[Tiểu Lâu Truyền Thuyết] Quyển 3 - Bích Huyết Hán Khanh

Quyển 2 - Chương 29: Giải thoát




Thấy tình hình ấy, Phó Hán Khanh chỉ sửng sốt một chút, lập tức đi đến trước mặt Địch Nhất.

Tất cả sức lực của Địch Nhất, chỉ có thể giúp y ngẩng đầu, nhìn Phó Hán Khanh một cái. Đau đớn kịch liệt như vậy không hề khiến thần trí của y sụp đổ, nhưng mà trong ánh mắt y, trừ đau đớn đáng sợ, thật sự đã chẳng nhìn thấy gì nữa.

Phó Hán Khanh đưa tay đỡ y, cánh tay y đang run rẩy kịch liệt, chẳng có lấy một chút sức lực. Cơ thịt bởi vì nén đau, bởi vì khẩn trương mà toác ra, khuôn mặt y bởi vì đau đớn kịch liệt, ngay cả cơ cũng đang run rẩy.

Người có dung nhan như vậy, cũng phải có biểu tình đau không chịu nổi, cũng phải có biểu tình đau đớn cực độ như thế sao?

Phó Hán Khanh nghĩ, y tưởng rằng người kia là loại người cho dù lập tức chết ngay, biểu tình lạnh băng, ánh mắt hờ hững, cũng sẽ không có gì thay đổi.

Y cứ thế ngồi xổm xuống, cúi người, nửa ôm nửa đỡ Địch Nhất ngồi dậy.

Luôn là như vậy nhỉ, y luôn như vậy, lần lượt xuất hiện khi người kia bị thương nặng, luôn là như vậy, lần lượt vươn tay, sau đó, lại lần lượt bị…

Song, ngơ ngẩn thế này chỉ trong chớp mắt, lòng lập tức ổn định như nước, đỡ Địch Nhất, để cả người y dựa lên người mình, dùng tiếp xúc thân thể, cảm thụ mỗi một phân run rẩy của thân thể.

Y thậm chí có thể nghe được tiếng khớp xương toàn thân Địch Nhất đang ma sát vang lên, y có thể cảm giác được, ngàn vạn luồng lực lượng như tơ nhện đang đâm loạn kinh khủng trong cơ thể Địch Nhất, cho dù da thịt toàn thân cũng thường co rút hoặc căng lên.

Đây phải là cơn ác mộng lớn nhất của võ lâm cao thủ, chân khí toàn thân nghịch lưu, mất đi khống chế, như chịu sự đau đớn vạn muỗi cắn thân. Cũng như tẩu hỏa nhập ma, người võ công càng cao, gặp phải chuyện này đau đớn càng thêm nghiêm trọng, ngược lại người cửu lưu kém cỏi thì căn bản không cần lo lắng loại đau đớn này.

Nhưng đang yên đang lành sao lại tẩu hỏa nhập ma.

Tay Phó Hán Khanh nhẹ nhàng đặt lên người Địch Nhất, lẳng lặng cảm thụ mỗi một chút khí cơ lưu động trong cơ thể y.

Quá trình này kỳ thật cực nhanh.

Địch Cửu chỉ nhìn thấy Phó Hán Khanh vào phòng, y đứng lên, sau đó Phó Hán Khanh bổ đến chỗ Địch Nhất, ngồi xổm xuống, đỡ y ngồi dựa lên người mình. Địch Cửu hướng ánh mắt dò hỏi qua đám Địch Thất đến theo Phó Hán Khanh, mà Địch Thất còn chưa kịp trả lời gì, Phó Hán Khanh đã nói: “Địch Thất, ngươi qua đây.”

Địch Thất theo tiếng đến gần.

Phó Hán Khanh vẫn đỡ Địch Nhất, miệng thản nhiên phân phó: “Ngươi dùng ba thành nội lực, đánh huyệt đàn trung của y.”

Địch Thất ngẩn ra, là ảnh vệ, tại mọi thời điểm, nhanh chóng chấp hành chỉ thị của chủ nhân, đây là yêu cầu cơ bản nhất, song lần này, y rốt cuộc không lập tức phục tùng.

Đàn trung là yếu huyệt của cơ thể, với võ công của ảnh vệ họ, đừng nói ba thành lực, dù là nửa thành lực đánh xuống cũng mất mạng, huống chi tình trạng Địch Nhất hiện tại lại yếu ớt như vậy, kém như vậy.

