Tiểu Lão Bản

Chương 41: Giang Tư




Tháng tám, Đường Học Cẩn bắt đầu quan tâm hướng đi của cổ phiếu, cậu phát hiện, vào đầu tháng tám, nó đã chậm rãi ấm lại theo thời tiết. Nhìn tới đây, Đường Học Cẩn thở ra một hơi, xem ra mấy chuyện này không hề thay đổi.

Không cần thời khắc nghĩ về cổ phiếu nữa, Đường Học Cẩn đẩy mắt về phía thị trường, cậu khảo sát chỗ này hơn nửa tháng, đã xác định được mình sẽ mở nhà hàng ở đâu, cũng đã xác định mục tiêu định vị lần này.

Tương lai, cậu tính định cự ở thành phố này, về phần thành phố đời trước từng sống cậu không tính chuyển về đó nữa, dù sao, cậu đã chết ở đó...

Cậu tính trước tiên mở một nhà hàng ở trung tâm thành phố G, chuyên về ẩm thực phương Nam và các món cá. Nấu nướng có thể thuê người tới làm, cậu cần làm là ông chủ phía sau màn, thu tiền tính sổ, đợi đến khi thời cơ chín mùi, lại mở chi nhánh, tương lai nếu có cơ hội, có thể phát triển chuỗi nhà hàng của mình thành xí nghiệp.

Tài chính hiện tại có thể dùng trong tay cậu tầm chừng tám, chín mươi nghìn đồng, muốn tìm một nhà hàng mặt tiền ở trung tâm thành phố, vẫn dư dả, chỉ là sau khi trừ đi chi phí lắp đặt trang thiết bị và các phí khác, phỏng chừng đã tiêu sạch cả rồi, bất quá tính đi tính lại, khi ấy, cổ phiếu của cậu hẳn đã kiếm bộn.

Nghĩ vậy, Đường Học Cẩn cảm thấy, tiền đồ tươi sáng đang chờ cậu không xa phía trước.

Chỉ là... Cậu thở dài, nếu vậy, ý định muốn mua nhà của cậu ra vẻ phải treo lại, tiền đã bị quy hoạch xong, cũng tức là, chí ít trong vòng nửa năm tương lai, cậu phải ở chung với Lục Quân Thần dưới một mái hiên ——

Nhớ tới thái độ gần đây của Lục Quân Thần, Đường Học Cẩn chỉ có thể thở dài, cậu hoàn toàn không biết mình nên nói thế nào.

Cậu muốn dọn đi, nhưng nếu Lưu Minh Lượng và Trương Vân hỏi nguyên nhân, cậu nên nói thế nào? Cũng không thể nói vì "Lục Quân Thần là đồng tính luyến còn có hứng thú với cháu nên cháu muốn né tránh", nói thế cam đoan sẽ dọa hãi hai người họ.

Càng nghĩ càng đau đầu, Đường Học Cẩn cuối cùng phải thỏa hiệp với hiện thực —— nếu cậu muốn mở tiệm, vậy chỉ có thể tiếp tục ở nhờ nhà Lục Quân Thần, đây là một trong các nguyên nhân, cũng là chủ yếu nhất.

Di, ra vẻ không đúng lắm, cổ phiếu của cậu kiếm tiền mà——

Nghĩ đến đấy, ánh mắt bật sáng, tâm tình Đường Học Cẩn nhảy cẫng lên.

Khoanh hai chân ngồi trên giường, cậu một tay chống cằm, nhìn bầu trời bên ngoài, tâm tư không biết lại bay đi đâu... Gần đây, số lần cậu đờ đẫn ngày càng nhiều.

Lục Quân Thần tuy không nhắc tới chuyện thích cậu nữa, nhưng động tác tứ chi của đối phương ngày một tăng, thỉnh thoảng, còn hôn môi cậu, tuy chỉ là lướt qua, nhưng cũng là hôn... Phải biết nó là nụ hôn đầu của cậu đấy, nụ hôn đầu!

