Mới bảy giờ Bùi Nam đã bị gọi dậy. Cậu ngủ say như chết đến nỗi lay mãi vẫn không chịu tỉnh, mất công tốn sức lắm mới mở mắt ti hí ra như sợi chỉ, mơ màng nhìn khuôn mặt của Tề Phong Bắc rồi dụi dụi, làm nũng, "Đừng quậy nữa... Em buồn ngủ, em còn muốn ngủ thêm mà..."
Hôm nay Tề Phong Bắc nói chuyện dịu dàng hơn hẳn so với lúc bình thường, "Dậy đi với tôi đến chỗ này làm vài việc, về rồi ngủ tiếp được không?"
Bùi Nam không chịu, không muốn nghe người đàn ông nói nói, lòng tràn đầy ý từ chối, "Em không tập thể dục đâu..."
Nhưng cuối cùng vẫn bị đào ra khỏi chăn.
Bùi Nam mặc đồ ngủ và quần dài, lắc lư như không thể nào đứng thẳng lên được, đầu tóc rối xù cả lên, làn da thì trắng như tuyết.
Tề Phong Bắc dẫn cậu đi về phía trước, cậu lắc lư đi theo hắn giống như linh hồn lang thang vậy, mơ màng nhận bàn chải đánh răng đã được đối phương bóp xong kem đánh răng, cầm chải răng bốn phương tám hướng xong rồi ngửa mặt lên để Tề Phong Bắc rửa mặt giúp cậu.
Sau khi rửa mặt, cuối cùng cậu cũng tỉnh táo được một chút. Mí mắt của cậu ít nhất đã có thể mở ra, nhưng con sâu ngủ vẫn còn chưa chịu chạy đi. Mọi động tác đều chậm chạp hơn bình thường, còn dựa vào Tề Phong Bắc như người không xương, dựa một hồi lại muốn ngủ tiếp.
Tề Phong Bắc thay quần áo cho cậu, mặc một chiếc áo sơ mi trắng mới tinh, còn thắt nơ trên cổ áo rồi khoác cho cậu chiếc áo khoác cardigan dệt kim. Lúc mặc quần có chút khó khăn, Bùi Nam không muốn cử động một ngón tay, sắp ngủ vùi trong vòng tay của Tề Phong Bắc nên hắn đành phải bế cậu lên rồi mặc quần vào.
Còn mang cho cậu tất mới và giày mới nữa.
Dặt dẹo đi xuống tầng dưới, Bùi Nam dường như cảm nhận được ánh mắt bất mãn của chú Trung, cuối cùng cậu cũng giãy ra được khỏi cơn buồn ngủ, có thể đứng thẳng dậy rồi ăn sáng. Cũng bởi vì chú cứ đứng đấy nên Bùi Nam cũng không dám hỏi Tề Phong Bắc muốn đưa cậu đi đâu.
Trước khi ra cửa thì chú Trung đưa một cái túi hồ sơ cho Tề Phong Bắc, còn thuận tiện liếc mắt nhìn Bùi Nam một cái.
Bùi Nam luôn cảm thấy ánh mắt kia dường như có ý gì đấy lạ lắm.
Tài xế đã đợi ở cửa, Bùi Nam ề à theo Tề Phong Bắc lên xe, cậu còn chưa kịp hỏi thì Tề Phong Bắc đã vỗ đùi cậu nói: "Nếu buồn ngủ thì nằm xuống đây ngủ một lát đi, đường đi có hơi xa. Lúc đến nơi tôi sẽ gọi em dậy."
Bùi Nam nghe vậy đột nhiên cảm thấy cơn buồn ngủ lại ù ù kéo tới, lại tiếp tục ngủ vùi.
Xe chạy êm ru, vừa đi vừa nghỉ nên mất gần một tiếng mới đến nơi. Bùi Nam tỉnh dậy vẫn còn thấy choáng váng, hai tay ôm lấy eo người đàn ông, không muốn động đậy: "Em buồn ngủ quá, để em ngủ một lát, một lát thôi..."
Tề Phong Bắc nói: "Sắp đến thời gian hẹn rồi."
