[Tiểu Lâu Truyền Thuyết] Quyển 3 - Bích Huyết Hán Khanh

Quyển 3 - Chương 124: Nhân và phi nhân




Trên Lạc Phượng lĩnh, tiếng kêu giết vang trời chấn đất.

Phó Hán Khanh và Địch Nhất, lại vừa chạy đến dưới Truy Nguyệt phong.

Phó Hán Khanh thoáng sửng sốt, dừng chân. Ngơ ngác nhìn phương hướng Lạc Phượng lĩnh, sắc mặt thoáng tái nhợt.

Theo lời Long vương mà phán đoán, hiện tại trên Lạc Phượng lĩnh, những nhân sĩ chính đạo đó đã nên đỏ mắt. Nếu nội gian thật là Dạ Xoa, bọn họ đang sống mái, rất có thể không phải thủ hạ của Địch Cửu, mà là giáo chúng Tu La giáo y.

Thế nhưng, Địch Cửu và chư vương, lại đang trên Truy Nguyệt phong.

Phân thân, hết cách!

Phó Hán Khanh cắn răng, bỗng nhiên dùng sức giậm chân một cái, vẫn hướng về đỉnh Truy Nguyệt phong, lao đi như bay.

Trong mắt Địch Nhất lại lướt qua một vệt dị thải, lúc theo y cùng chạy băng băng, trên mặt nở nụ cười.

Phó Hán Khanh lựa chọn bảo vệ người mình quan tâm nhất đầu tiên, điều này làm y cảm thấy rằng người này quả nhiên đã ấm lên. Càng ngày càng… giống một người có máu có thịt.

Song với Phó Hán Khanh mà nói, phải mắt thấy sinh mệnh biến mất mà chẳng ngó ngàng, là gian nan thế nào. Nghe trên Lạc Phượng lĩnh bên cạnh không ngừng truyền đến tiếng la giết, tiếng kêu thảm, tiếng binh khí giao kích, sắc mặt y dần từng chút, càng trắng bệch.

Với tính tình nguyên bản kia của y, không phải không thể không quan tâm sinh tử của người khác, nhưng rõ ràng biết những người này là bởi vì trúng mưu kế của người khác mà không ngừng chết thảm ở nơi cách một ngọn núi kia, mình lại chẳng làm gì…

Nhận tri này khiến trong lòng Phó Hán Khanh khó chịu dị thường.

Nhìn sắc mặt Phó Hán Khanh càng lúc càng trắng bệch, ánh mắt càng lúc càng mâu thuẫn, thân thể tuy vẫn đang bay vút về phía trước, nhưng tay lại lặng lẽ nắm thành quyền bên người, Địch Nhất âm thầm thở dài trong lòng.

Người, quả nhiên là không thể quá có lương tâm.

“Nhiều người hỗn chiến như vậy, cho dù ngươi đi cũng không ngăn được. Huống chi hiện tại trên Truy Nguyệt phong chỉ sợ cũng cực kỳ nguy hiểm, đi chậm một bước là…”

Địch Nhất muốn khuyên Phó Hán Khanh, mà Phó Hán Khanh lại chợt dừng bước chân đang lao đi.

Đúng vậy. Mọi người đều đang liều mạng đánh nhau, mỗi một giây đều có người chết. Biết đâu ngay nháy mắt ngắn ngủi mình chạy lên đỉnh núi, đã chết mất bao nhiêu người. Trong đây thậm chí có thể bao quát…

Tâm niệm này vừa động, Phó Hán Khanh quả quyết ngắt lời Địch Nhất: “Ngươi lập tức bịt kín tai, ý thủ đan điền, toàn lực bảo vệ tâm mạch.”

Dạ Xoa đang ẩn trong chỗ tối, nhìn Phó Hán Khanh và Địch Nhất dần dần đến gần, mắt thấy hai người sẽ lập tức tiến vào vòng phục kích, trong mắt nàng toát ra tia sáng hưng phấn, yên lặng đặt tay lên chuôi kiếm, chân lực toàn thân cũng đã đề đến điểm cao nhất.

