[Tiểu Lâu Truyền Thuyết] Quyển 3 - Bích Huyết Hán Khanh

Quyển 3 - Chương 52: Nhân tính như một




“Năm đó Địch Tĩnh đã làm bao nhiêu là chuyện điên rồ như vậy, liên tiếp ra vào kho báu hoàng cung Đại Yên, trộm cướp vô số trân bảo, còn đánh chết đả thương rất nhiều người, nếu ta hạ lệnh không đàn áp Tu La giáo nữa, ngược lại ra sức nâng đỡ, làm sao ăn nói với văn võ bá quan, lại làm sao ăn nói với hoàng thất tông thân?” Dung Khiêm nói một cách tuyệt tình.

Phó Hán Khanh cũng không hề bất ngờ: “Năm đó y quả thật đã làm rất nhiều chuyện quá đáng, ta đem những bảo vật này đền lại gấp đôi cho các ngươi là được.”

“Gấp đôi?” Dung Khiêm nhướng mày nhìn y.

“Năm đó mỗi khi y đến một quốc gia, đều điên cuồng cướp đoạt kỳ trân dị bảo, trong đó không chỉ có hoàng gia, dù là quyền quý phú hộ dân gian, môn phái thế gia võ lâm, nhà ai có bảo vật y đều sẽ đi cướp đoạt. Thời thế đổi dời, rất nhiều gia đình bị y đánh cướp, hiện tại cả hậu nhân cũng không cách nào lưu lại, những bảo vật đó đều thành vật vô chủ, ta lại lấy cả kho báu Yên quốc, bồi thường cho hoàng gia các ngươi, chí ít cũng phải gấp đôi.”

Thần sắc Dung Khiêm thoáng động: “Mấy trăm năm qua, cái gọi là kho báu Ma giáo vẫn truyền lưu thật có kỳ vật?” Lúc trước mặc dù y cũng có xem qua ghi chép đời thứ tư của Phó Hán Khanh, nhưng không ai thật sự lớn nhỏ không bỏ mười mấy hai mươi năm liên tục ngồi trước màn hình, khó tránh phải lướt mau, đẩy nhanh tiến độ, những đánh đánh giết giết, danh lợi quyền vị bảo vật thế nhân chú ý, đám học trò họ đều không để trong lòng, chuyện liên quan đến phương diện đó, họ căn bản chẳng buồn xem.

Phó Hán Khanh gật đầu: “Năm đó y rất điên cuồng, tìm kiếm bảo vật khắp nơi, lấy đến trước mặt ta, muốn làm ta cao hứng.” Y nghi hoặc lắc đầu “Ta hiện tại cũng không thể hiểu, vì sao y lại cho rằng, lấy mấy thứ đó là có thể làm cho ta cao hứng.” Cho dù đã luân hồi mấy đời, y biết mấy thứ đó quả thật có thể khiến phần lớn thế nhân cao hứng, nhưng vẫn không biết là vì sao.

Đối với thế giới này, với đại thiên chúng sinh, y nhìn như đã dần dần lý giải, song kỳ thật vẫn biết điều này, lại chẳng biết nguyên cớ.

“Sau đó y đem kho báu vơ vét từ các nơi phân loại theo quốc gia, phân giấu khắp nơi trong thiên hạ. Là để về sau, khi dẫn ta đi tuần du thiên hạ, có thể thưởng thức thuận tiện hơn. Ngoài ra lại xây dựng một kho báu lớn cực bí ẩn. Đó là để phòng ngày khác có đại họa gì lâm đầu, có thể dựa đây Đông Sơn tái khởi. Những người thi công họa đồ, vận chuyển tài vật cho y đều bị giết chết, liên quan đến chỗ giấu kho báu, y chỉ nói cho ta biết.”

Dung Khiêm cười khẩy: “Mấy trăm năm qua, thiên hạ các quốc, còn cả cái gọi là thế lực chính nghĩa của võ lâm, nhiều lần nhằm vào Tu La giáo. Nói gì mà vì chính nghĩa, trong xương cốt kỳ thật đa số là vì kho báu trong truyền thuyết. Chẳng qua, hiện giờ xem ra người trong chính Tu La giáo cũng không biết sự tồn tại của những kho báu này, ngần ấy năm qua, chịu đủ gian khổ, nhận hết giày vò, nếm đủ chèn ép, lại là oan uổng.”

