[Tiểu Lâu Truyền Thuyết] Quyển 3 - Bích Huyết Hán Khanh

Quyển 2 - Chương 28: Trừng phạt




Tiếng roi da xé gió khiến Phó Hán Khanh rảo bước nhanh hơn, song vừa bước vào Thiên Ngoại thiên, tình cảnh trước mắt đã khiến Phó Hán Khanh ngây ngẩn cả người.

Tình hình giống như y nghe thấy, nơi này đang thi hành tiên hình, mà còn là ảnh vệ dụng hình với ảnh vệ, hai người một tổ, cả thảy bốn tổ, một người bị treo giữa không trung, một người cầm lân tiên ra sức đánh.

Đây là tiên hình rất bình thường, song tình hình trước mắt thật sự hơi quá quỷ dị.

Ảnh vệ bị đánh không phải là trói giữa không trung.

Giữa hai gốc đại thụ gác một nhánh cây dài, trên nhánh cây buộc bốn sợi dây cực mảnh, bốn ảnh vệ dùng tay nắm một sợi tơ yếu ớt kia, bằng không đề khí, treo giữa không trung chịu roi.

Mà bốn ảnh vệ vung roi quần áo rách nát, máu thịt lẫn lộn, khắp người đều là vết roi cực sâu.

Người thụ hình, rõ ràng vô cùng tự do, võ công cũng không bị cấm chế, người dụng hình lại giống như vừa thụ hình.

Tám người, tám khuôn mặt giống nhau như đúc, là ai treo ai lên, là ai đang trừng phạt ai, ngoài tiếng trường tiên xé gió, tiếng máu thịt rách toác, tiếng máu tươi nhỏ giọt, cũng chỉ còn lại tiếng đếm đơn điệu mà đơn giản.

Bảy mươi tám, bảy mươi chín, tám mươi…

Phó Hán Khanh đứng yên đó, không ngôn không ngữ không động đậy, chỉ ngơ ngác nhìn trừng phạt cực kỳ quỷ dị kia.

Gương mặt Địch Phi, anh tuấn mà lạnh lùng, ánh mắt Địch Phi, cô tịch mà lạnh lẽo.

Là Địch Phi bị treo giữa không trung, là Địch Phi đang trách đánh Địch Phi, là máu tươi của Địch Phi đang bắn tóe khắp trời đất, là máu thịt của Địch Phi bị xé toang, là sự kiêu ngạo và cô độc của Địch Phi, cho dù bị thương, chịu hình, vẫn chỉ có khuôn mặt lạnh lùng, ánh mắt lạnh băng.

Là sự tàn nhẫn và vô tình của Địch Phi, cho dù bị đánh là người thân cận nhất bên cạnh, hoặc là bản thân y, cũng vẫn chỉ có khuôn mặt lạnh lùng, ánh mắt lạnh băng.

Người thi hình là ai, người thụ hình là ai?

Là Địch Phi đang trách đánh Địch Phi.

Vì sao…

Là Địch Phi không chịu buông tha Địch Phi.

Vì sao…

Phó Hán Khanh nhắm mắt, rất nhiều rất nhiều năm trước, vô số năm tháng của kiếp trước kia, ngày đó, là y bị treo cao cao giữa không trung, là lân tiên thô ráp kia vung trên người y, là máu tươi của y tung tóe khắp trời đất, là máu thịt của y xé toang. Mà người thi hình phạt kia, chỉ lạnh băng ngồi trên cao, chứng kiến từ đầu chí cuối, vẫn là khuôn mặt lạnh lùng, ánh mắt lạnh băng.

Sau đó nữa, y đã bị đưa cho Bạch Kinh Hồng.

Chần chừ xuất thần chỉ trong một chớp mắt ngắn đến không thể ngắn hơn, tất cả ảnh vệ đều đã thấy y đến.

Ảnh vệ thi hình lui lại một bước, ảnh vệ treo giữa không trung buông tay nhảy xuống, tám người đồng loạt cúi lạy: “Giáo chủ.”

Phó Hán Khanh vẫn đang bị tình hình quỷ dị này khiến cho tâm thần không yên, chỉ lăng lăng ừ một tiếng, không nói gì.

Tám người quỳ mọp dưới đất, đợi một lúc, không đợi được chỉ thị gì của giáo chủ, mà họ đều đang chịu Thiên vương phân phó, không ai dám chậm trễ nhiều, lại thi lễ rồi đứng dậy.

Bốn người lại nhảy lên, một tay nắm lấy sợi dây nhỏ buông giữa không trung, mà bốn ảnh vệ dụng hình thì tiếp tục quất họ, bất đồng là, họ bắt đầu đếm lại lần nữa “Một, hai, ba…”

Phó Hán Khanh lăng lăng hỏi: “Chuyện gì thế này?”