Nhưng ngay vào khoảnh khắc này, Phó Hán Khanh cách nàng bất quá ba bốn trượng bỗng nhiên ngừng bước. Quay đầu không biết nói gì với Địch Nhất, lại thấy Địch Nhất lập tức biến sắc, chợt ngồi xếp bằng. Bởi vì có Phó Hán Khanh ngăn trước mặt y, Địch Nhất sau đó lại làm động tác gì, Dạ Xoa cũng không cách nào nhìn rõ, chỉ thấy Phó Hán Khanh hợp hai tay bên miệng, ngửa mặt lên trời hô to một tiếng: “Đừng đánh nữa!!!”

Dạ Xoa chỉ cảm thấy có chùy lớn ngàn cân đánh thẳng vào mặt. Hai tai vang ong ong, trước mắt bốc ra vô số sao vàng, chân khí vì đánh lén mà đề đến chỗ tối cao chợt mất khống chế chạy tán loạn, tứ chi xương cốt đau không thể chịu. Với công lực thâm hậu, tâm tính kiên nhẫn của nàng, vậy mà cũng đau đớn tột cùng, cả rên còn chưa kịp rên một tiếng đã ngất đi.

Bất quá nàng nói cho cùng vẫn là nhân vật đứng đầu, mất đi tri giác chỉ một chớp mắt ngắn ngủi là khôi phục thanh tỉnh. Khi mở mắt, Phó Hán Khanh và Địch Nhất lại đã không thấy bóng dáng. Nàng ngây ra hồi lâu, mới rốt cuộc hiểu được đã xảy ra chuyện gì, toàn thân lập tức run rẩy kịch liệt.

Làm sao có thể? Trên thế giới, làm sao có thể có lực lượng đáng sợ như vậy! Lực lượng cường đại như thể thần ma, tuyệt đối không nên thuộc về nhân gian này, đối với nhân vật bình thường tự thị rất cao, tự cho là cao thủ đứng đầu đương thời như Dạ Xoa mà nói, đả kích quá lớn!

Nàng nỗ lực muốn thu nhiếp tinh thần, khôi phục trấn định, tâm thần lại càng tán loạn. Trong mê mang, vận khí theo bản năng, lập tức thấy ngực như đao cắt. Nàng không dám sính mạnh, vội vàng đình chỉ điều vận nội tức, đưa tay vịn cây nỗ lực đứng vững, dùng hết tất cả lực lượng lúc này hô: “Còn người sống sót không?”

Rừng cây vắng lặng, không ai trả lời.

Dạ Xoa biết, mười Minh quân của nàng phục ở chỗ tối kia, đã chết toàn bộ.

Một tiếng quát kia của Phó Hán Khanh, ý tại ngăn cản giết chóc, muốn ảnh hưởng những cao thủ đứng đầu trên đỉnh núi, cùng hai đám ngu ngốc trên ngọn núi bên cạnh, bởi vậy nội lực trong tiếng quát lớn tột cùng, uy lực không thể tưởng tượng.

Có lẽ bản thân Phó Hán Khanh không hề có ác ý, cho dù tiếng quát của y đủ lực sát thương hơn, truyền đến Lạc Phượng lĩnh và đỉnh Truy Nguyệt phong cũng yếu bớt rất nhiều, sẽ chỉ hủy diệt sức chiến đấu của mọi người, mà không đủ để giết người.

Y nào biết được, có một đám gia hỏa lòng ôm ác ý cách y gần như vậy? Âm sai dương thác, bị một tiếng gầm của y chấn chết.

Mười đại cao thủ mạnh nhất dưới tay Dạ Xoa, những nhân vật cao nhất trong Minh quân, cả đời trải qua vô số hung hiểm, kinh qua vô số huyết chiến, giết qua vô số cao thủ, vừa rồi trên đỉnh núi, đối mặt với nhiều cao thủ tuyệt thế như vậy, vẫn có thể lông tóc vô thương, toàn thân mà lui, hiện tại lại chết im hơi lặng tiếng, chẳng có lấy một chút năng lực đối kháng hoặc phản kích.

