Tiểu Kiều Thê - Vân Gian

Chương 40: Tiền




Bùi Nam mệt rã rời, mè nheo chỉ muốn đi ngủ, mí mắt nhắm tịt lại mặc cho Tề Phong Bắc muốn làm gì thì làm, chỉ có lúc người đàn ông muốn móc tinh dịch khỏi bướm nhỏ thì cậu mới giãy ra, nhỏ giọng lầm bầm: "Không cho móc ra... Dễ gì mới bắn vào... Con còn muốn có em bé...".

Môi cậu bị mút có hơi sưng lên, màu môi đỏ au càng tôn lên các đường nét sắc sảo trên khuôn mặt. Tề Phong Bắc nghe rõ lời cậu nói thì nhìn cậu một hồi lâu xong mới lắc đầu cười một cái, dùng cái giọng điệu cưng chiều mà lúc thường sẽ không để lộ ra bên ngoài, "Ngốc thế."

Rất đáng yêu, đáng yêu đến mức khiến cả linh hồn hắn cũng mê đắm, không có cách nào để kiềm chế lại cả.

Nhưng cuối cùng, bất chấp sự giãy giụa yếu ớt của Bùi Nam thì hắn vẫn rửa sạch cho cậu, dùng khăn tắm bọc người lại rồi nhét vào trong chăn. Hắn cũng tự mình tắm rửa sạch sẽ lại, lúc vừa ra khỏi phòng tắm thì nghe thấy tiếng di động vang lên lanh lảnh như là có người đang liên tục gửi tin nhắn cho hắn.

Trong phòng quá yên lặng, âm thanh như vậy bỗng hoá ồn ào khiến người đang cuộn tròn bên trong chăn chợt cau mày, vặn vẹo như muốn xua tan cái âm thanh khó chịu đó đi. Tề Phong Bắc đi nhanh đến cầm lấy điện thoại, hắn tắt âm trước rồi mới bấm vào thanh thông báo, hoá ra là tin nhắn của Tề Tịnh Tịnh, hắn còn chưa kịp nhấn vào đọc thì Tề Tịnh Tịnh đã gọi đến.

Hắn để mặc cho màn hình sáng, mãi cho đến khi đi vào phòng tắm và đóng cửa lại thì Tề Phong Bắc mới nhấn nút nhận cuộc gọi, mới vừa hỏi "Chuyện gì?" thì Tề Tịnh Tịnh đã vội vàng hỏi lại, giọng nói còn vô cùng sốt sắng, "Anh hai, anh chia tay Mục Hương khi nào vậy? Sao em lại không biết gì cả?"

Tề Phong Bắc bình tĩnh đáp lại, "Tháng trước, sao em biết?"

Tề Tịnh Tịnh gào to lên, "Tại sao chia tay lại không nói cho em biết? Tháng trước? Tháng trước là lúc nào? Tháng trước không phải anh mời cô ấy tới nhà chơi hay sao? Đang tốt đẹp như vậy sao lại chia tay? Rốt cuộc nguyên nhân là vì sao? Vì cô ấy lừa dối anh gì sao?"

Tề Phong Bắc nhíu mày, nói với giọng điệu nghiêm túc, "Cô ấy không lừa dối anh gì cả, chuyện chia tay là lỗi ở anh, em đừng phỏng đoán lung tung."

Tề Tịnh Tịnh bị hắn phê bình mới dần bình tĩnh lại, lúc này mới ý thức được mình vừa nói ra mấy từ cấm kỵ liền vội vàng xin lỗi, "Xin lỗi anh hai, do em sốc quá nên ăn nói linh tinh. Vậy rốt cuộc là tại sao? Sao đang tốt đẹp lại tự nhiên chia tay? Anh hai, không phải anh cũng nói cô ấy rất phù hợp sao?"

"Lý do cụ thể anh sẽ thông báo cho mọi người sau." Tề Phong Bắc cũng không có ý muốn che giấu, hắn sẽ chịu trách nhiệm với Bùi Nam, tuy rằng không cần phải có sự đồng ý của bất cứ ai nhưng nói cho cùng cũng phải thông báo cho mọi người trong nhà. Nhưng cũng không phải bây giờ mà sẽ chọn một thời điểm khác thích hợp hơn.

