[Tiểu Lâu Truyền Thuyết] Quyển 3 - Bích Huyết Hán Khanh

Quyển 2 - Chương 23: Quyền và trách nhiệm của chư vương




Ánh mắt Mạc Ly nhàn nhạt quét qua mọi người, mới nói: “Giáo ta từ giáo chủ trở xuống, chia làm chín đường, mỗi đường có chín đà, mỗi đà đều có chín đàn, chư đàn phân bố khắp thiên hạ, làm cho thế lực của chúng ta trải rộng tứ phương, chín đường tám mươi mốt đà, bảy trăm hai mươi chín đàn này đều do giáo chủ nắm giữ, quản lý mọi người bên dưới, sinh tử họa phúc, đều trong một ý niệm của giáo chủ.”

Phó Hán Khanh nghe thế không rét mà run, ôi trời ơi, vậy là phải quản bao nhiêu người bao nhiêu việc.

Dao Quang cười nói: “Ngươi không cần cao hứng sớm, cũng không cần thở dài sớm, Long vương của chúng ta nói chuyện vẫn thích nghỉ xả hơi, lời cần nói, không chịu nói một lần cho xong. Ông ấy nói, kỳ thật là cơ cấu tổ chức ban đầu của giáo ta, song từ sau năm đó Địch Tĩnh chọc giận thiên hạ, giáo ta đã bị đả kích cực đại, thế lực tàn lụi quá nửa, mà tổng đàn cũng đành phải lui vào hiểm địa Thiên Ngoại thiên này, mới có thể tự bảo vệ, rất nhiều phân đàn cũng không thể không từ minh chuyển ám, lấy thân phận khác để che giấu, mới không đến mức bị diệt trừ sạch. Từ sau đó, giáo ta lại liên tiếp cùng chính đạo, thậm chí là các nước xung đột, tổn thất nặng nề. Một trận chiến hai mươi năm trước, tinh anh giáo ta cơ hồ mất hết, mà thế lực của giáo phái bên ngoài, cơ hồ bị quét sạch. Cho nên, hiện tại gọi là chín đường tám mươi mốt đà bảy trăm hai mươi chín đàn, phần lớn đều là thùng rỗng, chân chính còn có thể do tổng đàn hiệu lệnh, bất quá là vài ám đàn che giấu tung tích, bởi vì thân phận không tiết lộ ra ngoài, mới có thể lặng lẽ bảo trì thế lực trong thế giới bên ngoài. Cho nên…”

Đôi mắt xinh đẹp lưu chuyển: “Gọi là giáo chủ Ma giáo, chẳng qua là gọi dễ nghe, địa vị khá tôn sùng một chút thôi. Ngươi chân chính có thể khống chế, chỉ có hai mươi ba ám đàn vẫn rải khắp thiên hạ, cùng với đại bộ phận thuộc hạ của tổng đàn.”

Phó Hán Khanh thoáng thở phào nhẹ nhõm, thế này xem như cũng còn được.

Y không hề che giấu tâm tình của mình, tất cả biến hóa trong lòng đều hoàn toàn biểu hiện ra nét mặt. Mọi người nhìn không sót, cũng bất giác âm thầm buồn cười.

Chuyện người bình thường nghe xong phải cao hứng, y lại phiền não, chuyện người bình thường phiền muộn nhất, lại có thể khiến y đặc biệt thoải mái, loại quái vật này thật đúng là…

Dao Quang bất giác lại cười rộ: “Thực lực của giáo ta tất nhiên là không chỉ như thế. Chư vương giáo ta, mỗi người đều có một thế lực không nhỏ. Thân vệ và thế lực cấp dưới của chúng ta, bình thường đều chỉ nghe mệnh lệnh của chúng ta, đương nhiên, vẫn tôn sùng giáo chủ, chút việc vặt giáo chủ phân phó, họ cũng sẽ làm theo, nhưng nếu sự tình hơi nghiêm trọng, họ bình thường sẽ phải được sự đồng ý của chư vương trước, mới nghe lệnh. Mà khi vương mệnh và giáo mệnh xung đột, họ sẽ chọn trung với vị vương mình hiệu trung, đây cũng là do chư vương và giáo chủ từ trước đến nay vẫn chế hành lẫn nhau tạo thành.”

