Tiểu Lão Bản

Chương 57: Tô gia




Bên này bữa tiệc sinh nhật được tổ chức trong sự vui vẻ đầy ắp ôn nhu, mà bên kia bờ biển, người của Tô gia ở Cảng Thành, cũng nhận được một sự kinh hỉ khôn xiết —— đứa bé bị mất mà bọn họ chưa từng buông bỏ việc tìm kiếm, đã có tin tức.

Một đêm này, đèn đuốc Tô gia sáng trưng.

Cụ Tô năm nay đã sáu mươi sáu, năm đó đứa bé ấy sở dĩ bị mất, cụ cũng có một phần trách nhiệm, nếu không phải lúc đó cụ cố chấp không cho con trai mình cưới Giang Tư, kiên trì suy nghĩ môn đăng hộ đối, trực tiếp dẫn đến thằng bé cứng đầu kia vì bảo vệ tình yêu mà trực tiếp dẫn Giang Tư đã mang thai năm tháng bỏ trốn, cũng sẽ không gây ra chuyện này.

—— đứa bé bị mất ấy, là cháu của cụ.

Những năm gần đây, cụ Tô mỗi khi thấy con dâu thứ hai cả ngày nhớ mong con, cụ cũng hổ thẹn và đau lòng, nhớ tới khi thằng bé nhà mình dẫn Giang Tư vừa mất con về nhà, Giang Tư suýt nữa mắc phải chứng trầm cảm mà tự sát, cụ về sau ngẫm lại vẫn còn sợ hãi, đau lòng, tự trách không thôi.

Người già rồi, luôn sẽ nhớ lại rất nhiều chuyện.

Cụ Tô đời này cho dù gian khổ ra sao, cũng chưa chừng hổ thẹn với bất kỳ người phụ nữ nào, nhưng duy nhất với Giang Tư, cụ hổ thẹn.

Giang Tư vì con cụ mà xa nhà, xa cha mẹ, xa xứ tới Cảng Thành, lại bị cụ ngăn ngoài cửa, chết sống không cho vào, cuối cùng lại vì cụ mà đánh mất đứa con mình đau khổ sinh ra.

Cộng lại tất cả, cụ Tô tuy rằng ngoài mặt không biểu hiện, nhưng trong lòng cụ cũng có khổ không nói nên lời, những năm gần đây, cụ không thể không thừa nhận Giang Tư là một người dâu tốt, cho dù đứa bé ấy sở dĩ bị mất cụ có một phần trách nhiệm, nhưng ngoại trừ cái năm vừa về nhà, Giang Tư không quá đoái hoài tới cụ, về sau, Giang Tư đối xử với cụ xác thực rất tốt.

Bất cứ là mặt nào, cũng luôn là một người dâu hiền.

Điều này gián tiếp dẫn đến sự hổ thẹn vô bờ trong lòng cụ.

Khi hay tin đứa bé ấy bị mất, cụ hao tiền tốn của nhờ người đi tìm, nhưng tìm hai ba năm, vẫn không có tin tức, Giang Tư lại chưa từng buông bỏ, con cụ Tô Mặc Thành cũng không buông bỏ, làm một người ông, cụ càng không thể buông bỏ, cho nên người cụ nhờ, vẫn tiếp tục tìm kiếm một đứa bé vừa chào đời đã bị đánh mất giữa biển rộng mênh mông, thậm chí đứa bé ấy không có lấy một tấm ảnh.

Cụ Tô mong chờ, thậm chí ôm ước vọng tốt đẹp nhất, vì xin trời xanh ban phúc, cũng vì tích phúc cho đứa cháu chưa từng gặp mặt, cụ bỏ vốn giúp đỡ rất nhiều trường học nghèo khó ở các tỉnh bên đại lục vào thời điểm ấy, từ tiểu học đến trung học cơ sở lại đến trung học phổ thông, từ trấn đến làng, trong lòng cụ mong chờ, đứa cháu cụ chưa từng gặp mặt sẽ có một ngày, vào học những ngôi trường này.

Trong Phật học có một thuyết pháp, tên là luận nhân quả.

Hiện tại, cụ Tô trồng thiện nhân rốt cuộc cũng được thiện quả, người bọn họ nhờ, đã tìm được đứa bé ấy ở trung học số một tại một trấn nhỏ ở tỉnh G, một ngôi trường trong vô số ngôi trường năm đó cụ đã giúp đỡ.