Đường Học Cẩn nhớ tới đời trước, nụ hôn đầu phải chờ đến năm 26, 27 tuổi mới tiễn đi, mà đời này, chưa tròn mười sáu đã... Sự chênh lệch, sao lớn quá vậy, mà còn đối phương là một người đàn ông chính tông.

Vô lực nhún vai, kỳ thực mấy điểm này không quan trọng, quan trọng là, đối với hành vi của Lục Quân Thần, cậu căn bản không bài xích, thậm chí mặc kệ mình thói quen nó.

Vò đầu bứt tai, Đường Học Cẩn quả thật phiền chết đi được.

Cái đồng hồ để ở đầu giường làm hết phận sự vang lên, báo cho cậu biết sắp tới trưa rồi, cậu nên xuống chuẩn bị bữa ăn.

Dùng sức xoa gò má, Đường Học Cẩn tận lực duy trì vẻ lạnh nhạt ra khỏi phòng, vào bếp, khom mình bắt đầu rửa rau xắt thịt nấu cơm, động tác thuần thục, không hề tạm dừng.

Đại khái chừng 12 giờ, cửa đúng hẹn truyền tới giọng của Lục Quân Thần, cái giọng ấy kỳ thực rất bắt tai, cho dù đứng giữa dòng người, chỉ cần anh mở miệng, Đường Học Cẩn cảm thấy, mình nhất định vẫn sẽ nghe được.

Bưng hai chén cơm ra, Đường Học Cẩn nhìn thanh niên tới bên cạnh ôm mặt mình hôn một cái, bình tĩnh liếc anh, nói: "Có thể ăn cơm rồi."

"Ha hả, Tiểu Cẩn thật hiền lành." Quăng cặp tài liệu sang bên, Lục Quân Thần như hoàn toàn biến thành một người bình thường, xung phong nhận việc chạy vào bếp lấy đũa muỗng, lại ân cần múc một chén canh cho Đường Học Cẩn, ngồi xuống, anh chậm rãi nhấm nháp bữa cơm bề ngoài cực kỳ bình thường nhưng mùi vị quả thật tuyệt vời này.

"Em cũng ăn đi." Ngẩng đầu lên, Lục Quân Thần ôn nhu nhìn Đường Học Cẩn, duỗi tay gắp cho cậu một miếng thịt kho, "Mau ăn đi, khó khăn lắm mới được chút thịt, nếu gầy xuống, anh sẽ đau lòng."

"Anh đứng đắn tí cho em nhờ." Đường Học Cẩn trừng Lục Quân Thần, cúi đầu gặm thịt, bất quá lỗ tai lộ ra bên ngoài, đã đỏ lên. Lục Quân Thần thấy thế, khóe miệng kéo cao, tâm tình rất tốt.

Ăn xong bữa trưa dọn dẹp chén đũa, Đường Học Cẩn rót hai ly trà một ly để lên bàn trà trước mặt Lục Quân Thần, một ly cầm trong tay.

Ngồi xuống sô pha, cậu nhìn anh, nói: "Anh giúp em một việc nhé." Cậu cảm thấy tuổi của mình thật là vấn đề phiền phức.

"Hửm?" Lục Quân Thần ngẩng đầu, cười híp mắt, "Việc gì?"

"Em trước có nói muốn mở nhà hàng, vị trí đã quyết định được rồi, nhưng tuổi em chưa thành niên nên không thể tới nói chuyện với người ta, chú Lưu lại không ở đây, vì vậy, chỉ có thể nhờ anh giúp."

"Được, em tính mở ở đâu?"

"Trung tâm thành phố." Đường Học Cẩn nói: "Em muốn mở một nhà hàng chuyên về ẩm thực phương Nam và các món cá, chờ đến mùa đông, còn có thể làm lẩu."