Bùi Nam không chịu tỉnh nên người đàn ông phải nhéo mũi khiến cậu thở không được mà mở miệng, Tề Phong Bắc chớp cơ hội cúi đầu hôn môi cậu, hôn hơn mười giây thì Bùi Nam mới chịu tỉnh dậy.
Sau khi xuống xe, Bùi Nam cũng không thấy rõ mình đang ở đâu, cả đoạn đường chỉ biết nắm lấy cổ tay Tề Phong Bắc, rồi được dẫn tới một căn phòng.
Căn phòng trông giống như một văn phòng.
Đã có người mặc đồng phục ngồi ở đó, sau khi nhìn thấy Tề Phong Bắc thì họ xác nhận lại họ tên và bắt tay hắn. Bùi Nam ngồi xuống, chậm rãi ngáp một cái, cuối cùng hỏi: "Sao lại tới đây? Nơi này là nơi nào?"
Nhân viên công tác nghe được cậu hỏi, kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn cậu, Tề Phong Bắc lại bình tĩnh đáp: "Nơi đăng ký kết hôn."
Năm chữ đó bay vào trong tai Bùi Nam thế mà chẳng quậy nên tí bọt nước nào, cậu "Ồ" một tiếng, rồi lại ngáp một cái, chỉ là lần này quai hàm đang há thật to trong nhất thời cứng đờ lại, cả người như bị điểm huyệt trông có vẻ hơi buồn cười. Qua hẳn một phút, quai hàm chậm rãi khép lại, sau đó máy móc quay đầu lại, đồng tử cũng giãn ra, cuối cùng chuyển sang trạng thái kinh ngạc khó có thể tin được.
Sau đó giọng nói cũng trở nên bất thường, "Đăng ký kết hôn?"
Tề Phong Bắc nhéo cổ tay cậu, "Ừm."
Đầu óc của Bùi Nam trống rỗng một lúc lâu, trong một lúc lâu cậu mất luôn khả năng suy nghĩ dù chỉ là chuyện đơn giản nhất. Cậu chỉ máy móc dò hỏi: "Ngài đưa em đến nơi đăng ký kết hôn làm gì? Chúng ta? Chúng ta làm gì ở đây?"
(WordPress: htt895709555.wordpress.com)
(Wattpad: caudocmoc1823)
Trái tim cậu đập dữ dội, càng ngày càng nhanh như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Tề Phong Bắc nhìn cậu rồi cười khẩy, "Tới đây thì còn có thể làm gì?"
Bốn mắt nhìn nhau, qua một hồi lâu Bùi Nam mới tiêu hóa hết câu nói này, nhưng trong lòng vẫn khó có thể tin được, "Ngài, ngài, ngài muốn kết hôn với em?" Cậu bắt đầu run, đầu tiên là đôi môi, sau đó là cả thân thể, cuối cùng ngay cả cọng tóc cũng đang run rẩy, sắc mặt lúc trắng lúc đỏ, đủ màu sặc sỡ luân phiên.
Tề Phong Bắc nhàn nhạt nói: "Nếu em không nguyện ý thì đợi đến lúc nhân viên công tác hỏi em, em có thể từ chối."
Hắn lại xấu xa muốn trêu chọc cún con nhà mình đây mà.
Bùi Nam lập tức cắn câu, xém nữa đã nhảy dựng lên, sắc mặt đỏ bừng, trong đôi mắt cũng lấp lánh ánh sáng, "Em nguyện ý! Sao em lại không muốn được chứ! Em, em, em..." Cậu quá kích động, quá vui mừng, kích động đến mức không nói nên lời.
Tề Phong Bắc nắm chặt tay cậu, kéo cậu lại sát bên cạnh, "Yên lặng một chút."
Bùi Nam yên lặng,nhưng không thể nào bình tĩnh được, thân thể còn khẽ run lên, đôi mắt cũng dại cả ra, nhìn Tề Phong Bắc rồi lại nhìn nhân viên công tác, còn nhìn bảng "quy định đăng ký hôn nhân" trên bàn làm việc. Cậu đột nhiên nhéo má của mình một cái, cảm giác đau đớn kéo tới khiến cậu phải thét lên một tiếng, lúc này mới dám xác nhận mình không phải đang nằm mơ.
