[Tiểu Lâu Truyền Thuyết] Quyển 3 - Bích Huyết Hán Khanh

Quyển 3 - Chương 111: Yên hoa đêm đó




Ngày ấy y khó được nhàn rỗi, dẫn nàng đi chơi thuyền trên hồ.

Còn nhớ trên sông trời trong gió mát, còn nhớ thuyền đánh cá qua lại như thoi, ngắm cảnh sông đó, hưởng thụ gió nhẹ đó, nàng vụng về học ngư nương tung lưới, suýt nữa ngã nhào xuống nước, lại ngã vào lòng y, y tiện tay, liền như bằng không có cánh tay vô hình, túm con cá đang nhảy nhót kia đưa vào tay nàng, hại nàng vừa sợ vừa hoảng vừa mừng vừa cười.

Ngày hôm đó, họ rốt cuộc du ngoạn từ sau giờ ngọ tận đến lúc hoàng hôn.

Dưới tà dương, non xa nước gần, đẹp đến độ có thể nhập thẳng vào tranh, những ngư ca xướng vãn, lau sậy khua thuyền đó, luôn lặng lẽ kích khởi tâm hồ nàng dần dần lạnh băng vì thế thái thê lương kia.

Cho dù chỉ là xã giao, chỉ là tận trách, chỉ muốn tận lực sống tốt, dưới trời chiều gió nhẹ như vậy, trong lòng vẫn cứ có chút ý ôn nhu, tình cảm ơn.

Lặng lẽ dựa vào lòng y, thấp giọng nói những lời cực thân cực cận cực ngọt, nhìn trùng trùng lau sậy bất tận dưới tà dương kia, những ý nghĩ điên cuồng, tình hoài đẹp đẽ đó, ngay cả nàng cũng không dám tin rằng còn có thể toát ra từ trong trái tim sứt mẻ như thế của mình.

Nhưng mà, khoảnh khắc đó, thân thể y cứng đờ.

Cái người vĩnh viễn thong dong mà bình thản, đối với bất cứ chuyện gì đều có thể không nóng nảy, bình yên tiếp nhận, bình yên xử trí đó, thân thể sững sờ, thanh âm sững sờ, đáp lại muôn vàn ôn nhu của nàng: “Ta hơi không thoải mái, chúng ta về thôi?”

Đó là lần đầu tiên y nói “Không thoải mái.”

Cái người hàng đêm không ngủ, sắc mặt cũng chẳng biến một thoáng đó, cái người trọng trách trùng trùng đè xuống, lông mi cũng không rung rinh đó.

Có lúc, nàng quả thật cho rằng, cho dù bị người thiên đao vạn quả, cho dù là ngũ tạng lục phủ bị đốt thành tro bụi, ánh mắt y cũng sẽ không mảy may biến hóa.

Thế mà khoảnh khắc đó, vẻ mặt y rốt cuộc đã có mỏi mệt, ánh mắt y rốt cuộc đã nặng nề, thanh âm của y rốt cuộc sững sờ.

Y rốt cuộc lại nói một lời mà bất cứ một người bình thường nào, trong sinh mệnh, đều nhất định sẽ nói.

“Ta hơi không thoải mái.”

Lúc đầu, nàng tưởng chỉ là mượn cớ, những không khỏe của y, không vui của y, khước từ của y, tất là có ẩn tình khác. Nhưng mà sau khi về nhà, y thật sự ngã bệnh.

Thân thể yếu đuối vô lực, trán nóng hừng hực, trong mắt toàn là tơ máu. Bệnh tình của y đến như núi lở.

Nhưng mà, y là một bệnh nhân cực an tĩnh, cho dù là bệnh tình người thường có thể sốt chí tử, y cũng an tĩnh từ đầu đến cuối, chưa từng mê sảng một tiếng.

Y cực lực bảo trì thanh tỉnh, lại cho nàng biết phải rời xa y.

Nếu bệnh nặng hơn một chút, y sẽ tránh nàng thật xa.

Bản năng sẽ không cho phép thời điểm y mất đi ý thức, bên cạnh có những người khác tùy thời ẩn hiện đi lại.

Nếu nàng ở bên cạnh, y sẽ giết nàng.

Lúc y nói chuyện, vẫn đang thanh tỉnh, ngữ khí vẫn đang là bình hòa bình tĩnh. Nhưng mà nàng lại lặng lẽ run rẩy.

Sẽ không vào lúc mất đi ý thức, cho phép bên cạnh có người khác tồn tại.

Hóa ra, nàng vẫn cứ là người khác, vẫn là người bản năng y không thể yên tâm không thể tin tưởng.

Sẽ không vào lúc mất đi ý thức…

Y ở bên nàng lâu như vậy, chưa bao giờ mất đi ý thức… chưa bao giờ… chân chính ngủ, cho dù là một thời một khắc sao?

Bao nhiêu đêm như vậy, bao nhiêu lần ôn tồn ôm nhau như vậy, bao nhiêu bận sau khi thân cận mệt quá thiếp đi như vậy, thì ra cho dù y nhắm mắt, kỳ thật cũng chưa bao giờ ngủ sao?