Lục Quân Thần cẩn thận nghe, nghe xong, nhướng mày, "Suy nghĩ không tồi." Rồi lại than thở: "Tiểu Cẩn em rất có đầu óc làm ăn đấy."

Có thể được khen, Đường Học Cẩn kỳ thực rất vui vẻ, nét mặt cậu nở rộ một nụ cười xinh đẹp, để ly trà trong tay xuống, cậu bắt đầu kể cho Lục Quân Thần nghe kế hoạch chi tiết của mình.

Từ tuyển nhân viên đến đào tạo nhân tài và trang hoàng thiết kế, ý tưởng của Đường Học Cẩn, khiến Lục Quân Thần không ngừng kinh ngạc, không ngừng trợn to mắt —— đó là sự khâm phục dành cho suy nghĩ vượt trước và đường lối mới lạ của Đường Học Cẩn.

Đường Học Cẩn nói xong rồi, có chút do dự, "Anh thấy thế nào, mấy ý tưởng này có lẽ còn chút thô sơ."

"Tiểu Cẩn." Lục Quân Thần bỗng nhiên trở nên đứng đắn.

"Dạ?"

"Anh phát hiện có thể gặp được em, quả thật là phúc phận lớn nhất, Ông Trời đã ban tặng cho anh."

Đường Học Cẩn: "..."

Cậu còn cho rằng đối phương dùng vẻ mặt nghiêm túc cẩn trọng như vậy, là muốn nói ra chuyện quan trọng gì, nhưng, kết quả lại là câu này. Gò má đỏ lên, Đường Học Cẩn liếc Lục Quân Thần, "Có thể đừng lạc đề không."

"Không lạc đề mà." Lục Quân Thần đứng dậy, đặt mông ngồi cạnh Đường Học Cẩn, kéo lấy bàn tay cậu để trên đùi, nắm trong tay thưởng thức, "Tiểu Cẩn, em không biết ý tưởng của em mang tới cho anh bao nhiêu dẫn dắt, lại giúp anh nhiều cỡ nào."

Giật giật, Đường Học Cẩn thấy không rút được tay về, cũng không cố gắng nữa, cậu chớp mắt, nhìn Lục Quân Thần gần trong gang tấc, "Anh nói khoa trương quá, chúng rõ ràng chỉ là những ý tưởng thô sơ không có căn cứ mà thôi." Kỳ thực đó đều là đời trước, cậu làm việc ở xí nghiệp, mưa dầm thấm đất học được.

"Ha ha, đó là vì Tiểu Cẩn không biết những điều em nói, quan trọng cỡ nào với một xí nghiệp." Ngẩng đầu thân mật nhéo má Đường Học Cẩn, Lục Quân Thần đổi chủ đề, nhắc tới chuyện cổ phiếu.

"Đúng rồi, vận khí của em tốt thật đấy, cổ phiếu em mua đã chậm rãi tăng lên." Lục Quân Thần cười híp mắt: "Thật thần kỳ, cổ phiếu ấy đã rớt xuống chừng một tuần lễ, nhưng từ khi em mua, không đến một tuần, nó lại sống dậy, Tiểu Cẩn, kỳ thực em là phúc tinh phải không."

"..." Cảm giác được tay mình bị buông ra, Đường Học Cẩn nghiêng đầu, nháy mắt đương nhiên nhìn Lục Quân Thần, qua loa nói: "May mắn mà thôi, lúc đó em chỉ cảm thấy tên của nó nghe có vẻ rất kiếm tiền."

Lục Quân Thần: "..." Tên, nếu để mấy ông trùm của thị trường chứng khoán biết cậu bé nhà anh là vì tên nên mới chọn cổ phiếu ấy, không biết bọn họ sẽ nghĩ thế nào.

...

Ngày thứ hai, Đường Học Cẩn dẫn Lục Quân Thần đến trung tâm thành phố, tới chỗ cửa tiệm mình nhìn trúng, tiệm này rất lớn, có hai tầng trệt, đối diện, là một office building, ra vào đều là thành phần tri thức.

