Tiểu Kiều Thê - Vân Gian

Chương 6: Vóc người của ba ba




"Công việc" ngày hôm qua không làm tốt, lại còn bị Tề Phong Bắc mắng cho nên trước khi đi ngủ, Bùi Nam đã tự động viên bản thân mình, cổ vũ bản thân ngày thứ hai nhất định phải làm tốt, bởi vì chỉ có như vậy thì cậu mới có thể được ở lại đây.

Ngày hôm sau phải dậy sớm, cho nên cậu đã đặt báo thức sáu giờ sáng dậy, cậu đã kiếm được cái đồng hồ báo thức này từ trong kho chứa đồ.

Nhưng lúc cậu tỉnh dậy vào buổi sáng ngày thứ hai thì đã thấy hoảng sợ không thôi. Kim giờ đã chỉ về số tám, sắc trời bên ngoài cũng sáng tỏ, ánh mặt trời rực rỡ chiếu vào, vừa vặn đậu ngay chỗ giường của cậu.

Hèn chi lúc nãy cậu lại cảm thấy hơi nóng nóng.

Thì ra là do cậu dậy trễ!

Ngây người một hồi, Bùi Nam nhanh chân bò xuống giường chạy đi đánh răng rửa mặt, vội vã vệ sinh cá nhân xong, quần áo cũng không kịp thay mà đã chạy ngay lên lầu, trên đường mẹ Hoa có gọi cậu một tiếng nhưng cậu cũng không kịp đáp lại. Vội vàng mở cửa phòng Tề Phong Bắc ra, lúc thấy trên giường không có ai thì Bùi Nam còn đờ ra một chút, lúc còn đang hoảng loạn thì cửa phòng tắm đột nhiên bật mở...

Bốn mắt nhìn nhau, Bùi Nam sững sờ nhìn đối phương, sau một lúc lâu mới ngượng ngùng cười nói, "Ba ba, người tỉnh rồi à... Con vốn là muốn tới gọi người dậy... Xin lỗi ạ..." Thanh âm cậu thấp dần đều, ánh mắt lại không nhịn mà nhìn loạn xong thì thấy ngạc nhiên lắm.

Tề Phong Bắc không đeo kính, hắn vừa ra khỏi phòng tắm, hơi nước còn dính đầy trên cơ thể, cả người chỉ quấn một cái khăn tắm ở trên eo, tóc tai cũng còn đang nhỏ nước. Tề Phong Bắc rất trắng, mặc dù không trắng như Bùi Nam nhưng làn da hắn cũng thiên về màu lạnh. Lúc hắn mặc áo sơ mi và âu phục không nhìn ra dáng người như thế nào, bây giờ không mặc mấy kiểu đồ đó thì Bùi Nam mới phát hiện ra hắn cũng có cơ bắp, không chỉ có cơ bụng mà chân cũng rất dài luôn... Bùi Nam nhìn không chớp mắt từ trên xuống dưới, lúc nhìn thấy cặp chân dài kia còn không kiềm chế được mà nuốt nước miếng, sau đó ánh mắt cậu bất tri bất giác mà rơi vào phần eo của đối phương.

Rõ ràng đã sống chung với nhau mười sáu năm nhưng cậu lại không hề biết dáng người của ba cậu lại tốt đến như vậy?

Vốn dĩ Bùi Nam đã có cảm giác xa lạ rất lớn với ba cậu, bây giờ hình như còn trở nên lớn hơn gấp bội lần.

"Thu hồi ánh mắt của cậu đi." Cậu ta cứ nhìn chằm chằm vào dưới háng mình làm cho Tề Phong Bắc – người vừa liên tưởng đến ai đó vào tối hôm qua có hơi không nhịn được, sắc mặt khó chịu hẳn, ngữ khí còn cứng rắn và lạnh lẽo hơn so với bình thường không ít.

Bùi Nam tỉnh táo lại, mặt hơi đỏ lên, không nhịn được nhỏ giọng hỏi: "Ba ơi, sao mới sáng mà người lại đi tắm vậy ạ?"

Tề Phong Bắc nói: "Tập thể dục."