Nàng từng bước rời khỏi phòng y. Tiếp đó rất nhiều người đến, đưa đến rất nhiều đại phu, rất nhiều dược vật.

Cách rất xa, nàng không dám nhìn nhiều hỏi nhiều, nhưng luôn nghe thấy tiếng kêu thảm và rên rỉ.

Nàng không dám nghe ngóng nhiều, bất quá cũng đại khái đoán được đã xảy ra chuyện gì.

Người kia, không cho phép người y không yên tâm đến gần khi y mất đi ý thức.

Hóa ra y chưa từng yên tâm nàng, y cũng chưa từng yên tâm những thuộc hạ này, dù rằng y thoạt nhìn có thể rất quan tâm, rất tán thưởng, rất lý giải họ, y bình thường cũng rất nguyện ý chỉ điểm họ, khích lệ họ, chăm sóc họ, thế nhưng hóa ra, y kỳ thật không hề tin tưởng bất cứ một ai trong số họ.

Khi đó, y và nàng cùng ở trong một viên, lại cách nhau cực cực xa.

Y nằm trên giường bệnh, nhân sự không biết, mà sinh tử không rõ.

Nàng không dám nghe, không dám hỏi, không dám gần, chỉ luôn ở trong bóng đêm mà run rẩy. Cùng với là lo lắng, nếu mất đi y, vận mệnh của nàng chẳng biết sẽ bước về phương nào, không bằng nói là, nhớ tới y, liền cảm thấy tim lạnh thân giá mà run rẩy không ngừng.

Cái người bệnh thành như vậy, sốt thành như vậy, lại vẫn giãy giụa không chịu mất đi ý thức, giãy giụa thậm chí không chịu phát ra một tiếng mê sảng đó.

Cái người vĩnh viễn vĩnh viễn, không chịu ngủ yên dù là một phân một khắc đó.

Y vì sao không chịu ngủ, y vì sao không thể nghỉ ngơi, y không thể nói mớ, không thể nói mê. Người như vậy, y vẫn còn là người sao?

Trên thế giới này, còn có thể có một người y tin tưởng, để y có thể cho phép đến gần khi bản thân mất đi tri giác, để y có thể an tâm trước mặt người đó ngủ một thoáng, dù là một thời một khắc không?

Nhân sinh như vậy, còn có chút lạc thú đáng nói sao?

Người như vậy, là người sao?

Mỗi lần sinh ra ý niệm này, nàng liền chỉ có thể run rẩy.

Mấy ngày sau, khi mọi người đều không có biện pháp với chủ nhân sinh bệnh lại vẫn có lực sát thương vô hạn, mà bởi vì thần trí không rõ, liền hoàn toàn không có đạo lý đáng nói, một vị khách thần bí đã đến.

Cách rất xa, người nọ một thân hắc y, đầu che hắc sa, diện mục khó nhìn, thậm chí không biết nam nữ.

Sau khi người nọ đến, khu viện bên kia liền im lặng, không còn tiếng kêu thảm nữa, không còn thấy người bị thương khiêng ra nữa.

Đó là người y có thể tin tưởng, có thể chấp nhận, có thể cho phép ở lại bên cạnh khi bản thân mất đi thần trí sao?

Nàng kinh ngạc nghĩ, nhưng một bước cũng không thể tiếp cận.

Ngày hôm sau, y liền bị đưa đi. Những người mặc y phục đen, sắc mặt cứng nhắc lạnh lùng đó, những đại phu bị đe dọa bị uy hiếp, cả ngày khóc lóc đó, những dược vật và đồ bổ chất đống như núi đó, trong nháy mắt, toàn bộ biến mất khỏi thế giới của nàng.

Sau đó, chính là hai tháng ròng rã, không còn gặp y nữa.

Trong hai tháng, nàng vẫn có người chiếu cố, có người bảo hộ, nàng vẫn có thể hành động tự do, vẫn có được những tài phú nhìn như thuộc về nàng đó.

Song chưa từng có ai đề cập với nàng một chữ về người nọ, nàng mấy bận muốn hỏi, rốt cuộc cũng không hỏi.

Hai tháng sau, khi y một lần nữa xuất hiện, vẫn thần hoàn khí đủ, vẫn vẻ mặt bình thản, nói chuyện với nàng như thường, thân cận cùng nàng như thường, bồi nàng ngắm hoa ngắm trăng như thường, giống như chưa từng sinh một đợt bệnh nặng.

Nàng ôn nhu mà quan tâm hỏi han bệnh tình, y chỉ nhàn nhạt đáp: “Chắc là hôm đó ở trên sông thời gian dài, bị gió lùa, điều dưỡng một thời gian là khỏe.”

Nàng nhớ rõ ngày hôm đó gió sông rất lạnh rất lớn, nhưng nếu một nữ tử yếu ớt như nàng cũng không việc gì, tại sao một cao thủ đứng đầu lại bệnh tình như vậy.

Cùng với nói là bị gió sông thương tổn, chẳng bằng nói là mỏi mệt bất kham trong thời gian quá dài, khốn khổ duy trì trong thời gian quá dài, không ngủ không nghỉ trong thời gian quá dài, thân thể y đã sớm hủy đến cực điểm rồi?

