[Tiểu Lâu Truyền Thuyết] Quyển 3 - Bích Huyết Hán Khanh

Quyển 3 - Chương 42: Đâu mới thật là ta




Thiên ma nhiếp hồn âm là một trong vài loại ma công chấn nhiếp thiên hạ của Tu La giáo, đương nhiên đây là cách nói của nội bộ Tu La giáo. Cách nói của hắc bạch lưỡng đạo thì là, đây là một trong những tà công tiếng xấu lan xa nhất trong thiên hạ.

Tương truyền, thuật này thi ra có thể khiến trung thần phản chủ, hiếu tử nghịch cha, nghĩa sĩ hoành bạo, liệt nữ dâm loạn. Đương nhiên, đây cũng thuộc về những thần thoại mấy trăm năm qua trên giang hồ càng truyền càng khó tin. Cao thủ Tu La giáo nếu thực có bổn sự kiểu này, đã sớm chạy đi thao túng quân vương các quốc, ngầm khống chế đại quyền thiên hạ, cần gì các đời đều bị chính đạo áp chế.

Cho dù là Càn Đạt Bà vương Dao Quang chuyên tu thiên ma âm cũng không thể chỉ dựa vào dị thuật để khống chế lòng người, mà chỉ mượn các loại thủ đoạn, khiến cảm xúc của thế nhân dao động, lại dùng thiên ma âm dẫn dắt thêm, hòng đạt được mục đích của mình mà thôi.

Làm ảnh vệ, Địch Cửu sở trường hơn vẫn là thuật giết chóc, thiên ma âm chẳng qua là kiêm tu. Cũng may y thiên tư cực cao, mới có thể có được tạo nghệ như thế.

Dùng thiên ma âm khống chế rất nhiều cao thủ trong thời gian dài phạm vi rộng, đây là một cách làm cực nguy hiểm và cực không khôn ngoan, cho dù bản thân Dao Quang ở đây cũng sẽ tận lực tránh hành động như thế.

Lấy thiên ma âm dụ dỗ khống chế người khác chẳng những tiêu hao nội lực, cũng là một lần so đấu ý chí cực mãnh liệt, sử dụng trong thời gian dài với rất nhiều người võ công cao, ý chí kiên định, áp chế ý tưởng của họ, dẫn dắt tư tưởng của họ, khống chế cảm xúc của họ, chỉ cần trong đó có bất cứ một người nào phát hiện nguy cơ, mở miệng quát phá, người thi thuật đều khó tránh khỏi nỗi khổ phản phệ.

Một hồi yến hội, áp lực to lớn mà Địch Cửu phải chịu đựng trên thân thể và tinh thần, là cực kỳ kinh người. Nếu không phải cá tính của y cực kiên nghị ẩn nhẫn, căn bản chẳng thể nào duy trì đến cuối cùng, cho dù là Dao Quang tới, dốc hết toàn lực, cũng không thể làm được tốt hơn y.

Lần hoa yến long trọng này, với Địch Cửu lại là một trường khổ chiến không thấy đao binh thảm thiết vô hạn, thắng lợi tuy đã nơi tay, cái giá phải trả lại cũng đau đớn như thế.

Chân khí kiệt quệ, nguyên khí đại thương, không có bốn năm năm dốc lòng khổ tu thì căn bản không thể bổ lại, mà về mặt ý chí lực tinh thần lực, thương tổn và tiêu hao phải chịu càng cực khổng lồ.

Y đã không phải là mỏi mệt đơn giản, mà là từ thân thể thẳng đến tinh thần, đều đã mệt đến độ không thể có bất cứ hoạt động và suy xét gì nữa, chẳng cách nào tiếp tục khoác lên lớp bảo hộ kiên cường mà lạnh lùng bao lâu nay một cách hoàn mỹ.

Cho nên y đã phạm sai lầm rất lớn rất buồn cười, cho nên y mới ngủ nặng trĩu mà vô lực tỉnh lại.

Nhưng trên thực tế, ý chí của y vẫn thanh tỉnh. Cho dù là khi nhìn như ngủ say, cũng luôn có một tia linh thức chưa mất. Ngần ấy năm khổ huấn khiến y quen nếp, cho dù mệt mỏi hơn, cho dù ngủ say hơn, cũng phải bảo trì một tia cảnh giác, bất cứ thời điểm nào đều có thể nhảy lên.