Lục Quân Thần nhìn office building chỉ cách một con đường, phải thở dài duyên phận thật là thứ thần kỳ.

"Sao vậy?" Đường Học Cẩn nhìn ánh mắt dị dạng của Lục Quân Thần, mở miệng hỏi.

"Em có biết office building đối diện tiệm này là chỗ nào không?" Lục Quân Thần nhìn vẻ mặt ngỡ ngàng của Đường Học Cẩn, tiếp tục nói: "Công ty của anh ở đó, tầng 25, 26."

"A!" Đường Học Cẩn cũng kinh ngạc, vốn cậu chọn chỗ này vì đây là trung tâm thành phố lại gần khu thương nghiệp, là khu vực mậu dịch phồn hoa, căn bản không suy xét đến đối diện có công ty gì hoặc người gì.

"Ha ha, Tiểu Cẩn, điều này nói rõ chúng ta rất có duyên phận." Ánh mắt Lục Quân Thần nhìn Đường Học Cẩn đầy tràn tình ý.

Đường Học Cẩn ngại ngùng quay đầu, đổi chủ đề, "Đi thôi, vào trong, chủ cửa tiệm đã tới rồi." Nói xong, cậu nhấc chân vào trước.

Lục Quân Thần nhìn bóng lưng Đường Học Cẩn, sủng nịch cười, không nói gì thêm.

Chủ cửa tiệm là một người phụ nữ chừng ba mươi mấy, khi Lục Quân Thần nhận ra đối phương là ai, anh kinh ngạc, rồi lại phải than một câu, thế giới thật nhỏ.

"Dì Giang, tiệm này là của dì à?" Lục Quân Thần chào người phụ nữ.

Người phụ nữ thấy Lục Quân Thần, khuôn mặt bảo dưỡng rất tốt lộ ra nụ cười ôn hòa, bà nhìn Đường Học Cẩn lại nhìn Lục Quân Thần, mở miệng hỏi: "Hai đứa... Là cháu muốn mở tiệm à?"

"Không phải cháu." Thấy là người quen, Lục Quân Thần nở nụ cười, tới cạnh Đường Học Cẩn, đặt tay lên vai cậu, "Là Tiểu Cẩn ạ."

Kế, bổ sung thêm một câu: "Tiểu Cẩn ở nhà cháu."

Vẻ mặt Giang Tư nháy mắt hiểu rõ, bà âm thầm quan sát cậu bé đứng cạnh Lục Quân Thần, lặng lẽ cho điểm, "Quyết định rồi à? Đã dẫn về gặp cha mẹ cháu chưa?"

Lục Quân Thần cười khổ lắc đầu, "Chưa ạ, bát tự còn chưa có tính đâu."

Nghe Lục Quân Thần nói vẫn chưa bắt được người, Giang Tư lại đưa mắt nhìn Đường Học Cẩn, vẻ mặt kinh ngạc, như là rất không thể tin được.

Chớp mắt, Đường Học Cẩn cảm thấy thế giới này thật nhỏ, đi tới đâu, cũng có người quen của Lục Quân Thần. Cậu đánh gãy bọn họ ôn chuyện, dùng tay chọt vào eo anh, hỏi: "Hai người quen nhau à?"

Lục Quân Thần xoa đầu cậu, giới thiệu: "Đây là dì Giang, dì là bạn của cha anh." Kế lại giới thiệu Đường Học Cẩn cho Giang Tư, "Đây là Tiểu Cẩn, năm nay 16 tuổi, giỏi lắm dì, thi vào lớp 10 chỉ thiếu mười mấy điểm là điểm tuyệt đối đấy ạ."

Giang Tư giật mình nhìn Đường Học Cẩn, thở dài: "Ừ, giỏi lắm."

Đường Học Cẩn thẹn thùng cười, thoạt nhìn thanh tú xinh đẹp, trực tiếp dẫn đến Giang Tư mẫu tính đại phát, càng yêu thích hơn.

