[Tiểu Lâu Truyền Thuyết] Quyển 3 - Bích Huyết Hán Khanh

Quyển 3 - Chương 16: Kẻ lười đa sự




Tề Hạo trong Tu La giáo tư lịch rất cao, công lao cũng cao, cho nên lúc nóng lòng quan tâm có thể không cần hỏi ý Địch Cửu trước đã phi thân ra, đánh xuống một chưởng.

Ông ta tuổi tác tuy cao, công lực càng thêm thâm hậu, một chưởng này lăng không đánh xuống, sát khí giữa chưởng phong gào thét lạnh triệt lòng người.

Hai người giao chiến giữa trường kia không hẹn mà cùng nhảy ra sau, để tránh phong mang của một chưởng này.

Thư Phóng vì liên tục bị áp chế hạ phong, giờ khắc này có thể thoát thân, lại thân bất do kỷ lùi mấy bước liền, lảo đảo loạng choạng, mấy lần chực ngã. May mà Tề Hạo đã từ trên không nhảy xuống, một phen đỡ lấy y, vừa quan tâm hỏi “Bị thương ra sao?” vừa dùng ánh mắt lẫm liệt nhìn quanh bốn phía.

Lại thấy bên ngoài trường diễn võ tụ đầy dân chúng xem náo nhiệt, mà bốn phía thì do đệ tử Chấn Vũ võ quán cùng đám tùy tùng người tới cửa thích quán dẫn theo vây thành một vòng lớn.

Hiện giờ hàng rào nhân mã hai bên đều đứng mỗi bên rõ ràng, các cao thủ cốt cán xuất sắc trong võ quán đều đã dốc sức mà ra, chẳng qua lúc này, mọi người tuy là hoặc ngồi hoặc đứng, nhưng phần lớn sắc mặt bụi bại, thần sắc mỏi mệt, không phải bị thương thì là thoát lực.

Mà đối phương bên kia mười mấy người, tuy rằng cũng không ít người trọng thương, nhưng cuối cùng vẫn còn mấy kẻ rất có thần thái đang đứng ngạo nghễ.

Tề Hạo nhướng đôi mày dài, trong lòng cười lạnh, ta nói chuyện gì xảy ra đây, hóa ra mấy võ quán bài danh từ thứ hai đến thứ mười trong toàn quốc lại ra toàn bộ tinh anh, tập trung cùng một chỗ.

Nếu như những võ quán này đấu riêng, tất nhiên chẳng nhà nào thắng được Chấn Vũ, nhưng ngần ấy nhà liên hợp, mỗi nhà đều đẩy ra cao thủ cao nhất, Chấn Vũ không có mình tọa trấn, bất lợi cũng là đương nhiên.

Thư Phóng lúc này mới thở hổn hển nói: “Đường chủ, ta không sao, chỉ là ta quá vô năng, đã làm mất mặt võ quán.”

Tề Hạo nhàn nhạt nói: “Trường diện thế này ngươi bị thiệt một chút cũng là đương nhiên. Chẳng qua đã biết nhân thủ của họ mạnh hơn thì không nên tùy tiện động thủ, chung quy nên kéo dài thời gian một chút, chờ ta quay về.”

Thư Phóng nghiến răng nói: “Ta vốn cũng nói lý lẽ với họ, vẫn thoái thác rằng quán chủ vắng mặt, không thể luận võ với họ, thế nhưng họ bức người quá đáng, bảo đệ tử thủ hạ ở trước cửa lớn tiếng kêu gào, nói Chấn Vũ võ quán chúng ta nhát gan sợ chuyện, không dám đáp lại khiêu chiến, nói danh tiếng của chúng ta toàn là cố làm ra vẻ, dùng thủ đoạn bịp bợm làm bộ, bọn họ kêu la khiến toàn thành đều biết, nếu chúng ta không ứng địch chỉ sợ sẽ bị người thiên hạ coi thường.”

Tề Hạo vẻ mặt giận dữ, hừ mạnh một tiếng, ánh mắt lẫm liệt sinh uy nhìn bức phía trước, đang muốn khiển trách gì đó, lại nghe một thanh âm cực đạm vang lên: “Tề lão, có mặt nhiều cao nhân như vậy, không giới thiệu một chút cho bọn ta biết sao?”

Thanh âm này lãnh tĩnh mà ổn định, thanh âm không hề cao, lại truyền rõ ràng vào tai mỗi người.

