[Tiểu Lâu Truyền Thuyết] Quyển 3 - Bích Huyết Hán Khanh

Quyển 2 - Chương 34: Ta là người




Địch Tam nhìn Phó Hán Khanh vẻ mặt có phần hờ hững, chợt nhẹ nhàng nói: “Tất cả những người từng phản bội ngươi, bán đứng ngươi, với ngươi mà nói, đều không quan trọng đâu nhỉ?”

Phó Hán Khanh nhất thời không hiểu, chỉ hả một tiếng.

“Có thống khổ, là sẽ vĩnh viễn không thể quên, ngươi nói ngươi quen, chỉ bởi vì ngươi kỳ thật không hề quan tâm những người đó, vô luận họ là trung tâm hay bán đứng với ngươi mà nói, đều không quan trọng?” Địch Tam thản nhiên nói “Ta là cô nhi, chưa từng có ai dạy ta tình cảm, nhưng cho dù là ta cũng biết, nếu là chí thân phản bội và thương tổn, nhất định sẽ đau đớn thấu xương, cho dù ta học chỉ là quyền mưu lạnh băng, trong quyền mưu của người thượng vị, cũng có một nguyên tắc, đối với kẻ thấp kém hèn mọn vô tri mạo phạm, có thể khoan dung xử lý, để tỏ rõ sự khoan dung và từ bi của người thượng vị, nhưng đối với sự phản bội, hiểu lầm, thương tổn của bằng hữu, cấp dưới đắc lực, người thân cận, là tuyệt không thể tha thứ, tuyệt không thể khoan dung, bởi vì những người này, với chúng ta mà nói, là bất đồng.”

Phó Hán Khanh trong lòng kinh ngạc, mặt hơi nghi hoặc, hơi ngỡ ngàng, hơi khó hiểu.

Không quan tâm ư, không quan trọng ư, cho nên không đau ư?

Quan tâm là gì, quan trọng là gì, trong sinh mệnh đằng đẵng này, lại có người nào là thật sự phải quan tâm, quá quan trọng đây?

Không quan tâm ư?

Mỉm cười dưới hoa đào.

Không quan trọng ư?

Lời hứa dưới ánh dương?

Không đau ư?

Thân và tâm xương thịt thành bùn.

Y mù mờ mà hơi nhíu mày, bởi vì không quan tâm, không quan trọng, cho nên mới có thể quen ư?

Nhìn dáng vẻ mê mang của y, Địch Tam lắc đầu nhìn sang Địch Nhất: “Xem ra giáo chủ của chúng ta đích thực là một quái nhân. Chuyện của các ngươi, các ngươi tự mình lo liệu đi, ta sẽ không nhọc lòng nữa.”

Địch Nhất nói nhàn nhạt: “Ngươi đặc ý đến nhắc nhở y cả đống chuyện như vậy, không phải là không yên lòng sao?”

Địch Tam cười ha ha: “Y nói cho cùng cũng có ơn với ta, tuy nói đám chúng ta đều không phải kẻ tri ân tất báo, nhưng khí lực nói mấy câu vẫn phải có.”

Y lắc đầu, không nói gì nữa, quay đầu đi mất.

Địch Nhất ngưng mắt nhìn bóng lưng y, nhẹ nhàng nói: “Không yên tâm, vì sao không ở lại?”

Địch Tam dừng bước: “Ở lại, giống như ngươi, làm hộ vệ của y, lo chuyện ăn mặc ngủ nghỉ của y, vĩnh viễn cùng tiến cùng xuất?” Y lắc đầu không ngừng “Ta mặc dù cảm kích y, nhưng vẫn không định bán mình làm nô, sát thân tương báo, ta có cuộc sống của chính ta, nguyện vọng của chính ta, ta muốn sống một hồi vì mình, ta muốn tự do tự tại, không bị bất cứ ai gò bó, không vướng bận vì bất cứ ai, làm người chân chính một hồi, mà không phải tiếp tục làm cái bóng. Ân nghĩa lớn hơn, cũng không đáng để ta dùng bản thân báo đáp.” Y quay đầu, ngưng mắt nhìn Địch Nhất “Nếu ngươi thật sự định xích đảm trung tâm, làm cái bóng của y, tận hết thảy trách nhiệm ảnh vệ trước kia, dùng hết những gì ảnh vệ học được trên người y, cuộc sống của chúng ta, lại có bản chất gì bất đồng với quá khứ đâu?”

