Bệnh viện nơi chú Trung nằm là bệnh viện tư nhân do chồng của Tề Tịnh Tịnh đầu tư xây dựng nên, là một trong những bệnh viện tốt nhất tại thành phố A về môi trường và cả điều kiện khám chữa bệnh. Chú bị thương ở xương cụt, di chuyển rất khó khăn nên Tề Phong Bắc đã thuê một y tá có chuyên môn đến chăm sóc.
Khi hai người họ đến nơi thì thấy chú Trung đang nằm ở trên giường, mông chú hơi nhếch lên.
Ngày thường chú luôn ăn mặc nghiêm túc, từ khi Bùi Nam sinh ra cho đến nay hình như cậu chưa từng thấy chú mặc cái gì khác ngoài bộ vest quản gia. Mỗi lần nhìn thấy chú, dù bất kể thời điểm nào thì cũng thấy chú ăn mặc rất chỉnh tề. Không giống như bây giờ, tóc tai chú cũng không chải gọn lên, còn chỉ được dùng tư thế úp sấp như vậy mà nằm.
Bùi Nam bỗng cảm thấy xấu hổ khi nghĩ đến việc mình chính là nguyên nhân dẫn đến hậu quả này.
Chú Trung thấy bọn họ đến, ánh mắt rơi trên bộ đồ mà Bùi Nam đang mặc, nhất thời quên bẵng luôn phải nói lời chào với ông chủ trước, thay vào đó chú trợn to mắt lên rồi nói với giọng điệu khó hiểu: "Sao cậu lại ăn mặc như thế này?"
Bùi Nam quyết định rút ngay sự xấu hổ của mình lại luôn.
Đến thăm bệnh không mất nhiều thời gian, trong lúc đó Bùi Nam có ở một mình với chú Trung trong một lúc, còn Tề Phong Bắc đích thân đến gặp bác sĩ để hỏi thăm tình trạng của chú Trung. Chuyện này khiến chú Trung cảm động không thôi nên chú hung dữ căn dặn Bùi Nam: "Cậu tuyệt đối không được làm tiên sinh phiền lòng nữa! Chờ sau khi tôi xuất viện, tôi sẽ sắp xếp cho cậu rời khỏi nhà họ Tề, tôi biết cậu không muốn quay về khu ổ chuột, tôi sẽ nghĩ cách đưa cậu đến khu bình dân, tìm cho cậu một trường học và cho cậu một khoản tiền, sau này cậu không được đến tìm tiên sinh nữa!"
Bùi Nam không thể chấp nhận được, cậu bị đuổi ra ngoài, đi một vòng lớn thì cảm thấy khắp nơi đều là bóng tối, những ác ý kinh khủng kia tựa như sẽ ăn tươi nuốt sống cậu chỉ trong tích tắc, chỉ có nhà họ Tề mới là nơi an toàn nhất. Cậu rưng rưng nước mắt, nhỏ giọng nói: "Con không muốn đi, con muốn ở lại với ba, bên ngoài đáng sợ quá..."
Đôi mắt của chú Trung gần như mở to hết cỡ, "Tiên sinh không phải là ba của cậu! Cậu ấy không có trách nhiệm phải chăm sóc cậu cả đời! Vì nể mặt những chuyện trong quá khứ nên tôi mới tìm cho cậu một của con đường tốt nhất, cậu đừng có mà được voi đòi tiên!"
Đương nhiên Bùi Nam biết rõ Tề Phong Bắc không có trách nhiệm phải chăm sóc cho cậu. Giữa họ không có bất kì liên hệ máu mủ nào nên cũng không có liên quan cùng ràng buộc gì cả, cậu thậm chí còn không có bất kì cái lý do nghiêm túc nào để ở lại nhà họ Tề cả.
Nhà họ Tề có thể giữ rất nhiều người, từ quản gia, đầu bếp nữ, tài xế, thợ trồng hoa, thậm chí là cả người giúp việc, nhưng Bùi Nam không đủ tiêu chuẩn cho bất cứ công việc nào trong số này cả.
Bên người Tề Phong Bắc còn thiếu gì nữa nhỉ?
Thư ký hắn cũng có, trợ lý hắn cũng có, dường như hắn chỉ thiếu một người vợ và một đứa con mà thôi, nhưng Bùi Nam không thể làm con trai hắn được nữa rồi.