Mạc Ly gật đầu: “Giáo ta cả thảy tám vương, Tu La vương chính là giáo chủ ngươi. Mà Đại Minh vương thì thân phận thần bí nhất, địa vị cách biệt nhất. Tục truyền mỗi một đời Đại Minh vương trong tay đều khống chế thế lực hoàn toàn có thể so cùng giáo chủ, mà thân phận của mỗi một đời Đại Minh vương, trừ phi chính họ muốn nói rõ, cả giáo chủ cũng không thể bức bách y tỏ rõ. Chư vương giáo ta, mỗi người lựa chọn người kế nhiệm, đều phải được ít nhất ba vương đồng ý, mới có thể thuận lợi chuyển giao quyền vị, nhưng Minh vương thì không cần. Thân phận thế lực cùng với truyền thừa của một hệ Minh vương, cơ hồ đều hoàn toàn ngoài giáo ta nắm giữ. Cho nên, chuyện liên quan đến Minh vương, chúng ta cũng không thể giải thích nhiều hơn với ngươi. Trên cơ bản, địa vị của Minh vương ở giáo ta, tương đương với khách khanh thập phần tôn quý, muốn tới thì tới, muốn đi thì đi, không bị trong giáo ràng buộc, nhưng lời nói ra lại cực được trong giáo tôn trọng. Từ đời đầu đến nay, Minh vương vẫn tồn tại cách biệt. Minh vương từng liên tiếp trợ giúp giáo ta vượt qua đại nạn, nhưng cũng từng có vài lần phát sinh chuyện giáo ta đại họa lâm đầu, Minh vương ngồi yên không cứu, thậm chí từng có lịch sử suốt trăm năm không có tân nhiệm Minh vương liên hệ với giáo ta. Bởi vậy, với Minh vương, chúng ta tôn kính nhưng không thể quá trông chờ, mọi hoạt động của giáo ta, bình thường đều không có quan hệ gì lớn với Minh vương, quyền lực của Minh vương cũng không có ảnh hưởng gì với quyền vị của những người khác trong giáo. Giáo chủ chỉ cần biết những điều này là được, về sau nếu Minh vương muốn, sẽ tự tìm cơ hội xuất hiện trước mặt giáo chủ.”

Phó Hán Khanh nghe xong chỉ gật đầu, hiển nhiên không có ý kiến gì khác.

Bích Lạc bổ sung: “Long vương ty chưởng tất cả điển tịch bí đáng trong giáo, trong tay chẳng những có vô số bí kíp võ công từ xưa đến nay lưu truyền trong giáo, cũng có hết thảy bí ẩn cao nhất, cơ hồ mỗi một đời chư vương từng bước lý giải lịch sử và cơ mật trong giáo, đều là do Long vương dẫn dắt. Cho nên, vị Long vương, vẫn là do người nhiều tuổi nhất, đức cao vọng trọng nhất, làm việc thận mật ổn trọng nhất đảm nhiệm. Thân thuộc của Long vương là Thiên long bát bộ chúng. Tại tổng đàn có bốn bộ, chia nhau nắm giữ sử, võ, cơ, ba tầng toàn bộ những sách mật tư liệu. Bốn bộ khác phân tán các nơi trong thiên hạ, phàm nơi có thế lực giáo ta, sẽ có đệ tử của bốn bộ chúng. Họ không tham gia bất cứ chiến đấu nào, cũng không góp sức cho việc khuếch trương thế lực, họ ở các nơi chuyên trách quản lý hết thảy hồ sơ cơ mật, ghi chép tất cả các tư liệu xu hướng. Bất cứ nơi nào, gặp phải nguy hiểm, bị công kích, họ phải phụ trách mang tất cả bí kiện về tổng đàn an toàn. Nếu không thể làm được thì triệt để hủy đi, tuyệt không thể có một phần rơi vào tay người ngoài. Giáo ta có thể liên tục bảy trăm năm không tuyệt, công của Long vương và bát bộ chúng không thể che mất.”

