Trường học mới cũng làm mới luôn cả nhận thức của Bùi Nam, sau khi trở về câu đầu tiên cậu nói với mẹ Hoa là "Thật là loạn" khiến mẹ Hoa sợ tới mức nhảy dựng lên, vội vàng hỏi, "Loạn chỗ nào?"
Bùi Nam rót một cốc nước đầy xong mới nói: "Người thật là loạn, bọn họ mặc đồ cũng loè loẹt lắm, có người còn mang cả dép đi học, tóc tai còn nhuộm đủ các loại màu cơ ạ." Cậu thở hắt ra, trên mặt đầy mồ hôi, tóc tai ẩm ướt dính sát trên gáy. Cậu chỉ chỉ vào người, "Trong lớp chuyên ngành thì con là người bình thường nhất đó!"
Đúng là đồ cậu mặc rất phổ thông, quần áo trên người đều là loại phổ biến nhất của giới trẻ hiện nay, không có chỗ nào khác người cả, tóc tai cũng tự nhiên, ngoại trừ hơi dài một chút thì cũng không có chỗ nào quá khác biệt. Miệng nhỏ của Bùi Nam nói không ngừng, "Màu vàng thì thôi cũng được đi, lại còn có màu trắng, màu tím, con nghi khéo còn có thể kiếm đủ bảy sắc cầu vồng ấy chứ."
Mẹ Hoa nghe ý "Loạn" mà cậu nói là cái này thì mới yên lòng, cười nói: "Cũng bình thường thôi, chuyên ngành của các cậu nhiều ít gì cũng dính dáng đến một chút nghệ thuật, mà nghệ thuật thì muôn màu muôn vẻ mà."
"A, con nóng quá." Bùi Nam gãi tóc, "Con muốn cắt tóc."
Câu nói này của cậu vô tình lọt vào tai chú Trung, chỉ một tiếng sau thì nhà họ Tề đã mời thợ cắt tóc đến tận nhà. Trước đây Bùi Nam chưa từng thấy anh ta, thợ cắt tóc của nhà họ Tề trước đây đều là để phục vụ cho Bùi Băng, Bùi Băng đi rồi thì Tề Phong Bắc cũng đổi gần hết số người đã từng thân thiết với Bùi Băng.
Người trước kia là một người đàn ông trẻ tuổi, vẻ ngoài rất được, cũng khá được lòng mọi người. Còn bây giờ người mới này là một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi, gương mặt nghiêm túc, giữa lúc trời nắng nóng nhưng vẫn mặc âu phục rồi thắt nơ áo y hệt chú Trung, thoạt nhìn đã chẳng thấy liên quan tí nào với thời trang.
Bùi Nam không muốn lắm, sợ cắt hỏng tóc của cậu, nhưng chú Trung đang đứng bên cạnh khiến cậu không dám từ chối, lúc ngồi vào chỗ lại nói thêm lần nữa: "Tôi chỉ muốn cắt ngắn chút chút thôi, chú sẽ không cắt trụi tóc tôi đâu đúng không?"
Cậu nhìn chú Trung qua gương, còn nói ráng thêm một câu, "Tề Phong Bắc sẽ không thích đâu."
Câu nói này khiến chú Trung thiếu chút nữa đã không thèm để ý tới lễ nghi mà trợn mắt lên, cơ mặt giật giật, cuối cùng phải nghiêng đầu sang chỗ khác, "Cắt theo yêu cầu của cậu ta."
Bùi Nam nở nụ cười, bắt đầu nói yêu
cầu của mình, "Phần tóc sau thì cắt tới đây là được rồi, phần tóc mái phía trước thì cắt ngắn lên một chút, nhưng phải sát bên lông mày."
Thợ cắt tóc thoạt nhìn nghiêm túc thế mà tay nghề cũng không tệ lắm, cũng không có cắt xén lung tung. Lúc Tề Phong Bắc trở về thì vừa lúc Bùi Nam đã gội đầu xong, thợ cắt tóc đang sấy khô cho cậu. Bùi Nam nhìn qua gương thấy bóng dáng của người đàn ông, đang muốn chào hỏi thì chợt thấy một người đi phía sau hắn, tiếng "Tề Phong Bắc" cũng bị nín trở lại đột ngột, cả người cũng hoảng cả lên.
