[Tiểu Lâu Truyền Thuyết] Quyển 3 - Bích Huyết Hán Khanh

Quyển 3 - Chương 19: Quyết định luận võ




Địch Cửu vốn ôm tâm tình xem náo nhiệt, hờ hững quan sát hết thảy. Vốn định coi một tên đần độn ngây thơ đeo thiện lương nhân từ đạo đức bên miệng đụng vỡ đầu chảy máu trong hiện thực, sau đó mình lại chậm rãi ra mặt thu thập tàn cục, nhưng tuyệt đối không thể ngờ sự tình lại phát triển đến bước này.

Cái tên vĩnh viễn chỉ biết ngủ ngày kia, mồm mép trở nên lanh lợi, lại có thể trôi chảy như vậy, bằng mấy lời vớ vẩn đã khiến cả đống cao thủ tức đến mức gần hộc máu.

Lúc đầu, y cũng bị hiện thực bất ngờ này chấn động mà trợn mắt há mồm như những người khác. Cho đến khi Địch Nhất thản nhiên nói bên tai: “Không nhìn ra, y lại có bổn sự như vậy.”

Ngữ khí Địch Cửu đáp lại không nghe ra hỉ nộ: “Kỳ thật y rất thông minh, cũng giỏi ứng biến, chẳng qua trước kia quá lười, rất nhiều chuyện y thà bị thiệt mắc mưu bị ức hiếp, cũng không muốn phí tâm tư ứng phó, cho nên chúng ta đều chưa nhìn ra bổn sự mặt này của y, hiện giờ mới biết…”

Ngữ khí ngừng lại, hồi lâu y mới nhạt nhẽo vô lực mà lặp lại một câu “Hiện giờ mới biết…”

“Nếu sớm biết, ngươi nhất định sẽ không để y ra biểu hiện, đúng chứ?” Địch Nhất ngữ khí thản nhiên.

Địch Cửu không tỏ ý kiến, y chỉ nhìn Phó Hán Khanh vẫn đấu võ mồm với Đỗ Tùng Pha ở giữa trường.

Cái người lười biếng ngáp dài, mí mắt trên dưới gần như hoàn toàn hợp lại kia, vậy mà có thể vừa nửa ngủ nửa không, vừa bắt bẻ khiến người vô lực phản ứng.

Người có tài đều như minh châu bảo ngọc, có mỹ ngọc minh châu vừa nhìn đã biết là trân phẩm, vừa nhìn đã thấy phi phàm, cũng có minh châu phủ bụi, mỹ ngọc bị bẩn, nhưng lau sạch lại vẫn là minh châu mỹ ngọc như cũ. Mà tài năng của Phó Hán Khanh là phải bức mới có thể xuất hiện, và phương pháp bức bách này, phải lấy tính mạng người khác, lấy trách nhiệm đè lên lưng y, mới có thể hữu hiệu.

Ẩn ẩn nhớ tới lần trước ở phủ Đại Danh, quái chiêu ngoài dự liệu của mọi người Phó Hán Khanh dùng để đối phó mấy đại thương hiệu, Địch Cửu khe khẽ thở dài trong lòng.

Ý niệm vĩnh viễn kỳ quái, cách nghĩ vĩnh viễn khác người, phương thức suy xét vĩnh viễn không bị bất cứ quy tắc tập quán cũ rích nào gò bó. Cùng với phản ứng khi tất yếu có thể cực mau lẹ, và võ công tuyệt đối vô địch.

Một người như vậy, một vị giáo chủ như vậy…

Cho dù là bản thân Địch Cửu cũng không thể không mơ hồ dự cảm được, có lẽ đời này, hành vi hoang đường lấy tên quỷ lười này làm giáo chủ Tu La giáo, lại là đúng đắn, có lẽ Tu La giáo bảy trăm năm qua tai ách không ngừng, vĩnh viễn bị thế nhân bài xích, thật có thể vì y mà có một biến chuyển hoàn toàn mới, mà sáng lập một thời đại hoàn toàn mới. Song…

Bên môi y từ từ lộ ra vẻ tươi cười cay đắng mà không ai có thể nhìn thấy, sự thật như vậy, với y, quyết không phải chuyện may mắn.