Tô Mặc Thành ôm vợ mình, ngồi ở phòng khách với cụ Tô, phía sô pha đối diện là thám tử tư Từ Lâm mang tin tức tới.

Từ Lâm xem như đã thay Tô gia tìm đứa bé mất tích này gần hai mươi năm, ông vẫn cho rằng đời này có lẽ sẽ vô vọng, nhưng lại không ngờ, dưới cơ duyên xảo hợp, quả thật để ông tìm được.

Con của Tô Mặc Thành và Giang Tư bị mất ở tỉnh J, nên chỗ đầu tiên và cũng là chủ yếu nhất Từ Lâm tìm là tỉnh J, sau mới trăn trở qua các tỉnh khác, tỉnh G ông đã tra xét ba bốn năm, khi không tìm được tin tức gì, ông đổi chỗ, đi tới một tỉnh lân cận.

Lần này về tỉnh G bất quá là đi tìm một người bạn, bạn của ông là giáo viên ở một trấn nhỏ của tỉnh G, không thể ngờ rằng, mọi chuyện trùng hợp đến vậy, người bạn của ông, là chủ nhiệm lớp của cậu bé ông muốn tìm.

Ban đầu ông cũng không hay biết.

Chỉ là, sau lại, ông nghe người bạn kể, cảm thấy cậu bé này thật lợi hại, bị lòng hiếu kỳ sai khiến, lại đi tra xét thân thế của cậu bé ấy, thật không ngờ, thật bị ông tra ra được.

Lập tức, Từ Lâm chỉ có thể than một câu, rất khéo, tựa như tất cả đều đã được định trước.

Giao tư liệu mình tra được cho cụ Tô, Từ Lâm ngồi đó kể ra những điều mình được hay biết.

Cụ Tô nhìn tư liệu trong tay, bàn tay run rẩy đến mức không thể cầm vững, vẻ mặt vui sướng không hề làm bộ, "Từ Lâm, cậu có thể xác định đứa bé này chính là đứa bé năm đó không?"

Từ Lâm đẩy kính, cười trả lời: "95, 96% có thể xác định."

Cụ Tô trừng mắt, "Sao lại là 95, 96% hả!"

Từ Lâm dở khóc dở cười, "Ông ơi, cho dù tư liệu cháu tra cụ thể hơn nữa, cũng phải làm xét nghiệm DNA ở chỗ ông nữa chứ, cho nên 4%, còn lại này cần mọi người tự xác nhận."

Cụ Tô nghĩ, cũng phải, vì thế vung tay lên, nói với Từ Lâm: "Rồi, ông biết rồi, cháu đi nghỉ ngơi trước đi."

Giang Tư ngồi bên cạnh nghe, không khống chế được rơi nước mắt, tay bà siết chặt vạt áo chồng mình, có một cảm giác bị sự vui sướng đánh choáng.

"Từ Lâm, cậu vừa rồi nói đứa bé ấy, tên là Đường Học Cẩn, đúng không?" Giang Tư lên tiếng gọi lại Từ Lâm tính lên lầu.

"Vâng, thưa phu nhân, đứa bé này, rất phi thường." Từ Lâm than thở, trong lòng đối với cậu bé chưa từng gặp mặt, giơ lên ngón tay cái khen ngợi.

"Là nó, là nó, khó trách nó giống như vậy giống như vậy..." Giang Tư thì thào, lập tức bà quay đầu nhìn chồng mình, bật cười, "Mặc Thành, em đã gặp nó, Tiểu Cẩn, con của em, em đã gặp thằng bé."

Ôm lấy vợ mình, nhìn Giang Tư vừa khóc vừa cười, trong lòng ông cũng vui vẻ, tuy rằng ông không phải loại người hay để lộ cảm xúc, nhưng một khắc này, Tô Mặc Thành cũng rơi nước mắt, nước mắt vui quá mà khóc.

"Anh biết, Tiểu Cẩn, có phải là đứa bé mà mỗi lần Tiểu Hàng gọi điện về sẽ nhắc tới không?"

"Phải, là thằng bé." Giang Tư chợt bật dậy, lo lắng kéo chồng mình chạy ra ngoài, "Mau lên, Mặc Thành, hôm nay là sinh nhật Tiểu Cẩn, chúng ta tới mừng sinh nhật cho thằng bé."