Y đưa tay, ngăn Địch Nhất dường như đang muốn nói gì đó: “Ngươi muốn nói, đây là lựa chọn của chính chúng ta, mà không phải là bị ép buộc, nhưng loại nghĩa bộc này, trung danh này, ta không gánh nổi, cũng không muốn gánh. Nói thật, đối với mấy tên trong truyền thuyết, nhận chút ân của người ta là tính suốt đời suốt kiếp làm trâu làm ngựa, làm nô làm tì, mở miệng thuộc hạ, ngậm miệng nô tài, trong mắt từ đây chỉ có ân nhân chủ nhân, trong sinh mệnh không có tình nhân, không có thê tử, không có hài tử, không có truy cầu, không có sự nghiệp, không có lý tưởng đó, ta vẫn cảm thấy, họ nếu không phải trời sinh tính tôi tớ, không làm nô tài sẽ không an tâm, thì là mượn danh nghĩa báo ân, bám chặt chủ tử có tiền có thế, lừa ăn lừa uống cả đời không lo cơm áo, còn được danh tiếng trung nghĩa tốt đẹp. Ta không phải người như thế, ngươi cũng không nên là người như vậy. Chí ít…” Y nở nụ cười, “Trong mắt ta là như vậy.”

Y lại nhìn Phó Hán Khanh đến bây giờ còn đang trầm tư, đối với cuộc nói chuyện của họ, dường như chẳng nghe chữ nào “Chẳng qua, bất kể nói thế nào, y cũng là ân nhân của ta, cho nên, ừm, việc này…” Y ngập ngừng một chút mới nói “Nếu về sau y gặp nạn… Đương nhiên y bổn sự như trời, Ma giáo sau lưng cũng như trời, còn có hộ vệ có bản lĩnh như ngươi, chắc chắn sẽ không gặp nạn, ta nói là nếu y gặp nạn thôi… Các ngươi có thể gửi thư cho ta, nếu ta đủ khả năng, mà lại không cần trả cái giá quá lớn, ta không chừng vẫn báo ân. Đương nhiên, ta vẫn hy vọng tốt nhất là vĩnh viễn đừng có người truyền tin.” Y ra sức vẫy tay, cười to đôi tiếng, quay đầu rảo bước đi, không quay đầu lại nữa.

Cho dù là Địch Nhất từng nhận huấn luyện thiết huyết, trời sập xuống chân mày chưa chắc đã nhích cũng không nhịn được xúc động muốn cười khổ, thật không hổ là xuất thân ảnh vệ ích kỷ lãnh khốc, đến cả một lời hứa báo ân, cũng hứa không cam tâm không tình nguyện như vậy, nhân tiện còn để lại cho mình đủ các loại đường lui.

Phó Hán Khanh đang hồn lìa khỏi xác, thần du thiên ngoại, y luôn lười nhác, rất ít khi suy xét một vấn đề, cho dù gặp phải chuyện không nghĩ thông, cũng bất quá là quăng qua bên khỏi nghĩ nữa là được, nhưng lần này ngàn vạn ý niệm thay phiên mà đến, đúng là hỗn loạn vô cùng, lại mơ hồ cảm thấy, vấn đề này không thể bỏ mặc không lo nữa. Đang lúc hỗn loạn, chợt nghe một tiếng hét vang như sấm sét, chấn hai tai ong ong đau nhức.

Y a một tiếng, kinh ngạc ngẩng đầu, ngàn vạn ý niệm nháy mắt đã băng tiêu tuyết tan, ánh mắt lại không chút vướng bận, thuần khiết trong sáng như trước, kèm chút khó hiểu, kinh hãi: “Sao vậy?”

Địch Nhất đáp vẻ không vui: “Có kẻ điên vừa thi triển khinh công, nhanh chóng rời khỏi tổng đàn, đoán là chạy đến đại sa mạc bên ngoài, đối mặt với đại thái dương, đề tất cả nội lực lên, liều mạng hô to ‘Ta là người’. Thanh âm như vậy liền truyền rất xa, rất vang, cũng vô cùng ồn ào, các đệ tử hôm nay đang ngủ trưa trong giáo tâm tình nhất định sẽ rất không tốt.”