"Thì ra không phải đang nằm mơ..." Bùi Nam ngơ ngác nhìn hắn, "Tề Phong Bắc, ngài thật sự kết hôn với em sao?"
Tề Phong Bắc nói: "Không muốn à? Không chịu trách nhiệm với em mới là điều nên làm đúng không?"
Hắn chẳng thèm nói lấy một câu dịu dàng khiến Bùi Nam lắc đầu nguầy nguầy, xém tí nữa đã khóc lên, "Không được!". Cậu nhìn chằm chằm người đàn ông, "Ngài có trách nhiệm với em mới là điều nên làm!"
Nhân viên công tác ghi lại các thông tin, có giấy căn cước, có giấy khám sức khoẻ, còn có ảnh thẻ 3x4. Bùi Nam cũng không biết hắn chuẩn bị lúc nào, trong đầu loạn quá, căn bản chẳng gì ra được cái gì, chỉ biết chờ đợi. Chờ được một lúc thì cậu bắt đầu sốt ruột, không nhịn được mà hỏi: "Có phải là giấy chứng nhận có vấn đề không? Sao vẫn còn chưa giải quyết?"
Tề Phong Bắc nói: "Là trình tự bình thường."
Nhân viên công tác giải thích: "Chúng tôi gặp rất ít trường hợp là người song tính, hệ thống dùng cũng khác nhau cho nên cảm phiền chờ một lúc nhé. Hồ sơ mà Tề tiên sinh cung cấp rất hoàn chỉnh, không có gì sai sót cả. Nếu lo lắng quá thì hay là đi chụp ảnh để dán lên giấy đăng ký kết hôn trước đi nhé."
Một nhân viên công tác khác dẫn bọn họ qua phòng bên cạnh chụp hình, chỉ trong thời gian ngắn mà lòng bàn tay Bùi Nam đã đổ đầy mồ hôi, cười lên cũng cứng ngắc. Tề Phong Bắc xoa nhẹ eo cậu, ghé vào lỗ tai cậu nhỏ giọng nói: "Đừng lo lắng nữa, tấm hình này sẽ lưu lại rất lâu nên em hãy chụp đẹp một chút nhé."
Bùi Nam gấp muốn khóc, giọng nghèn nghẹn, "Em rất hồi hộp." Lại nhỏ giọng nói: "Em không như ai đó, người có kinh nghiệm đương nhiên chẳng lo lắng gì."
Giọng điệu cứ như thể đang ghen vậy.
Tề Phong Bắc nhướng mày, đột nhiên đưa tay cho cậu nắm. Bùi Nam nắm chặt thì mới phát hiện trong lòng bàn tay của Tề Phong Bắc cũng toàn là mồ hôi.
Thì ra là không chỉ có một mình cậu căng thẳng.
Bùi Nam cuối cùng cũng đã thả lỏng được một chút, hai người ngồi cùng một chỗ chụp vài tấm hình, cuối cùng chọn ra được một tấm hoàn mỹ nhất.
Lại trở lại phòng làm việc kia, nhân viên công tác nhập hết thông tin vào máy, sau đó theo trình tự hỏi: "Hai vị là tự nguyện kết hôn sao? Không lừa dối, không cưỡng bức mà là thật lòng yêu nhau, muốn vĩnh viễn cùng nhau tạo thành một gia đình."
Nhân viên công tác còn chưa hỏi xong thì Bùi Nam đã không chờ kịp mà gật đầu, "Là tự nguyện! Hoàn toàn tự nguyện!"
Nhân viên công tác nở nụ cười, đưa giấy tới, "Hai vị ký tên đi." Lại nói: "Phải suy nghĩ thật cẩn thận nhé, ký xuống đây một chữ thì hôn nhân của hai vị sẽ được pháp luật công nhận, từ nay về sau mang trên người thân phận đã kết hôn và đối phương chính là người đời duy nhất."
"Tôi không có gì cần cân nhắc thêm." Bùi Nam vội vàng cầm bút lên, ký tên của mình lên giấy. Sau đó cậu đưa bút cho Tề Phong Bắc, mắt nhìn hắn chằm chằm.
Trong thâm tâm cậu sợ không hoàn thành được bước cuối cùng, sợ hắn hối hận mà quay đầu.
