[Tiểu Lâu Truyền Thuyết] Quyển 3 - Bích Huyết Hán Khanh

Quyển 2 - Chương 3: Cửu Trùng thiên vương tôn




Biển Tử Vong chẳng có lấy một giọt nước, đó là một vùng biển cát mờ mịt vô biên. Cuồng phong phảng phất vĩnh viễn không dừng lại, cạm bẫy lưu sa vĩnh viễn phiêu dao bất định, cả chim ưng trên không trung cũng phải tránh xa vùng tử vong giữa sa mạc này.

Tương truyền, ở chỗ sâu nhất trong biển Tử Vong, có ốc đảo mỹ lệ nhất, có cung điện mỹ ngọc chạm thành, hành lang hoàng kim rải liền. Có vô số thanh niên nam nữ mỹ lệ như tiên nhân, vĩnh viễn uống rượu ngon, hưởng thụ thức ngon, khinh ca mạn vũ, sống cuộc sống túy sinh mộng tử.

Song những con người gian nan sinh tồn giữa sa mạc, khốn khổ đấu tranh, từng vô số lần vì hướng tới truyền thuyết tốt đẹp ấy mà tiến vào sâu trong biển Tử Vong, sau đó, từ đây vĩnh viễn chôn vùi sinh mệnh trong nơi hiểm ác nhất sa mạc nọ.

Cũng từng có võ giả cường đại đến từ nơi rất xa, họ có được lực lượng hơn người, vì tìm kiếm vô số hoàng kim mỹ ngọc giữa biển Tử Vong trong truyền thuyết mà tiến vào sâu trong biển cát, mọi người thường phải chờ lâu lắm, mới ngẫu nhiên phát hiện một hai cốt hài bị lưu sa và cuồng phong mang theo ra.

Biển Tử Vong, nơi tuyệt đối tử vong, tuyệt đối tĩnh lặng, chỉ là… Nếu người sinh sống lâu dài trên sa mạc biết, dưới cuồng phong lớn như thế, trong cồn cát biển Tử Vong, cư nhiên có người dù bận vẫn ung dung nói chuyện, nhất định sẽ cảm thấy khiếp sợ vô cùng.

“Vừa nóng vừa oi, sao thời gian trôi chậm quá vậy, sao cái tên thay ca kia còn chưa đến?”

“Yên chút đừng sốt ruột, cũng sắp tới rồi.”

“Đúng là chẳng thú vị, nơi này an toàn đến mức quả thực khiến người phiền chán, an tĩnh đến mức một chút lạc thú cũng không có, đang yên đang lành sao còn bắt chúng ta gia tăng thời gian tuần sát cùng số ca cấm vệ. Chúng ta nơi này, ai có thể vào được.”

“Ngươi cũng không tính thử xem, đến hôm này chính là mãn hai mươi năm ngày giáo chủ mất tích, theo quy củ sẽ tuyển ra tân Thiên vương, sau đó thông truyền thiên hạ, một năm sau nếu giáo chủ còn không về thì giáo ta sẽ phụng Thiên vương làm giáo chủ.”

“Cũng đúng, đây là nghi thức đăng vị của giáo chủ tương lai, thêm chút cảnh giới cũng là phải. Có điều, bát vương giáo ta trừ Tu La vương vẫn bỏ không, Đại Minh vương chưa từng hiện thân, lục vương khác có ngũ vương đại điển chính vị đều cực long trọng, vì sao đại điển chính vị của Thiên vương giáo chủ tương lai này lại chỉ cử hành trong Cửu Trùng thiên ẩn mật nhất mà chỉ chư vương vào được, một người dự lễ cũng chẳng có, càng khỏi bàn đến long trọng với trọng thể.”

“Có trời mới biết, không chừng là có bí kíp tuyệt thế hoặc bí mật tuyệt đỉnh gì đó phải giao cho Thiên vương, không cho ai khác thấy, dù sao người ta chính là Thiên vương, là giáo chủ tương lai, ai biết sẽ có nghi thức thần bí nhất trang nghiêm nhất kỳ diệu nhất gì.”