Phó Hán Khanh cũng bất giác cười: “Địch Tam thật sự rất thú vị, rất đặc biệt.”

Địch Nhất trông xa xa, ánh mắt thoáng buồn bã: “Y so với chúng ta càng giống người hơn, có dũng khí đối mặt với hết thảy chưa biết hơn.”

“Y sẽ đối mặt với cái gì?” Phó Hán Khanh nhẹ nhàng hỏi.

Địch Nhất im lặng.

Phó Hán Khanh lại nói: “Kỳ thật bộ dáng của ngươi vừa rồi, dường như cũng bất đồng với bình thường, dùng lời của các ngươi mà nói, hẳn là cũng có chút tính tình của con người rồi.”

Địch Nhất không nói gì, chỉ yên lặng nhìn Phó Hán Khanh, họ có lãnh khốc hơn, vô tình hơn, cũng vẫn là con người, cho nên có sự yếu đuối của con người, cảm thán của con người, buồn bã của con người, kỳ thật, đem so sánh, giáo chủ đối với mọi người đều mỉm cười, đều thân thiết, đều dễ nói chuyện này, mới chân chính càng không giống một con người hơn họ.

Là người đều có truy cầu, có dục niệm, thế nhưng y lại chỉ quan tâm có thể ăn ngon làm biếng không cần làm việc hay không.

Y không làm ác, không phải bởi vì y thiện lương, chỉ bởi vì trên đời này chẳng có thứ gì đáng để y làm ác.

Y ra tay cứu tất cả ảnh vệ, thế nhưng y không hề để ý tâm tình của ảnh vệ, sự trung thành của ảnh vệ, hồi báo của ảnh vệ, chính như bất kể mặt mình vì đâu mà hủy, y cũng không cảm thán, ảnh vệ cho dù đi chết vì y, khả năng y tối đa chỉ nói, lựa chọn của các ngươi, ta không tán đồng, nhưng ta sẽ tôn trọng.

Y tốt với người khác, không phải bởi vì thiện tâm, không phải bởi vì quan tâm, chỉ bởi vì y không ghét bất cứ ai, chỉ bởi vì y trông thấy, cho nên thuận tay cứu. Cho nên, biết rõ ảnh vệ chịu nỗi khổ kinh mạch nghịch chuyển, nhưng nếu không phải chính mắt nhìn thấy mình bị Thiên vương dẫn phát đau đớn, chỉ sợ ảnh vệ cho dù theo y cả một đời một kiếp, y cũng lười nhắc chuyện này.

Y không phải người xấu, hoặc giả nên tính là người tốt. Người trước mắt y sẽ cứu, chuyện trước mắt y sẽ làm, nhưng cứu người và không cứu, hành thiện và ngồi yên, với y mà nói, vẫn kém xa ngủ một giấc. Y không giết người, cũng không tán đồng việc giết người, thế nhưng dường như chưa bao giờ muốn đi làm gì vì thế giới ngươi giết ta, ta giết ngươi, cá lớn nuốt cá bé này.

So với họ, vị giáo chủ này, kỳ thật mới càng không giống người hơn.

Không có dục vọng của con người, không có thống khổ của con người, không có nhược điểm của con người, thậm chí cả lực lượng của y, cũng cường đại đến mức không như người thật.

Thấy Địch Nhất vẫn chần chừ không nói, Phó Hán Khanh lại hỏi một câu như thế: “Y sẽ đối diện với cái gì?”

Lần này Địch Nhất rốt cuộc trả lời: “Việc này không phải ta có thể quyết định.”

Phó Hán Khanh sờ sờ mũi: “Được, chúng ta đi tìm người có thể quyết định.”

Giáo chủ đại nhân luôn lười nhác, thấy trách nhiệm là trốn lại bước vào phòng nghị sự của chư vương, quả thực có thể xem là đại sự chưa từng thấy, hơn nữa vừa vào đã nói thẳng: “Các ngươi đừng giết Địch Tam, được không?”

Mấy người đang nghị sự cùng trừng y: “Ai nói phải giết y?”

