Cuộc sống của Phó Hán Khanh ở Ma giáo rất tốt, có ăn có ở có chơi có vui.
Đương nhiên những người hầu hạ bên cạnh luôn dùng ánh mắt giám thị nhìn y, đương nhiên vì phòng ngừa y rình mò bí mật trong giáo, vào mấy cấm địa tuyệt không thể tùy tiện vào, Mạc Ly đã mất một phen tâm tư mà tính toán, rốt cuộc phải làm sao mới có thể vừa tỏ ra rất nhiệt tình, không hề ngờ vực tiếp đãi y, tùy y du ngoạn khắp nơi, một mặt lại có thể không dấu vết tránh để y tiến vào những nơi người ngoài không thể đặt chân nhất trong giáo.
Song, phiên tâm tư này, căn bản là phí công, loại người lười nhác như Phó Hán Khanh, có thể ăn uống no nê rồi ra tản bộ ngoài hoa viên gần cửa phòng nhất, cũng đã hiếm thấy lắm rồi, những chỗ khác cả ngắm cũng chẳng buồn ngắm một thoáng.
Qua thời gian dài, đến cả đám tinh anh Ma giáo thân gánh trọng trách chuyên môn hầu hạ Phó Hán Khanh cũng vô cùng buồn bực, ôi, cả ngày đi theo con heo lười nhác thế này, chỉ nhìn y ăn no rồi ngủ, ngủ no rồi ăn, âm mưu quỷ kế gì cũng chẳng thấy, trộm vặt gì cũng chẳng có, công việc này quá là nhàm chán. Họ chính là những tinh anh kiệt xuất nhất của thần giáo, mỗi người đều gánh vác cả đống nhiệm vụ trọng đại, vào sinh ra tử, nguy hiểm vô cùng, đâu rảnh mà ngày ngày theo con heo này ở đây.
Ôi ôi ôi, chẳng biết mấy người làm vương bên trên đó nghĩ thế nào nữa.
Chẳng qua, dù thế nào cũng chỉ có thể lặng lẽ oán thầm, còn chưa có ai to gan lớn mật đến mức chạy đi tìm tam vương đề xuất dị nghị.
Hôm nay, Phó Hán Khanh ăn uống no mòng, cao cao hứng hứng đeo cánh tay bị thương kia, dạo quanh trong vườn, chợt nghe một tiếng quát cực trầm cực lạnh: “Phó Hán Khanh.”
“Hả!” Y đáp một tiếng theo bản năng, ngẩng đầu, lại chỉ thấy bóng người nhoáng lên, trước ngực đã bị một kích.
Từ khi nội lực đại thành đến nay, nhĩ lực thị lực của y đều đề cao trong phạm vi rộng, không thua bao nhiêu so với cao thủ tuyệt đỉnh đương thời. Động tác của người thường trong mắt y đã rất chậm, cho dù người giang hồ bình thường, dùng hết toàn lực đâm tới một kiếm, y cũng có thể nhìn rõ mồn một, đồng thời tránh né.
Nhưng sau một tiếng quát này, cái bóng lướt đến nhanh hơn cả tưởng tượng, Phó Hán Khanh chỉ kịp thấy một tàn ảnh trên không, thần hồn còn chưa quay lại thì đã bị một kích thật mạnh.
Chẳng qua Phó Hán Khanh bị đánh mặt không đỏ thở không dốc, giống như chẳng việc gì, kẻ đánh người ngược lại khẽ kêu một tiếng, bay ngược ra ngoài, mặc dù cũng không kinh không loạn, giữa không trung dùng tư thế vô cùng tuyệt vời mà quay vài lần, giảm lực phản chấn, cuối cùng cũng có thể miễn cưỡng hạ xuống đất.
Phó Hán Khanh phục hồi tinh thần, thấy một thiếu niên vóc người cao ráo, sắc mặt hơi tái nhợt, ánh mắt như mang theo chiến ý kích tình vô cùng đang đứng cách vài chục bước trước mặt mình.
Y kêu một tiếng: “Ngươi không sao chứ?” Vừa kêu vừa chạy vội qua “Khinh công của ngươi thật lợi hại, rõ ràng trước khi đánh đã gọi mà ta vẫn không nhìn rõ thân pháp của ngươi, bất quá, động tác của ngươi nhanh như thế, hại ta cũng chẳng kịp khống chế nội lực, ngươi không bị thương nặng chứ.”
Y hỏi rất cẩn thận cũng rất quan tâm.
Thiếu niên chỉ hơi mân môi, vẻ mặt có chút quật cường không thể nói thành lời, trong ánh mắt cơ hồ mang theo đấu chí kịch liệt đến độ có thể đốt cháy người ta, hung hăng trừng Phó Hán Khanh.
Phó Hán Khanh bị y nhìn cho toàn thân mất tự tại, bất giác lùi lại hai bước, ngẫm không ổn, lại lui ba bước, nuốt nước bọt bốn năm lần: “Việc này, ngươi không sao chứ, chúng ta phải nói rõ trước, ngươi cho dù bị thương, cũng không thể trách ta, ngươi ra tay quá nhanh, ta còn chưa hoàn hồn. Ngươi không thể bắt ta bồi thường tiền thuốc men, ta không đền nổi đâu.”