Chỉ là y dũng mãnh như vậy, trời sập xuống cũng giống như có thể chịu đựng được, cuộc sống như vậy từng ngày qua đi, mi mắt bất động, tâm tình không biến, thần dung không đổi, mọi người bao quát bản thân y cũng cho là có thể vĩnh viễn duy trì chăng.

Ngày hôm đó, trên sông nước, dưới tịch dương, trong ngư ca, đã xảy ra chuyện gì, lại khơi ra tất cả mỏi mệt và đau thương tích tụ bao lâu nay, lại trí bệnh thế vô tình xâm nhập.

Nhưng mà, nàng không nói, không hỏi, không truy cứu.

Y nói gì, nàng đều gật đầu, nàng đều tỏ vẻ hoàn toàn tin tưởng.

Nàng là hồng tụ thêm hương, hoa tươi giải ngữ kia. Nàng là nữ tử vĩnh viễn không có bất cứ tính uy hiếp gì, vĩnh viễn chỉ biết ôn nhu sống dựa.

Đây chỉ là đạo sinh tồn của nàng.

Cuộc sống tiếp tục, y vẫn thường đến, vẫn thường ở nơi này trắng đêm không ngủ xử lý công việc.

Nàng vẫn đêm đêm bồi nhau, thời khắc làm bạn.

Tối nay, dường như không hề có gì bất đồng với ngày xưa.

Y lật xem công văn do nam nhi cường tráng hắc y khoái mã kia phi ngựa đưa đến lúc hoàng hôn, nàng dâng trà mài mực, đứng hầu ở bên.

Song, ngoài cửa sổ lướt lên một vệt lửa màu, làm nàng không cầm nổi lòng, đưa mắt dõi xa.

Người nọ bên cạnh, cư nhiên thu hồi tâm tư khỏi công văn trên án, nhàn nhạt hỏi: “Chuyện gì vậy?”

“A, là nhà Vương cử nhân thành đông bắn pháo hoa.”

“Bắn pháo hoa?”

“Đúng vậy nghe nói ba năm trước, nơi này từng từ chân trời phương xa nhìn thấy pháo hoa rực rỡ suốt đêm không dứt, ba năm qua vẫn không ai biết đó là ai bắn, lại là vì sao mà bắn. Có người nói là tình si cầu ái giai nhân, có người nói là Trạng nguyên cầu thân khuê tú, có người nói là phú thương vì sủng thiếp vung tiền như rác. Tóm lại, chân tướng căn bản không ai biết. Chỉ là từ sau đó, nhà có tiền nào ở bản địa có việc gì vui mừng, đều phải đốt pháo hoa chúc mừng, pháo hoa nhà ai bắn nhiều, bắn lâu, thì là nhà đó giàu có nhất. Hôm nay là nhà Vương cử nhân và Triệu tiến sĩ thông gia, hai nhà đều có công danh, đều sinh mấy vị quan, hai nhà lại đều là đại hộ bản thành, pháo hoa đêm nay chắc là cực đẹp, từ hơn mười ngày trước, bách tính toàn thành đã ngóng trông đêm nay.” Nàng vừa nói vừa quay đầu nhìn y, sau đó liền ngẩn ra.

Trong phòng ánh nến trong trẻo, ngoài cửa sổ pháo hoa bay lên, chớp mắt ấy, nàng đã nhìn thấy ánh mắt y.

Ánh mắt y kỳ thật vẫn bình tĩnh, thậm chí có thể nói là bình tĩnh hơn mọi thời điểm trong dĩ vãng, nhưng dưới màu đen sâu không lường được lại rõ ràng có thứ gì đó đáng sợ đang quay cuồng kịch liệt, bất cứ lúc nào cũng có thể rít gào nổ tung mà lao ra khỏi phiến hắc ám bình tĩnh kia, cắn nuốt hết thảy.

Nhưng mà, ngay sau đó, hết thảy liền khôi phục như cũ, y thậm chí buông công văn xuống, đứng dậy, ánh mắt ôn hòa nhìn nàng nở một nụ cười: “Tối nay đã có pháo hoa như vậy, những công sự này thôi không cần phí tâm tư nữa. Ta cùng ngươi đi xem một chút thì thế nào.”

Khoảnh khắc đó, nàng cơ hồ tưởng là mình đã nhìn lầm. Nàng cơ hồ cho rằng chớp mắt vừa rồi chỉ là ảo giác.

Y vẫn là ân khách cực ôn hòa, cực dễ nói chuyện kia, nhìn ra chờ đợi trong mắt nàng, hiểu được kỳ nguyện trong lòng nàng, liền chu đáo cùng nàng dự bữa tiệc pháo hoa này.

Đêm này, y cùng nàng sóng vai đi vào giữa một trời pháo hoa, nét mặt nàng tươi cười như hoa, mà y cũng thủy chung mỉm cười, dùng con ngươi đen đến không có đáy kia, nhìn phiến thiên địa tăm tối không ngừng được pháo hoa chiếu sáng này.