[Tiểu Lâu Truyền Thuyết] Quyển 3 - Bích Huyết Hán Khanh

Quyển 2 - Chương 27: Cái gọi là xin chỉ thị




Y bình tĩnh ngưng mắt nhìn ba người trước mặt như vậy, trong ánh mắt không có uy thế lẫm lẫm, cũng không có khôn khéo sắc bén, nhưng sâu trong ánh mắt trong suốt, thẳng thắn thong dong như thế, rõ ràng có một loại sáng tỏ nhìn như khờ dại mơ hồ, rồi lại cực rõ cực thấu với rất nhiều chuyện.

Phân hiểu ra và bình tĩnh này, lại khiến người nhất thời có cảm giác không thể nhìn thẳng.

Sự trầm mặc như là rất ngắn, giống như chỉ một chớp mắt, nhưng lại dường như rất dài, dài đến mức đã không thể tính thời gian, sau đó, Dao Quang mới nhàn nhạt cười cười: “Giáo chủ đã lên tiếng, chút việc nhỏ này, chúng ta tự nhiên tuân theo, phê duyệt của giáo chủ sẽ đưa đến phân đàn…”

“Dao Quang, ngươi thật cho là đùa giỡn thế này thú vị lắm sao? Ngươi để y làm giáo chủ rốt cuộc chỉ là muốn đùa, hay thật muốn hại y?” Bích Lạc bỗng nhiên mở miệng, cắt lời Dao Quang.

Dao Quang hơi biến sắc: “Bích Lạc…”

“Ngươi hỏi thử trong lòng ngươi rốt cuộc muốn gì trước đã, rồi lại quyết định nên nói gì?” Bích Lạc không nhìn Dao Quang nữa, chỉ đưa mắt nhìn sang Phó Hán Khanh: “Giáo chủ, có một số việc, chúng ta phải nói rõ với ngươi. Ngươi đoán không sai, những việc đưa lên tay ngươi, đều là những việc vặt vãnh không quan trọng, gọi là tru sát ai đó, kỳ thật không khác bao nhiêu việc một kẻ trông cửa ở tổng đàn xin nghỉ mấy ngày, lý do là, kẻ gọi là Thiết Quyền Vô Địch đó, chẳng qua là một quyền sư dân gian con con, tối đa chỉ xem như nhân vật giang hồ cửu lưu. Kỳ thật mấy việc vặt vãnh này, kể cả phân đàn bán cửa hàng, hoặc là mở rộng làm ăn và phòng ngự của tổng đàn, cùng một số tạp vụ khác, căn bản không cần qua giáo chủ huấn thị, phía dưới tự có người phụ trách, tự đi thu xếp, nếu thật mọi việc lớn nhỏ đều không bỏ sót, toàn do một mình giáo chủ quyết đoán, các đời giáo chủ cũng chỉ có một kiểu chết, chính là mệt chết tươi.”

Nàng bình thản nói rõ, thần sắc thanh hoa như ngọc không có một chút biểu tình nào.

Phó Hán Khanh lại dần dần lộ ra vẻ tỉnh ngộ: “Cho nên…”

“Cho nên, những việc này, trước khi nộp lên đây, người dưới kỳ thật đều sớm làm tốt, nộp lên, kỳ thật chỉ là báo cáo, mà ngay cả những báo cáo này, những người thượng vị chúng ta cũng không xem, chỉ có các thống lĩnh trung tầng thẩm duyệt xem xét. Dao Quang là vì trêu ngươi, mới lấy mấy thứ này cho ngươi phê duyệt, kỳ thật lợi ích lớn nhất của việc phê duyệt, chỉ là để ngươi quen thuộc vài tạp vụ trong giáo. Trên thực tế, ngươi phê đồng ý hoặc không đồng ý đều đã không còn quan trọng, bởi vì trước khi nộp lên, sự tình sớm đã làm xong.”

Nàng nhìn Phó Hán Khanh, thất tình bất động nói: “Ngươi phê không đồng ý, cũng không thể cứu mạng Phương Minh Viễn, bởi vì lúc này, thi thể y khả năng cũng đã sinh giòi.”

Phó Hán Khanh đứng ngẩn một lúc, trên mặt y không có biểu cảm quá lớn, kinh ngạc và sửng sốt cũng nhanh chóng nhạt đi, y quay đầu nhìn mớ công văn đầy bàn, sau đó lại nói với Dao Quang: “Mấy thứ này đã xem và không xem, phê hoặc không phê đều không sao cả, thế thì ta phải đi nghỉ ngơi.”

Y ngáp một cái rồi thật sự giống như không có việc gì, đi thẳng ra ngoài.

Biểu hiện cũng như lần trước khi ở trước quan tài băng của các đời giáo chủ, không bi không hỉ không kinh không giận, chỉ cảm thấy mệt mỏi, cho nên y cũng như lần trước, mặt không biểu cảm, từ chỗ họ bỏ đi mất, mắt không liếc xéo, chẳng buồn nhìn bất cứ ai.