Dạ Xoa không thể khống chế run rẩy kịch liệt. Lực lượng không thể ngăn cản, không thể đối kháng như thế…

Thân thủ võ công bình thường tự phụ, bất quá là một trò cười! So với Phó Hán Khanh, sát thủ đáng sợ nhất thiên hạ nàng đây, kỳ thật chẳng qua là một con kiến.

Mất nhiều tâm cơ như vậy, cắn răng bán đứng cả Tu La giáo, đến cuối cùng, hết thảy hy vọng đều biến thành bọt nước dưới một tiếng gầm này!

Bản thân nàng thân chịu trọng thương, cao thủ Minh quân mạnh nhất đi theo nàng chết sạch, cho dù là may mắn chưa chết, sau khi nghênh diện đối thẳng với lực lượng như thế, cũng sẽ tuyệt không còn đảm sắc dũng khí, tiếp tục đi theo người trọng thương là nàng, đối địch với người cường đại như vậy.

Phó Hán Khanh, ngươi là ma quỷ…

Sắc mặt trắng bệch như giấy, Dạ Xoa vịn thân cây, sấp ngửa chạy xuống chân núi.

Lúc này, nàng quên khuấy mình là sát thủ cao nhất trên đời, chỉ cảm thấy mình yếu đuối vô trợ như bất cứ một nữ tử nhu nhược nào. Nàng không nghĩ tới Minh quân khác phân tán các nơi hiện tại đang là tình huống thế nào, có mấy người bị chấn chết, có mấy người chỉ trọng thương, điều duy nhất nàng có thể nghĩ đến, chính là, đi mau…

Rời khỏi nơi này, rời khỏi kẻ ma quỷ kia, xa một chút, xa một chút nữa…

“Đừng đánh nữa!!!” Khi một tiếng này truyền lên đỉnh núi, Địch Cửu mới vừa ném khói hiệu, đang ra tay ngăn trở Tiêu Thương và Địch Tam chặn lại.

Sau đó bỗng nhiên chưởng phong kiếm khí kích động đột nhiên ngừng bặt, ma âm nhu mỹ của lá cây cũng chớp mắt tiêu tan.

Dao Quang khẽ hô một tiếng, lại phun ra một búng máu, nhuộm ướt chiếc lá vốn đã ẩn huyết sắc, thân thể ngã xuống rốt cuộc không thể động đậy.

Trùng trùng khói độc che phủ Bích Lạc chợt rung động kịch liệt vài cái, thân thể trong màn sương đen cũng không thấy động tác nữa.

Tu La giáo và thủ hạ Địch Cửu đồng thời ngã nhào dưới đất, người người mặt không chút máu.

Có người sắc mặt ửng đỏ khác thường, có người há miệng hộc máu, có người ôm ngực kêu đau, có người ánh mắt đăm đăm điên cuồng kêu gào, lại bị cự thanh ầm vang kia ép đến mức bản thân cũng chẳng nghe được một chút tiếng động.

Ba người Tiêu Thương Địch Tam và Địch Cửu đang trong kịch đấu quyết liệt bị thương nặng nhất.

Ba người đều đề chân khí đến cực điểm, cho nên cũng dễ bị tiếng vang này chấn chân khí khuấy động nhất.

Thân hình hai người Tiêu Thương và Địch Tam đang nhảy lên đồng thời mất khống chế rơi xuống, chiêu thức cũng không sử được nữa.

Hai người đều là người cơ mẫn, gặp kinh biến này, vừa nỗ lực bình phục chân lực mãnh liệt lủi khắp cơ thể, vừa dùng chút nội lực cuối cùng bảo vệ gắt gao tâm mạch, bảo đảm sẽ không bị thương tổn chân nguyên căn bản.

