[Tiểu Lâu Truyền Thuyết] Quyển 3 - Bích Huyết Hán Khanh

Quyển 3 - Chương 4: Thanh thế to lớn




Tri phủ đại nhân phủ Đại Danh hôm nay vô cùng đau đầu, mới sáng sớm đã có người đến báo quan cáo trạng.

Đương nhiên, làm quan địa phương, thông thường mà nói sẽ không phiền não bởi kiện tụng, mấy loại kiện cáo này, người làm quan kỳ thật vẫn rất hoan nghênh, ăn xong nguyên cáo thì ăn bị cáo, ngay cả hàng xóm láng giềng, nhân chứng liên quan các loại cũng có thể nhốt vào lao chờ thẩm, sau đó chờ người ta bỏ tiền chuộc người. Phát tài to, từ trên xuống dưới chia chác mưa móc, mọi người đều được chút lợi ích, đây là một trong những chuyện người làm quan thích nhất.

Huống chi lần này đến kiện cáo, vẫn là Tri phủ đại nhân trong lòng đã nắm rõ từ sớm.

Phủ Đại Danh cũng xem như một trọng trấn phồn hoa, thương gia cũng vậy, hào cường cũng thế, xung đột thế lực, tranh quyền đoạt lợi, mấy chuyện này là không thể tránh khỏi. Trong mắt người thượng vị, thương giới hỗn loạn càng dễ cho cường quyền của họ khống chế, tranh chấp càng nhiều, cơ hội thủ lợi từ đó cũng càng nhiều.

Những thương hiệu cũ thường xuyên qua lại đó, từ sớm đã đánh tiếng, có ám thị. Quan hệ bao nhiêu năm, trong lòng hai bên đều có ký kết ngầm, cũng biết đám người một năm nay mới quật khởi phong đầu rất mạnh, bị thiệt chỉ là chuyện sớm hay muộn.

Thật sự xảy ra chuyện, nếu họ không tìm đến quan phủ, vậy thì chỉ làm như không phát hiện, nếu thật lùm xùm đến quan nha, trước kéo dài hai ba tháng, lại lấy cái uy của quan ra hù cho một trận, hù ra chút hiếu kính, sau đó lại giảng hòa, mỗi bên đánh năm mươi gậy là xong.

Song, lần này phương thức cáo quan của đối phương có phần ngoài dự liệu của Tri phủ đại nhân.

Vừa sáng sớm đã trùng trùng điệp điệp, mấy trăm người tụ tập bên ngoài nha môn, kêu khóc cầu xin, tiếng hô hoán bi thảm, đúng là cả thành đều có thể nghe. Tất cả những người bị thương, không phải mình đầy máu me, hấp hối được người dùng ván gỗ khiêng đến, thì là toàn thân trên dưới đông một khối tây một khối, băng kín mít như thể mọi người đều thiếu tay cụt chân, bị thương vô cùng nghiêm trọng.

Những người khuân vác làm mướn, thuyền phu phổ thông này, hầu hết là nhà nghèo khổ, lao động chính bị thương thành thế này, vừa ngã xuống, cả nhà tự nhiên phải như sắp tan tành.

Nhược thê lão mẫu ấu tử trong nhà, đều như sấm giáng xuống đầu, mỗi người đỡ người bị thương quỳ bên ngoài nha môn, khóc như sắp chết đến nơi. Mỗi người đều nói, trong nhà không còn tráng lao động, người một nhà đều không còn đường sống. Cầu xin thanh thiên đại lão gia làm chủ.

Thanh thế lớn ngần ấy, đúng là đã chặn kín cả con phố, ngoài nha môn lít nha lít nhít, quỳ đầy người già phụ nữ trẻ nhỏ khóc sướt mướt, cùng với những người bị thương động một chút là rên rỉ kêu thảm.

Náo nhiệt như thế, càng thu hút những kẻ lắm chuyện từ bốn phương tám hướng tụ đến coi.

Những người già kẻ yếu cầu khóc bèn ở trước đám đông kể lể oan khuất, nói mấy người bị thương ở đây ai không phải là người tốt làm việc quy củ, ai không phải là lương dân an thiện cần cù và thật thà, vô cớ gặp nạn, hiện giờ một nhà lớn nhỏ đều không sống nổi. Mỗi người đều than thở khóc lóc, lại thêm người bị thương kêu rên, quả thật người thấy đau lòng, người nghe rơi lệ.

Cho dù là người dưng cũng bất giác lắc đầu thở dài, nhìn tình cảnh như địa ngục nhân gian này, sinh ra lòng căm phẫn cực sâu với đám thương nhân ác bá đánh người kia.