Song sự do dự này cũng cực ngắn, y cảm giác được rõ ràng, phía sau, ánh mắt Thiên vương lẫm liệt bức đến, thu hết sự thất trách của y vào đáy mắt, y nhìn thấy rõ ràng, con ngươi Địch Nhất thoáng co lại, đã đau thành như vậy mà vẫn bảo trì sự thanh tỉnh, biết đã xảy ra chuyện gì, nghe thấy người bên cạnh đang nói gì?

Nháy mắt này, trong mắt y, là thoải mái, là giải thoát, là chết lặng, hay là trống rỗng…

Địch Thất không thể phân rõ, y cũng chẳng muốn phân biệt nữa. Họ chỉ là những cái bóng không có tư tưởng, không có quyền lực, không có tự do, không nghĩ, không nhìn, không nghe, không cảm động, không yêu, không quyến luyến, đây là phương thức sinh tồn của họ.

Cho nên, y đưa tay, đánh xuống.

Sau đó, Địch Nhất kêu thảm một tiếng, toàn thân run rẩy kịch liệt.

Từ sau khi rời khỏi Tu La điện, Long vương Mạc Ly trở về Thiên Long cư của mình, vì đủ loại hành vi tùy ý làm bậy, tác phong tùy hứng của đám vãn bối kia mà lắc đầu thở dài mãi, ông cũng sâu sắc cảm hoài hơn bất cứ ai là mình đã già rồi. Một mình đứng thẳng trong sân, nhìn tịch dương dần buông nơi chân trời, hoài tưởng niên hoa rực rỡ, huyết lệ tranh sát từng trải qua, hoài tưởng những năm tháng tùy ý mình cũng từng có, bất giác buồn bã, ngẩn ra rất lâu. Cho đến khi đặc sứ Địch Cửu khẩn cấp phái tới phá tan sự bình yên.

“Chuyện gì mà vội vã bắt ta lập tức chạy đến Thiên Vương điện như vậy?”

“Thuộc hạ không biết, chỉ là Thiên vương truyền lời, bất kể Long vương bận chuyện gì, đều xin lập tức bỏ xuống, cứ đến trước rồi nói sau, trong Thiên Vương điện có đại sự phát sinh.” Bởi vì trong tay Địch Cửu trừ ảnh vệ thì không còn thủ hạ có thực lực ra dáng, lâm thời cần dùng gấp, tùy tiện bắt một đệ tử Ma giáo truyền lời, tiểu đệ tử ngày thường tối đa chỉ có tư cách quét tước đình viện, ngay cả cơ hội ngẩng đầu nhìn chư vương một thoáng cũng không có nhiều này, hoang mang kích động, toàn thân run rẩy, đáp một câu cũng mấy bận suýt cắn lưỡi.

Mạc Ly biết không thể hỏi ra nguyên cớ nên không hỏi nữa, nhanh chóng lướt ra ngoài.

Bước ra Long Vương cư không bao lâu, đã thấy hai người một trái một phải đi tới trước mặt, chính là Bích Lạc và Tiêu Thương, ba người vừa gật đầu, chỗ rẽ trước mặt lại vừa vặn trông thấy Dao Quang phiêu phiêu dao dao đi đến, xa xa trông thấy ba người, bất giác cười: “Chuyện tày trời gì mà Địch Cửu phải cho người gọi hết chúng ta đến.”

Vẻ mặt bốn người đều hơi kinh ngạc, song không ai nói gì nữa, cùng hướng đến Thiên Vương điện.

Xa xa đến trước Thiên Vương điện, chỉ thấy chín ảnh vệ sóng vai đứng bên ngoài. Trong lòng bốn người biết đây là đội ảnh vệ Địch Thất lĩnh đến thay đám Địch Nhất kia, nhưng cũng bất giác thoáng cả kinh.

Ảnh vệ xưa nay giỏi nhất ẩn náu tung tích, hộ vệ chủ nhân, phần lớn hoặc minh hoặc ám, đi trước chiếm tất cả góc chết chỗ tối, lại không để người tra biết, một tấc cũng không được rời khỏi giáo chủ. Chỉ có khi giáo chủ và chư vương mật nghị, ảnh vệ không thể gần người, nhưng cũng nhất định phải lẻn vào chỗ tối mới là đạo lý, làm sao lại đứng thành hàng rõ ràng như vậy, chướng mắt như thế.