Người kia mặc cảnh phục, thân hình cao lớn rắn chắc, ngũ quan anh tuấn không thua kém gì Tề Phong Bắc, là em trai ruột của hắn, Tề Viễn Đông.
(WordPress: htt895709555.wordpress.com)
(Wattpad: caudocmoc1823)
Tề Viễn Đông nhỏ hơn Tề Phong Bắc tám tuổi, năm nay vẫn chưa tới ba mươi, là giám đốc cục cảnh sát trẻ nhất của nước A. Tề Viễn Đông thăng quan tiến chức rất nhanh nhưng không phải dựa cả vào sức ảnh hưởng của gia tộc mà do bản thân tự phấn đấu mà lên. Mười sáu tuổi đã nhập ngũ, phục vụ trong lực lượng bộ đội đặc chủng và tham gia một vài chiến dịch nhỏ đặc thù. Sau khi xuất ngũ thì gia nhập vào cục cảnh sát, ban đầu đã thâm nhập vào những khu ổ chuột, giải quyết được mấy chuyên án quan trọng, thậm chí còn phá được hang ổ buôn bán và sản xuất ma tuý, lập được thành tích lớn rồi sau đó mới được thăng chức.
Tề Viễn Đông có quá khứ từng trải máu lửa đến như vậy nên khí chất cũng khác xa với người bình thường. Bùi Nam không nhỏ hơn anh ta bao nhiêu nhưng vẫn rất sợ, cho dù tính cách anh ta tương phản với Tề Phong Bắc, trên môi bao giờ cũng nở nụ cười.
Nếu như bây giờ người trông thấy Bùi Nam là Tề Tịnh Tịnh thì chắc hẳn cô sẽ nổi giận chửi bới, thế nhưng Tề Viễn Đông vẫn còn có thể híp mắt cười rồi phất tay chào cậu, "Nam Nam, đã lâu không gặp."
Thân thiện như thể anh chẳng hề tham gia buổi họp gia đình với chủ đề muốn "đánh đuổi" cậu đi lần trước vậy.
Bùi Nam chỉ có thể lúng túng đáp lời, "Chú út ạ."
Tề Viễn Đông cởi mũ, cười cười, "Hôm nay chú tới ăn ké cơm." Rồi nhìn bọn họ một chút, "Cắt tóc sao? Đúng lúc tóc tôi cũng hơi dài, cắt ngắn giúp tôi." Anh chẳng hề khách khí một chút nào, tóc của Bùi Nam cũng vừa sấy khô xong nên cậu vội vàng nhường chỗ. Tề Viễn Đông sau khi ngồi xuống cũng không có ý muốn thả cậu đi, anh hỏi: "Ngày hôm nay đi học sao Trường học thế nào?"
Bùi Nam còn không hiểu sao đối phương biết chuyện mình nhập học thì Tề Phong Bắc đã lên tiếng: "Chuyện hộ khẩu là do chú ấy dùng quan hệ chuyển về lại."
"À... Cảm ơn chú út ạ." Bùi Nam vẫn muốn tránh đi nhưng không thể không trả lời, chỉ có thể nói: "Trường học cũng không tệ lắm, giáo viên rất nhiệt tình, có khó khăn gì thì con cũng có thể đến tìm cô ấy."
Thợ cắt tóc hỏi Tề Viễn Đông muốn cắt kiểu tóc thế nào, Tề Viễn Đông nói: "Cạo trọc đi." Vẻ ngoài của anh rất điển trai, để kiểu tóc nào cũng sẽ không xấu, ngay cả đầu trọc cũng có thể làm tăng thêm độ nam tính. Anh lại đáp lời Bùi Nam, "Vậy cố gắng mà học cho tốt, đừng lãng phí tâm ý của anh trai tôi."
Bùi Nam ỉu xìu nói: "Dạ..."
Có thêm người ở đây khiến Bùi Nam không quá thoải mái, cũng không tiện đi lên lầu, mà Tề Phong Bắc đương nhiên cũng chẳng đi lên lầu nữa. Bùi Nam có hơi mất mát, ngày nào cậu cũng chờ Tề Phong Bắc về rồi vờn lấy nhau, kệ cho người đàn ông cứ lạnh nhạt, lúc nói chuyện cũng không dịu dàng nhưng vẫn sẽ để Bùi Nam dựa vào trong ngực của hắn.
