[Tiểu Lâu Truyền Thuyết] Quyển 3 - Bích Huyết Hán Khanh

Quyển 2 - Chương 17: Trở về




Khi đám cao thủ các phái xông vào cấm địa, đã trông thấy một màn cực khủng bố.

Khắp đất đều là máu tươi, khắp đất đều là thi thể, mà ở giữa tất cả thi thể, kẻ thù chung của thiên hạ, sát nhân ma vương trong lòng thế nhân đó, đang bổ lên một người máu me nhầy nhụa. Nghe tiếng động, ngẩng đầu lên, khuôn mặt kia rõ ràng không phải là một người biết suy nghĩ, mà là một khuôn mặt dã thú thuần túy. Ánh mắt khát máu, vẻ mặt điên cuồng, cùng với từng tảng thịt to tướng đang nhỏ máu trong miệng kia.

Mà dưới thân y, đó dường như là một người, chí ít, từng là một con người hoàn chỉnh, hiện tại tuy máu thịt lẫn lộn, không thành hình người, nhưng ít ra vẫn thấp thoáng còn bộ xương người.

Bốn phía đều là quần áo nát vụn rơi vãi cùng máu tươi chảy xuôi đầm đìa. Ngay cả những người giang hồ đã trông thấy vô số giết chóc và tranh chiến này, cũng đều bất giác lạnh cả người.

Ma quỷ này, đang ăn thịt người.

Rốt cuộc có người phục hồi tinh thần đầu tiên, đưa tay chỉ Địch Tĩnh: “Bắt lấy hắn.”

Vậy là mọi người cố lấy dũng khí, gào thét xông đến.

Địch Tĩnh điên cuồng vật lộn, song thương thế quá trầm trọng, vẫn khiến y dần bị vây trong liệt thế, khi y bị chế huyệt đạo, bị thủ lĩnh lôi đến giữa mọi người như lôi một con chó, y rống to, nội dung gào thét điên cuồng lại là: “Y là của ta, y là của ta, các ngươi không ai được đụng đến y.”

Mọi người ngạc nhiên nhìn về phía đống máu thịt kia, lúc này mới phát giác đó lại vẫn còn là một người sống, thân thể đầm đìa máu kia còn đang động đậy.

Khi ánh mắt mọi người nhìn qua, người nọ vừa lúc chậm chạp, có phần gian nan mà ngẩng đầu.

Thế là, mọi người đã trông thấy mặt y.

Người nọ toàn thân trên dưới gần như không thể tìm thấy một chỗ da thịt còn hoàn chỉnh, nhưng chỉ có trên mặt lại chẳng hề bị thương tổn gì, giống như ma quỷ tàn nhẫn nhất bước ra từ địa ngục, sáng tạo thế giới Tu La, lại thủy chung không nhẫn tâm đi hủy hoại thứ đẹp đẽ nhất thiên địa đó.

Máu tươi đầy đất, máu thịt khắp trước mắt kia, hết thảy tàn khốc nhất lạnh lẽo nhất nhân thế, nháy mắt phai màu.

Một người đứng gần A Hán nhất, không cầm nổi mà vươn tay, muốn chạm đến, chạm đến điều đẹp đẽ dù là trong mơ cũng không thể mơ tới ấy.

Lúc A Hán ngẩng đầu, y đã rất đau. Sức cảm thụ và nhẫn nại của y với đau đớn vượt xa người thường, thậm chí vượt xa bạn bè y. Nhưng máu thịt toàn thân, bị người từng miếng từng miếng, không ngừng cắn sống như vậy, vô số đau đớn cứ thế chồng lên, cho dù là y, cũng thấy khó mà chịu đựng.

Nhưng y vẫn chỉ trầm mặc, không giãy giụa, không khóc lóc, không kêu thảm, lúc đau đến cực điểm, thần trí của y lại có một nháy mắt ngẩn ngơ, phảng phất rất lâu rất lâu về trước, y cũng từng đau đớn như thế, lần đó dường như còn đau lợi hại hơn lần này cơ, bất quá, lần đó đã có thể chịu được, vậy lần này hẳn là cũng có thể thôi. Điểm cuối của đau đớn chính là giải thoát, năm tháng của một đời này, nhất định sẽ ngừng lại tại đây, y sẽ có thể quay về nơi của y, sẽ được một đoạn an bình ngắn ngủi.