Chưa dứt lời đã tự tự nhiên nhiên khiến lực chú ý của mọi người dời khỏi người Tề Hạo.

Mọi người lúc này mới phát hiện, sau khi Tề Hạo từ trên trời giáng xuống, hơn mười người từ trong âm u trước sau nhảy ra. Những người này đều một thân bụi đất. Xem ra đã trải qua thời gian dài vất vả bôn ba, khiến người ta nhất thời ngay cả diện mạo cũng không rõ lắm.

Lúc đầu mọi người vẫn rất tự nhiên xem những người này là tùy tùng của Tề Hạo nên không chú ý, cho đến khi một câu này vang lên, mọi người mới cảm thấy thân phận của những người này dường như không đơn giản.

Mà biểu hiện của Tề Hạo đến theo đó, cũng lập tức chứng thực điểm này.

Lão nhân già nua tóc bạc, thần uy lẫm lẫm này, lại như phụng chỉ xoay người chắp tay đáp một tiếng, lúc này mới lạnh lùng chỉ lão giả ngũ tuần ý thái uy mãnh, vóc người cao lớn ở đối diện kia.

“Vị này, là quán chủ của Ưng Dương võ quán xếp thứ hai Đới quốc hiện nay, tông sư võ lâm nổi danh phương nam Đới quốc ta, Tử Kim Chưởng, Tông Vô Cực, Tông đại tiên sinh…” Lại tiện tay chỉ một hàng người đứng thẳng phía sau: “Vị này, chính là quán chủ Long Đằng võ quán tên tuổi lẫy lừng Đới quốc ta, trên giang hồ nhân xưng Ngạo Tuyết Kiếm, Đỗ Tùng Pha Đỗ tiên sinh. Mà vị này là…”

Ông ta bên này khách khách khí khí, giới thiệu từng người, dựa theo lễ phép quy củ giang hồ thông thường, đám gọi là hào kiệt một phương, tông sư một vùng này, rất tự nhiên ưỡn ngực ngẩng đầu, mặt trưng ra vẻ tươi cười, chỉ chờ đối phương ôm quyền chắp tay nói tiếng ngưỡng mộ đã lâu, liền theo khuôn sáo đáp lễ, hô mấy câu không dám không dám.

Thế nhưng Tề Hạo giới thiệu từng người, đám lai khách bụi đất lem nhem kia lại chẳng một kẻ nhúc nhích một chút, không một ai lộ ra dù là mảy may tươi cười thuần lễ phép, thậm chí có thể nói, trên cơ bản chẳng ai nghiêm túc nhìn thẳng họ.

Mọi người ở đây đều xem như nhân vật anh hùng, tông sư một phương có máu mặt của Đới quốc, chưa từng bị phớt lờ như vậy. Không đợi Tề Hạo nói xong, Tông Vô Cực đã lạnh lùng nói vẻ giận dữ: “Tề quán chủ, chúng ta đến yêu cầu luận võ, tên của mọi người lúc luận võ đều sẽ tự báo, không dám làm phiền ông vất vả quá mức, huống chi ông cũng chưa hề giới thiệu những cao nhân này với chúng ta?”

Tề Hạo thản nhiên nói: “Ta tuổi tác đã cao, tinh lực không thể chèo chống, chỉ sợ không thể quản lý tốt Chấn Vũ võ quán, mấy ngày trước liền quay về sư môn, mời mấy đồng môn đến tương trợ, sư môn ta còn phái ra chưởng môn đại đệ tử đời này đồng hành. Ta tuy lớn tuổi nhưng quy củ sư môn lại có thứ tự trước sau, chuyện hôm nay ta hiển nhiên nên giao cho chưởng môn đại đệ tử xử trí, việc luận võ này các ngươi cũng không cần hỏi ta thêm nữa.”

Ông ta đáp tuy đạm mạc, lại khiến đám người liên can trong lòng đều kinh hãi.

Tề Hạo võ công cao minh tinh thâm, việc này Đới quốc người người đều biết, nhưng thật sự vẫn chưa có ai nghe nói sư môn của ông ta rốt cuộc xuất từ nơi nào, hiện giờ ông ta đã nói những người này đều là đệ tử sư môn, trong đó còn có một người là chưởng môn đại đệ tử, có thể tưởng tượng, võ công tuyệt đối không kém, như vậy chẳng khác nào bằng không lại nhiều ra ngần ấy cường viện, vốn họ đang chiếm hết thượng phong, hiện giờ tình thế lại sắp lập tức đảo ngược.