Lúc này mắt thấy giữa trường Phó Hán Khanh một lần nữa chọc giận khiến Đỗ Tùng Pha bại trận, cao cao hứng hứng muốn hạ trường đi nghỉ ngơi. Y không chần chừ nữa, phi thân lướt qua, một tay nắm tay Phó Hán Khanh kéo ra mấy bước, đi đến vị trí khá trống trải ở bên, lúc này mới dùng thanh âm người khác không thể nghe được, thản nhiên nói: “Làm như vậy không được, không thể thông, ngươi phải nhận luận võ, nếu không phiền toái này sẽ không kết thúc.”

“Vì sao?” Phó Hán Khanh trơ mắt nhìn giấc mộng ngủ ngon đẹp đẽ đã đến trước mắt lại bị quấy nhiễu, chỉ đành bất đắc dĩ nhìn y “Ta cũng tuyên bố rồi, nếu họ còn gây chuyện nữa, chúng ta sẽ báo quan, bọn họ lại chẳng phải là thổ phỉ đến đánh cướp, sẽ không muốn trước mặt mọi người làm chuyện phạm pháp, tự chuốc lấy khổ đâu.”

Địch Cửu lắc đầu: “Việc này không hợp quy củ.”

“Cái gì là không hợp quy củ?” Phó Hán Khanh chỉ bách tính xem náo nhiệt bốn phía: “Ngươi tùy tiện tìm một người mà hỏi, nếu có kẻ kéo bè kết đảng, chạy đến cửa nhà họ đập phá, họ có báo quan hay không.”

Địch Cửu bình tĩnh nói: “Chúng ta là người trong võ lâm.”

Phó Hán Khanh trừng y: “Người trong võ lâm thì không phải là người? Không thể được hưởng quyền lợi nên có? Không phải Tề Hạo đã giới thiệu tình huống võ quán sao? Võ quán tổ chức cực lớn, thuế nộp lên chính là nguồn thu nhập quan trọng của địa phương, hơn nữa võ quán nhiều năm qua đã giúp quốc gia giáo dục vô số anh tài, có cống hiến rất lớn, việc dạy học bình thường của võ quán bị quấy rối, quan phủ không thể không quản.”

Địch Cửu thở dài: “Ngươi rất biết ngụy biện, thế nhưng…”

Phó Hán Khanh nhìn y giận dữ: “Ta nói chính là đạo lý rất đúng đắn, không phải ngụy biện.”

Địch Cửu lại than một tiếng: “Được, cứ coi như ngươi nói có đạo lý thì thế nào? Ngươi ta đều biết, trên đời này không phải đi đến đâu cũng có thể dùng đạo lý nói thông. Trong mắt ngươi, người trong võ lâm nơi nơi dùng võ làm tôn, gặp phải chuyện gì cũng dùng vũ lực giải quyết, là hành vi rất hoang đường rất không hợp lý, nhưng trăm ngàn năm qua, truyền thừa ra quy tắc phương thức như vậy, tự nhiên cũng có đạo lý của nó. Võ nhân chân chính sẽ không kiên nhẫn chậm rãi nói đạo lý với ngươi. Vừa rồi ngươi có thể dùng mấy lời nói khiến họ cứng họng, không phải bởi vì họ biết nói đạo lý, mà là bởi vì hiện tại giữa chốn đông người, họ giữ thân phận, không tiện làm gì ngươi. Nếu là trong bóng tối, nếu không có ngần ấy người bàng quan, cho dù ngươi nói hay hơn nữa, họ trực tiếp bổ đến động thủ đánh giết, đạo lý của ngươi nói cho ai nghe?”

Phó Hán Khanh rốt cuộc trầm mặc, thân trải bảy đời, đã nhìn bao nhiêu tình đời việc đời như thế, sao mà y không biết lời Địch Cửu nói đích xác đều là sự thật.