Nhìn người vợ đã mất đi lý trí, Tô Mặc Thành kéo tay Giang Tư lại, ôm vào lòng, vỗ nhẹ lưng, nói: "Tiểu Tư, giờ đã muộn lắm rồi, khi em tới nơi thằng bé phỏng chừng đã ngủ, em nhẫn tâm đánh thức nó sao? Huống hồ, không chuẩn bị gì cả đã hấp tấp chạy tới như vậy, em thấy có ổn không?"

Giang Tư nghe được lời này, quay đầu nhìn cụ Tô, "Cha..."

"Tiểu Tư, Mặc Thành nói rất đúng, chúng ta tùy tiện tới như vậy, cho dù đi bằng phương tiện nhanh nhất tới nơi cũng đã mười một giờ, giờ đó, thằng bé sớm ngủ rồi, mà còn chuyện này chưa nói với Tiểu Hàng, chúng ta phải dẫn Tiểu Hàng đi theo nữa, nếu không Tiểu Hàng sẽ giận dỗi với con đấy." Cụ Tô nói vậy, thành công bỏ đi xung động tính suốt đêm vượt biển của Giang Tư.

Cụ Tô cũng rất kích động, đứa bé này này ưu tú đến khiến cụ cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, nhưng nhìn lại những chuyện được viết trong sự trưởng thành của nó, lòng cụ dấy lên một cơn giận không thể xì.

Siết chặt phần tư liệu trong tay, đáy mắt cụ Tô lóe lên sự tàn độc, đôi vợ chồng dám cả gan trộm đi cháu cụ còn dám ngược đãi thằng bé, cụ nhất định sẽ không bỏ qua.

—— cụ không chỉ bắt bọn họ nếm thử mùi vị cửa nát nhà tan, cơm tù này, bọn họ cũng nhất định phải ăn.

Cụ Tô đứng dậy, nói với con dâu đã an tĩnh lại: "Trước về phòng nghỉ ngơi đi, sáng mai, chúng ta sẽ vượt biển, đi tìm đứa bé ấy."

Giang Tư nhớ mong con mình, hận không thể lập tức chạy tới chỗ thằng bé, ôm nó vào lòng, lúc này bảo bà đi ngủ, sao có thể ngủ được? Nhưng nghĩ tới lời cụ Tô, còn có con trai bảo bối Tô Lễ Hàng của bà, Giang Tư gật đầu.

Tô Mặc Thành nói một tiếng ngủ ngon với cụ Tô, rồi dẫn Giang Tư về phòng, ông muốn được nghe về đứa bé ấy, ông biết vợ mình đã từng gặp đứa bé ấy mấy lần.

Mà ở bên này, mọi người chơi đến gần chín giờ tối mới tan cuộc, Lưu Minh Lượng và Trương Vân dẫn Lưu Thanh về nhà nghỉ tạm, Vạn Bác đã chào tạm biệt, Tô Lễ Hàng lại chết sống bám trên người Đường Học Cẩn, không muốn về nhà.

Lục Quân Thần nhìn Tô Lễ Hàng ôm cánh tay cậu bé nhà mình, cười híp mắt hỏi, "Em vừa rồi nói không muốn về nhà à?"

Rùng mình, Tô Lễ Hàng cúi đầu lại ngẩng đầu, cúi đầu lại ngẩng đầu, lặp lại mấy lần, cắn môi dưới tội nghiệp nhìn Đường Học Cẩn, "Anh Đường à, em đáng thương lắm, cha mẹ không ở cạnh, trong nhà không có ai, mỗi ngày chỉ có một mình em..."

Đường Học Cẩn: "..."

Vỗ đầu Tô Lễ Hàng, Đường Học Cẩn cười, "Cảm ơn cậu hôm nay tới mừng sinh nhật tôi, cũng giúp tôi cảm ơn mẹ cậu."

Nghe Đường Học Cẩn nói vậy, nụ cười trên mặt Tô Lễ Hàng không ngừng mở rộng, chỉ kém chút hoan hô, bất quá Đường Học Cẩn đột nhiên chuyển ngoặt, trực tiếp đá cậu từ trên trời rơi xuống đất.

Đường Học Cẩn lại nói: "Nhưng, ở đây không có phòng trống, nếu cậu muốn ở lại, phỏng chừng chỉ có thể ngủ sô pha." Nói xong, còn khó xử nhìn thời tiết bên ngoài, "Hiện tại buổi tối nhiệt độ tương đối thấp, ở đây không có hệ thống sưởi, ngủ trên sô pha, cậu sẽ bị bệnh đấy."