Tông Vô Cực trong lòng hơi bồn chồn, quay đầu trao đổi ánh mắt với mọi người một thoáng, mọi người đều hơi không yên lòng, lại tuyệt đối không cam tâm cứ thế nhận thua cho xong việc.

Với uy vọng địa vị của họ trong chốn võ lâm Đới quốc, phí ngần ấy tâm huyết mưu đồ, hao hết ngần ấy tâm lực kết thành liên minh, chỉ cầu triệt để đánh bại Chấn Vũ võ quán, đoạt sạch phong quang và uy vọng của Chấn Vũ, bất kể là vì thể diện hay là vì lợi ích, đều không thể chỉ bằng hai ba câu đã bị người dọa chạy.

Tông Vô Cực là thủ lĩnh của sự kiện thích quán lần này, là người thế lực và võ công đều mạnh nhất trong trận doanh bên ta, theo lý sẽ phải xuất đầu.

Lão dùng ánh mắt thoáng suy tính đánh giá đám người chợt đến này một chút, tuy thấy mọi người thân hình đều không tầm thường, rốt cuộc vẫn không thể tin, những người này thật sự là đồng môn của Tề Hạo, trong đây thực sự có kẻ gọi là chưởng môn đại đệ tử mà cả Tề Hạo cũng cam tâm giao quyền chỉ huy, chịu quản thúc.

Trong lòng lạnh lùng, nếu thật sự bị người nói mấy câu đã dọa lui, vậy thì thể diện danh vọng cả đời này của lão cũng liền hóa thành nước chảy hoa rơi.

Suy tính trong lòng đã định, trên mặt đã lộ vẻ tươi cười, đưa tay ra, nhìn như thập phần nhiệt tình đi tới: “Vậy thì, tại hạ thật là hạnh ngộ.”

Bởi vì người vừa nãy lên tiếng chính là Địch Cửu, mà phương hướng Tề Hạo hành lễ cũng là với Địch Cửu, cho nên lão rất tự nhiên lấy Địch Cửu làm mục tiêu.

Đương nhiên, vừa thấy tư thế động tác của lão, bất cứ một người có kinh nghiệm giang hồ nào cũng nên biết, lão nhất định sẽ xông đến hành lễ bắt tay, nguyên nhân hành lễ không phải vì tỏ vẻ thân thiết, mà là việc tính toán bổn sự những anh hùng giang hồ gặp mặt thích làm nhất.

Tông Vô Cực đương nhiên cũng không phải là tự tin mù quáng tiến lên. Bản thân lão chính là tông sư một đời, hào cường một phương của võ lâm Đới quốc, tạo nghệ trên võ công là tuyệt đối cao minh. Ngoại hiệu của lão đã là Tử Kim Thủ, đủ thấy lão kiêu ngạo nhất chính là công phu trên tay.

Thật phải luận võ, lão không dám nói mình có thể thắng được Tề Hạo, nhưng nếu chỉ so công phu trên chưởng, lão lại có đủ tự tin, tuyệt đối hơn xa Tề Hạo.

Cho dù kẻ gọi là chưởng môn đại đệ tử này thật sự là cao nhân gì, nếu thuần túy so chưởng, chắc hẳn lão cũng tuyệt đối không thể thua.

Dưới tâm tính kiểu này, lão đương nhiên phải đánh đòn phủ đầu, dùng sở trường của mình đối phó địch nhân. Mà cái bắt tay thân thiết như vậy, càng là phương pháp tính toán thông thường nhất của người giang hồ, chỉ cần là một nhân vật, chỉ cần còn quý trọng danh hào, cho dù biết rõ không địch lại, cũng tuyệt đối không thể trốn tránh.

Nhưng tiếc rằng, lão đánh hết bàn tính, lần này lại định trước là đụng phải thiết bản.

Thấy động tác của Tông Vô Cực, thân hình Thư Phóng thoáng cử động như muốn ngăn cản, lại bị Tề Hạo hữu ý vô ý tùy tay kéo về, lập tức bừng tỉnh. Nhớ tới nguyên nhân chân chính của việc Tề Hạo lần này rời Đới đến Triệu, trong lòng càng đại an. Có lẽ người nọ ắt là tân nhiệm giáo chủ, đã là giáo chủ đích thân đến, Tông Vô Cực tầm thường kia có tính là gì?