Chiến ý trong mắt thiếu niên biến thành dở khóc dở cười, vừa định nói gì đó, phía sau lại truyền đến một thanh âm lành lạnh: “Phó công tử xin yên tâm, vị này chính là Kim Sí Đại Bằng vương Tiêu Thương của giáo ta, từ nhỏ mê võ, nghe thần kỹ của công tử, có lòng hướng tới, vừa rồi đột nhiên tập kích, chẳng qua là muốn cùng công tử luận bàn, chỉ là y không hiểu lễ thuật, mạo phạm công tử, thỉnh công tử đừng trách.”
Phó Hán Khanh đưa mắt nhìn lại, thấy phía sau Tiêu Thương không xa, một bạch y nữ tử yêu kiều đứng đó, thân ảnh thanh tú xa xa, đứng giữa khóm hoa cỏ, lại ánh hồng hoa lục thảo cũng nhuộm ý thanh hàn không hiểu.
Nữ tử nọ dung nhan như băng tuyết, thần sắc như huyền sương, xa xa thi lễ, giọng nói cũng thanh lạnh lạ thường: “Thánh giáo Khẩn Na La vương Bích Lạc, bái kiến Phó công tử.”
Phó Hán Khanh vội vàng trả lễ, quay đầu lại nói với Tiêu Thương: “Hóa ra ngươi chính là Đại Bằng vương Ma giáo đời này, ngươi rất có danh tiếng đó, không ngờ ngươi còn trẻ thế này đã lợi hại như vậy. Ta ở dân gian cũng thường nghe người nhắc tới ngươi, mọi người nói ngươi là một trong vài người khinh công giỏi nhất thiên hạ, chẳng trách ngươi đánh tới một chưởng, ta cả nhìn cũng chưa rõ đã bị đánh trúng. Bất quá, ngươi đừng tìm ta luận bàn, ta không biết võ công.”
Không biết võ công, lời này nói ra, tất nhiên là chẳng có ai tin.
Tiêu Thương nhìn y một hồi, lúc này mới nói: “Ta đánh không lại ngươi, nội lực của ngươi quá mạnh, cho dù ta khinh công lợi hại, động tác nhanh đến mức ngươi không kịp tránh, không kịp cản, nhưng trước khi đả thương ngươi, bản thân đã bị chấn thương, chờ ta khổ luyện vài năm nữa lại đến tìm ngươi.”
Phó Hán Khanh rùng mình, vẻ mặt đau khổ nói: “Việc này, không cần đâu.”
Tiêu Thương quay đầu, chẳng buồn để ý đến y, tự mình đi mất.
Trái lại Bích Lạc vẫn rất hiểu lễ phép, nhàn nhạt nói: “Hai người bọn ta vì chuyện công tử mà ngày đêm kiêm trình chạy về thánh giáo. Nghe danh công tử từ lâu, nóng lòng gặp mặt, vừa về giáo đã chạy ngay đến chỗ công tử, vẫn chưa gặp đồng bạn khác, đợi sau khi chúng ta đi gặp Long vương Thiên vương và Càn Đạt Bà vương, lại đến chính thức bái kiến công tử.”
Phó Hán Khanh đương nhiên không có ý kiến gì khác, chỉ có thể gật đầu nói được.
Bích Lạc lễ nghĩa chu toàn nhưng lại lạnh lùng như băng sương thi lễ lần nữa, mới quay người, vừa vặn cùng Tiêu Thương đã đi đến bên cạnh sóng vai rời đi.
Hai người đi khá xa, xác định Phó Hán Khanh phía sau đã không thể nhìn thấy, bên cạnh cũng không thấy có người nào khác, Bích Lạc mới lạnh lùng nói: “Đừng cố nén.”
Trên khuôn mặt tái nhợt của Tiêu Thương đột nhiên nổi lên sắc đỏ ửng bệnh trạng, đưa tay bịt miệng, khẽ ho vài tiếng, khi dời tay, lòng bàn tay đã có huyết sắc đỏ sẫm.
“Ngươi đó, đúng là quá trẻ tuổi khí thịnh, ta sớm nói người kia võ công sâu không lường được, ta và Dao Quang Địch Cửu liên thủ đánh lén còn gặp khổ to, ngươi không chịu phục, cố phải tự mình thử một lần.” Long vương lớn tuổi nhất Ma giáo, thân hình xuất hiện ở phía trước.
“Chuyện các người nói quá quỷ dị, ta nhất định phải tự thân thử qua mới có thể tin.” Tiêu Thương thẳng tắp lưng, trong mắt thiếu niên tràn đầy nhuệ khí “Ta trước đó đã có phòng bị, ra tay không hề nặng, cho nên thương thế phản chấn phải chịu cũng khá nhẹ, chưa đến mức thảm như Dao Quang.”