Tô Lễ Hàng: "..." QAQ anh Đường xấu quá.

Khóe miệng Lục Quân Thần kéo ra một nụ cười, cầm lấy chìa khoá xe vỗ vai Tô Lễ Hàng, lời nói mang theo sự vui sướng, "Đi thôi, anh đưa em về."

Đường Học Cẩn thuận thế nâng tay vẫy chào tạm biệt Tô Lễ Hàng, cậu không thể giữ Tô Lễ Hàng ở lại, lát nữa, còn có một tiết mục khác.

Tô Lễ Hàng sụp vai, ngoan ngoãn đi theo Lục Quân Thần, rời khỏi tổ ấm của hai người họ.

Khi Đường Học Cẩn tắm xong, Lục Quân Thần đã về, đang ngồi trên sô pha, không biết nghĩ gì.

Đường Học Cẩn tới chỗ Lục Quân Thần, ngồi cạnh anh, hiếu kỳ hỏi: "Sao vậy?"

Lục Quân Thần quay đầu, ôm eo cậu bé, để Đường Học Cẩn tựa vào lòng mình, lắc đầu, "Không có gì."

"Tiểu Cẩn, em hôm nay đã mười sáu tuổi rồi, happy birthday, bảo bối của anh." Lục Quân Thần cúi đầu, như là ảo thuật vậy lấy ra một cái hộp, giọng nói ôn nhu, "Tiểu Cẩn, quà sinh nhật đây."

Đường Học Cẩn cầm lấy hộp, mở ra xem, bên trong là một sợi lắc tay, thiết kế cực kỳ đơn giản, không bỏ thêm bất kỳ yếu tố nào khác, nghiêng đầu nhìn Lục Quân Thần, đáy mắt Đường Học Cẩn có chút nghi hoặc, "Nó là?"

Lục Quân Thần cúi đầu hôn lên môi cậu, nháy mắt mấy cái, "Anh tự thiết kế tự bện ra, sợi dây độc nhất trên thế giới."

Cầm cái hộp, Đường Học Cẩn bật cười, "Ừm, em sẽ giữ cẩn thận."

Lục Quân Thần nhìn cậu bé dưới ánh đèn, từ góc độ của anh, có thể thấy lông mi dày đậm hơn người khác của cậu, chớp chớp, làm anh ngứa lòng, nuốt nước miếng, anh thật không thể hành động sao?

Đại khái là tầm mắt của Lục Quân Thần quá nóng cháy, Đường Học Cẩn ngẩng lên, nhìn vào đôi mắt không hề che giấu ấy, chợt khựng lại, như là nghĩ tới quyết định mình đã làm, khẽ cắn môi, lấy can đảm nhào về phía Lục Quân Thần.

"Tối nay... tối nay, anh có thể làm hết."

Khi môi lưỡi giao nhau, Lục Quân Thần nghe được cậu bé của anh nói vậy, ánh mắt bỗng nhiên trợn to, lập tức kinh hỉ ửng lên đôi má, anh duỗi tay ôm chặt Đường Học Cẩn nhào vào lòng mình, đảo khách thành chủ, hung hăng hôn trả, bọn họ ngấu nghiến lấy nhau, hai người chỉ vừa thoáng tách ra, Lục Quân Thần lại dán lên.

Tay anh không dừng lại, âm thầm len vào quần áo Đường Học Cẩn, dọc theo sống lưng chậm rãi vuốt ve.

"Đừng ở đây, lên giường đi." Thừa dịp khoảng không tách ra lấy hơi, Đường Học Cẩn ửng đỏ gò nói rằng, đáy mắt cậu đã ngập đầy hơi nước, cái vẻ ấy, quả thật mời gọi cực điểm.

Lục Quân Thần gật đầu, trực tiếp ôm cậu bé vội vã chạy vào phòng ngủ.

Về tới phòng, Đường Học Cẩn bị đẩy lên giường, chưa kịp nói gì, đã bị Lục Quân Thần đè xuống, không cho phân trần, miệng cậu bị ngăn lại, lần này quần áo trên người cậu bị mội đôi tay rất nhanh cởi ra, sau đó, người đàn ông đè trên người cậu cũng nhanh chóng cởi bỏ quần áo của mình, nhoài lên.

...