Mà Địch Cửu, một tiếng quát này lọt vào tai, chỉ cảm thấy động phách kinh tâm.

Thân thể đột nhiên mất đi cân bằng, chân khí không thể vận chuyển tự nhiên nữa, chiêu thức đánh ra như mây bay nước chảy không sử ra nổi, nội tức chân nguyên một mực phản công vào trong cơ thể. Lồng ngực khó chịu chực nôn, khắp người đau không chịu nổi, hết thảy những điều này, y lại không thể cảm giác.

Trong điện quang hỏa thạch… Thanh âm của y! Y đến rồi, y đang ở trên núi!

Đầu óc còn chưa biết đã xảy ra chuyện gì, thân thể lại đã có động tác bản năng, trong chớp mắt, nhanh chóng đưa tay, chỉ phong quen đường bắn lên không trung.

Bất chấp chân khí tán loạn trong cơ thể, không để ý nội tức nhao nhao nghịch hành, không tính toán hậu quả của lần hành sự này, y chỉ theo bản năng mạnh mẽ đề lên một tia lực lượng bảo hộ tâm mạch cuối cùng, bắn lên trên.

Chỉ phong đuổi đến, khói hiệu vừa vặn bay đến giữa không trung kia không kịp nở rộ, liền rơi bộp xuống.

Cả người Địch Cửu cũng như tảng đá, tức khắc ngã quỵ dưới đất. Sau đó cắn chặt răng, miễn cưỡng nuốt xuống một búng máu to đang trào lên, hai tay chống đất, gắng đề chân lực muốn nỗ lực đứng lên, lại cảm thấy đan điền trống rỗng, không hề có một chút nội tức hô ứng với ý thức của y, trong cơ thể lại như có ngàn vạn thanh cương đao cùng đâm. Đau đến cực điểm, với lực nhẫn nại của y cũng phải mềm nhũn hai tay, cả người ngã xuống lần nữa.

Bên tai lại truyền đến một tiếng trầm đục, thoáng quay đầu, khói hiệu bị y bắn lên không trung, cũng bị y tự tay đánh rơi kia đang rơi bên cạnh y, sau đó trơ trọi lăn sang bên.

Ngơ ngác nhìn khói hiệu đã vô dụng kia, sau đó, y mới biết phải hối hận.

Vì sao, vì sao phải đánh rơi khói hiệu?

Vì sao sau khi nghe thấy tiếng quát kia, lại làm chuyện ngu xuẩn như vậy?!

Địch Cửu cư nhiên nghĩ mãi không hiểu, chỉ hơi cứng đờ mà chết lặng đưa mắt đánh giá bốn phía. Mọi người đều nằm dưới đất nhất thời không dậy nổi, mà Tiêu Thương và Địch Tam cũng ngồi bó gối dưới đất, vận động điều tức, hiển nhiên bị thương không nhẹ, bất quá, sẽ không có ai như y, chân nguyên bị tổn, tâm mạch trọng thương, lưu lại thương tổn suốt đời suốt kiếp không thể khôi phục.

Y muốn cười, lại cười không nổi.

Chẳng lẽ là trông chờ người kia đến cứu y một mạng? Cùng với lưu lạc đến hoàn cảnh đáng thương như thế, còn không bằng khoái ý chết ngay.

Không muốn người kia tan xương nát thịt? Càng hoang đường, ba năm qua y chưa bao giờ hối hận một kiếm xuyên tim ngày đó, hôm nay cần gì phải lâm trận thừa thãi thêm lần này?

Đang trong lúc hoang mang, lại nghe thấy không trung mênh mông, vang lên thanh âm có thể truyền vài dặm kia.

Chỉ là lần này, lại không còn uy lực cường đại trong một tiếng quát ngắn vừa rồi nữa, không đến mức khiến người bị thương.