Lúc này, các đệ tử võ sư khác không biết chân tướng của Chấn Vũ võ quán, đều trông đến bằng ánh mắt cực khẩn trương lo lắng, mà các đệ tử chúng cao thủ dẫn đến thích quán thì mỗi kẻ lộ ra vẻ vui sướng khi người gặp họa xem kịch vui.

Tề Hạo chỉ vê râu mỉm cười, tuyệt không có ý ngăn trở.

Mà các đệ tử của tổng đàn Tu La bên cạnh Địch Cửu, ngược lại mỗi người lộ ra biểu tình và ánh mắt hưng phấn, chờ xem cái tên không biết sống chết kia sẽ có kết cục gì.

Ngay khi Tông Vô Cực mắt thấy sắp đến trước mặt bắt tay với Địch Cửu, một người chợt từ bên cạnh Địch Cửu chạy ra, nắm lấy tay Tông Vô Cực, ra sức lắc lắc, nhiệt tình gấp bội mà nói: “Cảm ơn ông đã nhiệt tình như vậy, có thể gặp mặt ông, chúng ta cũng thấy rất vinh hạnh.”

Người nọ vừa nói vừa vô cùng nhiệt liệt mà lắc mạnh hai tay lão, dùng khí lực lớn, cơ hồ lắc cả người lão.

Biến hóa quỷ dị như thế khiến Tông Vô Cực kinh ngạc trợn mắt há mồm, đôi Tử Kim Thủ nhờ đó thành danh, uy chấn tứ phương bị người ta túm lấy lắc lắc bao nhiêu lần, lão lại hoàn toàn quên mất suy tính phát lực, khiến đối phương nuốt trái đắng ban đầu.

Những người khác cũng đều nghẹn họng trố mắt nhìn cái tên mặt mày lấm lem không rõ diện mục lại tự dưng nhảy ra kia, nhìn y vừa tràn trề nhiệt tình nói chuyện, vừa ra sức lắc người ta, bởi vì biên độ động tác quá lớn, rất nhiều bụi đất trên người đều bị giũ ra, thuận tiện cũng rơi lên người Tông Vô Cực.

Người này là ai? Tất cả những người không biết rõ tình hình đều đang nghĩ.

Y muốn làm gì? Đại bộ phận những người biết rõ tình hình cũng đang nghĩ.

Mà ánh mắt Tề Hạo đã hoàn toàn đăm đăm.

Đã xảy ra chuyện gì?

Ông ta cơ hồ ngẩng đầu theo bản năng, muốn nhìn thử mặt trời hôm nay mọc ra từ đâu.

Kẻ gọi là giáo chủ trời sập đất sụt chẳng buồn mở mắt, xảy ra chuyện lớn hơn cũng chỉ chuyên tâm lo ngủ kia, sao có thể đột nhiên chịu khó nhảy ra quấy rối như vậy?

Trời ạ, đây chính là đại sự liên quan đến uy vọng danh tiếng và tương lai Chấn Vũ ở Đới quốc, nhất thiết đừng để người này gây ra rắc rối gì lớn.

Ở đây có thể mơ hồ đoán ra tâm tư Phó Hán Khanh, đại khái chỉ có Địch Nhất và Địch Cửu.

Địch Nhất chỉ khe khẽ thở dài một tiếng, lại thoáng cảm thấy thú vị mà nở nụ cười nhàn nhạt. Địch Cửu thì chỉ hừ lạnh một tiếng.

Còn có thể là vì sao? Tự nhiên là tên quỷ lười quái dị này tâm địa từ bi bỗng nhiên phát tác, không chịu để lão kia tự tìm chết thôi.

Thật kỳ quái, người lười biếng, phải cực kỳ lạnh lùng mới đúng chứ, vì sao y lại có thể có loại từ bi và hảo tâm buồn cười này.

Địch Cửu nhếch khóe miệng, tựa tiếu phi tiếu ra hiệu Tề Hạo cứ để yên xem biến hóa này, không nên nhúng tay.

Được, ta thật muốn coi thử, giáo chủ đại từ đại bi của chúng ta sẽ xử lý vấn đề trước mắt như thế nào.

Người ta kết bè kết đội, hùng hổ đánh đến cửa, vị giáo chủ ngu ngốc mọi sự đều lười xuất đầu này, làm sao tiếp tục kiên trì cái gọi là nguyên tắc không đánh người không đả thương người, không sử dụng bạo lực, không làm chuyện không đúng kia của y.