Phó Hán Khanh nhẹ nhàng nói: “Có lẽ lúc trước người của Tu La giáo cũng biết có kho báu, chẳng qua không biết ở đâu, mà trải qua mấy trăm năm truyền thừa, chưa từng có ai tìm được kho báu, hậu nhân cũng chỉ xem đây là truyền thuyết hư ảo giả dối.”

Dung Khiêm chống cằm nhớ lại, nói: “Ta đã xem hồ sơ bí mật trong cung, năm đó kho báu hoàng cung có giấu rất nhiều thứ tốt, kim ti giáp mặc trên người đao thương bất nhập cũng có vài chiếc. Danh kiếm thiên hạ chém sắt như chém bùn cũng có không ít, còn có bảo châu, mỹ ngọc đông ấm hạ lạnh, tránh được bách độc gì gì đó, những thứ cần có đều có.”

“Đúng vậy, tất cả đều có, y đều từng lấy cho ta xem.” Phó Hán Khanh nói “Ta hiện tại cũng không thể hiểu được, vì sao y còn lấy cả đống kiếm nghe nói chém đầu người rất nhanh cho ta chơi một cách cao hứng như vậy. Đừng nói ta lúc ấy bị giam giữ, trừ y ra thì đầu ai cũng chẳng chạm được, cho dù được thả ta cũng sẽ không chém người đâu.”

“Đem mấy thứ đó tặng cho ngươi, thật là mị nhãn cho người mù nhìn. Cứ để ta giữ cho hữu dụng.” Dung Khiêm nghĩ đến tương lai Yên Lẫm lớn dần, nếu trên người ngày ngày có thể mặc kim ti giáp, đeo ngọc tị độc, mình cũng có thể bớt lo rất nhiều, liền cảm thấy toàn thân đều thoải mái: “Được, thành giao.”

Phó Hán Khanh vui vẻ nói: “Thật tốt quá.”

“Hậu nhân Tu La giáo xấu hổ vì hành vi của tổ tiên, được ân đức của ngô hoàng cảm hóa, dâng lên kho báu nhiều đời tích lũy để chuộc tội của tổ tiên, quân chủ Đại Yên ta lòng dạ rộng như trời, há lại ghi mối hận từ trăm năm trước, tự nhiên nhận cống mà thứ tội, lấy đức báo oán, tỏ rõ cái đức của Đại Yên ta.” Một bài quan dạng văn chương thong thả của Dung Khiêm, liền nhẹ nhàng tháo tung cái ách của thế lực đen tối mấy trăm năm không hợp pháp cùng dân gian này. Từ nay về sau, ở Yên quốc, Tu La giáo sẽ từ đen tẩy trắng, trở thành thế lực võ trang dân gian được quan phủ tán thành nâng đỡ.

Phó Hán Khanh thấy đại sự này thành, bản thân cũng thoải mái hơn, hớn hở ra mặt: “Chúng ta còn người nào có thể định đoạt ở quốc gia khác.”

Dung Khiêm lạnh lùng trừng y một cái: “Ngươi biết tìm đến ta nơi đây mà không biết đi tìm người khác?”

“Ta luôn lười hỏi thăm chuyện của người khác, ngay cả Kính Tiết kinh thương ở Triệu quốc, vẫn là lần trước y đến trước mặt, ta mới biết được. Chuyện ngươi ở Yên quốc là bởi vì lần trước khi Trương Mẫn Hân liên lạc với ta, mắng ta quá ngu ngốc, nếu sự lười nhác của ta và chăm chỉ của ngươi có thể trung hòa một chút thì tốt, ngẫu nhiên nhắc tới nên ta mới nhớ.” Phó Hán Khanh tuyệt không cảm thấy thái độ thờ ơ của mình với bạn học có gì không đúng.