Y không như trong dự kiến của ba người này, kinh ngạc, kêu to, kinh hoàng, phẫn nộ, quát mắng, y chỉ mệt mỏi. Y không phải sứ giả chính nghĩa, cũng không phải hiệp khách. Kỳ thật y đã sớm biết Ma giáo giết người không chớp mắt, chỉ là y đã không tận mắt nhìn thấy, vậy cũng lười suy nghĩ, lần này thấy xin chỉ thị giết người, y kiên trì không đồng ý, nhưng kiên trì đã không hiệu quả, y cũng chẳng trào dâng căm phẫn, y chỉ mệt mỏi.

Ngay cả chính y cũng không hiểu vì sao mình lại dễ mệt đến vậy, giáo chủ đã chỉ là một vật bài trí, cái gọi là trách nhiệm căn bản đã không tồn tại, y đã hoàn toàn thực hiện lời hứa, vậy thì y đương nhiên có thể từ đây không để ý bất cứ việc gì, an an tâm tâm, ăn ngủ ngủ ăn, làm giáo chủ lười nhác hữu danh vô thực, hoàn thành tâm nguyện cả đời.

Việc này… Hẳn là có thể nhỉ!

Tuy rằng y vẫn không biết, vì sao bỗng nhiên mỏi mệt đến vậy.

Bích Lạc ở phía sau nhàn nhạt nói: “Giáo chủ, ta không biết ngươi rốt cuộc là ai, ngươi có tâm tính thế nào, nhưng bản thân ngươi nên biết, Tu La giáo chưa bao giờ là một nơi ăn chay niệm phật. Nếu ngươi không thích, có thể thử thay đổi, nhưng không ai có thể chỉ bằng một câu nói suông, đã khiến cuộc sống của người khác, thế giới bên ngoài sửa đổi nghênh hợp sở thích của y. Giáo chủ ngươi có phải nắm thực quyền hay không đều như thế. Muốn làm cho thế giới này càng khiến ngươi thích hơn, muốn phương thức làm việc của chúng ta được ngươi chấp nhận, vậy thì trước phải xem bản thân ngươi có bỏ ra nỗ lực gì không. Khi ngươi cảm thấy mọi thứ Tu La giáo làm đều khiến ngươi chướng mắt, khiến ngươi không thoải mái, hãy hỏi thử bản thân ngươi trước đã, ngươi có từng chân chính làm gì để thay đổi hết thảy chưa? Không sai, ngươi làm giáo chủ có phần là trò đùa, ta và Long vương ủng hộ ngươi là một loại mạo hiểm, một loại thử nghiệm, Dao Quang và Tiêu Thương ủng hộ ngươi, thuần là vì tìm chút việc vui cho cuộc sống nhạt nhẽo hiện tại, mà Thiên vương thì là hết cách mới ủng hộ ngươi. Nhưng cho dù tất cả chúng ta đều thành tâm thành ý đưa ngươi lên làm giáo chủ, giao hết đại quyền toàn giáo cho ngươi, ngươi cho là một giáo chủ trời sập cũng chẳng buồn để ý, cả ngày chỉ quan tâm ăn uống ngủ nghỉ, có thể bằng một câu, thay đổi phương thức sinh tồn đã kéo dài mấy trăm năm của cả Tu La giáo sao? Cho dù ngươi có thể cưỡng ép thay đổi cả Tu La giáo, thế thì giang hồ này, loạn thế này, vô số quy luật cá lớn nuốt cá bé mà Tu La giáo đang nằm trong đó, làm sao thay đổi. Nếu hết thảy những điều này không thay đổi, giáo ta vì tự vệ, vì sinh tồn, cũng không thể thay đổi. Cho nên khi ngươi chỉ trích chúng ta tàn nhẫn, khi ngươi không thể lý giải giết chóc của chúng ta, hãy tự hỏi chính ngươi, trừ ngồi đó nói mấy câu rằng các ngươi không nên giết người, bản thân ngươi thật sự đã làm gì?”

Phó Hán Khanh trầm mặc lắng nghe, đợi Bích Lạc nói xong phen này, lập tức tiếp tục đi về trước, chí ít nhìn từ bóng dáng không hề chần chừ cùng bước chân không hề tạm dừng đó, hẳn là y không bị ảnh hưởng gì cả.

Dao Quang lặng lẽ nhìn theo bóng lưng Phó Hán Khanh, nhẹ nhàng nói: “Bích Lạc, ngươi thật sự chờ mong y, thật sự hy vọng y có thể cho mọi người một số kinh hỉ, phải không?”

“Ta đang hy vọng gì ngươi không hề coi trọng, nhưng ta cảm thấy ngươi nên suy nghĩ một chút, ngươi hy vọng rốt cuộc là gì? Chỉnh chết y, mệt chết y, lừa gạt y, thương tổn y? Rất lâu về sau lại cho y biết, những công văn y nghiêm trang viết xuống từng chữ không đồng ý không hề có ý nghĩa, rất nhiều lần giết chóc y cho là y đã ngăn cản, kỳ thật sớm đã xảy ra?” Bích Lạc không nhìn nàng, ngữ khí đạm mạc bình tĩnh “Những việc này, tuyệt không giống với bức một kẻ lười nhác học thuộc một đống tư liệu vô dụng? Đây phải chăng là ngươi muốn báo thù hoặc trút giận.”