Địch Thất phía sau thấp giọng nói: “Đây là thủ đoạn trừng phạt thông thường nhất trong ảnh vệ, từ lúc chúng ta còn nhỏ đã thường xuyên như thế, người phạm lỗi, phải dựa vào nội khí của mình treo giữa không trung bằng một sợi dây nhỏ, đồng thời chịu tiên hình, không được dùng nội lực chống cự. Nếu nội tức không thể đề đến chỗ chí cực trong thời gian dài, khiến thân thể hóa nặng, kéo đứt dây, hoặc là bởi vì không chịu nổi tiên hình mà khiến nội tức hỗn loạn, làm dây đứt, thì tiên sẽ bắt đầu đếm lại từ đầu.”

Phó Hán Khanh rùng mình: “Vừa rồi họ đếm lại từ đầu…”

“Dưới mọi tình huống, chỉ cần rơi xuống đất là sẽ đếm lại. Nhưng giáo chủ đã đến, là nhất định phải chào.” Địch Thất thản nhiên đáp, ngữ khí đạm mạc vô tình.

Phó Hán Khanh kinh ngạc nhìn hình trường thảm liệt trước mặt kia, những người này không phải loại người trì độn với đau đớn như y, họ chân thực cảm thụ mỗi một chút đau đớn, hơn nữa, một thân võ công của họ chẳng những không thể phản kháng, còn phải tận khả năng phối hợp để người ta dụng hình mình.

“Nếu đoạn một lần như vậy là đếm lại, nhưng trên người bị trọng thương, nội tức cũng không thể đề mãi không buông, lần sau lại đoạn, lại đếm lại, sau đó lại đoạn, cứ như thế, không thể cầm cự chịu hình cho xong thì làm sao?”

“Loại hình phạt này vốn bao hàm hai tầng ý tứ trừng phạt và khảo nghiệm võ công. Nếu cả đề khí khinh thân chịu xong một lần trừng phạt cũng không làm được, vậy chứng minh võ công và nghị lực còn kém xa thần giáo cần, mà không được thần giáo cần thì không cần thiết tồn tại, trừng phạt sẽ không dừng lại. Trong ngần ấy năm ta chịu huấn luyện, có mười mấy đồng bạn chính là bị đánh chết tươi như vậy.” Câu trả lời của Địch Thất vẫn bình thản như trước “Bất quá giáo chủ có thể yên tâm, những người lưu lại đến cuối cùng chúng ta đây, vô luận là võ công thân mang hay tâm tính kiên nghị, đều đủ để chịu đựng một lần xử phạt thế này, ta nghĩ, nếu giáo chủ không xuất hiện, mọi người đều có thể chịu xong tiên hình trong một lần, mà không cần đếm lại. Bốn người đang dụng hình, vừa nãy hẳn cũng đã chịu quất roi như vậy, hiện tại vẫn có thể hoàn thành phân phó của Thiên vương một cách bình thường, mỗi một roi đánh ra, lực đạo không yếu đi.”

Phó Hán Khanh không thể hiểu, sao có người có thể lạnh lùng giải thích khổ nạn của đồng bạn như vậy, sao có người có thể lạnh lùng thương tổn đồng bạn như vậy, sao có người có thể lạnh lùng chấp nhận thương tổn của đồng bạn như vậy.

Mọi người, vô luận là người dụng hình, chịu hình, xem hình, đều thủy chung bảo trì sự lạnh lùng như vậy.

Y tưởng rằng y là kẻ lười nhác, là người không dễ dàng có tình cảm, là người thiên tính đạm mạc. Nhưng mà, trên đời này, dường như có người bỏ ra tình cảm còn keo kiệt hơn xa y, dường như có người còn đạm mạc lãnh khốc hơn xa y.

Y kinh ngạc nhìn mỗi một roi vung xuống, nghe từng tiếng đếm nhạt nhẽo kia.

“Mười một, mười hai, mười ba…”

“Đủ rồi, dừng tay.” Phó Hán Khanh rốt cuộc kêu lên.

Bốn ảnh vệ lập tức dừng tay: “Giáo chủ, đây là xử phạt của Thiên vương với việc chúng ta thất trách.”

“Thất trách gì?”

“Chúng ta khiến giáo chủ bị thương.”

Phó Hán Khanh nhìn quét họ một cái: “Cho nên, các ngươi phải chịu bao nhiêu roi?”

“Một trăm năm mươi roi.”

“Bốn người các ngươi đã chịu xong, hiện tại bắt đầu đánh bốn người họ?”

“Phải.”

Tiếng hỏi dồn dập, mà tiếng trả lời thì tương đối bình tĩnh.