Dung Khiêm thở dài, chỉ đành phân tích với y: “Một lớp chúng ta hai mươi học sinh, trong đó có non nửa, như Trương Mẫn Hân, Nghiêm Lăng, Ngô Vũ hiện tại đều đã không còn ở nhân gian, trở về Tiểu Lâu mất rồi. Mười mấy người còn ở nhân gian thì có một số nội dung mô phỏng không liên quan gì đến quyền lực, ngươi tìm họ cũng vô dụng. Mấy người dính dáng cùng chỗ với quyền thế khác thì không phải ai ai cũng đắc chí. Như Khinh Trần, hiện tại ở Sở quốc, còn là một tiểu tướng quân, chẳng biết có hoàng tử xúi quẩy nào sẽ bị y lựa chọn, trở thành đối tượng luyến ái một đời, tương lai chịu khổ chịu tội. Tóm lại, hiện tại tìm Khinh Trần không có tác dụng gì lớn, y bây giờ vẫn chưa thể nắm trong tay chính sách quốc gia, chẳng qua tiểu tử này cầm quyền chỉ là chuyện sớm muộn, chờ y thượng vị rồi, cũng sẽ không cự tuyệt giao dịch với ngươi đâu.”

Phó Hán Khanh gật đầu thụ giáo: “Vừa hay ta có thể không đi tìm Khinh Trần, tính tình của y lại chẳng tốt như ngươi.”

Dung Khiêm liếc y một cái, lại nói: “Những người có thể nói chuyện, có thể chi phối triều chính cũng có không ít, như đám chúng ta hiện tại đã có một nữ vương, hai hoàng hậu, một đại gian thần phong đầu đang thịnh…” Y bẻ ngón tay, nhất nhất tính cho Phó Hán Khanh “Những người này đều có thể tìm thử, điều kiện ngươi ra cho ta, họ hẳn đều sẽ đáp ứng. Chỉ cần bọn ta cùng giúp đỡ Tu La giáo, thực lực của các ngươi chỉ sợ so với thời kỳ toàn thịnh trong bảy trăm năm còn mạnh hơn không ít. Chỉ cần có đủ cường đại, chỉ cần khoảng cách thực lực đủ bỏ xa, đủ lớn hơn các môn phái khác, cho dù người ta nghi ngờ, thù hận, đố kỵ nhiều hơn, cũng không dám tới tìm các ngươi gây chuyện. Chỉ cần ngươi có thể ước thúc các đệ tử Tu La giáo, đừng làm xằng làm bậy, hoành hành vô kỵ, ức hiếp võ lâm đồng đạo quá trớn, khiến người ta không thể không liều chết một trận. Trên cơ bản, vấn đề đánh giết có thể rời xa cuộc sống của ngươi.”

Phó Hán Khanh nghe xong lời này, chỉ cảm thấy cuộc sống hạnh phúc như heo mai sau đang đặt ngay trước mắt, dễ như trở bàn tay, vẻ mặt hơi ửng đỏ vì hưng phấn: “Thật tốt quá, Tiểu Dung ngươi đối xử với ta thật tốt.”

Dung Khiêm liếc y một cái không đồng ý, kỳ thực trong lòng thật vô cùng hoài nghi tên này có bản lĩnh quản được thủ hạ hay không. Dù sao Ma giáo bảy trăm năm qua đều là tà phái, truyền thống bảy trăm năm đều là ỷ mạnh hiếp yếu, có gió là giong hết buồm, chưa từng cho người khác đường sống, lấy giết người làm ác làm vinh. Thật mà tính, truyền thống ác hành bảy trăm năm, thực sự có thể nói là nợ máu chồng chất, hiện giờ thế lực tăng nhiều, há không có đạo lý đắc ý vênh váo, làm xằng làm bậy.

“Những lời không hay cứ nói trước. Chúng ta ước định là lấy bọn họ không làm xằng làm bậy, không vi phạm pháp luật làm tiền đề. Ta chỉ tha thứ tội lỗi trước kia, về sau chỉ cần họ dám làm xằng bậy trong Yên quốc, chớ trách ta không nể mặt.”