Cậu đã quen đến mức không thể xa rời khỏi Tề Phong Bắc, đến mức chỉ cần nhìn thấy hắn là đã muốn ôm ôm hôn hôn ngay lập tức.
Trước bữa tối thì hai anh em ngồi nói chuyện ở ghế sô pha, Bùi Nam ngoan ngoãn ngồi bên cạnh Tề Phong Bắc, lặng lẽ bấm lung tung trên điện thoại. Cậu đã chẳng còn thông tin liên lạc của các bạn học cũ, trong danh bạ cũng chỉ có mỗi số của Tề Phong Bắc, tài khoản xã giao cũng đã bị xoá từ lâu.
Sau khi xảy ra chuyện như vậy, những người vốn là bạn bè trước đó không còn ai muốn chơi chung với cậu nữa.
Cậu có thể tưởng tượng được lúc cậu thôi học rời đi thì sẽ gây ra sự náo động tới mức nào trong vòng bạn bè lúc đó, chắc sẽ có không ít những cuộc bàn tán sôi nổi nữa. Nhân duyên trước đây của Bùi Nam cũng không quá tốt, cậu quá kiêu ngạo, tính khí thì thất thường, luôn luôn muốn lấy bản thân làm trung tâm, đơn giản mà nói chính là ích kỷ và không hề nhìn thấy người khác khó xử như thế nào, loại người như vậy rất khó để có những tình bạn đối xử chân thành với nhau.
Mà đúng thật là cậu cũng chưa từng có.
Tất cả bọn họ chắc chắn là đã cười nhạo cậu thoả thích, cười nhạo cậu là cái đồ thiếu gia giả, là con gà đã rơi khỏi ổ, không biết đi đâu về đâu.
Bùi Nam cảm thấy phiền muộn, mới vừa tắt điện thoại thì đã nghe Tề Viễn Đông nói ra ba chữ "Khu ổ chuột". Cậu sững người một lúc rồi nghiêm túc lắng nghe thì mới rõ là Tề Viễn Đông nói chuyện khu ổ chuột đang bị dỡ bỏ.
"Đây là kế hoạch quy hoạch từ năm đến mười năm của bên chính phủ, nhằm giảm nghèo và ngăn chặn bớt bạo lực với mấy chuyện vi phạm pháp luật." Tề Viễn Đông nhún vai, "Vậy nên có lẽ lần gặp mặt sau của anh em mình chắc phải vào dịp Tết kia."
Tề Phong Bắc nói: "Người ở đó không đơn giản, em chú ý an toàn một chút, đừng làm gì liều lĩnh."
"Tương lai cũng sẽ huỷ bỏ sự phân chia giữa khu thượng lưu và khu bình dân, bãi bỏ quan niệm giai cấp luôn. Nhưng mà em cảm thấy chưa chắc sẽ làm được như vậy, nhưng mà nếu làm được thật thì cũng là một chuyện tốt." Tề Viễn Đông lười biếng nói, tư thế ngồi cũng lộ vẻ biếng nhác, "Nếu anh có kế hoạch đầu tư nào thì cũng có thể chuẩn bị sớm chút, khu ổ chuột bên kia trăm phần trăm là một miếng bánh ngọt lớn đấy, càng đến sớm thì được chia càng nhiều."
Những đề tài còn lại Bùi Nam không có hứng nghe, cậu chỉ muốn gần gũi với Tề Phong Bắc, chỉ có điều ngón tay út đã ngắc ngứ hồi lâu nhưng vẫn không dám mò đến trên người Tề Phong Bắc khi còn đang ở dưới mí mắt của Tề Viễn Đông.
Chờ đến khi chú Trung mời bọn họ vào ăn tối thì Bùi Nam mới thở phào nhẹ nhõm.
Tề Viễn Đông là người đứng đầu tiên, chậm rãi vặn người, còn cười nói: "Lâu rồi không được ăn món mà mẹ Hoa làm, tối nay em có lộc ăn rồi." Anh đi nhanh mấy bước, từ từ thành chạy bước nhỏ về phía nhà bếp. Bùi Nam không muốn đi cùng nên quyết định đi đến nhà vệ sinh rửa tay, sau đó vừa mới xoay người thì đã đập mặt vào trong ngực của Tề Phong Bắc.