Kỳ thật những năm nay, chuyện khi hành bá thị, ức hiếp lê dân, đánh người đả thương người kia chưa bao giờ ít, chẳng qua những việc đó, mọi người cũng bất quá là lẻ tẻ nói một câu, nghe một chút, nháy mắt đã quên mất.

Mà hiện tại, chuyện hơn trăm người trọng thương tập trung một chỗ, hơn trăm gia đình chẳng mấy chốc sẽ cửa nát nhà tan, đồng thời bày trước mắt, khiến thị giác tâm linh chấn động thật sự quá lớn, chẳng ai có thể không bị kích động.

Trong nhất thời, cả phủ Đại Danh đều lan truyền đại sự này.

Mà đầu Tri phủ lão gia, cũng bởi vậy to hơn rất nhiều.

Cho dù y là quan đại gia cao cao tại thượng, trường diện lớn cỡ này, cũng quả thật đã dọa đến y. Mắt thấy sự tình đã lan truyền ra, muốn áp cũng chẳng áp nổi, nếu không thể xử lý thích đáng sẽ là đả kích cực lớn với chiến tích thanh quan của y.

Phái sư gia ra ngoài khuyên bảo, tuyên bố quan phủ có quy củ của quan phủ, báo quan phải xếp hàng chờ thẩm, thế nhưng đám người kêu khóc không dám phá quy củ của đại lão gia, chỉ là nam nhân trong nhà trọng thương, chẳng đào đâu ra tiền cứu chữa, một nhà không có thu nhập, chẳng mấy chốc sẽ chết đói, thật sự không chờ nổi, chỉ cầu đại lão gia cứu mạng thôi.

Phái nha dịch bộ khoái đi đuổi, tiếc là những kẻ ngày thường như lang như hổ, đánh phạm nhân dọa khổ chủ có chuyện gì là không dám làm, nhưng lần này nhìn mấy trăm người bị thương tụ lại kêu khóc không ngừng, không phải bị thương thì là lão thái thái chỉ còn một hơi, ngay cả đi cũng không bước được hai bước, hoặc chính là nữ tử yếu ớt khóc đến không thở nổi, thậm chí còn có hơn mười tiểu oa nhi, bảo họ làm sao dám xuống tay xua đuổi, lỡ gây ra chuyện gì bất trắc, sự việc này ồn ào như thế, chẳng ai muốn gánh vác trách nhiệm này.

Tri phủ vốn tưởng là thương gia bị thiệt đến cáo trạng, mình có thể hung hăng bắt chẹt một khoản, kết quả thương nhân không đến cáo vụ bị đánh bị cướp, những kẻ làm mướn nghèo kiết bị đánh này lại lũ lượt lấy danh nghĩa cá nhân vô tội bị thương nặng đến cáo.

Tri phủ nhớn nhác sai người gọi ông chủ của họ đến, quát mắng bắt quản thúc đám người làm.

Thế nhưng lệnh bắt bớ còn chưa tới, đám ông chủ lớn nhỏ này đã chạy đến như bay, chủ động cầu tất cả các khổ chủ cáo trạng cứ tan đi trước, đừng làm khó quan phủ.

Kết quả bị một đoàn lão thái thái bao vây chửi rủa một chặp, mỗi người đều nói, bọn họ tự kiện cáo việc họ, không cầu được công đạo của thanh thiên đại lão gia, hơn trăm gia đình đều đói chết, có bản lĩnh thì lấy bạc ra cứu mạng trước rồi hẵng nói.

Mấy ông chủ lớn nhỏ khóc trời kêu đất, người này nói cửa hiệu bị đập, người kia kêu hàng hóa đã bị cướp, tóm lại là, chẳng những không có tiền, còn nợ người ta một khoản lớn, trước mắt không biết đào đâu ra đây.

Thế là, vấn đề lại ném về cho Tri phủ đại nhân.

Mà sau đó, còn có thương nhân họ Mạc của phủ Ứng Thiên cũng theo đến cáo trạng, rằng mấy thuyền hàng phủ Ứng Thiên đúng hẹn chuyển đến cho thương gia phủ Đại Danh đã bị người hủy hết, thuyền phu mỗi người đều bị đánh trọng thương, hiện giờ họ đã phái người thuyền nhẹ quay về tổng thương hội phủ Ứng Thiên báo tin, hiện tại đến cầu Tri phủ Đại Danh chủ trì công đạo.