Phó Hán Khanh ra sức gật đầu: “Ngươi nói như vậy thì quá tốt, ta đang lo ta không quản được họ, có những nhân vật lợi hại các ngươi, cho họ đủ áp lực, bọn họ cũng biết lợi hại, cũng sẽ quý trọng hết thảy trước mắt, sao chịu tự hủy tương lai?”

Dung Khiêm dị sắc nghiêm trọng chợt lóe: “Đến cả điểm này, cũng ở trong vòng trù mưu tính toán của ngươi. Lợi dụng uy thế khôn khéo của bọn ta, thay ngươi áp chế thủ hạ, ngăn họ tiếp tục làm ác, là ngươi có thể làm chưởng quầy phủi tay ngồi không hưởng lộc.”

Phó Hán Khanh ngây ngô cười ha ha: “Ngươi cũng không mong muốn võ trang dân gian trong nước không tuân thủ luật pháp chứ, hay các ngươi cho rằng, ta thật có bản lĩnh quản được nhiều người như vậy?”

Dung Khiêm cơ hồ trố mắt trừng đối phương. Kỳ thật y cũng không cần quá kỳ quái, sĩ biệt ba ngày còn phải lau mắt mà nhìn, huống chi họ đã xa cách ngần ấy năm, chẳng qua nghĩ đến đám học trò mình, mỗi kẻ đều là người thành tinh, hiện giờ biết rõ bị lợi dụng, còn không thể không để người tiếp tục lợi dụng, trong lòng ít nhiều vẫn hơi không thoải mái.

Chỉ là nhìn Phó Hán Khanh trưng ra dáng vẻ ngốc nghếch rất giống không biết kế này sâu xa ảo diệu, Dung Khiêm lại hơi vui mừng thay y: “A Hán, ngươi có thể học được giả heo ăn hổ, chúng ta cũng thật sự có thể yên tâm. Chỉ sợ là, ngươi chỉ nghiêm túc như vậy, tận sức trù tính như vậy trên chuyện của người khác, đến phiên chuyện của bản thân, ngay cả động não nhiều một chút cũng không chịu, bỗng dưng nhận thêm rất nhiều khổ sở.”

Phó Hán Khanh vội vàng nói: “Không có đâu, ta bận bịu chính là chuyện của bản thân ta. Lo cho Tu La giáo tốt rồi, là ta có thể sống những ngày tốt lành.”

Dung Khiêm nhìn y tựa tiếu phi tiếu: “Không phải vì cứu tính mạng vô số người, không phải vì chấm dứt sát phạt bảy trăm năm qua, không phải vì để tất cả đệ tử Tu La giáo có thể có một ngày rời xa hắc ám, có thể ưỡn ngực ngẩng đầu đi dưới ánh mặt trời, không phải vì làm chư vương Tu La thoát khỏi tâm lý cố chấp bệnh trạng, hồi phục thành người bình thường?”

“Không phải đâu, ta toàn là vì bản thân ta thôi à.” Phó Hán Khanh đáp rất đương nhiên, tuyệt không cảm thấy vì tư lợi có gì không đúng “Mặc dù việc này ta làm, có thể sẽ có lợi cho rất nhiều người, nhưng mục đích cuối cùng đích xác chỉ là vì bản thân, không phải vì người khác.”

Nhưng Dung Khiêm chỉ cười không nói. Y cũng thế, Phong Kính Tiết cũng thế, A Hán cũng thế, mấy đời đều đã làm người tốt nhiều lần, đều từng nhìn như vô tư mà trợ giúp rất nhiều người. Thế nhưng chân tướng trước nay luôn xấu xí. Chẳng ai là thiên sứ, chẳng ai là thánh nhân, trong xương cốt kỳ thật họ đều là người chỉ lo cho mình, tự tư tự lợi.

Thiên thần cũng vậy, phàm nhân cũng thế. Nhân tính muôn đời không đổi, họ có được khoa học kỹ thuật siêu cao, cùng phàm nhân thời đại nguyên thủy này, thực chất bên trong kỳ thật đều là một kiểu. Hết thảy thủ đoạn họ chọn, hết thảy những việc họ làm, vô luận sẽ ban ơn cho bao nhiêu người, trợ giúp bao nhiêu người, mục đích cuối cùng, thủy chung chỉ là vì chính mình.