Thế là y nhắm mắt, trầm mặc, nhẫn nại, chờ đợi, chờ đợi thời khắc cuối cùng kia.

Lại đợi được động tĩnh ầm ầm, đợi được chiến đấu kịch liệt kia.

Máu của người ta bắn lên người y, tứ chi của người ta bay lên rơi xuống người y, trong giết chóc điên cuồng của Địch Tĩnh, nửa cái đầu của một cao thủ bị chém xuống, trực tiếp rơi trước mặt y, thân thể nọ vẫn hoa chân múa tay, bước thêm hai bước mới ngã xuống.

A Hán yên lặng nhìn nửa cái đầu từ trên trời bay tới kia, giết chóc bên cạnh vẫn còn tiếp tục, mà giết chóc đồng dạng tất nhiên cũng sẽ không ngừng kéo dài trong thế giới này.

Vĩnh viễn không ngừng giết hại sinh mạng nhau, vĩnh viễn không ngừng hủy diệt và phá hoại, vô luận nhìn bao nhiêu lần nữa, y vẫn vĩnh viễn vĩnh viễn, không thể chân chính hiểu được, nhân tâm và nhân tính.

Chiến đấu dường như đã ngừng, bên tai truyền đến tiếng Địch Tĩnh gào thét điên cuồng: “Y là của ta, y là của ta, các ngươi không ai được đụng đến y.”

Y hơi mê mang ngẩng đầu, sau đó, y nghe thấy tiếng gió lặng, tiếng tim ngừng, tiếng hít thở dừng lại, tiếng tư duy tạm nghỉ.

Tất cả yên lặng, khoảnh khắc này phảng phất đều hóa thành thanh âm có hình có dấu, tiến thẳng vào lòng người.

Y thấy vô số khuôn mặt, vặn vẹo có, điên cuồng có, lạnh lẽo có, tàn nhẫn có, nhưng mà, đều có biến hóa kinh người khi nhìn thấy y.

Y thấy người đứng gần y nhất đã vươn tay đến.

Y thấy Địch Tĩnh rõ ràng đã bị chế huyệt đạo chợt rống lên một tiếng, giải khai huyệt đạo, từ xa xa bổ đến đây như điên.

Thiên địa yên lặng như thế, tất cả động tác phảng phất đều không tiếng, tất cả kịch liệt phảng phất đều chậm chạp.

Biểu cảm trên mỗi một khuôn mặt, y đều quen thuộc, mỗi người sẽ làm chuyện gì, y cũng biết.

Luân chuyển từng có một lần nữa vô thú vô vị lặp lại.

Quân vương hủy diệt quốc gia y kiếp trước kia, huynh đệ điên cuồng kiếp trước kia, phụ vương gọi là sủng ái y kiếp trước kia, rồi còn kiếp trước nữa càng lâu hơn, những sư phụ sư thúc sư huynh đệ đó, cùng với đời này kiếp này, nam nhân tên là Địch Tĩnh nọ.

Hết thảy hết thảy, đơn điệu mà lặp lại không ngừng, tuyệt không có một chút mới mẻ nào.

Y đã gặp những điều này quá nhiều, y thậm chí có thể đoán ra, mỗi người bước tiếp theo sẽ làm gì? Nhưng y lại không biết, họ rốt cuộc vì sao, mới phải làm như thế?

Y vẫn không thể hiểu thế nhân.

Cho dù y nhìn rõ mỗi một bước động tác của thế nhân, có thể biết rõ mỗi một bước hành động thế nhân sẽ có, nhưng mà y thủy chung không thể hiểu nổi thế nhân.

Y chỉ mệt mỏi, mệt đến độ chẳng muốn hết thảy tiếp tục lặp lại nữa.

Khi cái tay kia khó khăn chạm đến y, khi ma quân kia bổ đến, vừa vặn chém một cao thủ đứng trên đường tiến tới ra làm đôi, khi mọi người đã phục hồi tinh thần, lại gào thét bắt đầu cuộc chiến mới, A Hán đã mất tất cả tri giác.

Khi tỉnh lại, y đã ở Tiểu Lâu.

