Ba ngày nghỉ đã kết thúc, bởi vì cuộc sống sau khi kết hôn trải qua quá ngọt ngào nên Bùi Nam chẳng muốn đi học lại tí nào. Cậu nằm ì trên giường không muốn dậy, mặc quần áo cũng rề rà một lúc lâu mới chịu đi đánh răng, cuối cùng còn nhào vào trong ngực của Tề Phong Bắc, làm nũng nói: "Ngài ôm em xuống đi."
Tề Phong Bắc vỗ mông cậu, vững vàng bế cậu lên, "Không sợ chú Trung nói nữa à?"
Đúng là Bùi Nam có hơi sợ thật, cậu muốn nhảy xuống tự đi nhưng Tề Phong Bắc lại không buông tay, bế cậu đi thẳng xuống lầu. Sắc mặt Bùi Nam ửng hồng, trong lòng khẩn trương, không ngừng xin tha, "Thả em xuống đây đi... Em tự đi, thế nào lát nữa cũng bị mắng..."
"Là em muốn tôi ôm." Tề Phong Bắc vẫn không chịu buông tay, một đường đi vững vàng. Lúc bọn họ chỗ rẽ thì chú Trung đã thấy bọn họ, bộ dạng chả ra cái thể thống gì thế này khiến chú quản gia nhìn mà ngứa cả mắt, chờ bọn họ đi đến trước mặt thì phê bình không chút khách khí, "Đường cũng không tự đi được, không biết phải nói sao nữa?."
Bùi Nam xấu hổ đỏ cả mặt, lén cào một cái lên eo Tề Phong Bắc.
Có chú Trung đứng bên cạnh nên lúc ăn Bùi Nam cũng rất quy củ, cúi đầu nghiêm túc mà ăn, rất ra dáng như một quý phu nhân đoan trang hiền thục vậy. Sau khi ăn xong cậu muốn đi trước nhưng Tề Phong Bắc cũng đã gấp tờ báo lại, nói: "Tôi đưa em đi."
Không ngờ sau khi kết hôn lại có ưu đãi như vậy, Bùi Nam vui mừng hớn hở.
Cậu đã thay quần áo xong, Tề Phong Bắc đã đi với cậu đến trung tâm thương mại rồi mua những bộ quần áo mà cậu thích. Cho nên trong tủ trước đây toàn treo những bộ vest nghiêm chỉnh giờ đây đã bị đủ thứ loại quần áo chiếm hết chỗ. Bây giờ cậu đang mặc bộ đồ tự cậu phối, áo sơ mi với áo len ba lỗ bên ngoài, mặc với quần jean và mang giày thể thao. Mặc dù quần jean rất bình thường, chỉ có màu sắc nguyên bản và không có hoa văn nhưng áo sơ mi không phải kiểu phổ thông. Cổ tay áo có thun rúm lại, ống tay áo hơi xoè ra, lúc thả tay xuống đung đưa trông rất đáng yêu. Màu sắc của áo len cũng rất tươi tắn khiến cậu mặc vào trông vô cùng xinh đẹp và tươi tắn.
Ngay cả ba lô của cậu cũng được phối hoàn hảo. Nó được làm bằng vải, không đắt tiền lắm nhưng vừa vặn lại phù hợp với phong cách tổng thể.
Xe trên đường bị kẹt một hàng dài, Bùi Nam cũng nhìn thấy chiếc xe buýt mình thường đi, hớn hở nỏi: "Nếu ngài không đưa em đi thì chắc bây giờ em đang ở trên xe đó kìa, chắc chắn sẽ bị ép thành cá mòi đóng hộp luôn."
Tề Phong Bắc nói: "Ngày mai em cứ tiếp tục làm đồ hộp đi."
Bùi Nam đầy mặt thất vọng, "Thì ra chỉ đưa đi có một ngày á?" Cậu ưỡn ẹo vào vai diễn kịch ngay, "Sao ngài lại có thể tàn nhẫn như vậy được?"
Tề Phong Bắc bị cậu chọc phát cười, nhéo nhéo mặt cậu, thuận tay dùng ngón cái cọ cho môi cậu đỏ hồng lên, "Nếu như biểu hiện của em tốt thì tôi có thể cân nhắc đến việc đưa em đi học mỗi ngày."