Song hiện tại linh thức của y vẫn còn đó, nhưng vô lực tỉnh lại, y đã quá mệt. Mệt đến độ không giãy thoát mê chướng trùng trùng kia, không xé nổi lồng giam tầng tầng kia.

Y trước đó cũng hoàn toàn không ngờ lần đại hội này lại khiến mình mệt thành như thế. Thể lực trống rỗng cực độ, chút chân khí vẻn vẹn tán loạn khắp các nơi, chạy loạn bốn phía dẫn đến kinh mạch đại loạn.

Tâm y rõ ràng biết đã xảy ra chuyện gì, biết rành mạch, nếu không thể thu lại chân lực, hậu quả của tẩu hỏa nhập ma sẽ khó lòng tưởng tượng. Lần này mệt quá thiếp đi, sẽ chẳng còn cơ hội tỉnh lại nữa, song mặc cho y cố gắng thế nào, cũng vô lực điều động mảy may khí cơ trong cơ thể nữa.

Kiên trì bất khuất hai mươi năm, khốn khổ chống chịu hai mươi năm, tất cả hờ hững lãnh khốc bị huyết lệ giết chóc che giấu hai mươi năm, khi đã mệt mỏi đến cực hạn, đều tiêu tan hết cả, y đã trông thấy chân tướng càng khủng bố hơn.

Trong xó xỉnh sâu nhất lạnh nhất của tâm linh, vẫn có một bản thân yếu đuối đang kiên cường chạy loạn. Khi lực lượng tiêu vong, vô lực đối kháng, vô lực giãy giụa, chỉ co quắp trốn ở chỗ sâu nhất trong tăm tối, mặc lý trí điên cuồng hô hoán như thế nào cũng không chịu tỉnh lại, vô lực tỉnh lại.

Tất cả ác mộng thay phiên kéo đến. Tử vong, cô tịch, phản bội, bán đứng, vô số ánh mắt lạnh băng, vô số khuôn mặt lạnh băng, ở nơi rất xa, dường như có phụ mẫu thân nhân trong truyền thuyết, nhưng mà càng lúc càng xa, vô luận hô hoán thế nào cũng chẳng quay đầu, không trung mênh mang, dường như từng có quang minh huy hoàng, song hắc ám vừa trùng trùng áp chế, hào quang vĩnh viễn không thể tái xuất hiện.

Trong mộng rốt cuộc có việc gì đáng sợ, y đã không còn nhớ, chỉ nhớ là tâm linh yếu đuối kia đang thút thít, mình yếu đuối kia đang kêu rên. Thân thể yếu đuối kia đang giãy giụa, đôi tay yếu đuối kia vô lực quơ bắt tứ phía, muốn kéo lại hết thảy nên có thể có được một cách uổng phí.

Lý trí rõ ràng đang gào thét, sâu trong lòng rõ ràng đang kêu to không thể tin tưởng, vì sao y có đủ kiên cường, y đã sớm nhận rõ tất cả những hư ảo và buồn cười của thế giới này, y không sợ chết, không sợ bại, không khát vọng bất cứ ai chân tâm và bảo vệ, vậy thì còn chuyện gì có thể đáng sợ như thế, còn mộng cảnh gì có thể khủng bố như thế.

Vì sao vẫn phải khóc thút thít, vì sao vẫn chờ đợi, vì sao vẫn muốn có được, vì sao không thể tỉnh lại.

Không không không, để ta tỉnh lại, tỉnh lại, cơn ác mộng này sẽ qua đi, ta yếu đuối của rất nhiều rất nhiều năm trước kia phải tiêu vong rồi, không hề tồn tại, hết thảy những điều này chỉ là một cơn ác mộng, để ta tỉnh lại…

Nhưng mà, thiên địa thương vũ một phiến lạnh lẽo, vũ trụ hồng hoang muôn đời hắc ám. Y không tìm được quang minh, không tìm được ấm áp, không tìm được một chút sức lực. Y ở trong bóng đêm như con thú bị vây hãm quanh quẩn một chỗ, lần lượt phát ra tiếng gầm thét tuyệt vọng.