Mùi vị vẫn luôn ao ướt đã lan tràn đầy trong xoang mũi khiến tim Bùi Nam đập thỉnh thịch, cậu còn chưa kịp phản ứng đã bị Tề Phong Bắc nắm lấy ngón tay.
Vừa vặn là ngón tay cứ nhúc nhích mãi lúc nãy của cậu.
Bàn tay người đàn ông thật lớn, dễ dàng bao bọc hết bàn tay cậu ở trong khiến lòng Bùi Nam ấm áp hẳn lên, Tề Phong Bắc kéo cậu đi về phía trước khiến cậu lảo đảo theo đi theo, mãi đến tận khi đi vào trong phòng vệ sinh nhỏ.
Cửa bị đóng lại, mặt Bùi Nam đã hơi đỏ hây hây, nhỏ giọng nhắc, "Chú Trung thấy đó."
Không chỉ thấy mà sắc mặt còn rất khó coi, giống y như nhìn cải trắng chú vất vả trồng sắp bị heo ủn đi vậy.
Tề Phong Bắc khẽ cười một cái, thanh âm hắn rất êm tai, cười rộ lên cũng dễ nghe, tiếng cười trầm thấp trong không gian nhỏ hẹp này vang vọng trong màng nhĩ của Bùi Nam. Hắn còn nắm ngón tay Bùi Nam, nắm từng cái từng cái một, đột nhiên nói: "Mới vừa muốn làm chuyện xấu xa gì đấy?"
Bùi Nam oan ức, "Muốn sờ sờ ngài cũng tính là làm chuyện xấu à?"
"Tính."
Bùi Nam chỉ có thể trừng hắn, thấy rõ ý cười trong mắt hắn khiến cơ thể cậu run nhẹ lên, sắc mặt càng đỏ hơn, khát vọng luôn đè nén càng lúc càng muốn bùng nổ. Cậu không nhịn được mà nhón chân hôn lên môi người đàn ông, nhưng Tề Phong Bắc lại ngước mặt lên khiến cậu không thể nào với tới được.
Đúng là xấu xa.
Bùi Nam vừa tức vừa gấp, sưng sỉa lên trừng hắn, vành mắt cũng ửng đỏ. Tề Phong Bắc dùng một tay khác sờ lên tóc của cậu, vén tóc mái lên, "Sao lại cắt tóc?"
"Nóng quá."
"Cột lên cũng khá đáng yêu."
Lần đầu tiên nghe hắn nói "Đáng yêu" khiến Bùi Nam đỏ mặt ngay, còn mè nheo nói, "Không cột lên thì ngài sẽ không hôn con sao?"
Tề Phong Bắc không thể nào không hôn, hắn chỉ là đang hưởng thụ thú vui khi đùa với chó con, nhưng đương nhiên cũng không chịu buông tha phúc lợi của mình. Tề Viễn Đông chuyển ra khỏi nhà họ Tề, trở về thì coi là khách, mà Tề Phong Bắc chưa bao giờ để thất lễ với khách nhưng bây giờ lại phá lễ, trốn vào trong phòng vệ sinh nhỏ mà trước đây hắn ít khi vào, chỉ để hôn lên đôi môi đỏ au như cánh hoa của Bùi Nam, còn ôm cả người cậu vào sát trong lồng ngực.
Cuối cùng cũng được người đàn ông an ủi, tâm trạng nóng nảy của Bùi Nam mới được hạ nhiệt, vừa nếm được chút ngọt ngào đã quên mất lúc nãy bị bắt nạt như thế nào.
Người gì mà dễ dỗ dành quá thể.
Cái hôn vội vàng dường như trở nên nóng bỏng hơn, Tề Phong Bắc cố bóp phanh trước khi cương lên, hắn buông lỏng người trong ngực ra, thở gấp một hơi rồi nói sau khi bình tĩnh trở lại, "Rửa tay rồi ăn cơm."
Hai người một trước một sau đi ra, người trong phòng ăn không nhìn thấy tình hình nơi này, lực chú ý của Tề Viễn Đông thì đặt ở đồ ăn ngon trên bàn nên cũng không nhận ra được sự khác thường. Chỉ có lúc Bùi Nam ngồi xuống xong thì anh mới ngẩng đầu lên, cảm giác được có gì đó không đúng lắm.
Nhưng anh cũng không hỏi câu nào.