Tiêu Thương cười cười, chỉ chỉ Bích Lạc: “Khẩn Na La vương của chúng ta là một trong vài người y thuật giỏi nhất thiên hạ, nàng ta ty chưởng tất cả đan dược, sách y trong giáo. Ngươi đừng coi thường phân công phu này, toàn giáo trên dưới, không một ai thật sự dám đắc tội nàng ta, không ai dám cam đoan mình ngày nào đó sẽ không bị trọng thương, cầu nàng ta cứu mạng. Hơn nữa, bản lĩnh dụng độc của nàng ta không dưới y thuật, đắc tội một cao thủ tùy thời có thể dụng độc giết người một cách vô hình, bất cứ người bình thường nào cũng chẳng làm.” Y vừa nói, vừa nhìn Dao Quang hai cái, lúc này mới cười nói “Hơn nữa, Thần Nông hội và Bách Thảo đường nàng ta lĩnh cũng có vô số cao thủ y độc, những người này che giấu tung tích, dạo khắp thiên hạ, cũng là một thế lực không nhỏ. Một lang trung tha phương bình thường, cùng một y lâm thánh thủ danh động thiên hạ, biết đâu đều là đệ tử nàng ta dạy. Có người ẩn vào tầng thấp nhất của dân gian, không bị bất cứ ai chú ý, khi cần thiết, có thể nổi lên tác dụng kinh người. Có người cứu người vô số, danh khắp thiên hạ, nơi nơi đều có người từng nợ ơn cứu mạng, chỉ cần vừa đứng lên hô hào, có thể điều động nhân lực và vật lực không nhỏ, cho nên, giáo chủ, ngươi đắc tội thiên, đắc tội địa, tốt nhất đừng đắc tội Bích Lạc cô nương của chúng ta.”

Phó Hán Khanh gật đầu lia lịa, dáng vẻ hệt như bé ngoan nghe dạy bảo, khiêm tốn đáp vâng. Khiến người nhìn phải buồn cười, mà Bích Lạc cũng không khỏi có phần dở khóc dở cười.

Tiêu Thương lại vỗ ngực mình: “Về phần ta, Kim Sí Đại Bằng vương, người có thể truy phong trục điện. Đây không phải nói khinh công của ta cao, mà là nói trong thiên hạ không có tin tức gì là ta không thể dò ra, chỉ cần là có phong thanh, ta sẽ bắt được. Dưới tay ta có bảy mươi hai lộ phong tín tử, rải rác các nơi, ngươi tin chứ…” Y bỗng nhiên cợt nhả nháy mắt “Ngay cả võ lâm minh chủ lên giường với nữ nhân thích dùng tư thế gì ta cũng có thể tra ra được.”

Lời này rõ ràng là linh tinh, ai ngờ Phó Hán Khanh lại nghiêm trang gật đầu, ánh mắt trong sáng tinh thuần, như hài tử hoàn toàn không có tâm cơ, nói: “Ta tin.”

Tiêu Thương không nhịn được cười to ra tiếng, một lúc sau mới đưa tay chỉ Dao Quang “Càn Đạt Bà vương giáo ta, nàng ta là người không thể lường, chẳng những thuật âm luật đương thời ít có. Cầm sắt quản huyền không gì không tinh, lại thiện xướng ca khiêu vũ, thêm dung hoa tuyệt thế, quả thực là tuyệt thế giai nhân mọi nam nhân đều mơ ước, có điều, ngươi nhất thiết đừng coi trọng nàng ta, nàng ta chính là thủ lĩnh của hồ ly tinh thiên hạ, thật sự thích rồi, cẩn thận bị hút không sót xương cốt luôn.”