...Vợ sao?
Tề Phong Bắc cũng sẽ có nhanh thôi, bởi vì hắn sắp đi xem mắt rồi.
Buổi hẹn này Tề Phong Bắc không nói cho chú Trung biết vì lo chú nghe được sẽ không yên tâm mà ở lại bệnh viện, sẽ một lòng muốn trở về để thu xếp cho hắn. Nhưng hắn cũng không giấu giếm người khác, cho dù Bùi Nam dùng giọng điệu rụt rè hỏi hắn thì hắn cũng thẳng thắn thừa nhận, cũng sai bảo rằng: "Chuẩn bị cho tôi một bộ trang phục thích hợp, không cần quá trang trọng, cũng không được quá đơn giản."
Mấy ngày nay hắn đã rất tin tưởng vào khiếu thẩm mỹ của Bùi Nam, bộ trang phục nào cậu phối cũng rất ổn, rất phù hợp với khí chất của hắn.
"Ồ..." Bùi Nam không kiềm nén nỗi sự thất vọng.
Tề Phong Bắc liếc cậu một cái, cố ý hỏi: "Lẽ nào cậu cảm thấy tôi không nên đi xem mắt hay sao?"
Bùi Nam vội vàng lắc đầu, "Dĩ nhiên không phải ạ."
Cậu chỉ sợ bà chủ mới vừa vào cửa sẽ dọn sạch đi thứ chướng mắt là cậu đây mà thôi. Cậu quay người mở của tủ quần áo, cố gắng tích luỹ dũng khí, rốt cuộc không nhịn được mà hỏi: "Ba ơi, ba có thể cho con chút thời gian được không?" Cậu xoay đầu lại như một chú cún con sợ bị vứt bỏ, "Cho con một thời gian, trong thời gian đó người sẽ không đuổi con đi, những lời như vậy con nghe sẽ không cảm thấy lo lắng và sợ hãi mỗi ngày nữa, con không chịu nỗi."
Tề Phong Bắc hơi nheo mắt, không biết hắn đang không vui hay là gì khác, nhìn cậu chằm chằm mấy giây rồi mới lên tiếng: "Một tháng."
Đôi mắt Bùi Nam chợt bừng sáng trong nháy mắt.
Một tháng! Cậu có hẳn một tháng để sắp xếp ổn thoả!
Vậy mà cậu nghĩ mình chỉ có thể có thời gian nhiều nhất là mười ngày.
Tề Phong Bắc cúi đầu cởi khuy măng sét trên cổ tay, từng động tác đều tràn ngập vẻ quyến rũ của một người đàn ông trưởng thành, "Tôi nhớ còn hai mươi bảy ngày nữa là đến sinh nhật của cậu, mười bảy tuổi tròn tượng trưng cho việc đã trưởng thành, đến lúc đó cậu có thể đi làm công để tự nuôi sống mình."
Bùi Nam có chút nghẹn ngào, "Thì ra ba ba còn nhớ sinh nhật của con..."
Tề Phong Bắc quay đầu đi chỗ khác, cởi áo khoác, lạnh nhạt nói, "Có một vài thứ không phải muốn quên là có thể lập tức quên được."
Ý trong lời nói của hắn, Bùi Nam cũng không ngu ngốc tới nỗi nghe không hiểu. Cậu không dám được voi đòi tiên nữa, bé ngoan đi chọn bộ trang phục thích hợp cho người đàn ông, ủi phẳng phiu rồi đặt tất cả lên ghế sô pha.
(WordPress: htt895709555.wordpress.com)
(Wattpad: caudocmoc1823)
Cuộc hẹn diễn ra lúc sáu giờ, địa điểm là nhà hàng hải sản tươi yêu thích nhất của Tề Tịnh Tịnh. Tề Phong Bắc đến trước thời gian hẹn mười phút, vậy mà Tề Tịnh Tịnh và người phụ nữ kia còn đến sớm hơn hắn một chút, đã ngồi ở trong phòng riêng chờ đợi.
Lần đầu tiên gặp mặt Tề Phong Bắc hơi kinh ngạc, người phụ nữ cũng kinh ngạc một chút, sau một hồi liền khôi phục về trạng thái bình thường. Tề Tịnh Tịnh có kỹ năng quan sát kinh người, lập tức phát giác ra điều không đúng, liền vội vàng hỏi: "Hai người đã biết nhau trước rồi à?"