Ánh mắt Phó Hán Khanh chuyển vài vòng giữa họ: “Ta là giáo chủ, ta biết ảnh vệ chỉ phục tùng giáo chủ và Thiên vương, Thiên vương muốn thi hình, nhưng ta muốn dừng hình, các ngươi nghe ai?”

Mấy ảnh vệ đưa mắt nhìn nhau, một lúc sau, Địch Tam mới nói: “Ý chí của giáo chủ tự nhiên là cao nhất, chúng ta sẽ ngừng hành hình, nhưng nếu giáo chủ có lòng tốt muốn cứu chúng ta, tốt nhất cứ thương nghị với Thiên vương một chút, vạn nhất Thiên vương không đồng ý, mặc dù sẽ không lập tức phản bác ý giáo chủ, sau này tự có thể có vô số cơ hội dụng hình với chúng ta.”

Phó Hán Khanh gật đầu, sau đó lại hỏi: “Địch Nhất đâu, sao không thấy y?”

Địch Tam thản nhiên đáp: “Chúng ta chỉ là bảo hộ không chu toàn, khiến giáo chủ bị thương, thân phạm tội thất trách. Y lại tự tay đả thương giáo chủ, đây là tội phạm thượng, Thiên vương giữ y lại Thiên Vương điện, tự mình thi phạt.”

Phó Hán Khanh thoáng ngẩn ra, nếu chỉ bảo hộ không chu toàn đã bị phạt lợi hại như vậy, thế thì Địch Nhất tự tay đả thương y nên chịu tội gì?

Y không nói tiếng nào, chạy thẳng đến hướng Thiên Vương điện.

Đám ảnh vệ Địch Thất theo sát hai bên y, mà mấy ảnh vệ vừa dừng tiên hình thì đứng tại chỗ nhìn y rời khỏi.

Một người khẽ nói: “Y dường như thật sự bất đồng với người khác.”

“Vậy thì thế nào?” Địch Tam nhàn nhạt nói “Hiện tại mới thiện đãi chúng ta, muộn rồi, chúng ta đã sớm không còn là người, cũng sẽ không có tâm địa yếu đuối, lòng biết ơn của con người.”

Bởi vì mối quan hệ đặc thù của Thiên vương và ảnh vệ, Thiên Vương điện xây dựa Thiên Ngoại thiên, hai nơi cách nhau quá gần, làm cho Phó Hán Khanh sau khi rời khỏi Thiên Ngoại thiên có thể nhanh chóng vào đến Thiên Vương điện.

Bởi vì các đời Thiên vương đều sẽ làm giáo chủ, Thiên Vương điện chỉ để bài trí, trên cơ bản ở không lâu, cho nên trong số điện các của chư vương, nơi này xem như đơn giản nhất. Địch Cửu cũng vẫn bảo trì tính cách khi làm ảnh vệ, đạm mạc lãnh khốc, không thích xa hoa, không thích người tiếp cận, cho nên Thiên Vương điện rộng lớn như thế, trừ hai người trông cửa, lại không nhìn thấy một hạ nhân.

Phó Hán Khanh là tân nhiệm giáo chủ, tự nhiên ngông nghênh thẳng hướng, tuyệt không trở ngại.

Với nội lực của y, từ xa đã nghe thấy tiếng rên rỉ truyền đến từ trong đại sảnh. Đó là tiếng Địch Nhất.

Những người bị quất roi tàn nhẫn, vẫn có thể bảo trì biểu tình đạm mạc, ngay cả một tiếng đau cũng không kêu này, vậy mà lại phát ra tiếng rên rỉ yếu ớt và đau đớn như thế.

Phó Hán Khanh vội lao về hướng đại sảnh, đẩy cửa cái rầm.

Sảnh đường lớn như thế, trừ Địch Cửu ngồi ở thượng vị thì chỉ có Địch Nhất ngã dưới đất.

Y thoạt nhìn chưa hề chịu hình, quần áo tóc tai đều chỉnh chỉnh tề tề, cả chút tro bụi cũng không có. Trên người không có bất cứ dấu vết dụng hình nào, nhưng loại người bị lân tiên thô ráp đánh một trăm phát, vẫn có thể đề nội tức, chỉ bằng một sợi dây nhỏ treo giữa không trung này, lại như đã mất đi tất cả sức lực, chỉ có thể ngã dưới đất rên rỉ. Cơ thịt trên mặt đều vặn vẹo, trong mắt là đau đớn cực độ, song đừng nói đứng, dường như cả sức lực mà lăn lộn dưới đất, hoặc là phát ra tiếng kêu lớn một chút cũng chẳng có. Y chỉ có thể như tất cả sinh mệnh, tất cả sức sống đều đã bị rút đi, ngã dưới đất, rên rỉ cực thấp cực thấp.