“Nơi này không như phủ Đại Danh, phủ Đại Danh Đoàn Thiên Thành lấy thân phận thương nhân làm việc. Ngươi gặp chuyện kiên trì muốn báo quan, họ mặc dù hơi không thích ứng song cũng nói được, thế nhưng nơi này là võ quán, võ quán bị người tới cửa khiêu chiến, lại chỉ dám dùng cách báo quan để giải quyết vấn đề, bảo võ quán về sau làm sao tiếp tục sinh tồn nữa. Đương nhiên, bị người tới cửa gây chuyện, đi báo quan vừa hợp lý vừa hợp pháp, nhưng chuyện thiên hạ, vị tất chỉ bằng hợp lý hợp pháp là có thể nói được. Đới quốc võ phong cực thịnh, người võ công cao, danh vọng vang, quan phủ cũng phải tôn trọng, mà kẻ nhát gan không dám quyết đấu thì sẽ bị coi thường. Võ quán chiêu đệ tử, dựa vào dư luận tiếng tăm, nếu ngươi sợ chiến, thậm chí cầu trợ quan phủ, thì danh tiếng hủy sạch, từ đây chẳng những rất khó chiêu đồ đệ nữa, cả đồ đệ vốn đã nhập môn cũng có khả năng bỏ sang nơi khác, người của võ quán ra ngoài, đều sẽ bị người chỉ chỉ trỏ trỏ, không thể ngẩng đầu, những việc này ngươi có từng nghĩ đến không? Chỉ vì ngươi không muốn để mấy kẻ xa lạ đến khiêu chiến đó chết, liền chặt đứt đường sống của mọi người trong Chấn Vũ võ quán, tâm huyết nhiều năm qua của Tề Hạo sao?”

Y thản nhiên hỏi mấy câu, Phó Hán Khanh lại trầm mặc rất lâu, không biết đối đáp làm sao, hồi lâu mới nhẹ nhàng nói: “Gọi là võ lâm nhân sĩ, quy củ giang hồ, gọi là anh hùng hào kiệt, nhất định phải dùng chuyện hoang đường xem tính mạng mình và người khác như rơm rác, hở chút là liều mạng với nhau kiểu này mới có thể chứng minh sao?”

Địch Cửu thản nhiên nói: “Hoang đường là gì? Được đa số tán thành, chính là hợp lý. Ngươi cảm thấy họ hoang đường, chưa chắc người khác đã cho hành vi của ngươi là không hoang đường. Ngươi thật cho rằng bằng mấy câu của ngươi là có thể tạm thời tiêu dời nguy cơ trước mắt ngươi sao? Lời hiện tại ngươi nói thủ hạ không một ai đứng ra phản đối, đó là họ không biết căn nguyên về ngươi, đến bây giờ còn hoài nghi ngươi đang giả điên, chọn dùng thủ pháp chiến lược, chọc tức địch nhân mất hết định lực trước. Một khi họ phát hiện ngươi thật sự hoàn toàn không muốn ứng chiến, ngươi cho là họ thật sự chịu nghe theo mệnh lệnh của kẻ từ trên trời rớt xuống còn hèn nhát này sao?”

Phó Hán Khanh cười cười, lúng túng nói: “Ta không phải là hèn nhát…”

Địch Cửu quả quyết cắt lời y: “Chuyện hiện tại ngươi làm, khiến người ta không thể có loại suy đoán thứ hai, họ không biết ngươi, chưa từng thấy bản lĩnh của ngươi, cũng không rõ thân phận thật sự của ngươi, đến lúc đó cảm xúc đám đông mãnh liệt, bằng sức của mình Tề Hạo chắc gì đã trấn được. Huống chi ngươi cũng không muốn trước bàn dân thiên hạ, Chấn Vũ võ quán trên dưới, xảy ra nội chiến cho người khác xem chứ.”

Lần này ngay cả Phó Hán Khanh cũng không thể không lớn tiếng thở dài.