“Nói cũng phải. Có điều, ta vẫn không rõ, Thiên vương đã là giáo chủ tương lai, đại điển chính vị của ông ta, chư vương khác hẳn là đều rất coi trọng. Đại Minh vương luôn thần bí thì thôi, vì sao cả Đại Bằng vương, Dạ Xoa vương cũng không về tham gia nghi thức?”

“Loại chuyện của cấp trên này, cấp dưới chúng ta nào biết được, chư vương thân phận cao quý không thể nói, chúng ta đừng vung tay múa chân nói một nói hai nữa, cứ an tâm làm tốt chuyện của mình là được.”

“Nhưng, ta chính là không rõ…”

“Sao ngươi lắm điều không rõ như vậy? Ơ…”

“Sao thế?”

“Ngươi coi, đó là ai, bão cát lớn như thế, sao còn dám mò đến biển Tử Vong?”

***

Hôm nay, là vừa mãn hai mươi năm giáo chủ Ma giáo Địch Tuyệt mất tích. Theo thiên ma cựu luật thì vị chư vương không thể vĩnh viễn bỏ trống. Tân nhiệm Thiên vương sắp chính vị. Song, ngoài tưởng tượng của tất cả giáo đồ Ma giáo, Cửu Trùng thiên cấm địa Ma giáo cử hành đại điển chính vị, không có hoàng kim làm gạch, lưu ly làm ngói, cũng chưa từng có mỹ ngọc lót nền, trân châu khảm đèn. Không có phồn hoa vạn đóa, cũng không có mỹ tửu ngàn vò. Không thấy bí kíp võ công nhiều không đếm nổi, cũng không thấy danh đao bảo kiếm ngắm không hết.

Trong tổng đàn Ma giáo Thiên Ngoại thiên mỹ lệ, Cửu Trùng thiên lại hoang lương vắng lặng đến khó tin. Bốn phía đều là những tảng đá lạnh băng, chẳng mảy may nhìn thấy một chút sắc xanh nào. Giữa một vùng trống trải cực rộng lớn, chỉ có một gian phòng cực lớn, cùng ngoài phòng, rất nhiều binh khí phổ thông bình bình vô kỳ, lại phảng phất vẫn luôn dính máu tươi.

Đang vào giữa ngày, trong Cửu Trùng thiên tĩnh lặng một vùng.

Ngoài gian phòng rộng lớn kia, nhất tề đứng hai mươi người, y sam vải xám tương đồng, mặt mày anh lãnh tương tự, biểu tình lãnh hãn như nhau, dung nhan hờ hững xấp xỉ.

Phía trước họ, một vị lão giả cát y đang lẳng lặng đứng thẳng, dáng người cao ráo như thương tùng tuấn bạt, vẻ mặt thanh dật, hai tay nâng một thanh trường kiếm kiểu dáng cổ sơ.

Phía sau họ, lại lẳng lặng đứng một nữ tử y phục rực rỡ, tay nâng dao cầm thất bảo, bên môi tựa tiếu phi tiếu, vẻ đẹp dung nhan, lại khiến liệt dương mất màu, trở thành sắc sáng duy nhất giữa một khoảng trống vắng.

Ánh mắt lão giả quét qua mọi người, sau đó trầm giọng nói: “Địch Cửu.”

“Có.” Một người gạt đám đông mà ra. Thanh âm và vẻ mặt đều lạnh lùng không gợn sóng.

“Trải qua một tháng tỷ thí không gián đoạn, ngươi là kẻ mạnh nhất trong tất cả những người chờ chọn, từ hôm nay trở đi, ngươi chính là một đời tân Thiên vương, mà những người khác thì sẽ trở thành ảnh vệ, từ sau hôm nay, không có chủ nhân phân phó thì vĩnh viễn không thể xuất hiện trước người.”