Dao Quang hiếm khi không châm biếm lại, nàng lẳng lặng trầm mặc, nhìn Bích Lạc cũng chậm rãi rời đi.

Tiêu Thương một mực đứng bên sờ cằm nhìn chiến tranh giữa hai nữ nhân, đến lúc này mới cười cười nói: “Ta không thích băng mỹ nhân của chúng ta lắm, có điều, chết tiệt, lời vừa rồi nàng ta nói, ta lại cảm thấy rất đúng, ngươi thấy sao?”

Phó Hán Khanh vẫn rất tự nhiên tiến về nơi trước kia y ở, chưa đi được bao xa, một bóng người im hơi lặng tiếng xuất hiện bên cạnh, khom lưng hành lễ: “Giáo chủ, từ hôm nay trở đi, chỗ ở của ngài đã dời đến Tu La điện, mời theo thuộc hạ.”

Phó Hán Khanh thoáng kinh ngạc nhìn dung nhan quen thuộc kia: “Ngươi…”

“Thuộc hạ Địch Thất, phụng mệnh thay Địch Nhất, lĩnh một đội ảnh vệ khác hiệu lực vì giáo chủ.” Trả lời cung kính, lại khiến Phó Hán Khanh dở khóc dở cười.

“Đổi Địch Nhất đi, lại đổi các ngươi đến?” Phó Hán Khanh ngẩng đầu nhìn trời, hở, đổi đi một khuôn mặt khiến người không tự tại, lại đổi đến một khuôn mặt giống như đúc, hết thảy có gì khác biệt?

Tuy rằng y chưa nói lời gì bất mãn, nhưng biểu tình này, rõ ràng viết bốn chữ ta không cao hứng to tổ tướng, người nào có mắt cũng nhìn ra được.

Cho nên Địch Thất khom lưng càng thấp hơn: “Không biết thuộc hạ có gì thất trách thất nghi, khiến giáo chủ bất mãn?”

“Ôi, ta không có gì bất mãn cả, đương nhiên cũng không hề quá vừa lòng, ta kỳ thật chỉ là…” Phó Hán Khanh định nói rõ, tâm niệm chợt chuyển, lại nghĩ đến vạn nhất vị này cũng học Địch Nhất, vừa nghe lời thật, vừa bị kích thích đã muốn tự hủy dung, không tốt đâu.

Y đành phải nuốt lại mấy lời đã ra đến miệng, triệt để hủy bỏ ý niệm bãi bỏ hoặc đổi hộ vệ, ủ rũ nói: “Chúng ta đi thôi.”

Đi được hai bước, y bỗng nghiêng đầu nhìn Địch Thất đang đi theo phía sau: “Đám Địch Nhất sẽ bị phạt vì chuyện này sao?”

Địch Thất trầm mặc không đáp.

Phó Hán Khanh khẽ nhíu mày, dừng bước: “Dao Quang nói không việc gì, bất quá, ta đoán lời nàng ta nói, mười câu thì phân nửa khả năng là không đúng. Nhưng ta hỏi đám Địch Nhất có phải sẽ có chuyện, họ cũng không tỏ vẻ gì.” Y quay đầu, nghiêng đầu nhìn Địch Thất “Họ thật sự không việc gì sao?”

Địch Thất bình tĩnh đáp: “Quyền xử trí ảnh vệ, chỉ nằm trong tay giáo chủ và Thiên vương, thuộc hạ không thể vọng đoán. Chỉ là, người như chúng ta, cho dù lập tức bị chém rơi đầu, cũng sẽ không tỏ vẻ gì.”

Phó Hán Khanh hơi nhíu mày, thoáng bất an: “Ta không muốn xử trí các ngươi, Địch Cửu và các ngươi cùng nhau lớn lên, khẳng định sẽ nghĩ đến tình nghĩa.”

Vốn là một câu khẳng định, nói xong, y nghĩ nghĩ, rốt cuộc vẫn có phần chủ ý bất định hỏi: “Phải chứ?”

Địch Thất nói mà không hề ngước lên: “Ảnh vệ chúng ta không có quyền đi đoán cách nghĩ của Thiên vương, cũng không thể hỏi thăm mệnh lệnh xử trí của Thiên vương, trong huấn luyện chúng ta từng nhận, chỉ có lãnh khốc vô tình là gì, chưa bao giờ biết tình nghĩa là gì.”

Phó Hán Khanh cười khan đôi tiếng, lại đi về trước hai bước, một lần nữa ngừng chân, một lòng lặng lẽ hướng về chiếc giường lớn mềm mại mới bố trí cho giáo chủ trong Tu La điện kia, đấu tranh tư tưởng một lúc, mới thở dài khe khẽ: “Được rồi, chúng ta đến Thiên Ngoại thiên và Thiên Ngoại điện nơi đó thăm thú đi.”

Lời này thật sự có chút không cam không nguyện không khoái hoạt, ôi, giáo chủ ấy à, đây quả thực là một công việc lao tâm lao lực mà.