“Tất cả mọi người không được đánh nữa! Ta là đương nhiệm giáo chủ Tu La giáo Phó Hán Khanh. Ta không muốn nhìn thấy hôm nay lại có bất cứ ai chết ở chỗ này nữa. Chiến đấu hiện tại đình chỉ. Vô luận là đệ tử các môn các phái, hay là thuộc hạ theo nguyên Thiên vương giáo ta, có thể hành động thì dìu những đồng bạn bị thương không thể động đậy, toàn bộ rời khỏi, đệ tử giáo ta không thể truy sát. Ta ở nơi này cam đoan, từ nay về sau chỉ cần các ngươi không đối địch với giáo ta nữa, ta tất không truy cứu việc hôm nay, bằng không chớ trách ta không khách khí!”

Thanh âm kia hùng dũng, hai ngọn núi từ trên xuống dưới, không một người không nghe rõ ràng.

Địch Cửu bỗng nở một nụ cười, lại cảm thấy cổ họng bắt đầu ngọt, vội vàng dùng tay bịt miệng.

May mà lúc này không một người nào có sức lực chú ý y. Vẻ thảm hại này cũng không có người khác nhìn thấy.

Người biết rõ Phó Hán Khanh nghe được phen này, đều tự có một cảm giác dở khóc dở cười.

Địch Cửu nhất thời không nhịn được, suýt nữa cười ra tiếng. Tiêu Thương nghiến răng nghiến lợi, bụng thầm nói: “Không khách khí cái gì, cái gọi là không khách khí của ngươi, không phải sẽ là tới cửa cùng người nói đạo lý chứ.”

Nếu không phải bị thương quá nặng, chắc Bích Lạc và Dao Quang cũng sẽ càu nhàu cùng y.

Bất quá, những người khác lại không hiểu rõ Phó Hán Khanh như họ. Những thuộc hạ của Địch Cửu kia, đều ra sức giãy giụa muốn đứng dậy, đao chẳng buồn đoạt, kiếm cũng chẳng có lòng dạ đi nhặt, thương trên người lại không rảnh đi xử lý, chỉ toàn thân run rẩy liều mạng chạy xuống chân núi.

Đứng không nổi, ngã sấp ngửa cũng phải rời khỏi.

Không phải nhát gan. Lúc thần ma giáng xuống, phàm nhân hèn mọn, dựa vào đâu tụ tập đảm thức, chí phách và dũng khí phản kháng?

Vì tài bảo? Vì bày tỏ trung tâm với cấp trên? Cứ đùa!

Trời ơi, giáo chủ lại là nhân vật đáng sợ như vậy, vì sao chúng ta lại có thể phản giáo, đi theo Thiên vương này, thật là quá xuẩn quá ngu!

Địch Cửu bình tĩnh nhìn mọi người điên cuồng bỏ y chạy trốn, không ai quay đầu nhìn y một cái, không ai chịu vì y mà dừng lại một thời một khắc.

Việc này là rất đương nhiên. Y có lực lượng gì, có thể khiến sâu kiến vì y đi đối kháng voi.

Y dõi mắt nhìn sang Lạc Phượng lĩnh bên cạnh. Trên hai ngọn núi, hẳn đều đang phát sinh một chuyện như nhau thôi. Đệ tử Tu La giáo mừng rỡ như điên, tự hào vô hạn. Những người khác thì mất sạch chiến ý, liều mạng trốn đi.

Y muốn giết những người này, phải lo lắng hết lòng, phải vắt hết óc, phải suy tính phải động tâm cơ phải…

Mà Phó Hán Khanh, y chỉ cần hô mấy tiếng như vậy là xong.

Địch Cửu xót xa thở dài trong lòng.

Tiêu Thương lớn tiếng kêu lên: “Mẹ kiếp, không truy cứu không truy cứu, uy phong này của y lòe thật tốt, chuyện lớn như vậy, chẳng thèm hỏi chúng ta một chút đã quyết định.”

Dao Quang cũng đã hồi sức, khẽ cười khổ, hơi thở yếu ớt: “Trận quyết chiến này, chúng ta trước đó chưa từng hỏi y, tính là huề nhau đi.”