Xa xa trông thấy bốn người đến gần, chúng ảnh vệ đều thi lễ.

Ánh mắt Bích Lạc thản nhiên quét qua mọi người: “Xảy ra chuyện gì đây?”

“Thuộc hạ không biết, giáo chủ vừa vào không lâu, Địch Thất dẫn đầu bảo vệ bên cạnh cùng vào điện, chúng ta vốn ẩn vào chỗ tối, nhưng Thiên vương bỗng ra, quát lệnh chúng ta hiện thân ở đây, canh giữ trước cửa, không được tự ý di chuyển một bước, vừa không được vào Thiên Vương điện, cũng không cho rời đi. Lại lệnh người chia nhau truyền tin cùng mời bốn vương.”

Câu trả lời lãnh đạm bình tĩnh lại trật tự rõ ràng mà ảnh vệ riêng có, khiến bốn người nghe thấy trong lòng càng kinh ngạc, cũng không hỏi nữa, bước vào Thiên Vương điện.

Bốn người bước vào cửa điện, xuyên qua lâm viên, thẳng đến chính sảnh, đã thấy bốn phía trái phải không một bóng người, chẳng biết là Thiên vương tính tình lãnh đạm không thích người ở gần, hay là vì có cơ mật nên không cho kẻ khác tới gần.

Cho đến khi bước vào trong sảnh, mới nhìn thấy bốn người.

Lại thấy Địch Nhất ngồi dưới đất, sắc mặt tái nhợt, mặt đất trước mặt có vài vũng máu, Địch Thất ngồi xếp bằng phía sau y. Phó Hán Khanh vẫn đứng cạnh hai người, miệng nói gì đó cực thấp, mà theo ngữ thanh khá nhỏ của y, Địch Thất hai tay bay lượn, hoặc vỗ hoặc ấn, hoặc điểm hoặc ép trên người Địch Nhất, chỉ có mồ hôi trên trán và khí trắng bốc lên trên đầu cho người ta nhìn ra y lúc này đang cật lực cỡ nào.

Mà Địch Cửu thì đứng hơi xa, vẻ mặt ngưng trọng nhìn họ, đến cả bốn người tiến vào, y cũng không quay đầu lấy một lần.

Dao Quang ngạc nhiên hỏi: “Chuyện gì thế này?”

“Đây chính là điều ta muốn hỏi các ngươi.” Địch Cửu quay người, rảo bước đi đến, đưa tay chỉ đám Phó Hán Khanh ba người “Bọn họ là thế nào đây?” Y hỏi tứ vương, nhưng mắt lại chỉ nhìn chằm chằm mình Mạc Ly.

Mạc Ly từ sau khi vào sảnh, ánh mắt như bị một loại lực lượng vô hình ngừng lại, cột chặt trên ba người Phó Hán Khanh, vẻ mặt biến ảo bất định, ánh mắt lập lòe không dứt.

“Rốt cuộc đây là…” Tiêu Thương cũng nhỏ giọng hỏi, song chưa nói được một nửa, sắc mặt lại chợt trắng bệch: “Không phải chứ?”

Y một phen kéo Mạc Ly: “Việc này, không phải là cái đó chứ, những tâm pháp thủ pháp ấy sớm bị lão đầu kia mang vào quan tài, ngay cả chúng ta cũng không biết, y càng không thể biết…”

Dao Quang ánh mắt hơi chuyển, cũng có vẻ hiểu ra, đưa mắt lại vừa lúc thấy Bích Lạc cũng vừa kinh vừa sợ nhìn qua “Chẳng lẽ là lão đầu trước khi chết dạy y?”

“Đây hẳn là phải…” Mạc Ly trầm ngâm một hồi, rốt cuộc nói “Nhưng chưa hẳn là tiền giáo chủ truyền, thủ pháp của y rất khác với ta biết, nhưng xem ra hiệu lực hẳn không sai biệt lắm…”

Không đợi ông ta nói hết lời, Dao Quang và Tiêu Thương đã một trái một phải lướt qua, cùng quát: “Dừng lại.”