Phủ Ứng Thiên là nơi nào? Kinh thành đấy nha, hàng hóa của tổng thương hội phủ Ứng Thiên, thuyền của tổng thương hội phủ Ứng Thiên? Vụ án này làm sao ép xuống, gác xuống được, xử lý hơi không tốt, lan truyền trong kinh thành, tiền đồ này sẽ phải tối om.

Tri phủ đại nhân vừa tức vừa giận vừa hết cách, trốn trong nha môn không dám ra ngoài, đi quanh phòng khách mấy vòng, đập bàn hung tợn mắng thương gia Vĩnh Phong xối xả. Làm ăn không thuận lợi, giáo huấn người ta một chút là được rồi. Làm sao dám gây ra động tĩnh lớn như vậy, hơn một trăm người, đánh trọng thương toàn bộ, việc này cũng quá là càn quấy, hơn nữa sao ngay cả lai lịch hàng hóa của người ta cũng không thèm điều tra rõ đã tùy tiện động thủ bừa, thật là quá đáng lắm rồi.

Thế nhưng mắng thì mắng, hận thì hận, vụ kiện này tuyệt đối không thể kéo dài. Hiện tại thanh thế lớn như vậy, tin tức truyền nhanh như vậy, chẳng những phải phán, còn phải phán công bằng, nếu không mặt mũi thật sự chẳng thể nói nổi, xử lý hơi không thích đáng, Ngự sử buộc tội, Lại bộ khảo bình, có thể phá hỏng tiền đồ quang minh của y.

Nhưng nếu xử lý mạnh tay, ắt phải đắc tội lớn với bốn đại thương gia bản địa, đừng nói ngần ấy năm qua giao tình quả thật không cạn, cho dù không để ý tình cảm cũng phải quan tâm lợi hại. Quan gia uy phong hơn, nếu thật trở mặt với thương gia, cục diện phồn vinh phủ này sợ sẽ không thể duy trì nữa.

Tri phủ đáng thương đầu to như đấu sắp mài mòn cả tấc gạch phòng khách, cắn răng giậm chân: “Ta gửi thiếp, mau đi mời Lư đại nhân đến gặp.”

Đúng lúc một gia nhân đang rảo bước đến trước phòng khách thi lễ: “Đại nhân, Lư đại nhân đang ở ngoài cửa đệ thiếp cầu kiến.”

Lúc quan phụ mẫu một phương như ngồi trên lửa, tất cả các ông chủ lớn, khổ chủ sau màn đang ở Đắc Nguyệt lâu mở yến hội, chờ những người khách có lẽ căn bản sẽ không đến.

Đắc Nguyệt lâu cũng là phân đàn của Tu La giáo ở bản địa. Bởi vì bình thường nhân thủ đông đảo, cho nên lần này khi bị tấn công, không bị liệt vào đối tượng công kích.

Đương nhiên, đây cũng có thể miễn cưỡng coi là người công kích vận khí tốt.

Bởi vì lần này, Phó Hán Khanh, Địch Nhất Địch Cửu, cùng với đám hảo thủ đứng đầu từ tổng đàn đến đều ở đây, nếu thực sự có người không biết sống chết công vào, kết cục có thể nghĩ ra.

Hôm nay Đắc Nguyệt lâu đóng cửa ngừng kinh doanh, bày tiệc rượu xa hoa nhất, chờ đợi khách khứa chưa hẳn sẽ đến cửa.

Bữa tiệc lớn như thế, chỉ có một mình Địch Cửu tự rót tự uống.

Đến cả Đoàn Thiên Thành và Tề Hạo cũng chỉ đứng hầu một bên mà thôi.

Địch Cửu thong dong uống rượu, ánh mắt thản nhiên, nhìn chén phỉ thúy, rượu ngọc dịch, trong lòng bực bội, nghĩ đến lại là Phó Hán Khanh.

Quái vật kia, lại có thể nghĩ ra chiêu số kỳ quỷ như thế.

Ngay trong đêm triệu tập tất cả những người bị thương, trọng thương thì hóa trang cho thương thế nặng hơn, người bị thương nhẹ phải cố gắng băng bó ra vẻ như trọng thương, cho dù là ngón út trầy chút da cũng nhất định phải băng cả cánh tay, kêu khóc gào thét nói đã tàn phế. Thế là mấy kẻ đông trầy một chút tây va một tẹo cũng được tính là người bệnh, tùy tùy tiện tiện đã có hơn một trăm.