Bích Lạc giữa màn sương đen bao phủ cũng thở dốc nói: “Cũng không coi là chuyện gì xấu, ít nhất, từ nay về sau, trong thiên hạ, sợ là không còn người nào dám đối địch với giáo ta nữa.”

Tu La giáo lập giáo bảy trăm năm, phân tranh chưa bao giờ ngừng. Nói trắng ra, không phải là họ còn chưa đủ mạnh? Nếu cường đại đến mức phất tay là có thể bóp chết tất cả nhân vật chính đạo như sâu kiến, hắc đạo thì thế nào? Còn có ai tích cực thét to muốn làm địch nhân của họ như vậy?

Chính như một phen khuyên bảo mọi người ngưng chiến của Phó Hán Khanh vừa rồi đó, nếu do Tiêu Thương hoặc Bích Lạc Dao Quang nói, sợ là mọi người đều sẽ hô to không thể tin tưởng yêu nhân Ma giáo! Nhưng Phó Hán Khanh sau một tiếng quát lập uy, mọi người liền không dám không thể thậm chí khắc ý quên đi hoài nghi và ngờ vực uy tín của y, trái lại sẽ làm ra tư thế dịu ngoan khôn khéo nhất, nghe lời, còn nghe lời bằng tốc độ nhanh nhất, chỉ mong đối phương thủ tín.

Lực lượng có tính áp đảo quá mức, đích xác có thể thống khoái giải quyết rất nhiều vấn đề.

Thế nhưng, lực lượng phá hoại cân bằng như vậy, cũng là… thế gian bất dung!

Cho dù là ba người Tiêu Thương Bích Lạc Dao Quang, khắc ý lấy phương thức thoải mái nói đến, cũng vẫn không thể xem nhẹ cảm giác không tự tại trong lòng này.

Đã sớm biết sự cường đại của Phó Hán Khanh, nhưng chưa từng có một lần nào, có thể chấn động lòng người như lúc này. So với một tiếng quát này, ma âm thuật Dao Quang tự tin đệ nhất thiên hạ, như ánh sáng đom đóm đối với ánh trăng sáng ngời.

Thần công mọi người khổ luyện cả đời, thành tựu dùng hết tất cả nhiệt huyết và mồ hôi đổi lấy, cũng chẳng qua nhỏ nhoi như cát bụi. Phí bao nhiêu tâm cơ, hao bao nhiêu mưu tính, cuối cùng lại tử thương khắp nơi, mọi người đều trọng thương thoi thóp. Kết quả là, một tiếng quát to của y, liền bình định mọi việc?

Những nhân vật đứng đầu bọn họ, ai không kiêu ngạo tự phụ, ai không tự cho mình rất cao? Đến bây giờ một tiếng quát này, khiến mỗi người họ hệt như thằng hề, các loại mưu tính chẳng qua là một trò cười.

Tu La giáo có một giáo chủ như vậy, những người khác, còn có ai là quan trọng đến mức không thể thay thế, chư vương còn tư cách gì đi chế hành giám sát? Thì ra, y chỉ không phát uy mà thôi. Chỉ cần y nghiêm túc lên, căn bản không có chuyện gì là y không làm được. Cho dù y không tranh quyền, không để ý việc bị chế hành, nhưng biết mình có thể giữ được quyền lực địa vị trước mắt, không phải dựa vào nỗ lực và thành tựu bản thân, mà chỉ là sự khoan dung của y, loại cảm giác này… thật là…

Quá không xong!

Chỉ là gặp hoàn cảnh này, trước địch nhân Địch Cửu này, ngoại nhân Địch Tam này, còn có mấy đệ tử tuy rằng cũng bị chấn thương, lại mừng rỡ như điên, ba người không ai tiện biểu hiện loại tâm tính có phần mất mát này ra ngoài thôi.

Địch Tam ngay tức khắc, cũng lý giải Địch Cửu rất nhiều.