Bùi Nam hoàn toàn không biết hắn có thói quen tập thể thao vào lúc sáng sớm, riêng cậu thì trước giờ đều không có thói quen đó. Trước đây cậu rất lười biếng, thích ngủ nướng, nếu không đi học thì sớm nhất phải 9h cậu mới rời giường, vì thế nên không ít lần bị chú Trung càm ràm.

"Mỗi ngày đều tập thể dục ạ?"

"Ừm." Tề Phong Bắc đi tới tủ quần áo trước mặt, vốn muốn bảo cậu xoay người đi chỗ khác nhưng Bùi Nam đã chạy lại ngay, ôm ra bộ đồ cậu đã chuẩn bị từ tối hôm qua, một mặt lấy lòng nhìn hắn cười, "Quần áo mặc ngày hôm nay con đã chuẩn bị xong rồi ạ, con giúp người mặc vào."

Lúc cúi đầu nhìn thấy mặt của cậu, đối diện với đôi mắt nhìn hắn đầy chờ đợi thì một màn ảo tưởng đêm qua đột ngột ùa về trong tâm trí. Tề Phong Bắc tự bực bội bản thân mà quay đầu đi chỗ khác, "Không cần."

Bùi Nam vội vàng nói: "Việc này bây giờ là chức trách của con phải làm, ba không cần khách khí với con làm gì." Cậu cực kỳ sợ mình sẽ bỏ qua bất cứ một cơ hội nào, cũng sợ Tề Phong Bắc chê cậu vô dụng rồi sẽ đuổi cậu đi, không đợi người đàn ông kiên quyết từ chối thì cậu đã cầm lấy áo sơ mi mặc lên người hắn, "Con sẽ mặc đồ giúp ba, dù sao trước đây con chơi thay đồ cho búp bê cũng rất xịn nha."

Tề Phong Bắc cao hơn cậu rất nhiều, cậu phải nhón chân lên mới có thể mặc áo lên người cho hắn, sau đó cậu còn nắm lấy cổ tay hắn định đút vào ống tay áo. Tề Phong Bắc cau mày, "Tôi có thói quen mặc quần vào trước." Khóe miệng hắn nở một nụ cười giễu cợt, "Cậu còn muốn mặc quần lót cho tôi nữa sao?"

Bùi Nam còn tưởng rằng chuyện này là đang khảo nghiệm mình nên vội vã lớn tiếng nghiêm túc nói: "Con có thể làm được!"

Tề Phong Bắc tức đến bật cười, sắc mặt lạnh lẽo, "Xoay người."

"Ồ..." Áo sơ mi trên người đối phương bị tuột xuống, Bùi Nam vội vàng cầm lấy, sau đó xoay người tại chỗ. Một cánh tay lướt qua ngay bên cạnh cậu, mở cửa tủ quần áo rồi lấy ra một cái quần lót màu đen, sau đó có tiếng vải vóc cọ xát với nhau vang lên, quần cũng bị người đó cầm đi, một lúc sau nữa Bùi Nam mới nghe thấy tiếng kéo khoá.

Nhận thấy hắn đã mặc quần xong, Bùi Nam liền vội vàng xoay người lại.

Lần này Tề Phong Bắc không có từ chối việc cậu mặc áo cho hắn.

Bùi Nam vui mừng khôn xiết, sau khi mặc áo vào xong thì phải gài nút áo lại. Bùi Nam có thói quen gài nút áo từ dưới lên trên, khoảng cách càng gần thì cậu càng thấy rõ cơ bụng của đối phương, nhẩm nhẩm đếm lại, quả nhiên có tận sáu khối.

Cơ bắp không lớn nhưng nhìn rất cân xứng, săn chắc và có tổ chức, ở eo cũng không thấy chút xíu thịt dư nào. Trong ấn tượng của Bùi Nam thì cậu chưa từng thầy Tề Phong Bắc ở trần bao giờ cả.

Gia giáo của Tề Phong Bắc rất nghiêm, ở trước mặt người khác thì luôn ăn mặc rất chỉnh tề, còn lúc ở nhà quá lắm thì chỉ cởi ra hai cúc áo sơ mi và xắn tay áo lên mà thôi, hắn chưa bao giờ cởi trần mà đi tới đi lui cả.