Sau đó gom một vòng từ người già yếu đến phụ nữ trẻ nhỏ, nếu trong nhà không có thì tìm đến thân thích nhà mình. Tóm lại là gọi đến càng nhiều người càng tốt. Hứa cho mỗi người kêu khóc trước nha môn một giờ bao nhiêu tiền, ai khóc tốt nhất, kêu vang nhất, huyên náo lợi hại nhất thì sẽ có thêm trọng thưởng. Trong đêm dạy họ nói như thế nào, kể lể thế nào, ồn ào thế nào, nhất thiết phải kể lể càng đáng thương càng tốt, nhưng tuyệt không thể để quan phủ bắt được nhược điểm, dùng lý do gây rối xua đuổi họ.

Cũng dạy họ làm sao ứng phó với khuyên bảo hoặc đe dọa của phía quan viên, tận khả năng nơi nơi chiếm hết chủ động.

Trời chưa sáng, mọi người đã đều khải trình, không cần một thân thích là nam nhân tinh tráng nào, chuyên chọn những người già nhất yếu nhất nhỏ nhất đáng thương nhất, rầm rầm kéo đi.

Một đường tuyên truyền, một đường kêu khóc. Chặn kín bưng cửa nha môn đến mức kiến cũng không lọt.

Chỉ bằng việc phủ Đại Danh này là trọng trấn thương nghiệp, các phủ các châu người qua lại đông đúc, tin tức này nháy mắt đã truyền khắp các nơi.

Lại thêm Mạc quản sự là người đến từ phủ Ứng Thiên bên kia. Phân đàn Ứng Thiên cũng xem như nơi phát triển thời gian dài nhất khá nhất trong năm phân đàn Triệu quốc. Hiện giờ thế lực phân đàn đã chiếm một chỗ trong tổng thương hội Ứng Thiên, ở kinh thành cũng mở hơn mười cửa hiệu khác nhau.

Dứt khoát kêu Mạc quản sự mượn danh nghĩa tổng thương hội Ứng Thiên đến cáo quan, lại viết rõ trên cáo trạng là đã phái người về phủ Ứng Thiên truyền tin.

Sự tình đã ồn đến nước này, cho dù Tri phủ đại nhân kia gan to tày trời, đám thương gia cũ đó có máu mặt, vụ án này tuyệt đối không thể áp xuống.

Tuy nói người giang hồ gặp chuyện tìm quan phủ là việc cực mất mặt, nhưng làm cho sự tình oanh oanh liệt liệt như vậy, ngay cả quan phủ cũng bị họ bức đến bước này, đây không còn là mất mặt, mà là dương danh.

Ngay cả mọi người trên dưới phân đàn, lúc này cũng lòng đầy hưng phấn, vẻ mặt vui mừng, chà bóng mắt chờ xem kết cục của kẻ thù. Trong lòng Địch Cửu lại chỉ có cay đắng.

Tuy nói Phó Hán Khanh chỉ đề xuất một ý kiến đại thể, việc sắp xếp chi tiết, vạch mưu kỹ lưỡng của cả sự kiện vẫn là xuất phát từ tay Địch Cửu và Đoàn Thiên Thành, Tề Hạo, nhưng chuyện này lại khiến Địch Cửu không thể không lau mắt mà nhìn Phó Hán Khanh.

Hóa ra người kia không phải là không đủ thông minh, không phải không thạo mưu kế, không phải không biết tình đời, tất cả những ngây thơ ngu xuẩn của y, chẳng qua là bởi vì y quá lười.

Quá lười, cho nên có tài trí mà lười suy tư, vì thế mưu lược bỏ không, lại lười trù tính, vì thế biết rõ tình đời, lại lười ứng đối.

Thật sự bức y cấp bách, bức y nghiêm túc suy xét, nỗ lực đối mặt, y cũng có thể ra kỳ chiêu này, một kích đã đạt mục đích, một kích đã trúng yếu hại.

Dọc đường mình xử lý mọi sự vật, nắm giữ mọi quyền lực, thu nạp mỗi nhân tài, lần đầu tiên chân chính đứng trên cao vị, tùy ý tung hoành, triển hiện tài năng, không phải không kiêu ngạo, không phải không âm thầm vui mừng thỏa mãn. Song hóa ra không phải Phó Hán Khanh cần Địch Cửu trợ giúp, mà là Phó Hán Khanh quá lười, mới giao hết thảy cho một thế thân tên là Địch Cửu.

Mọi thời điểm, chỉ cần y tích cực lên, chỉ cần y đột nhiên nghiêm túc như với chuyện này, thế thì tất cả mọi thứ, y vẫn có thể dễ dàng lấy lại.

Vậy thì, Địch Cửu mười mấy năm qua đổ hết mồ hôi và máu, chịu hết gian khổ kia là cái gì? Địch Cửu dọc đường khổ tâm trù tính, lao tâm lao lực tính là gì đây?