“Sẽ không giết y sao? Không phải trong mọi câu chuyện, Ma giáo, tà phái, những người đương quyền, đều là một kiểu sao? Nếu không thể cho ta dùng thì phải giết chết, hoặc là hãm hại bằng mọi cách sao? Ngoài mặt thả ngươi tự do rời đi, mỹ tửu tiễn biệt kia nhất định có độc, nếu không có rượu, bình thường ra cửa ba bốn bước nhất định sẽ bị giết, sống được lâu nhất, cũng chỉ một hai ngày sau khi rời khỏi là sẽ chết không nguyên cớ.” Phó Hán Khanh vẻ mặt hồn nhiên, mắt đầy vô tội mà hỏi.

Tiêu Thương bi thảm cúi đầu, đây là người đứng đầu Ma giáo, hay là tiểu hài tử trước khi ngủ nghe kể chuyện quá nhiều, thật là quá mất mặt.

Dao Quang nén cười nói: “Việc này ngươi từ đâu biết được?”

“Trong mọi câu chuyện đều nói như vậy mà?” Phó Hán Khanh đáp rất đương nhiên, trong đống sách năm đó Trương Mẫn Hân cho y xem, cũng không thiếu giáo chủ, Vương gia, Hoàng đế, hộ vệ trung tâm, sát thủ đáng thương, những nhân vật này.

Bích Lạc nhàn nhạt nói: “Xin giáo chủ yên tâm, bọn ta sẽ không giết y đâu. Ảnh vệ cả thảy mười chín người, chỉ có mình y rời đi, chúng ta phải suy xét tâm tình của những người khác, tuy nói giữa ảnh vệ chắc gì đã có tình nghĩa thân thiết, nhưng nếu y chết, người khác khó tránh khỏi sẽ có cảm giác môi hở răng lạnh, muốn cho họ trung tâm với thần giáo, thì không thể để họ có quá nhiều nghi ngờ với thần giáo.”

Nếu Dao Quang trong miệng vĩnh viễn không biết câu nào thật câu nào giả nói như vậy, Phó Hán Khanh khả năng còn phải suy xét một chút, nhưng đã là Bích Lạc trước nay khá nghiêm cẩn mở miệng, Phó Hán Khanh liền hoàn toàn tin tưởng, vẻ mặt tươi cười gật đầu: “Như vậy thì tốt rồi, ta cũng không lo lắng nữa.”

Dao Quang cười lạnh: “Thân giáo chủ liên quan hưng vong cả giáo, hiện giờ lại phải nhọc lòng vì một kẻ đã phá môn xuất giáo, đủ thấy là chúng ta mấy ngày nay bận việc khác, lơ là giáo chủ, xin giáo chủ yên tâm, bắt đầu từ ngày mai, ta sẽ phụ tá giáo chủ, quản lý giáo vụ đàng hoàng.”

Rõ ràng là tuyệt sắc giai nhân, nhất tiếu khuynh thành, thế nhưng biểu tình ý cười như hoa này, không biết vì sao có thể khiến người cảm giác được là nàng đang nghiến răng nghiến lợi.

Phó Hán Khanh phát rét, hai tay xua loạn: “Các ngươi bận, các ngươi bận, ta về trước đây.” Vừa nói vừa lui ra sau, đến chỗ bậc cửa, không hề trì hoãn ngã cắm đầu, sau đó luống cuống đứng dậy, tro bụi cũng chẳng buồn phủi một cái, lao đi như chạy trốn.

Tiêu Thương lẩm bẩm với vẻ mặt không nỡ nhìn: “Chúng ta chọn y làm giáo chủ, thật sự là chính xác sao?”

Dao Quang lại đưa mắt nhìn Bích Lạc: “Một câu dối trá cũng không nói, đã ứng phó được giáo chủ của chúng ta, Khẩn Na La vương, trên đời còn bao nhiêu người bị vẻ nghiêm cẩn đoan trang giả dối đó của ngươi lừa đảo.”

Bích Lạc thản nhiên đáp: “Ta là thuộc hạ, đương nhiên không thể lừa gạt giáo chủ, chúng ta tất nhiên sẽ không giết Địch Tam, nhưng thả tiếng gió y là người trong thần giáo, để thiên hạ chính đạo đều đuổi giết, khiến y không nơi dung thân, chỉ có thể trở về thần giáo, chút việc nhỏ đó đương nhiên phải làm, giáo chủ không hỏi, tất nhiên không cần đi phiền nhiễu y.”