Tề Phong Bắc nói: "Đúng vậy, trước đây từng có hợp
tác một thời gian ngắn."
Người phụ nữ bổ sung thêm, "Là phòng làm việc của mình tiếp nhận một đơn thiết kế cho triển lãm, bên A là Tề tiên sinh. Nhưng mà mình cũng không nghĩ đến thì ra Tề tiên sinh là anh của cậu."
Tề Tịnh Tịnh cười vui vẻ, "Mình không thích khoe khoang mà. Nếu đã biết nhau trước thì tốt quá rồi, vậy mình sẽ giới thiệu ngắn gọn một chút nha. Anh hai, đây là bạn tốt của em, tên là Mục Hương, là nhà thiết kế nổi tiếng. Hương Hương, đây là anh hai Tề Phong Bắc của mình, là người nắm quyền của nhà họ Tề."
Hai bên bắt tay nhau rồi ngồi xuống, Tề Phong Bắc làm kinh doanh đã nhiều năm, tuy rằng tính tình hắn không khéo đưa đẩy hay thân thiện nhưng cũng không lạnh lùng đến mức khiến cho người khác cảm thấy hắn đang kiêu ngạo, trái lại hắn là một người khá thân sĩ.
Mặc dù bữa tối này mang cái mác là "Mời bạn bè đi ăn bữa cơm đơn giản", nhưng cả hai bên đều biết mình đang đi xem mắt lẫn nhau, hơn nữa cả hai đều là người từng trải cho nên sự ngượng ngùng cũng không tồn tại lâu trong lòng người phụ nữ, cô rất nhanh đã nhìn hắn một cách thoải mái.
Tề Phong Bắc cũng đang quan sát Mục Hương.
Tuy rằng trước đó hai người từng hợp tác qua nhưng Tề Phong Bắc không mấy hài lòng với lần hợp tác đó, bởi vì kế hoạch thiết kế ban đầu quả thực rất tốt, rất phù hợp với yêu cầu của hắn nhưng kết quả cuối cùng lại rất qua loa. Hắn nghiêm nghị sửa đổi lại mấy lần mới có thể miễn cưỡng tiếp nhận cái phương án thiết kế kia. Sau lần hợp tác đó, hắn cho xưởng thiết kế kia vào danh sách đen, cũng đánh giá đối phương không đủ chuyên nghiệp, vậy mà đến giờ hai bên lại ngồi chung một chỗ để xem mắt.
Tuy rằng Mục Hương đã 32 tuổi nhưng thoạt nhìn vẫn rất trẻ trung. Khác với phong cách ăn mặc của Bùi Băng, cô ăn mặc giản dị hơn, khuôn mặt trang điểm nhẹ nhàng và cô mặc một chiếc váy trắng rất thuần khiết. Nhưng từ khí chất toát ra trên người cô lại thiên hướng mạnh mẽ, không dịu dàng như Bùi Băng, vẻ ngoài cũng không tinh xảo như Bùi Băng.
Trò chuyện vài câu, Mục Hương tựa hồ cũng nhớ lại chuyện không vui vào bảy năm trước, cô nở một nụ cười xin lỗi nói: "Tề tiên sinh, thật ra năm đó tôi vẫn luôn muốn tìm cơ hội để xin lỗi anh. Thật sự rất xin lỗi, lúc đó không còn đủ sức lực, cũng không tìm được cơ hội thích hợp, cho nên... Thật sự rất xin lỗi."
Giọng điệu của cô rất nhẹ nhàng, mang theo chút bất lực, không hề giống thái độ cáu kỉnh và bực dọc như khi liên lạc qua email vào bảy năm trước. Tề Phong Bắc giật mình, hỏi: "Lần hợp tác kia... Người làm việc tiếp sau này không phải là cô đúng không?"
Mục Hương dừng một chút, khẽ gật đầu, "Việc sau đó là do trợ lý của tôi làm việc với bên công ty anh."