Giáo sư Trang đứng trước mặt với vẻ mặt trịnh trọng: “Em có biết, em mê man đã một năm rồi?”

“Em có biết, tinh thần lực của em bỗng nhiên mất khống chế, khiến thân thể hoàn toàn hủy hoại, sóng xung kích cường đại thậm chí đã ảnh hưởng đến Tiểu Lâu, ghi chép theo dõi em của máy tính cũng đã bị tinh thần lực cường đại của em chấn động. Cho dù trung khu trí năng của Tiểu Lâu toàn lực cấp cứu, cũng chỉ cứu lại được một nửa ghi chép, nửa khác đều đã phá hủy cả.”

A Hán thoáng mê mang lắc đầu.

Giáo sư Trang thở dài: “Tinh thần lực của em đã giết chết thân thể em, nhưng bởi vì không phải em cố ý sử dụng tinh thần lực, cho nên chỉ có thể tính là em tự sát, không thể tính em phạm quy, tối đa chỉ trừ điểm chứ không phải xử phạt em theo điều lệ quản chế thời không, chỉ là chuyện này quá nghiêm trọng. Tinh thần lực cường lực bộc phát thế này, vừa không cẩn thận là sẽ dẫn phát thời không phân tách. Trước khi máy tính của chúng ta cho ra phân tích số liệu đầy đủ và gửi về học viện họp nghiên cứu, cả sự kiện cho dù là nội bộ Tiểu Lâu cũng không thể công khai. Về sau nếu các bạn muốn xem ghi chép của em, không xem được, cứ nói em tự mình xin khóa lại, hiểu chưa?”

A Hán trầm mặc gật đầu.

“Được rồi, em nghỉ ngơi đi.” Giáo sư Trang thở dài “Thành tích lần này lại không thể tính, nhưng tinh thần hẳn là bị thương không nhẹ, cần phải ngủ mấy chục năm nhỉ?”

A Hán trầm mặc một lúc, mới thấp giọng hỏi: “Có đả thương ai không?”

Giáo sư Trang sửng sốt: “Cái gì?”

“Tinh thần lực của em mất khống chế, có đả thương ai không?”

Giáo sư Trang hơi chấn động nhìn y, đã bị đối đãi như vậy, sau khi về Tiểu Lâu, vấn đề đầu tiên hỏi lại là…

Trầm mặc hồi lâu, giáo sư Trang dùng ánh mắt gần như là đau đớn mà nhìn cậu học sinh khiến mình đau đầu nhất này: “Không, em không đả thương ai.”

Đây không phải là nói dối, là tình hình thực tế.

Thế mà, giáo sư Trang lại chỉ cảm thấy bi ai.

Sau tra tấn kinh khủng kiểu đó, trong hỗn loạn vô hạn đó, một lần nữa gặp phải kích thích tinh thần cực lớn, khiến tinh thần lực vô cùng cường đại của A Hán triệt để mất khống chế.

Lực lượng ấy khiến thân thể A Hán nháy mắt vỡ nát, hóa thành tro bụi, lực lượng ấy khiến sóng điện thu lại vô hình vô tượng của Tiểu Lâu hủy hoại toàn bộ, lực lượng ấy khiến máy móc của Tiểu Lâu ngoài ngàn vạn dặm gần như treo hết, nhưng lực lượng ấy lại không hại đến một người đứng gần nhất nào, trong đó thậm chí bao gồm Địch Tĩnh.

Cho dù lúc ấy A Hán rõ ràng đã mất đi tri giác, nhưng lực lượng cơ hồ có thể hủy thiên diệt địa kia, lại vẫn không hại đến một người nào.

Nhận tri này lại khiến giáo sư Trang cảm thấy mấy phần bi thương.

Chấp nhất thế này rốt cuộc có ý nghĩa gì đâu. Khi y biến mất, Địch Tĩnh đã hoàn toàn lâm vào điên cuồng, giống như lại từ hư không có được lực lượng vô hạn, sau khi dùng tay không đánh chết tất cả mọi người, mới ngã xuống đất mà chết, trước khi chết vẫn điên cuồng kêu: “Ngươi ở đâu, ngươi ở đâu, ngươi là của ta, ngươi không được đi.”