Nhưng loại hành vi thô lỗ này thì người cha ruột của cậu lại làm.

Lúc người đàn ông kia làm tài xế thì vẻ bề ngoài nhìn rất hoà hoa, khuôn mặt cũng khá được nhưng đến khi ở chung một chỗ mới biết thực chất ông ta luộm thuộm đến mức nào. Ông ta thích hút thuốc, thích cởi trần nhưng dáng người hơi kém, rõ ràng cách biệt tuổi tác với Tề Phong Bắc không bao nhiêu nhưng quanh eo lại có một vòng thịt mỡ khiến cậu nhìn mà phát sợ.

Nút áo rất nhỏ, ngón tay của Bùi Nam vốn dĩ đã không linh hoạt, lúc cậu phân tâm thì cài nút áo càng chậm hơn, tầm mắt gần như không đặt ở chỗ tay mà cứ không ngừng liếc nhìn cơ bụng của người đàn ông. Được một lúc thì cậu nhịn không được, hay là nói cậu cũng quên mất luôn chuyện mình cần phải làm mà đưa bàn tay sờ soạng lên cơ bụng căng cứng.

Cứng cáp, cảm giác cực kỳ sướng!

Nghĩ đến đấy cậu lại cảm thấy Bùi Băng đúng thật là mắt mù, người đàn ông trước mặt như này thì không muốn mà lại đi ngoại tình cùng loại đàn ông vô dụng kia để làm gì? Cuối cùng thì hại người hại mình.

Bùi Nam như bị mê hoặc, cậu xoa xoa hết lần này lần khác, thậm chí còn dùng ngón trỏ đâm đâm vào để cảm nhận độ cứng nơi đó nữa. Chờ đến lúc tự nhiên cậu ý thức được có gì đó không đúng lắm, từ từ ngẩng đầu lên thì đã đối diện với sắc mặt tối sầm của Tề Phong Bắc.

(WordPress: htt895709555.wordpress.com)

(Wattpad: caudocmoc1823)

Ánh mắt người đàn ông lạnh lẽo nhưng giọng nói lại có chút nặng nề, "Sờ thích không?"

Bùi Nam giật mình, hoảng hốt lắc đầu, đột nhiên nghĩ tới điều gì đó liền vội vàng gật đầu, cười nịnh nọt lấy lòng, "Dáng người của ba thật là tốt! Cho nên mỗi ngày người đều tập thể dục mới có thể duy trì được dáng người tốt như vậy sao ạ?"

"Nếu không thì sao?"

Bùi Nam vừa cười nịnh nọt vừa làm ra vẻ biết lỗi, động tác tay nhanh hơn một chút, cuối cùng cũng cài xong cúc áo đầu tiên.

Khi cậu đem thắt lưng đến thì Tề Phong Bắc đã sửa sang xong vạt áo sơ mi, Bùi Nam muốn đeo thắt lưng cho Tề Phong Bắc thì bị hắn cản lại, "Để tôi tự làm." Hắn nhíu mày như là đang kiềm chế cái gì đó, "Cậu có thể ra ngoài."

Xem ra là biểu hiện của cậu không được tốt rồi, thời điểm như này Bùi Nam cảm thấy cậu không nên đi ra ngoài chút nào, "Tóc của người vẫn còn chưa khô, để con sấy giúp người."

"Không cần! Đi ra ngoài!" Tề Phong Bắc lặng lẽ hít sâu một hơi, "Sau này sáng sớm không được vào nữa!"

Bùi Nam sợ run cả người, tự đáy lòng dâng lên từng cơn lo sợ, vành mắt không khống chế được mà hơi ửng hồng. Cậu kinh ngạc nhìn Tề Phong Bắc, vô cùng đáng thương hỏi: "Ba muốn đuổi con đi sao?"

Nước mắt của cậu nói đến là đến, Tề Phong Bắc nhìn cậu một hồi, thấy trong hốc mắt của cậu đã ngậm sẵn một giọt nước to bự, nước mắt đong đầy trong đôi mắt, có mấy phần thanh thuần mê người. Tề Phong Bắc cảm thấy bụng dưới nóng hừng hực, để đối phương không phát hiện ra điều khác lạ nên Tề Phong Bắc đã quay phắt người đi, lạnh nhạt nói: "Tạm thời sẽ không!"