Ôn chuyện xong là bàn chính sự, Lục Quân Thần nhìn Giang Tư, nói: "Dì Giang, nếu là tiệm của dì, vậy cháu xin nói thẳng, Tiểu Cẩn muốn mở nhà hàng, nên dì xem, giá cả có thể bớt tí không?"

Giang Tư ôn hòa cười, ưu nhã hào phóng, "Tiểu Lục, cháu cảm thấy dì là người sẽ tùy ý định giá sao?"

"Cháu không có ý này." Lục Quân Thần nói: "Cháu chỉ hy vọng dì cho em ấy nhiều chút ưu đãi, mấy năm nay không phải luôn cổ vũ người trẻ tuổi gây dựng sự nghiệp sao?"

Giang Tư gật đầu, "Cũng phải." Rồi, bà nghiêng đầu, nghi hoặc nói: "Tiểu Cẩn không đi học à? Thành tích tốt như vậy, thật đáng tiếc."

Đường Học Cẩn rất có thiện cảm với người phụ nữ trước mặt, cậu lắc đầu, trả lời: "Không phải ạ, cháu vẫn còn đi học, cháu sẽ học ở thành phố G, nên tính sau giờ học, kiếm cho mình chút tiền."

"Thế à, người trẻ tuổi có theo đuổi và mục tiêu là tốt, hơn nữa cháu và Tiểu Lục là quen biết, dì cũng rất thích cháu, vậy đi, cái tiệm này, dựa theo giá cả 1m² 900 bán cho cháu, được chứ?" Giang Tư nhìn Đường Học Cẩn, cười nói.

"Không cần bớt nhiều vậy đâu ạ, làm vậy dì lỗ lắm." Đường Học Cẩn có chút xấu hổ, cậu cảm thấy mình đang chiếm tiện nghi của người ta, tuy rằng cậu nhìn ra được, chỉ bằng cách ăn diện khí chất và lời ra tiếng vào, đối phương tuyệt đối không thiếu tí tiền ấy, nhưng cậu vẫn thấy không tốt lắm.

"Ha ha, cứ xem như là dì kết một người bạn." Nói xong, Giang Tư vờ đáng thương: "Lẽ nào, Tiểu Cẩn ghét bỏ dì? Cảm thấy tuổi dì lớn quá, không thể làm bạn với cháu?"

"..."

Bàn thêm một hồi, Đường Học Cẩn đồng ý, diện tích cửa tiệm chừng một trăm tám, một trăm chín m², trong lúc nhất cậu lấy không ra nhiều tiền như vậy, nên thương lượng trả trước tiền đặt cọc, còn lại sẽ trả theo giai đoạn.

Giang Tư đồng ý, dù sao bà không thiếu tiền, xem như cho Lục Quân Thần làm nhân tình. Đường Học Cẩn lấy ra bốn mươi nghìn đồng đưa cho Giang Tư làm tiền đặt cọc, hai người lại ký hợp đồng, xem như giao nhận hoàn tất.

Làm xong những việc này, Giang Tư nhìn Lục Quân Thần, nói: "Tiểu Hàng đòi tới đây học cấp ba, dì có dặn nó có việc gì cứ tới tìm cháu, nếu có thể, cháu giúp dì chăm nom nó nhé, thằng bé ấy nghịch lắm."

"Sao ạ, Tiểu Hàng muốn tới thành phố G? Học trường nào vậy ạ?" Lục Quân Thần vừa nghiêng đầu nhìn cậu bé vui vẻ ra mặt nhà mình, vừa tán gẫu với Giang Tư.

"Trung học HF, khuyên thế nào cũng không chịu học ở Cảng Thành, nói là chán phải mỗi ngày nhìn mặt mấy ông thầy chỉ biết nói tiếng Anh rồi." Nhắc tới con mình, ánh mắt Giang Tư đầy sự từ ái.