Y không có sức lực để giãy giụa, y lạnh run lẩy bẩy, bốn phía vĩnh viễn tăm tối, y lại có thể thấy rõ rành rành thân ảnh yếu đuối vô trợ như cô nhi lẻ loi của mình đang cuộn tròn.

Thanh âm của lý trí càng lúc càng thấp, tiếng khóc yếu đuối càng lúc càng nhỏ bé yếu ớt, y trong tăm tối nhắm mắt lại. Yếu đuối cũng vậy, kiên cường cũng thế, khờ dại cũng vậy, lạnh lùng cũng thế. Tất cả nỗ lực đều đã vô hiệu, tất cả hy vọng đều đã tiêu tan, vô luận có bao nhiêu không cam, y cũng chỉ đành nhắm mắt mặc mình rơi vào nơi sâu nhất trong tăm tối, từ đây trầm luân, không tỉnh lại nữa.

Ấm áp khoảnh khắc này bỗng nhiên bao bọc y. Vẫn là thiên địa tăm tối như cũ, vẫn là thế giới không thấy mảy may ánh sáng như cũ, ấm áp kia không đâu không có, từng chút từng chút, thong thả lại chưa từng đoạn tuyệt tiến vào thế giới của y.

Một cỗ lực lượng cực ôn nhu, cực ấm áp, cũng cực cường đại, bắt đầu từ một nơi nào đó của thân thể, từ từ mà đến, lặng lẽ không tiếng, đem khí cơ rời rạc mọi nơi trong cơ thể, nhất nhất nạp lại thu dung, chậm rãi chạy khắp toàn thân.

Y có thể cảm giác được mỗi một phân mỗi một tấc thân thể đang chậm rãi ấm lên, chậm rãi khôi phục sinh cơ và sức lực. Y có thể cảm giác được, trong tăm tối lạnh giá vô hạn, ấm áp đang dần dần đuổi hết băng giá.

Sau đó, có tiếng ca từ nơi cao tít cũng cực gần kia truyền đến, trong khúc ca đang hát gì, y không nghe rõ, chỉ nhớ được sự ôn nhu trong tiếng ca kia, như dòng nước chảy khắp toàn thân.

Y ở sâu trong hắc ám chầm chậm mở mắt, nhìn một mình kia đang chậm rãi giãn chân mày nhíu chặt, thân thể xao động bắt đầu an bình, khuôn mặt ưu thương bắt đầu bình tĩnh, đôi mắt mê mang bắt đầu yên lặng.

Y lạnh lùng nhìn nước mắt lặng im rơi xuống, y lạnh lùng nhìn bản thân vừa mới an tĩnh lại, đột nhiên cuộn tròn, cao giọng khóc nức nở. Y lạnh lùng ở trong tăm tối nắm tay, mỉm cười tàn nhẫn.

Hóa ra quái vật như Địch Cửu, trong xương cốt vẫn là một con người yếu đuối.

Hóa ra ma quỷ lạnh lùng như Địch Cửu, cũng vẫn ở nơi sâu thẳm trong lòng, cất giấu một bản thân yếu đuối.

Hóa ra Địch Cửu đã sớm trong huấn luyện thiết huyết, quên mất nhân tính là gì, nhu tình là gì, trong mắt nhìn thấy chỉ có lợi hại, chỉ có tính toán, chỉ có thành bại, ở nơi mình không biết, vẫn đang tuyệt vọng mà hò hét, cầu cứu, kêu thảm, run rẩy từng lần.

Y vẫn ở trong mộng muốn kêu gào mẫu thân, y vẫn đang si si ảo tưởng vòng tay phụ thân, y vẫn đang nhớ lại từng lần những thân nhân căn bản chẳng thể nhớ nổi một cách nực cười, vô vọng.

Y là ai, y đến từ phương nào, y có nhà chăng, y có thân nhân chăng. Trong sinh mệnh tràn ngập tử vong và giết chóc đó của y, phải chăng cũng từng có người ở bên tai y khe khẽ hát ca dao, ôm y vào lòng dùng thân thể để ủ ấm.