Tề Tịnh Tịnh vẫn không chịu thôi, "Sao không nói cho em biết chứ? Nếu không phải hôm qua em thấy Mục Hương thông báo hẹn hò trong vòng bạn bè thì em cũng chẳng hay biết gì luôn đấy. Hôm qua lúc em lướt tới bài đăng của cô ấy còn mừng thầm, còn nghĩ là anh hai, thế mà nhấn xem ảnh chụp em còn giật mình không dám tin nữa kìa, tự nhiên đổi thành người khác..."

Sau khi nói rõ với Mục Hương thì hai người bọn họ đã không còn liên lạc nữa, Tề Phong Bắc cũng không biết chuyện về sau, cũng không có hứng thú đi thám thính. Hắn ngắt lời em gái, hỏi: "Còn chuyện gì nữa không?"

"..." Tề Tịnh Tịnh miễn cưỡng nói, "Hết ạ."

"Vậy nghỉ sớm một chút đi, ngủ ngon." Cúp điện thoại xong thì Tề Phong Bắc mới mở đống tin nhắn ra đọc. Tin nhắn Tề Tịnh Tịnh gửi tới là hỏi chuyện này, chắc là không thấy hắn trả lời nên không đợi được nữa mà gọi cho hắn. Trong tin nhắn của cô đều toàn là ảnh chụp, hiển nhiên là ảnh chụp trên vòng bạn bè của Mục Hương, Tề Phong Bắc nhìn lướt qua thấy trong mấy bức ảnh là Mục Hương và một người đàn ông khác, hai người nhìn vào ống kính rồi cười rất ngọt ngào khiến người ta nhìn vào cũng thấy lòng bình yên.

Ba ngày sau, thành tích thi khảo sát cũng được công bố rộng rãi, lên website tìm kiếm là có thể thấy được. Bùi Nam ôm điện thoại mà Tề Phong Bắc mới mua cho cậu, nhập tên và số chứng minh của mình vào, lúc trang web hiện lên kết quả còn che che đậy đậy, chỉ dám nhìn từng dòng thành tích của bản thân.

Tất cả đều vượt qua điểm yêu cầu, có hai môn hơn bảy mươi điểm, môn cao nhất thậm chí còn được hẳn tám mươi ba điểm.

Bùi Nam cho là thành tích thi "Có thể đậu vào trường đại học trọng điểm", lòng tự tin trong nháy mắt bị đánh ngã, mặt mũi cũng nhăn tít lại khiến chú Trung còn tưởng là cậu thi không đậu, muốn ló đầu sang chọc tức một chút nhưng cũng may là kiềm lại được. Ngược lại thì Tề Phong Bắc rất thản nhiên, tao nhã dùng bữa sáng, ngay cả ánh mắt cũng chẳng thèm ngó nghiêng.

Một lúc lâu sau, Bùi Nam ủ rủ, lết lại kề cổ lên bàn, buồn rầu bảo, "Con đã nghĩ rằng ít nhất ba môn đều có thể thi ít nhất chín mươi điểm, con cảm thấy đề chả có gì khó, mỗi một câu con đều làm chắc chắn luôn mà!"

Tề Phong Bắc hừ một cái rồi nói, "Tự tin mù quáng thì chẳng tốt lành gì."

"Ngài còn chế giễu con."

Tề Phong Bắc rốt cục cũng quay sang nhìn cậu, "Thế có thi đậu không?"

Bùi Nam đẩy điện thoại sang. Tề Phong Bắc nhìn lướt qua, gật gật đầu, "Rất tốt, so với dự liệu của tôi thì tốt hơn một chút."

Nghe hắn an ủi chẳng thật tâm tí nào khiến Bùi Nam buồn rầu một lúc lâu, nhưng cũng rất nhanh đã vui tươi trở lại.

(WordPress: htt895709555.wordpress.com)

(Wattpad: caudocmoc1823)

Cậu có thể đi học đó! Hơn nữa còn không phải học thứ tài chính khô khan mà là học thiết kế thời trang đó!