“Vâng.” Vẫn là lời đáp lãnh đạm mà hờ hững, trở thành người có quyền lực nhất trong Ma giáo, trở thành giáo chủ Ma giáo tương lai, lại vẫn không thể khiến trên mặt Địch Cửu có một tẹo dao động.

Có lẽ, từ rất lâu rất lâu trước kia, những cái bóng chờ tuyển là họ, đã mất đi quyền lực hỉ nộ ái ố rồi. Trong gian phòng rộng lớn kia, vốn có năm mươi đứa trẻ khuôn mặt giống hệt một người trong truyền thuyết xa xưa, mà có thể sống đến bây giờ, cũng bất quá hai mươi người. Đao thương côn bổng, ám khí độc dược, hỏa khí bẫy rập, chưa có một khắc nào ngừng học tập, khổ hình huấn luyện phải chịu đựng cách mỗi hai tháng, cho người ta nếm hết mọi đau khổ của nhân gian, rồi lại khéo léo không thương đến gân cốt. Đại luận võ cách mỗi ba tháng, kẻ thất bại đối mặt, trước nay luôn chỉ có tử vong. Nhiệm vụ khảo thí cách mỗi bốn tháng, lên trời xuống đất, đủ các kiểu nan đề, người thất bại, thậm chí là người cho dù bị thương hơi nặng, không thể lập tức tiếp tục tham dự, đối mặt duy nhất, cũng chỉ có thể là tử vong.

Họ có thể hoàn mỹ cười hoặc khóc, hoàn mỹ chỉ huy một cuộc chiến tranh, hoàn mỹ hoàn thành một lần ám sát, song từ rất lâu về trước, họ đã quên mất vui mừng hoặc thống khổ hoàn toàn là gì rồi nhỉ.

Địch Cửu lẳng lặng đứng thẳng trước mặt mọi người. Một tháng tỷ thí, trong một tháng này, bao nhiêu trường vật lộn sinh tử, bao nhiêu lần bẫy rập ám sát, những người lớn lên cùng một chỗ, cùng học nghệ, họ công kích lẫn nhau, giết chóc lẫn nhau, trong giấc mộng sẽ có một đao tập kích, khi ăn cơm tùy thời đề phòng kịch độc hại người, không một khắc an tâm, không một khắc nghỉ ngơi. Người thắng chạy ra sinh thiên, kẻ bại vĩnh viễn chìm trong địa ngục, trần thế biến ảo, chớ qua như thế.

Sau một tháng, mỗi người họ đều mặt không biểu cảm, thẳng tắp lưng đứng giữa Cửu Trùng thiên, ai biết được, mỗi người họ đều thương tích khắp mình, ai sẽ quan tâm, mỗi người họ đều dùng ý chí và thống khổ chiến đấu, khốn khổ giãy giụa, không chịu ngã xuống trước mặt Long vương và Càn Đạt Bà vương cao quý.

“Theo truyền thuyết, Thiên vương là thần điều khiển sấm, đây là thanh Lôi Đình kiếm Thiên vương chuyên dùng, ngày trước Thiên vương bỏ kiếm mất tích, hiện tại ngươi là chủ nhân của nó.” Lão giả chậm rãi đưa bảo kiếm.

Địch Cửu lẳng lặng tiếp nhận, thần sắc vẫn lạnh lùng thần kỳ.

“Từ giờ trở đi, ngươi là Thiên vương, ngươi có quyền lợi lấy một cái tên cho chính ngươi, mà không còn là cái bóng chỉ có một số hiệu.” Lão giả mỉm cười “Ngươi muốn gọi là gì?”

“Ta là…”

Từng hồi chuông phân loạn đột nhiên vang lên, như sóng cả nhấp nhô hỗn loạn, rất lâu không ngừng.

Chân mày tú lệ của nữ tử xinh đẹp kia chợt nhướng lên, lại lướt qua mấy phần anh khí: “Có người lạ hướng đến tổng đàn.”