Y là ai, y phải chăng cũng từng có cơ hội, có được hạnh phúc, mỗi ngày nhìn trời xanh mây trắng, kết giao bằng hữu, tìm kiếm giai nhân, vĩnh viễn không cần lo lắng người khác là chân tình hay giả ý, vĩnh viễn không cần phải suy xét lợi dụng và lừa gạt. Y có thể cao giọng cười to, khóc lóc ầm ĩ, y có thể không hề che giấu, lộ rõ những bi thương tịch mịch và sợ hãi trước người khác, lúc y cần, vĩnh viễn sẽ có thân nhân và bằng hữu để có thể cầu trợ, có thể dựa dẫm.

Y là ai, vì sao vẫn biết khóc, vì sao vẫn biết cảm động, vì sao vẫn biết chờ mong, vì sao, vẫn là một… người sống sờ sờ.

Y ở trong tăm tối cười thảm ầm ĩ, cười tới rơi lệ, giữa nước mắt mông lung, nhìn một bản thân yếu đuối khác đang khóc đến khàn cả giọng, lệ cạn mà huyết khô.

Vì sao, vì sao, ma quỷ như ta đây, lại vẫn là một con người.

Tiếng ca chưa từng dừng lại, ấm áp không đâu không có, lực lượng cường đại mà nhu hòa, chưa bao giờ chấm dứt.

Hắc ám bị xua tan từng tầng, lồng giam bị xé nát từng lớp, lực lượng cường đại không gì sánh bằng, nhưng cũng không gì ấm áp bằng kia đang chỉ dẫn khí cơ của y lưu chuyển mười hai chu thiên, phá bỏ tầng tầng bình phong, lực lượng khôi phục từng chút.

Y cảm giác được mình đang dần dần thần thanh khí sảng, y cảm giác được mình đang dần dần thanh minh cường đại. Y biết, một phen vì họa mà được phúc này, chẳng những không đến mức đại thương nguyên khí, ngược lại thêm mấy năm công lực.

Nhưng mà, y không hề cảm thấy cao hứng.

Y dễ dàng xua đi giấc mộng nặng nề trói buộc, y dễ dàng mở mắt, không hề có ý do dự mà giơ tay, chụp đến yết hầu người nọ.

Người nọ khoảnh khắc này chợt mở mắt, hơi mơ hồ, hơi mông lung, hơi buồn ngủ, song thủy chung là bình tĩnh, thấy y tỉnh dậy, trong mắt lại có một chút vui mừng.

Người nọ vào khoảnh khắc này, vẫn nhẹ nhàng vỗ về y, tư thế quan ái và bảo vệ hoàn toàn không phòng bị, người nọ vào khoảnh khắc này vẫn ngâm nga tiếng ca gì đó cực ôn nhu, người nọ thậm chí vào khoảnh khắc y hạ sát thủ, chưa hề chấm dứt mà tiếp tục truyền nội lực cho y.

Nhưng mà bàn tay giết người của y, vẫn không hề ngừng lại, không hề do dự.

Y phải giết người kia.

Vì sao phải để ta thấy rõ sự yếu đuối và sợ sệt của mình, vì sao phải để ta phát hiện, ta lại vẫn chờ mong khát vọng mấy chuyện buồn cười nhất vô vị nhất không ý nghĩa nhất, vì sao phải để ta biết, ta lại vẫn đang là một người sống sờ sờ có máu có thịt, mà không phải là ác quỷ trong địa ngục.

Vì sao, lúc ta đã từ bỏ đấu tranh, không làm người nữa, mà cam tâm làm quỷ làm ma, cũng vì làm sao để càng thêm cùng hung cực ác mà không ngừng cố gắng, ngươi phải cho ta biết, ta vẫn là một con người.

Vì sao?

Y phải giết người kia!

Y phải giết người kia!!

Y phải giết người kia!!!

Chưa bao giờ có sát khí điên cuồng như thế, chưa bao giờ có cảm xúc mất khống chế như thế, chưa bao giờ có tâm tình bi thương như thế.

Có một Địch Cửu yếu đuối, đang khóc lóc ở một nơi không ai có thể nhìn thấy, mà y dường như lạnh lùng kiên cường, đưa tay, muốn giết chết cái người sưởi ấm cho y kia.

Phó Hán Khanh, ta phải giết ngươi.