Tề Phong Bắc nhận bút, đầu ngón tay vô tình chạm phải nhau khiến Bùi Nam cảm thấy ngón tay mình như bị dòng điện truyền qua tê rần, cả trái tim cũng dâng lên một luồng cảm giác tê dại. Sau đó cậu thấy Tề Phong Bắc ký tên của hắn bên cạnh tên của cậu, từng nét rõ ràng như đang viết xuống lời thề của bản thân.
Giấy kết hôn của nước A là một quyển sổ nhỏ màu đỏ, mở ra ở bên trong sẽ có thông tin cá nhân của hai người, rồi có ngày kết hôn, phía trên còn dán tấm ảnh hai người lên nữa.
Nhận giấy đăng kí kết hôn từ tay nhân viên công tác, Bùi Nam nhìn nó chằm chằm giống như muốn soi kĩ từng chữ vậy. Tề Phong Bắc nhìn cậu kích động như vậy, đáy mắt cũng nhuốm ý cười, đợi một lúc mới đẩy nhẹ cậu, "Chúng ta đi ra ngoài trước, không thể làm lỡ thời gian đăng ký kết hôn của người khác được."
Bùi Nam còn đang lơ mơ được hắn dẫn ra ngoài.
Khí trời mát mẻ, ánh nắng cũng không còn gay gắt vì tầng mây dày đặc đã che lấp mặt trời. Bùi Nam vì quá mức vui sướng mà cảm thấy hôm nay trời đẹp quá chừng, nhìn chỗ nào cũng thuận mắt cả. Lúc đi ra tới cửa thì cậu mới ngẩng đầu lên nhìn mấy chữ "Nơi đăng ký kết hôn", không nhịn được mà lấy điện thoại ra quay lại rồi chụp tờ giấy đăng ký kết hôn, sau đó nói: "Em sẽ vĩnh viễn nhớ ngày hôm nay!"
Hai người lên xe, Tề Phong Bắc nói: "Không phải mệt à? Ngủ một lúc đi, đến nhà sẽ gọi em dậy."
Bùi Nam cười hớn hở, "Bây giờ làm sao mà ngủ được?" Cậu không thèm để ý tài xế còn ở phía trước mà bò lên chân của người đàn ông, mặt tràn đầy vui sướng, quả thật chẳng biết nên làm thế nào mới tốt, áp má lên mặt của Tề Phong Bắc rồi cọ tới cọ lui, làm nũng như mèo.
Tề Phong Bắc kéo tấm ngăn xuống, tiện tay ôm eo cậu, dường như cũng không kiềm chế nổi bản thân mình nữa mà hôn lên môi của cậu.
Nụ hôn này lúc bắt đầu rất kịch liệt sau đó là triền miên, hơi thở cực nóng, hô hấp cũng rối loạn. Bùi Nam bị hắn hôn hồi lâu mới nhận ra tất cả những thứ này không phải là mơ thì tâm tình bồn chồn mới thoáng bình tĩnh hơn một chút.
Nhưng cũng chỉ bình tĩnh được chút chút thôi.
Cả đoạn đường về nhà cậu không làm gì hết, hơn phân nửa thời gian đều lấy giấy đăng ký kết hôn ra xem, vừa xem vừa cười khúc khích.
Tề Phong Bắc cũng không nhịn được mà cười một cái, đột nhiên nói: "Thật sự không ngủ một lúc sao?"
"Không ngủ."
Tề Phong Bắc thản nhiên nói: "Buổi tối tôi mời người trong nhà đến công bố tin vui, em nghỉ ngơi cho tốt thì mới có thể dùng trạng thái tốt nhất gặp mặt bọn họ."
Bùi Nam kinh ngạc một chút, khó hiểu nói, "Mời ai?"
Tề Phong Bắc nhìn cậu, nói rõ từng câu từng chữ: "Người trong nhà, ông bà nội của em, cô lớn cô nhỏ của em. Bây giờ thì phải gọi là ba chồng mẹ chồng và hai đứa em gái của em."
Bùi Nam nghĩ tới cái cảnh phải đối mặt với toàn bộ những người trong nhà họ Tề thì sợ tái mặt, lần này lại càng mất ngủ hơn.