Trường học ở khu bình dân, cách nhà họ Tề cũng không xa lắm, đi xe buýt công cộng là có thể tới thẳng cổng trường, lộ trình khoảng một tiếng đồng hồ. Hồ sơ nhập học của Bùi Nam rất nhanh đã được phê duyệt, ngày khai giảng cũng đến gần trong gang tấc. Vì thế nên chú Trung đã đặt mua cho cậu một vài thứ như quần áo mới, giày mới, ba lô mới, cả thẻ xe buýt công cộng và thẻ cơm nữa. Tề Phong Bắc cho cậu một tấm thẻ ngân hàng, lúc đưa cho cậu còn nói: "Đây là thẻ phụ của tôi, không được tiêu xài lung tung, cấm lãng phí."

"Con sẽ không mà." Bùi Nam hí hửng nhận lấy thẻ, miệng luôn bảo đảm hết lời. Thật ra trước đây cậu cũng không xài tiền phung phí, dù sao muốn cái gì thì cũng đã có chú Trung mua cho, hoặc là Bùi Băng sẽ mua cho cậu, lịch sử tiêu tiền của tiểu thiếu gia chẳng hề phong phú.

Tề Phong Bắc lấy chiếc ví da ra, Bùi Nam biết hắn định cho mình tiền mặt thì háo hức nhìn. So với thẻ thì cậu càng muốn tiền mặt hơn, sau khi ở khu ổ chuột cả một năm trời thì cậu đã nhận thức rõ đồng tiền quý giá đến nhường nào, biết rằng chỉ cần một tờ giấy như vậy thì đã có thể lấp đầy bụng cậu, cũng có thể giúp cậu chạy trốn khỏi nơi hỗn loạn đáng sợ kia.

Tề Phong Bắc chú ý đến tầm mắt của cậu, động tác lấy tiền liền dừng lại như là đang suy nghĩ không biết phải cho bao nhiêu mới thích hợp. Bùi Nam chờ đợi trong lo lắng, không khỏi nghiêng người về phía trước, tay nắm chặt ống quần, háo hức ra mặt.

Giống y như chó con chờ cho ăn vậy, bị mùi đồ ăn thơm lừng dụ dỗ không chịu nổi, nếu có đuôi thì không chừng bây giờ đã lắc lư xoay tít mù.

Bùi Nam đợi hồi lâu cũng không thấy Tề Phong Bắc buông tay ra, không khỏi có hơi thất vọng. Chợt Tề Phong Bắc nhìn về phía cậu, sau đó ngoắc tay bảo cậu lại gần.

Rõ ràng hắn chẳng nói câu nào nhưng Bùi Nam cứ như là nhận được mệnh lệnh nào đó, vội vàng chạy vọt qua, quen cửa quen nẻo mà ngồi lên đùi người đàn ông, nũng nịu gọi "Ba ba".

Tiếng "Ba ba" này gọi lên khiến người ta mềm lòng ngay tức khắc, nhưng không phải sự tôn trọng giữa ba con với nhau mà là người yêu đang làm nũng. Bùi Nam liếc mắt thèm thuồng thứ ở bên trong cái ví da, nịnh hót nói: "Ba ba có nhiều tiền lắm nha." Cậu cười thật tươi, nhe ra hàm răng trắng đều tăm tắp, "Cho con tiền tiêu vặt sao?"

Tề Phong Bắc nói: "Tự lấy đi."

Hắn trông rất thoải mái và hào phóng, trong ví da là một xấp tiền mặt thật dày, toàn là mấy tờ tiền mệnh giá lớn. Đã lâu lắm rồi Bùi Nam mới thấy nhiều tiền như vậy, phấn khích đưa tay ra định chôm lấy mấy tờ, nhưng lúc sắp chạm vào thì đã rụt tay lại kịp.

Không thể quá tham lam, sẽ để lại ấn tượng xấu.

Không phải quan hệ cha con, ngay cả quan hệ tình nhân cũng chẳng được thừa nhận, bây giờ cậu chỉ là hàng đính kèm của Tề Phong Bắc mà thôi, nếu làm đối phương phản cảm thì sẽ bị đuổi đi ngay, rồi cậu sẽ chẳng còn thứ gì một lần nữa.

Bùi Nam tự cảnh báo chính mình như vậy.

Sau đó khoảng cách giữa hai ngón tay dần thu hẹp lại, chỉ rút ra một tờ tiền một trăm tệ, Bùi Nam kiềm lại tiếc nuối nói: "Chừng này là đủ rồi."