Dao Quang không tức không giận, ngược lại cười thản nhiên, bách mị đều sinh: “Đa tạ Đại Bằng vương đã khích lệ.”

Tiêu Thương rùng mình, chuyển mắt không nhìn nàng nữa: “Làm ơn làm ơn, ta còn trẻ, định lực không đủ, thiên ma mị thuật đó của ngươi, bớt lấy ra khoe khoang đi.”

Dao Quang cười đến mức mâu quang lưu chuyển như sóng: “Ta tập là thiên ma mị thuật, chính là phương pháp tà đạo lấy tình dục dẫn động lòng người. Mà âm luật, ca múa, bất quá là một thủ đoạn để mị thuật đạt tới đại thành. Thuộc hạ của ta, vô luận nam nữ, đa phần tinh thông mị thuật, chẳng qua, ngươi đừng cho rằng cái gọi là mị thuật, chỉ là làm ra vẻ phong tình, lấy lòng người. Mị pháp cao nhất là tìm chuẩn nhược điểm trong lòng mỗi người, xuất hiện bằng tư thái họ yêu nhất. Cho nên thuộc hạ của ta có nữ nhân phong tao nhất thiên hạ, cũng có khiết phụ trinh liệt nhất trên đời, có yêu cơ bách mị hoành sinh, cũng có thục nữ thanh hoa như tuyết. Đương nhiên các loại nam nhân xuất sắc cũng chưa bao giờ thiếu. Hoặc anh tuấn, hoặc thanh tú, hoặc ngây thơ, hoặc cuồng dã, các chủng các dạng, cần gì cũng có…” Nàng tựa như một bà chủ đắc ý đang mời chào hàng hóa, ném mị nhãn về phía Phó Hán Khanh: “Giáo chủ tiểu đệ đệ, ngươi thích loại nào, bất kể là nam hay nữ, là già hay trẻ, là đẹp hay xấu, ngươi nói một tiếng, ta nhất định tìm đến cho ngươi vừa lòng.”

Phó Hán Khanh cư nhiên cũng giống như nghe giáo huấn bình thường, chỉ thẳng thắn gật đầu: “Phải phải phải, được được được, ta nhớ rồi.”

Tiêu Thương rốt cuộc nhịn không được cao giọng cười ầm, Mạc Ly cũng bất giác cười cười lắc đầu, Địch Cửu hừ lạnh một tiếng, mà Bích Lạc bởi vì phải duy trì hình tượng thục nữ, không thể trợn mắt, không thể thở dài, không thể trừng mắt, bởi vậy biểu tình hơi cứng, chắc hẳn là khống chế cảm xúc cực kỳ vất vả.

Địch Cửu nhàn nhạt nói: “Càn Đạt Bà vương tốt nhất cũng chớ quên nói rõ, thiên hạ các nước, có mười ba kỹ viện, mười sáu thư ngụ, hai mươi ba gánh hát đều là thế lực của ngươi, ngoài ra, có rất nhiều vũ cơ ca nữ, lê viên tử đệ, còn cả danh kỹ phong trần danh văn thiên hạ, đều là đệ tử thân truyền của ngươi. Thậm chí cả bên trong trọng thần, hậu cung của Hoàng đế vài nước, cùng với trong số nữ nhân vài giang hồ danh túc, võ lâm đại lão yêu thích, đều có quân cờ ngươi an bài.”

Dao Quang nói vẻ không chút để ý: “Ngươi còn sót, trong rất nhiều nam nhân mà những nam nhân cường đại yêu thích, cũng có đồ tử đồ tôn của ta.”

Phó Hán Khanh gật đầu, cơ hồ có phần sùng bái nhìn sang Dao Quang: “Ngươi thật lợi hại.”

Dao Quang cười ha ha: “Không khách khí, giáo chủ tiểu đệ đệ, về sau nếu bị thiệt chỉ cần đến tìm ta, ta nhất định giúp ngươi trút giận.”