Đương nhiên, họ quát ngưng tuyệt không thể chỉ hô ngoài miệng, thanh âm còn chưa ra khỏi miệng đã vung chưởng, dương tay áo, kình phong lẫm liệt tập kích đến.

Cái uy thiên ma song vương liên thủ, cho dù ảnh vệ đều là cao thủ đứng đầu, toàn lực ứng phó, cũng chắc chắn phải chịu thiệt lớn.

Song, bên cạnh ảnh vệ, lại đứng thêm một người.

Phó Hán Khanh, giáo chủ quái dị nhất Ma giáo từ trước tới nay.

Y chỉ hơi quay người, bước một bước ra trước, động tác cũng không thấy nhanh chóng lẹ làng mấy, nhưng chiêu thức nhanh như sấm sét kia của Dao Quang và Tiêu Thương, đúng là cả đường biến chiêu cũng không có, đều biến thành chào hỏi y.

Hai người này nguyền rủa khinh công mau lẹ phiền lòng kia của Phó Hán Khanh, cũng tuyệt đối không có ý dùng cái xác máu thịt của mình đi thử nghiệm tạo hài nội lực của Phó Hán Khanh nữa, thân hình còn trên không trung, dao cầm bên tay trái Dao Quang tiện tay vung đến Tiêu Thương, Tiêu Thương nhìn như không để ý mà nhẹ nhàng đánh một chưởng lên cầm, hai người mượn lực của nhau, chia ra trên không, phiêu dật lướt ra chừng ba thước, mới nhẹ nhàng như bụi mà lại tiêu sái tự nhiên hạ xuống đất.

Nhưng mà thân pháp tuy đủ đẹp, lộ rõ phong phạm cao thủ, sắc mặt hai người lại đều cực khó coi, Dao Quang khẽ quát một tiếng: “Bích Lạc, phấn độc nhện độc bò cạp độc của ngươi toàn là để trưng thôi sao?”

Thần sắc Bích Lạc thoáng do dự. Mà Phó Hán Khanh đã quay đầu, lại nhanh chóng nói một câu với Địch Thất, Địch Thất như phụng luân chỉ, hai tay nhanh như chớp vỗ một chưởng lên bảy chỗ huyệt vị trên người Địch Nhất, lúc này mới nhanh chóng đứng dậy, thối lui ba bước.

Phó Hán Khanh cười cười, quay qua mấy người buông tay: “Đã hoàn thành rồi, không cần đánh nữa.” Cũng không nhìn mọi người sắc mặt hoặc xanh hoặc trắng nữa, y quay đầu, khom lưng nhìn Địch Nhất: “Ngươi khỏe chưa?”

Sau một cơn thở dốc cực nặng nề mà cấp bách, Địch Nhất mới chậm chạp ngẩng đầu, sắc mặt vẫn tái nhợt, mắt lại chỉ kinh ngạc nhìn Phó Hán Khanh, phức tạp không thể phân biện.

Phó Hán Khanh thấy y không đáp, đánh giá trên dưới vài lần, lúc này mới cười nói: “Hẳn là khỏe rồi, ngươi hoàn toàn khỏi triệt để rồi, về sau nghỉ ngơi vài ngày là được.” Y nhẹ nhàng đưa tay vỗ vai Địch Nhất, ngữ khí nhẹ không như thể Địch Nhất chỉ bị cảm mạo “Hiện tại ngươi về nghỉ đi, đúng rồi, Địch Thất cũng mệt rồi, cùng đi đi.”

Địch Nhất chỉ kinh ngạc nhìn y, nhìn thiếu niên đang mỉm cười với mình này.

Y có khuôn mặt anh lãng đẹp đẽ, cười rộ lên lại chân mày cong cong, mắt cong cong, phảng phất như gió xuân phả vào mặt, cực dễ thân. Chuyện tày trời, với y, có lẽ đều chỉ nhẹ tênh như mây gió, cho nên y cứ thế không cần nghĩ ngợi, mở lồng giam mãnh hổ, tháo gông xiềng cho giao long mà không nghiên cứu lợi hại, không cân nhắc hậu quả, không lo lắng bị hổ ác vồ ngược, lại chỉ dùng vẻ mặt ngây thơ như hài tử, vẻ tươi cười ngây thơ như hài tử, đối mặt với nhân gian mênh mang, thế nhân sài lang này.