Mạc Ly lắc đầu, vì sao người trẻ tuổi vĩnh viễn đều tùy hứng thế này, Dao Quang cũng vậy, Tiêu Thương cũng thế, trong xương cốt đều như nhau, bất quá, loại tùy hứng này có lúc thật khiến lão nhân như mình đỏ mắt. Ông ta thở dài một tiếng mới nói “Dạ Xoa vương vẫn cực đoan tùy hứng như vậy, gần đây sát tính phát tác, căn bản mặc kệ tổng đàn đã xảy ra chuyện gì, bảo người truyền lời rằng ai làm giáo chủ cũng mặc, chỉ cần không ảnh hưởng đến chức quyền của mình là được. Về phần Minh vương, cũng đã truyền tin nói sẽ không đến. Xem ra đại sự lần này phải do năm người chúng ta họp quyết nghị.”
Đối với việc Dạ Xoa vương tùy hứng làm bậy, cùng Minh vương đã đến nước này mà vẫn bất động như núi, Bích Lạc và Tiêu Thương đều không có vẻ gì là giật mình, hai người nhìn nhau một cái. Tiêu Thương lạnh lùng nói “Quả nhiên là phương pháp làm việc nhất quán của họ.”
Bích Lạc thản nhiên nói: “Chúng ta vẫn luôn mạnh ai nấy làm, phòng bị lẫn nhau như vậy, người người chỉ muốn bảo vệ ích lợi của mình, cho nên mới luôn không thể thoát khỏi sự chèn ép của những kẻ gọi là chính đạo đó.”
Mạc Ly thở dài lắc đầu: “Việc này không cần nhắc nữa, trái lại đại sự trước mắt này không thể trì hoãn thêm, chúng ta cần thương nghị ra đối sách.”
Tiêu Thương gật đầu: “Ta đã tra ra chi tiết về Phó Hán Khanh kia.”
Bích Lạc cũng nói nhàn nhạt: “Ta cũng đã tìm được thi thể tiền giáo chủ, đồng thời đích thân nghiệm qua, ta nghĩ, ta đã biết nguyên nhân cái chết của ông ta, cũng có thể đoán ra quan hệ của Phó Hán Khanh với chuyện này.”
Thiên vương, Long vương, Càn Đạt Bà vương, Đại Bằng vương, Khẩn Na La vương, ngũ vương địa vị cao nhất Tu La giáo hiện nay hiếm khi tụ lại một chỗ, thương nghị đại sự liên quan đến giáo chủ tương lai của Tu La giáo.
Trong mật thất, ngoại trừ năm người họ, không còn một kẻ không phận sự, trên bàn, đã đặt hàng loạt tư liệu Tiêu Thương chuẩn bị.
Thiếu niên vừa rồi còn tỏ ra rất hiếu chiến xúc động này, hiện tại thần sắc trầm ổn đến khó tin.
Y chậm rãi lấy ra từng chồng sổ sách dày cộp, phát đến tay mỗi người.
“Sau khi nhận được tin gấp của Long vương, ta đã phái ra tất cả nhân thủ truy tra mọi tư liệu liên quan đến Phó Hán Khanh. Chúng ta trước hết giả thiết tên Phó Hán Khanh này là thật, bắt đầu truy tra từ tên này. Chúng ta tra ra thiên hạ các nước, những người tuổi tác tương đương, tên là Phó Hán Khanh, tổng cộng một trăm hai mươi ba người, lại căn cứ ảnh dung mạo cùng tính tình đặc trưng các loại Long vương phái người truyền đến, nhất nhất điều tra. Chỉ còn lại hai mươi mốt người khá phù hợp, lại điều tra hành tung mỗi người, xác minh thêm, cuối cùng xác định, thân phận duy nhất có thể, chính là trưởng công tử Phó Hán Khanh của đại phú hộ Phó gia, quận Sơn Dương nước Tấn không lâu trước mới rời quê hương. Sau đó, bọn ta cho rất nhiều hạ nhân Phó gia xem ảnh y, lúc này mới có thể khẳng định, y báo đích xác là tên thật, người này chính là Phó Hán Khanh.” Tiêu Thương thần sắc bình thản, thể thức hóa mà giải thích thêm.
“Trên tay chúng ta có hết thảy tư liệu về y, tên phụ mẫu tổ tông, các tầng nhân thân quan hệ và gia sử. Từ sau khi y ra đời, mọi chuyện liên quan đến y trong trí nhớ của mọi người có ghi lại toàn bộ trên đây. Cả trên người y có mấy cái bớt, nằm ở bộ vị nào, người của chúng ta cũng đều điều tra ra. Ngoài ra, chúng ta còn cẩn thận hỏi rất nhiều người. Trong đó hai mươi ba người là thân thích của y, ba mươi tám người biết y, bốn mươi lăm người chưa từng gặp nhưng có nghe nói về y, còn sáu mươi mấy người, không quen biết, không biết y là ai, nhưng từng ngẫu nhiên gặp y. Chúng ta đã ghi lại toàn bộ hiểu biết và cách nhìn của tất cả những người thân phận bất đồng, địa vị bất đồng, học thức bất đồng, kiến thức bất đồng, quan hệ với y cũng bất đồng, ghi chép tỉ mỉ hiểu biết của mỗi người về y, chỉnh lý phân tích cảm giác cái nhìn của mọi người với y.”