"Cái gì mới được coi là biểu hiện tốt? Biểu hiện ở mặt nào cơ?"
Tề Phong Bắc nói: "Đương nhiên là mặt học tập." Hắn nhướng mày, "Em còn hy vọng là phương diện nào nữa?"
Dọc đường đi cứ nói bậy bạ như vậy nên không thấy buồn chán gì cả, trái lại lúc đến cổng trường rồi còn nuối tiếc bầu không khí này. Bùi Nam rề rà mãi mới chịu xuống xe, sau khi đóng cửa lại, cậu ngoan ngoãn đứng một bên rồi vẫy tay, trên môi nở nụ cười rạng rỡ, sau đó mới quay người đi vào trường học.
(WordPress: htt895709555.wordpress.com)
(Wattpad: caudocmoc1823)
Thời gian vào học sắp đến rồi, Chu Ấu thường đến rất sớm, cũng giữ cho Bùi Nam một chỗ. Hai người bọn họ được coi là sinh viên chăm chỉ, bình thường không có sinh viên nào tình nguyện ngồi mấy hàng trước, trả lời câu hỏi cũng rất tích cực nên dễ dàng chiếm được ấn tượng tốt của giáo viên, nhưng cũng khiến một nhóm người thấy ganh tỵ nên đã cô lập hai người bọn họ. Lần này Chu Ấu thế mà lại chiếm một vị trí ở phía sau, Bùi Nam nhìn mãi không thấy Chu Ấu đâu, đến khi Chu Ấu gọi cậu mới thấy được bạn mình.
Lúc tới gần thấy sắc mặt Chu Ấu không tốt lắm, Bùi Nam nhíu mày hỏi: "Cậu làm sao thế? Sao mà giọng cũng khàn khàn luôn vậy?"
Sắc mặt Chu Ấu trắng bệch, rặt một vẻ ốm đau nhưng Chu Ấu chỉ lắc đầu một cái, "Không có gì, chắc là... cảm lạnh á."
"Ồ." Bùi Nam nhanh chóng chấp nhận lý do này. Cậu không thể kìm nén sự nóng vội trong lòng mình thêm nữa mà muốn chia sẻ tin vui với bạn mình ngay, nhưng cậu chưa kịp nói gì thì đã nghe thấy ai đó ở hàng ghế đầu hét lên: "Mọi người mau xem bài viết mới trên trang web của trường đi, có biến."
Người kia vốn là chiến thần xã giao, chỉ hô một tiếng mà cả lớp đã nhốn nháo cả lên. Bùi Nam nghe ồn mà phiền, nhíu mày càng sâu, "Rốt cuộc là biến gì mà nhiều người muốn xem vậy chứ."
Cậu ít lên mạng, trước đó là do không có điện thoại, sau này là do có điện thoại nhưng việc học nặng nề nên không có nhiều thời gian trống, hầu hết thời gian rảnh cậu đều để làm tình với Tề Phong Bắc cả rồi nên đối với đồ mà người trẻ yêu thích, cậu đã rất lâu rồi không đụng tới, ngay cả web trường cũng rất ít khi vào.
Trường bọn họ có một diễn đàn riêng, sinh viên có thể mở topic, giao hữu, giao lưu, tìm đồ bị mất các thứ, hoặc như buổi lễ gây xôn xao vài ngày trước đó nữa, đặc biệt là nhóm "Khiêu vũ tập thể" của Bùi Nam, chỉ một bức ảnh mà đã được truyền bá điên cuồng.
Bây giờ lại thêm tin mới gì vậy ta?
Chu Ấu nhỏ giọng nói: "Không biết nữa, có khi là mấy chuyện yêu đương vậy á."
Chu Âu chỉ vừa dứt lời mà toàn thể đám đông đang ồn ào đột nhiên im bặt, sau đó những người kia không hẹn mà cùng nhìn quanh trong lớp như đang tìm thứ gì, cuối cùng dồn dập nghiêng đầu, tất cả những ánh mắt đều đổ dồn lên trên mặt hai người bọn họ.
Nói chính xác hơn là dồn lên mặt Bùi Nam.
Bùi Nam ngu người, lúc này cũng nhận ra có gì đó sai sai. Cậu sờ mặt mình một cái rồi quay đầu lại hỏi Chu Ấu, "Trên mặt mình dính gì sao?"