Địch Cửu lặng lẽ nâng chén, uống một hơi cạn sạch.

Sâu trong nội tâm, không muốn Phó Hán Khanh đột nhiên chiếm hết danh tiếng, cho nên cũng muốn làm chút gì đó?

Bởi vậy mới phái người đưa thiếp mời đến các thương gia có máu mặt khác trong thành. Mời đến tụ họp một chút?

Bởi vậy cũng muốn trước mặt tất cả thương nhân tỏ thái độ rằng họ chỉ muốn an tâm kinh doanh, không có ý sinh sự, mặc dù không nhẫn nhịn bất cứ sự khiêu khích nào, nhưng tuyệt không tùy ý công kích lập trường của những người khác.

Vô luận thế nào, lấy thế lực của một nhà mới nổi, đối địch với cả thương trường phủ Đại Danh, là tuyệt đối không khôn ngoan, mọi người cùng bình yên vô sự, cùng cố gắng kiếm tiền, đây mới là đạo vẹn toàn đôi bên.

Chỉ là hiện giờ sự tình đã ồn đến thế, quan phủ còn chưa phán, rốt cuộc ai thắng ai thua, kết quả còn chưa ra, đám thương gia không tham dự lần sống mái này, chắc gì đã chịu giữa nơi đầu sóng ngọn gió ra dự tiệc mời của y.

Thời gian ước hẹn trên thiệp đã qua, thức ngon đầy bàn sớm lạnh ngắt. Địch Cửu từ từ đứng dậy, đang chuẩn bị phất tay bảo mọi người tan đi, lại nghe dưới lầu có người hô lớn một tiếng: “Ông chủ Dương của hiệu Xương Long đến dự tiệc.”

Không ngờ lại thực sự có người đến, ngay cả Địch Cửu cũng hơi nhướng mày, thoáng có dị sắc. Đoàn Thiên Thành là chủ sự bản địa, lập tức xuống lầu nghênh đón.

Xương Long không phải là thương gia tư cách già dặn nhất hoặc thực lực lớn nhất phủ Đại Danh, hay là được quan trên ưa thích nhất, nhưng chắc chắn là thương gia địa vị vững chắc nhất, kinh doanh ổn định nhất, tứ diện bát phát, các thế lực đều có thể nói chuyện, được nhân tình, cùng các đại thương gia đều có lui tới làm ăn, ai gặp rồi cũng có ba phần tình cảm thể diện.

Hiếm thấy nhất là hiệu Xương Long kinh doanh nhiều như vậy, lại chưa từng dây vào thị phi, chưa kết thù, cũng chưa từng cuốn vào bất cứ phong ba gì.

Đương nhiên, với phong cách xử sự tứ bình bát ổn, vững như bàn thạch này của hiệu Xương Long, dù thế nào cũng không thể có đạo lý trước khi sự tình sáng tỏ đã đến phó ước.

Phó ước rõ ràng như thế, chẳng phải là bỗng dưng đắc tội với mấy đại thương hiệu ra tay kia sao?

Song, Đoàn Thiên Thành tuy nghi hoặc trong lòng, lại không dám chậm trễ, vừa xuống lầu đã trông thấy cỗ xe ngựa lớn đến thần kỳ, người đứng trước xe chính là ông chủ Dương của hiệu Xương Long.

Đoàn Thiên Thành vội vàng chắp tay đón chào: “Không ngờ ông chủ Dương nể mặt như vậy, thật sự đã thất nghênh.”

Ông chủ Dương kia cũng cười đáp lễ: “Ông chủ Đoàn khách khí rồi, không phải tại hạ muốn tới, mà là đại đông gia của hiệu Xương Long ta có ý gặp đông gia các vị, cho nên mới đặc biệt đến gặp.”

Đoàn Thiên Thành ngẩn ra, đông gia của hiệu Xương Long có một người khác, việc này trước kia sao chưa từng nghe nói.

Trong lúc ngập ngừng, cửa xe ngựa chợt mở rộng, tình hình trong xe vừa nhìn đã rõ.

Trong cỗ xe ngựa kia, quả thực chính là một gian phòng di động thoải mái.

Trong xe giường ngà gối mềm, bàn ngọc đài hương. Một bạch y nam tử dựa lên người mỹ nhân, cười uống cạn mỹ tửu do bàn tay nhỏ xinh đưa đến bên miệng.

Nam tử nọ tu mi lãng mục, anh hoa xuất chúng, chén rượu cạn, mỉm cười nói: “Ta họ Phong, phiền tiên sinh thông báo quý đông gia giúp ta.”