Bùi Nam nghẹn ngào một tiếng, hiển nhiên cái "tạm thời" này cũng không tốt hơn "lập tức" bao nhiêu cả. Cậu khóc nức nở nói: "Con sẽ nổ lực làm việc mà, con tình nguyện làm hết, học hết mà, ba ba, cầu xin người, cầu xin người đừng bao giờ đuổi con đi mà..."

Tiếng khóc nức nở làm Tề Phong Bắc thấy phiền lòng, sâu xa hơn là bởi vì tiếng khóc kích thích đến nơi đó của hắn, làm cho hắn bực mình và mất tập trung, hắn thấp giọng nói: "Câm miệng lại đi ra ngoài ngay! Nếu còn khóc nữa, tôi sẽ đuổi cậu đi ngay bây giờ!"

Bùi Nam sợ đến mức mở to hai mắt, cậu che miệng im bặt đi, một giây sau đã vội vàng chạy ra ngoài.

Đợi đến lúc cửa phòng đóng lại, Tề Phong Bắc mới thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng rất nhanh hắn đã cau mày, cúi đầu nhìn thứ đồ của mình, tầm mắt thay đổi không ngừng.

"Ba ba thật khó chiều, trước đây con còn không biết ổng nóng tính như vậy, thật hung dữ." Sau khi Tề Phong Bắc đi làm, rốt cuộc Bùi Nam cũng có thời gian thư giãn, rảnh rỗi ngồi ở nhà bếp vừa gọt vỏ khoai tây vừa khiếu nại với mẹ Hoa.

Mẹ Hoa buồn cười, liền lên tiếng bênh vực, "Tính cách tiên sinh rất tốt, chưa từng nổi giận với mẹ Hoa đâu, mỗi ngày cơm nước xong còn nói cảm ơn với mẹ Hoa nữa, giáo dưỡng thật sự rất tốt mà." Bà khe khẽ thở dài, cũng không nhịn được mà hơi trách cứ, "Là do mẹ con sai." Vốn dĩ bà vẫn gọi Bùi Băng là "phu nhân", nhưng từ một năm trước, ngôi nhà này đã không còn danh xưng phu nhân nữa rồi.

Bùi Nam cũng có chút xấu hổ, "Là mẹ không biết phân biệt tốt xấu, nhìn người không rõ, rõ ràng ba ba tốt như vậy mà mẹ lại..." Cậu không thể nào hiểu được tại sao mẹ cậu lại làm ra chuyện đó, chỉ cần đặt Tề Phong Bắc và người tài xế kia lên bàn cân thì đến cả người mù cũng biết nên chọn Tề Phong Bắc, vậy mà tại sao Bùi Băng lại có thể đi quá giới hạn khi đang hưởng thụ tiền tài và sự chăm sóc của Tề Phong Bắc chứ? Còn dám sinh cho người đàn ông kia một đứa con, dám để chồng mình nuôi nấng đứa con hoang của cô, còn xem nó như bảo bối nữa.

Bùi Nam cảm thấy nếu đổi lại là mình thì cũng tức chết mất thôi.

Nhưng mà xui rủi ở chỗ cậu lại chính là kết tinh của mấy lần quá giới hạn kia.

Lúc quyết định quay về tìm Tề Phong Bắc, Bùi Nam cũng thấy mình là cái đồ không biết xấu hổ, bởi vì cậu là một đứa con hoang, là thứ tạo thành đau đớn cùng uất hận cắt sâu trong lòng Tề Phong Bắc.

Nhưng cậu không còn cách nào khác, cậu chính là loại rác rưởi vô dụng, ngoài việc chạy về cái nhà đã che mưa chắn gió cho mình mười sáu năm trời thì cậu không biết mình còn có thể đi nơi nào được nữa.

"Nếu có cách gì có thể làm cho ba tha thứ cho mình thì tốt rồi..." Bùi Nam tự lẩm bẩm khổ tâm suy nghĩ, không có đường nào xoay xở.