Ai chà, ta vẫn biết y rất mạnh, nhưng thật sự không ngờ, y mạnh đến vậy!

Ánh mắt y nhìn sang Địch Cửu cơ hồ cũng hơi đồng tình.

Khoảng cách thật sự quá lớn mà…

Ôi, cả ngày nói chuyện yêu đương với một vị thần, mùi vị này quả thật…

Bất quá, vẫn không có nghĩa là ngươi đâm một kiếm sau lưng người ta liền thành rất có đạo lý.

Ý niệm này vừa chuyển, lại hấp tấp trừng mi trợn mắt, bảo trì biểu tình địch thị, tiếp tục trừng Địch Cửu.

Đáng tiếc là, Địch Cửu lúc này chẳng rảnh rỗi nhìn y, thất tình lên mặt như vậy, quả là cho người mù nhìn uổng.

Toàn bộ lực lượng của Địch Cửu, đều đang dùng trên việc nỗ lực khống chế thân thể đau đớn vô cùng và mỏi mệt vô lực kia.

Cắn răng, từng chút tìm về tri giác của mình, dùng tay chống gốc đại thụ phía sau, dựa hơn nửa người trên đây, mượn sức, tận lực trước mặt người khác không lộ vẻ thảm hại chầm chậm đứng lên.

Vẻn vẹn từ dưới đất đứng lên, một động tác đơn giản như vậy, y làm đã gian nan vô cùng, một lần đứng dậy ngắn ngủi, với y lại dài đằng đẵng như trăm năm vậy.

Nhưng mà, rốt cuộc vẫn đã đứng lên. Cho dù mặt không chút máu đầu đầy mồ hôi lạnh, cho dù không thể không dựa vào đại thụ phía sau, mới có thể miễn cưỡng nhìn như đứng vững, trong lúc tận lực cắn răng đã bất tri bất giác nuốt xuống mấy búng máu tươi không ngừng tuôn ra, trừ mùi máu tươi, miệng đã chẳng còn tri giác khác.

Nhưng y rốt cuộc vẫn đứng lên.

Đưa mắt nhìn về cuối sơn đạo.

Người kia, sắp đến.

Y vẻn vẹn chỉ là không muốn vô lực ngã dưới đất, lấy tư thái đó chờ đợi người kia đến đây. Y vẻn vẹn chỉ là muốn dùng chân mình đứng vững trên mảnh đất nhuộm đầy máu tươi của y này, bình tĩnh đối mặt với người kia, đối mặt với hết thảy kết cục cuối cùng.

Cuối sơn đạo, bóng người bay vọt đến đột nhiên lọt vào tầm mắt.

Y… đến rồi.

Cho dù thân thể đã bị trăm ngàn vết thương, cho dù lực lượng đã không thấy tung tích, khoảng cách xa xôi như vậy, y vẫn dễ dàng phân biệt ra thân ảnh người kia.

Đã lâu như vậy…

Khi đó chịu một kiếm của y, người kia quay đầu ngước nhìn là ánh mắt như thế nào, biểu tình như thế nào, lại dùng ngữ điệu như thế nào nói ra dặn dò cuối cùng, bỗng nhiên, đều chẳng nhớ được.

Còn nhớ, chỉ là mình lãnh nhãn nhìn y ngã xuống, lãnh nhãn nhìn y giãy giụa như thế nào, sau đó mang theo tâm tình lạnh băng như thế nào, một đi không quay đầu.

Hai năm rưỡi qua, nghe người ta nói về y vô số lần, xem qua tất cả mật báo về y, nhưng mà, cho đến giờ khắc này, cơ hồ là cảnh thiên tuyệt địa diệt…

Y mới một lần nữa, nhìn thấy người kia.

Địch Nhất mặc dù trước đó phòng bị đủ, vẫn bị một tiếng quát kia của Phó Hán Khanh chấn cho đầu váng mắt hoa, vất vả lắc lắc đầu, choáng váng đứng lên, Phó Hán Khanh đã nói xong luôn đoạn sau, lúc này mới có thời gian quay đầu nhìn y: “Ngươi có bị thương không?”