Địch Cửu lạnh lùng nhìn y, trong mắt tuyệt không có tình cảm: “Thế giới này chính là như vậy, muốn người khác sợ ngươi, không dám gây hấn với ngươi nữa, ngươi phải biểu hiện lực lượng của mình, muốn thủ hạ phục tùng, ngươi cũng phải cho họ thấy rõ, ngươi rốt cuộc có thể cường đại cỡ nào. Ngươi có thể nói vô số đạo lý, tiếc là hiện thực chưa bao giờ cho ngươi nói đạo lý. Cường giả làm tôn có lẽ là không đúng, nhưng trước mắt lại tuyệt đối hữu hiệu.”

Phó Hán Khanh chau mày, trên mặt mơ hồ lộ ra vẻ thống khổ chần chừ. Với tính tình của y, muốn y thật sự đứng ra cùng người khác tranh cường đấu thắng, việc này thật sự còn khổ sở hơn cả đòi mạng y.

Nhưng Địch Cửu nói lại rất có lý, khiến y thật sự không thể phản bác.

Địch Cửu thấy y vẫn chần chừ, bất giác sa sầm mặt: “Ta là người phụ trách hiệp trợ ngươi, ngươi là giáo chủ, ta tôn trọng quyết định của ngươi, cho nên vừa rồi ngươi nhảy ra quản chuyện không đâu, ta không có bất cứ trở ngại gì, nhưng nếu ngươi đến bây giờ vẫn không thể ra quyết định có lợi cho chúng ta, thì không thể trách ta phải làm theo phương thức của mình.”

Phó Hán Khanh bị dọa nhảy dựng, đối với tạo nghệ võ công và tâm địa tàn nhẫn của Địch Cửu, y không hề có tâm hoài nghi. Lúc này không dám do dự chần chừ nữa, vội vàng đi về hướng Tông Vô Cực và Đỗ Tùng Pha.

Đại công cáo thành, bản thân Địch Cửu lại không biết nên đắc ý hay là nên thở dài.

Luôn là như vậy, với chuyện của mình chẳng hề quan tâm, từ sáng tới khuya, ngủ đến tối sầm trời đất, mặc cho hư danh, mặc cho người khác cố ý làm khó, lại luôn như vô sự, nhưng mỗi một lần đều vì mấy kẻ xa lạ không hề quan trọng mà phí tâm sức, làm chuyện rất trái với bản tính như vậy.

Địch Cửu thản nhiên buông tay, lãnh nhãn nhìn Phó Hán Khanh tiến đến trước mặt Tông Vô Cực và Đỗ Tùng Pha, rõ ràng nghe thấy y dứt khoát nói: “Được, nếu nhất định phải luận võ, vậy thì không cần kéo dài nữa, chúng ta cứ so ra kết quả luôn bây giờ.”

Giờ khắc này, đến cả Địch Cửu cũng hoàn toàn không thể hiểu được, tình hoài bỗng nhiên nảy lên trong ngực lúc này là vì đâu mà đến.

Rõ ràng trong lòng có nỗi đau ngầm, rõ ràng lý trí đang nói với y, để người kia ở trước mặt mọi người lộ phong đầu, hiển tài năng, đây là hành vi cực ngu xuẩn, tuyệt không mảy may có lợi cho mình.

Nhưng tại sao trái tim lại vì chuyện sắp sửa phát sinh mà nhảy nhót vô hạn.

Cái tên vĩnh viễn đều cho người ta vô số ngạc nhiên kia, y sẽ làm gì?

Rốt cuộc phải bức đến trình độ nào, mới có thể khiến con heo lười nhác kia, cam tâm tình nguyện triển lộ tất cả tài năng và bản lĩnh của mình.

Y không biết ánh sáng trong mắt mình lúc này gần như nhiệt thiết, y không biết trong lòng mình đối với quyết đấu sắp đến, theo lý thuyết sẽ tuyệt không mảy may trì hoãn, tràn ngập sự chờ mong.

Phó Hán Khanh, ta thật sự rất muốn nhìn rõ ngươi.

Cực hạn của ngươi rốt cuộc ở đâu?

Ngươi rốt cuộc có thể làm đến trình độ nào?