Chu Ấu lắc đầu.
"Sao mọi người đều nhìn mình vậy?" Hai người đều không hiểu, Bùi Nam đang muốn lên diễn đàn trường xem thử thì giáo viên đã vào lớp, bắt đầu điểm danh.
Đây là tiết học Bùi Nam rất hứng thú, bài giảng về sự thay đổi về trào lưu của trang phục, cho nên cậu nghe rất nghiêm túc. Nhưng người khác lại không chăm chú như vậy, cứ tụ lại xì xào bàn tán rồi quay đầu lại nhìn nhìn mãi. Bài giảng được một nữa thì giáo viên cũng nhận ra được bầu không khí khác thường, hắng giọng một cái, nói: "Tôi chú ý từ nãy giờ có rất nhiều bạn học lên lớp trong trạng thái lơ mơ. Tôi cho phép các cô cậu không nghe bài giảng nhưng cũng hy vọng các cô cậu không ảnh hưởng đến việc học của những bạn học khác, ngủ cũng được, chơi điện thoại cũng được, nhưng phải yên lặng."
Giáo viên tưởng như vậy sẽ có hiệu quả, dù sao trước kia chỉ cần nói một câu như vậy thì bốn bề đều sẽ yên tĩnh ngay, nhưng lại không nghĩ tới thầy chỉ vừa nói xong thì tất cả các sinh viên càng nhốn nháo hơn, có một sinh viên tóc hồng lớn tiếng nói: "Thầy ơi, chúng em thật sự không làm nổi, cái tin tức này làm mọi người hết hồn rồi ạ."
Giáo viên không hiểu gì, "Tin tức gì?"
"Thầy ơi thầy cũng không lên diễn đàn hay sao? Trên diễn đàn có người đăng mấy tấm ảnh rõ nét lắm, có người ở trong trường học chơi dã chiến đó!"
Bùi Nam nghe đến hai chữ "dã chiến" thì chẳng nghĩ gì nhiều, nhưng đến lúc đám đông quay đầu lại nhìn cậu bằng ánh mắt chế nhạo thì cậu mới nhận ra được điều không đúng.
Lẽ nào, có người nào đó đã chụp được ảnh cậu và Tề Phong Bắc...
Suy nghĩ này chỉ mới vừa nhô ra thì Bùi Nam chợt cảm thấy cả người như bị đóng băng, mặt cậu tái mét dần đi.
Giáo viên cũng không nghĩ tới sẽ có chuyện như vậy, lập tức cầm micro lên, "Các bạn học không nên nói bậy, dã chiến gì? Ai với ai?"
Tóc hồng chế giễu: "Trên diễn đàn tràn ngập mấy bức ảnh có độ phân giải cao, tất cả chúng tôi đều nhận ra cả. Một trong hai nhân vật chính là một doanh nhân giàu có được trường mời đến, người còn lại là một sinh viên được trường sắp xếp biểu diễn khiêu vũ. Xin hỏi một câu, chúng ta có thể hiểu thành phải chăng trường học đang tiến hành giao dịch tình sắc hay không? Sử dụng các sinh viên xinh đẹp để thu hút đầu tư của mấy doanh nhân giàu có?"
Cả người Bùi Nam cứng ngắc, đôi môi cũng khẽ run lên.
Bị chụp được sao? Rốt cuộc là ai?
Tóc hồng cố ý vừa nói vừa nhìn về phía Bùi Nam, cho dù có ai ngu ngốc đến mấy thì giờ phút này cũng biết hắn đang ám chỉ ai. Chu Ấu cũng sửng sốt, lần đầu tiên trong đời vì bạn thân mà lột dáng vẻ rụt rè của mình xuống, nói: "Cậu, cậu đừng có nói hươu nói vượn!"