Tề Phong Bắc nhướng mày, "Thật sự đủ rồi à?"

Bùi Nam nén đau lòng dùng sức gật đầu, nỗ lực không nhìn đến xấp tiền kia nữa, "Thật sự đủ rồi!"

Tề Phong Bắc khẽ cười một cái, cũng không nói gì nữa mà cất ví da đi. Một tay khác của hắn sờ lên eo Bùi Nam, ngữ khí hờ hững, "Mỗi ngày cả đi lẫn về đi xe hết khoảng 2 giờ, tôi đã coi qua tuyến đường xe buýt công cộng, dễ tắc đường, người cũng nhiều, em thật sự không muốn thuê phòng trọ ở sao?"

"Phòng trọ?" Bùi Nam sững sờ, sau đó lắc đầu nguầy nguậy, lập tức vòng tay ôm lấy cổ của người đàn ông, "Con không muốn thuê phòng trọ, con muốn đi về mỗi ngày. Tắc đường cũng không sao, con không sợ."

Tề Phong Bắc xoa nhẹ cặp mông của cậu, "Đi học cực khổ vậy cũng chịu sao?"

"Con không sợ khổ cực."

Cậu luôn miệng bảo đảm, khác hẳn với vẻ ghét học trước đây, giờ trông rất nghe lời và ngoan ngoãn.

Ngày đầu tiên đi học, cậu tự mình đi xe buýt công cộng, trước đó cậu đã nghiêm túc nghiên cứu kỹ thuật đi xe buýt một phen, còn tỉ mỉ hỏi qua mẹ Hoa nữa. Cậu dậy sớm vệ sinh cá nhân rồi bỏ đồ vào ba lô, ăn sáng ngấu nghiến nhanh như chớp khiến chú Trung không khỏi cau mày, nhắc nhở: "Vẫn còn sớm."

Bùi Nam có ăn chậm lại một chút nhưng không đáng kể, sau khi ăn xong liền lên lầu lấy ba lô xuống, "Con đi học đây."

Tề Phong Bắc đang ngồi trên bàn ăn xem báo nhàn nhạt đáp một tiếng, "Thẻ đi xe công cộng, điện thoại, chứng minh thư, giấy tờ nhập học, tiền đã cầm đủ hết chưa?"

"Con đã cầm đủ hết rồi." Bùi Nam nhanh chóng thay giày, lúc sắp ra cửa còn phất tay với bọn họ, "Bái bai."

Cửa vừa đóng lại thì Tề Phong Bắc đã buông tờ báo xuống, gọi chú Trung nói: "Chú nói tài xế chuẩn bị đi."

Hắn đổi sang một chiếc xe không thể bình thường hơn được nữa rồi xuất phát, lúc đến gần trạm xe buýt thấy bóng dáng Bùi Nam đang lấm la lấm lét nhìn trái nhìn phải.

Dường như cậu rất hồi hộp, mấy ngón tay siết chặt dây quai ba lô, thỉnh thoảng còn nhìn lên biển chỉ dẫn chỗ trạm xe như để xác nhận tuyến đường lát nữa mình đi là chính xác.

Sau năm phút thì xe buýt mà cậu cần đã đến trạm, chỗ này người lên xe không nhiều lắm, Bùi Nam đi lên đã tìm được một chỗ ngồi sát cửa sổ, điều này khiến cậu thở phào nhẹ nhõm.

Tề Phong Bắc cũng thả lỏng một chút, thấp giọng nói: "Theo sau."

Xe buýt công cộng vừa đi vừa đỗ, ra khỏi khu thượng lưu thì bắt đầu chen chúc, có mấy chỗ còn tắc đường dài. Xe của Tề Phong Bắc vẫn đi theo phía sau, mãi đến tận khi Bùi Nam đến được cổng chính của trường học.

Nơi này khá đông đúc, nhiều người lại nhiều xe nhưng Tề Phong Bắc vẫn tìm được bóng dáng Bùi Nam đang xuống khỏi xe buýt. Nhìn cậu nắm lấy ba lô rồi ra sức chen vào trong sân trường, nhìn thân hình nhỏ con ấy dần bị từng lớp người che lấp thì Tề Phong Bắc mới thu tầm mắt lại, nói: "Đi thôi, đến công ty."