ ràng có chưởng lực mạnh mẽ vận sức chờ phát.
Phó Hán Khanh kinh hô một tiếng: “Ngươi làm gì thế?” Y võ công không thể nhìn người, khinh công lại thật sự không tồi. Còn chưa dứt lời, người đã đến bên cạnh Địch Cửu, đưa tay ôm bàn tay Địch Cửu sắp sửa hạ xuống “Sao cả người mình mà ngươi cũng muốn giết?”
Địch Cửu nhìn y vẻ phiền chán: “Hại chết họ chính là ngươi, tuy họ đều đã bị thương, không thể động đậy, nhưng phần lớn thần chí vẫn tỉnh táo. Ngươi kỳ thật không biết võ công, bí mật như vậy, vừa rồi mỗi người đều đã nghe thấy.”
“Vậy thì thế nào?” Phó Hán Khanh la lên “Không biết võ công lại chẳng phải là chuyện gì mất mặt, tại sao phải giết người?”
“Ngươi không ngại mất mặt, lại mất hết mặt thần giáo, huống chi việc này quá cơ mật, nếu để người ngoài biết, ra tay với ngươi, chỉ sợ tính mạng ngươi bất cứ lúc nào cũng đáng lo.”
Phó Hán Khanh túm chặt y không buông tay: “Ta biết ngươi quan tâm ta, nhưng không thể vì quan tâm ta mà lạm sát người vô tội.”
Địch Cửu bị câu này chọc cho sắc mặt lại xanh xám một hồi, tức giận quở trách: “Ai rảnh mà quan tâm ngươi, ta là nghĩ cho thần giáo. Cho dù ngươi vô dụng hơn, chỉ cần ngươi một ngày chưa bị phế thì ta phải bảo vệ ngươi. Huống chi cho dù tương lai phế ngươi rồi, chuyện ngươi không biết võ công cũng không thể tuyên truyền ra ngoài, bằng không còn gì thể diện thần giáo?”
Phó Hán Khanh không thèm đếm xỉa, dù sao cũng không buông tay: “Nhưng họ cũng là đệ tử Tu La giáo mà.”
“Thế thì làm sao?” Địch Cửu cười lạnh “Bất cứ một ai trong chư vương ở đây, ngoại trừ giết người diệt khẩu, đều không thể có lựa chọn thứ hai.”
“Y nói rất đúng.” Địch Nhất nhàn nhạt tiếp lời, rảo bước đi đến “Trên đời này không có bí mật nào sau khi quá mười người biết, còn có thể lâu dài không lộ ra ngoài, ngươi không biết bảo vệ mình, chúng ta nhất định phải bảo vệ ngươi.”
Phó Hán Khanh đến lúc này mới tỉnh ngộ: “Vừa rồi ngươi cố ý dẫn dắt ta nói chuyện với ngươi, để y giết người.”
“Chúng ta đều biết ngươi không thích giết người, nhân lúc ngươi chưa phát giác mà giết, tự nhiên sẽ không phải trách nhiệm của ngươi. Ai ngờ ngươi bình thường lười biếng, hiện tại lại linh hoạt lắm chuyện như vậy.” Địch Nhất đáp rất đúng lý hợp tình. Tuy y đối với Phó Hán Khanh cũng coi như không tồi, nhưng sống qua ngần ấy năm huấn luyện thiết huyết của Tu La giáo, trông chờ y xem mạng người là gì, tuyệt đối không có khả năng.
Phó Hán Khanh nghẹn họng trố mắt, nhìn nhìn Địch Nhất lại nhìn nhìn Địch Cửu. Biết tâm tư hai người này sẽ không đổi, lại nhìn nhìn đám đệ tử Lăng Tiêu hoặc ngồi hoặc nằm, không thể động đậy, mỗi người vẻ mặt ảm đạm, ánh mắt tuyệt vọng, nhưng không ai cố gắng giãy giụa đào tẩu hoặc phản kháng, phần lớn biểu tình đều chỉ là nhận mệnh. Hiển nhiên, bản thân họ cũng ngầm thừa nhận quy tắc giết người Địch Nhất và Địch Cửu vẫn khăng khăng này.
Phó Hán Khanh ngẩn ra, cho đến khi cảm thấy tay Địch Cửu trong tay đã không kiên nhẫn muốn rụt lại, vội cố hết sức ôm chặt y: “Không được, ta không cho ngươi giết, ta là giáo chủ, ta định đoạt.”
Kỳ thật Địch Cửu tuy bị Phó Hán Khanh kéo tay, nhưng y có cả đống thủ đoạn giết người, chưa hẳn phải nhất định bổ đến, mỗi người thưởng một chưởng mới tính là giết người. Thật muốn dốc sức làm, Phó Hán Khanh vị tất ngăn được y, nhưng Địch Cửu lại hiếm gặp Phó Hán Khanh cầu xin phản đối khẩn trương như vậy, nghĩ đến mình có thể làm khó Phó Hán Khanh, khiến y khổ sở, đúng là đắc ý khoái hoạt không nói thành lời. Gần đây vẫn buồn bực khó tiêu, trong lòng lại liên tục ôm cục tức, lúc này mới cảm thấy vui sướng đôi chút.
Cảm giác này tốt như vậy, y đương nhiên phải hưởng thụ thêm một lúc, không khỏi cười lạnh nhìn Phó Hán Khanh, khoan thai nói: “Ngươi là giáo chủ, nhưng ta là Thiên vương, đừng quên, chư vương có quyền bác bỏ mệnh lệnh của giáo chủ, khi giáo chủ làm sai, vì lợi ích của thần giáo, có quyền tự hành động, muốn bảo ta nghe lời ngươi, chỉ bằng thân phận giáo chủ ép người, vẫn còn thiếu nhiều lắm.”
Phó Hán Khanh nghe vậy ngẩn ra, nghe ý tứ này, chính là nói muốn để y nghe mình, vẫn có biện pháp, chẳng qua chỉ dùng thân phận giáo chủ, biện pháp này là sai lầm, vậy thì còn biện pháp nào khác đây?
Y trừng mắt, liều mạng động não. Quan hệ của mình với y, không phải là quan hệ giáo chủ và Thiên vương… A, không đúng… chúng ta hiện tại phải là quan hệ tình nhân nha.
Mạng người quan trọng, Phó Hán Khanh dưới tình hình khẩn cấp này, đầu óc liều mạng nhớ lại rất nhiều đoạn trong mấy lần lịch thế trước kia.
Từ Địch Phi đời đầu tiên, đến mấy đời về sau, y luôn gặp phải mấy đại nhân vật có quyền thế, bên cạnh những nhân vật này chưa bao giờ thiếu tình nhân sủng thị, mà những người gọi là ân sâu ái đậm, ban ngày nói chuyện yêu đương, ban đêm hầu hạ giường chiếu này, muốn làm cho những đại nhân vật đó nghe lời mình, đạt thành nguyện vọng của mình, phương pháp bình thường hay áp dụng hình như là…
Y buông tay Địch Cửu, sau đó thân thể mềm oặt, hoàn toàn dựa lên người Địch Cửu, nhân lúc Địch Cửu trở tay không kịp, đã ra sức hôn mặt y cái chóc, sau đó ôm lấy cổ y, cả người nửa đeo lên người Địch Cửu, miệng kề sát tai y nũng nịu nói: “Nể tình ta, ngươi hãy tha cho họ đi.”