Làm người hướng dẫn, giáo sư Trang vẫn không tán đồng học sinh của mình tùy ý thương tổn người khác, nhất là Phương Khinh Trần, bởi vì làm việc tùy tâm sở dục, làm gì tùy thích, không biết đã bị giáo sư Trang cảnh cáo bao nhiêu lần, song lần này nhìn A Hán cho đến cuối cùng vẫn không hại người, bản thân giáo sư Trang lại cảm thấy bi ai phẫn nộ vô cùng.

“Giáo sư, em muốn sửa luận đề, có được không?” Thanh âm của A Hán rất nhẹ, rất chậm, rất mệt mỏi.

Giáo sư Trang ngưng mắt nhìn y, rất lâu rất lâu, lâu đến độ căn bản không thể che giấu dao động trong mắt mình, sau đó nhẹ nhàng nói: “Không, không được. A Hán, chiếu theo quy tắc, luận đề đã xác định thì không thể sửa, đây là vì phòng ngừa các học sinh xem mô phỏng như trò chơi, tùy tiện sửa đổi luận đề. Mặc dù dưới tình huống cực đặc thù, giáo sư có quyền sửa đổi sau khi qua sự phân tích của máy tính trung ương, nhưng trước đây vẫn chưa có một học sinh nào phá lệ, mà tôi… tôi kỳ thật cũng không muốn phá lệ vì em lắm.”

A Hán nhìn ông vẻ không hiểu: “Giáo sư, em…”

“Không phải tôi không thông cảm với cảnh ngộ em gặp, không phải tôi không thấy buồn vì em, nhưng làm người thầy, tôi phải nhắc nhở em, trong mỗi một lần bất hạnh của em, bản thân em cũng có trách nhiệm cực lớn.” Giáo sư Trang giải thích “Bởi vì luận đề của em, em không ngừng gặp phải người tính cách tàn nhẫn hắc ám, lại còn có dục vọng độc chiếm. Địch Tĩnh càng là điển hình của loại người này. Bởi vì thiết luật của Ma giáo, hoàn cảnh lớn lên cực không bình thường, những việc trải qua này khiến nhân cách của y có thiếu hụt lớn. Tính tình cũng thường càng thêm cực đoan, nhưng bởi vì có đủ kiềm chế, cho nên không thể hiển lộ. Nội lực của em, khiến y có lực lượng đập tan loại kiềm chế này, khiến y có thể không cần kiêng nể, vì thế loại điên cuồng này liền lộ rõ, nhưng mà A Hán, em không phải học sinh đầu tiên, cũng tuyệt không phải là người cuối cùng gặp phải đối tượng điên cuồng thế này. Nhưng em lại là người trải qua thảm nhất, điểm quan trọng nhất trong đây là, em không biết làm sao bảo hộ mình.”

Giáo sư Trang thở dài: “Em thật cho là luận đề của em khó lắm sao? Tôi đã thấy những luận đề kỳ quặc hơn nhiều, tỷ như ‘cách sống cuồng ngược đãi của cổ đại’ này cũng có. Nhưng hầu như tất cả học sinh đều biết làm sao bảo vệ mình, trong mọi hoàn cảnh, đối mặt với mọi đối tượng nghiên cứu, họ đều không thật sự bị hại, mà hết thảy, chỉ có em là không biết. A Hán, một người, nếu bản thân không biết bảo vệ mình thì làm sao có thể mong người khác quý trọng y, đối xử tử tế với y. Con người phải dựa vào chính mình, mà không phải cả ngày khát vọng, hôm nào đó có người nào đó chạy tới, che chở cho mình, chăm sóc mình không cầu hồi báo. Nếu em muốn cuộc sống hạnh phúc ăn ngon ngủ tốt như heo, vậy thì em phải dùng sự cố gắng của mình đi tranh loại đãi ngộ này, mà không phải là phó mặc số phận, mọi sự do người, bằng không em nhận được chỉ có thể là bị lôi đến lò mổ như heo. Cho nên…”

Giáo sư Trang nhìn chằm chằm cậu học trò vẫn hơi mê mang của mình: “Tôi không đồng ý yêu cầu của em, chỉ khi em đã học được cách bảo vệ mình, mà tình hình khác lại phù hợp với tình huống đặc thù quy định, tôi mới có thể chính thức suy xét, cho em đổi luận đề.”