Địch Nhất thở dốc một hơi, vận công tra xét bên trong, sau đó lòng còn sợ hãi mà nói: “Một chút tiểu thương, vẫn không sao, bất quá ngươi…”

Nghĩ nghĩ, lại không biết nói lời gì mới có thể biểu đạt loại kinh hoàng và cảm thán đó, cười khổ lắc đầu: “Thôi, chúng ta lên núi trước đi.”

Phó Hán Khanh thấy y không quá đáng ngại, trong lòng buông lỏng, vội vàng quay đầu chạy thẳng lên đỉnh núi. Trong mắt Địch Nhất thoáng có vẻ lo âu, thở dài một tiếng, đi theo phía sau.

Y xem như là người gần Phó Hán Khanh nhất, biết người kia sâu nhất, nhưng cũng chưa từng ngờ được, Phó Hán Khanh làm mạnh tay, lực lượng có thể khủng bố đến bước này.

Lực lượng cường đại quá mức, cơ hồ thế gian không dung như vậy, triển lộ trước mặt mọi người…

Thế nhân đều đã biết ngươi như thần ma, thì ngươi làm sao dung nhập nhân thế một lần nữa?

Còn có ai, có thể lấy tâm tư bình thường đối đãi ngươi.

Địch Nhất thở dài thườn thượt, sợ là ngay cả bản thân y, cũng chẳng làm nổi.

Mắt thấy sắp đến đỉnh núi, chỉ sợ Phó Hán Khanh không có kinh nghiệm xảy ra sai lầm gì, vội vàng tăng tốc giành phía trước y, đột nhiên lọt vào mắt chính là sương mù bảy màu lúc này đã tràn ngập cả ngọn núi.

Y không chút nghĩ ngợi, đưa tay cản lại: “Cẩn thận, có độc.”

“Độc?” Phó Hán Khanh lăng lăng lặp lại một tiếng, sau đó chém ra một chưởng.

Cả ngọn núi chợt nổi lên cuồng phong kinh người, tất cả cây cối cành lá đều lay động điên cuồng, bất kể là khói gì bị gió mạnh kiểu này thổi qua, lập tức phiêu tán, đảo mắt đã lướt qua cả ngọn núi, dần dần tiêu tan trên sông nước phía trước.

Địch Nhất nghẹn họng trố mắt nhìn ngọn núi bỗng nhiên thanh minh sáng ngời, không thốt nên lời.

Vừa rồi, cái đó… là chưởng phong?

Nếu đây là chưởng phong…

Thế bình thường đám gọi là cao thủ họ bổ ra là gì? Muỗi đập cánh?

Ôi, vốn đang khẳng khái hùng dũng chuẩn bị bồi A Hán xông vào long đàm hổ huyệt, kết quả là không làm gì hết. Y quát một tiếng bổ một chưởng, chuyện gì cũng định, vì sao ta lại không cảm thấy cao hứng?

Địch Nhất vô cùng buồn bực nghĩ.

Mà A Hán lại không suy nghĩ bất cứ chuyện gì.

Y một chưởng bổ tan trùng trùng sương khói, thiên địa trong mắt lập tức thanh minh, hết thảy trên đỉnh núi đều lọt cả vào mắt.

Nhưng mà, vừa nhìn, chỉ thấy người kia.

Còn nhớ lần cuối cùng trông thấy, khuôn mặt y lãnh đạm không biểu tình, ánh mắt lạnh như băng sương, dáng người phiêu nhiên thu kiếm nhảy lên, kiên quyết một ngựa đi xa vĩnh viễn không quay đầu.

Thời gian đã qua đi gần ba năm. Mọi người đều tận lực tránh đề cập một chữ về người kia trước mặt y, nhưng mà, y lại chưa từng có một thời một khắc quên người kia.

Hiện tại, y rốt cuộc… lại gặp được người kia rồi.