"Tôi nói hưu nói vượn?" Tóc hồng cười lạnh, đứng lên đi tới, dí sát màn hình điện thoại trước mặt bọn họ, "Nhìn đi, trước lúc vào học đã có người đăng bức ảnh này trong diễn đàn trường, nhìn kĩ vào, có phải là người đang ngồi bên cạnh cậu hay không?" Cậu ta cười nhạo nói: "Mặc váy cũng giống nha, tuy rằng chỉ lộ nửa khuôn mặt nhưng ai mà chẳng nhận ra chứ? Hơn nữa hai kẻ này đè lên nhau như vậy, bên dưới còn dính sát vào nhau như thế thì không phải đang chơi dã chiến thì đang làm cái quái gì chứ? Cậu nghĩ là chúng tôi chưa ăn thịt bao giờ hả?"
Thị lực Bùi Nam vốn dĩ rất tốt, tóc hồng dí điện thoại đến sát gần nhưng cậu bỗng chốc cảm thấy dường như mình chẳng nhìn rõ mặt người trên bức ảnh. Chăm chú nhìn hồi lâu thì cậu mới nhìn rõ ràng hai người trong hình.
Không cần xác nhận thêm nữa, cậu đã biết chắc chắn đó chính là cậu và Tề Phong Bắc.
Chu Ấu cũng nhìn thấy, mặc dù Chu Ấu không thấy rõ Tề Phong Bắc nhưng cũng tuyệt đối không thể nhận nhầm bạn tốt của mình, vì vậy sắc mặt vốn đã tái nhợt lại còn tái hơn, "Chuyện này..."
"Không phản bác lại được chứ gì." Tóc hồng nhàn nhã ngồi trở lại vị trí ban đầu, bễ nghễ nhìn giáo viên, "Doanh nhân mà trường học mời tới đã chơi dã chiến với sinh viên ngay trong sân trường, chúng tôi rất nghi ngờ phải chăng buổi tối ngày hôm đó, cái tiết mục nhảy giao lưu ấy là cố ý bày ra để cho tên nhà giàu ấy lựa người đưa lên giường chăng?"
Người khác cũng lớn tiếng ồn ào lên, "Còn nói doanh nhân gửi vật tư, rốt cuộc là gửi vật tư hay là gửi tiền chơi gái?"
"Đây là cách dạy học của nhà trường sao? Để sinh viên đăng ký rồi sau đó lựa chọn một nhóm sinh viên đẹp nhất để đưa lên giường kẻ giàu có ư?"
Nghi vấn như vậy được rất nhiều người ùa theo, giáo viên không chống đỡ được quá nhiều chất vấn như vậy, mồ hôi túa đầy trên trán, bài giảng cũng không thể giảng hết, chỉ có thể bỏ dở một nửa.
Lúc ồn ào nhất, Bùi Nam rốt cuộc không chịu đựng nỗi nữa mà đứng dậy xô cửa chạy thẳng ra ngoài, ngay cả ba lô cũng không thèm mang theo.
Cậu cũng không biết phải đi đâu, bởi vì đi tới bất cứ đâu cũng có người nhìn thấy cậu, chỉ cần nhìn thấy cậu thì bọn họ sẽ cười cợt và hùa vào chế nhạo. Chuyện này khiến trong long cậu hoảng loạn cực kỳ, mặc dù rất muốn cãi lại nhưng đối phương đông như thế, mà cậu chỉ có một cái miệng, gấp đến mức không thể nói nên lời, chỉ có thể trốn chạy mà thôi.
Vụ bê bối quét qua khuôn viên trường như một cơn lốc, cuối cùng tất cả người trong trường đều biết chuyện này. Ban lãnh đạo cũng sứt đầu mẻ trán, tạm thời gọi quản trị viên xoá bài đăng đó đi rồi đăng một văn bản thanh minh nhưng chỉ tiếc là bài đăng đó không có hiệu quả gì, trái lại còn khiến sinh viên cho là trường học đang kiếm cớ trốn tránh khiến tất cả đều phẫn nộ, thậm chí còn có nhiều người còn muốn gửi bài cho bên truyền thông.
Giáo viên chủ nhiệm đành phải liên hệ khẩn cấp với Tề Phong Bắc, hi vọng hắn có thể ra mặt làm sáng tỏ chuyện này.
Chỉ sau mười phút ngắn ngủi, tất cả sinh viên trong diễn đàn đều thấy một bài đăng mới, là một hình ảnh chụp giấy đăng ký kết hôn, ngũ quan hai người trong ảnh rõ nét mồn một, nghiễm nhiên chính là nhân vật chính của sự kiện lần này.