Tề Phong Bắc nói: "Tôi có thể hỏi nguyên nhân việc năm đó có được không? Công ty của nhà họ Tề tuy không lớn nhưng cũng không hề nhỏ. Chúng tôi thường xuyên tổ chức triển lãm, tôi nghĩ nếu lần hợp tác kia kết thúc vui vẻ thì về cơ bản sau đó chúng ta có thể tiếp tục làm việc với nhau. Tôi thật sự không hiệu tại sao cô lại không coi trọng nó."
Tề Tịnh Tịnh nghe xong thì sửng sốt một chút, mặc dù cô tự xưng là bạn tốt nhiều năm của Mục Hương, nhưng thực tế thì một người đã lập gia đình và một người là bà chủ của một phòng làm việc không có bao nhiêu thời gian rãnh rỗi trùng với nhau, cho nên cũng chỉ là quen biết nhau thôi, không tính là quá thân thuộc.
Nụ cười trên mặt Mục Hương nhạt đi, cô lấy tay xoa nhẹ mặt, cúi đầu chậm rãi cười khổ, đến khi ngẩng đầu lên, đáy mắt đã tràn ngập một tầng bi thương, "Xin lỗi, mấy ngày hôm đó chồng tôi vừa... được chẩn đoán mắc bệnh nan y."
Tề Phong Bắc vội vàng nói: "Xin lỗi, tôi không cố ý nhắc lại chuyện buồn của cô."
Mục Hương cười cười, "Không sao đâu." Nụ cười của cô nhanh chóng trở nên chân thành hơn, "Tôi đã buông xuống lâu rồi."
Từng món hải sản lần lượt được bày ra, Tề Tịnh Tịnh không nương tay, toàn bộ đều là hải sản ngon nhất, con tôm hùm lớn nhất nặng sáu ký, còn có nhiều loại cua và cá. Cô là người giỏi ăn nói, rất nhanh dùng những chủ đề thoải mái để xua tan đi bầu không khí nặng nề, còn trêu chọc nói: "Vì hai người đã biết nhau từ trước nên những hiểu lầm nho nhỏ cũng bỏ qua hết đi, sau này có thể liên hệ nhiều hơn ha. Anh à, em đảm bảo sau này Hương Hương sẽ không mắc bất cứ sai lầm nào nữa đâu, hai người có thể hợp tác nhiều hơn chút nha."
Mục Hương uống chút rượu, khuôn mặt ửng đỏ, không nhịn được mà nhìn người trước mặt.
Người đàn ông này ưu tú có thừa, bất kể là vóc dáng lẫn tướng mạo. Cho dù đến tuổi bây giờ thì vẫn có sức hấp dẫn hơn nhiều so với thanh niên hai mươi trẻ tuổi, khắp toàn thân đều tản ra vẻ quyến rũ của một người đàn ông trưởng thành.
Nếu như trước đây cô muốn tái hôn là bởi vì con trai nói muốn có người ba mới, còn hiện tại Mục Hương cảm thấy hình như chính mình cũng đang dần động lòng.
Tề Phong Bắc nói: "Được rồi."
Tề Tịnh Tịnh cười nói: "Anh hai mình đã đồng ý rồi đó, ôi chao, Hương Hương này, thành tích của phòng làm việc năm nay không cần lo lắng nữa rồi nhé."
Một bữa cơm xem như chủ và khách đều vui vẻ, Tề Phong Bắc không chịu nổi em gái mè nheo cũng uống một ly rượu. Tề Tịnh Tịnh nói: "Xe anh cứ để lại đây đi, để ngày mai tài xế của anh lái về, em có mang theo tài xế, để em đưa từng người về nhà là ổn rồi!"
Chỉ có điều cô gọi hải sản tươi có hơi nhiều, ba người ăn gần hai tiếng đồng hồ cũng không hết được, huống hồ chi phụ nữ còn phải bảo trì vóc dáng, buổi tối cũng ăn rất ít nên cuối cùng còn dư lại rất nhiều cua, ngay cả con tôm hùm đắt nhất kia hầu như cũng còn nguyên không ai dùng.
Lúc Tề Tịnh Tịnh ăn cơm hoàn toàn không có ý muốn đóng gói mang về, vòng bạn bè của cô cũng không có ai làm việc này. Lúc Tề Phong Bắc thanh toán xong, cô rất tự nhiên cầm lấy túi xách lên chuẩn bị rời đi, đột nhiên nghe thấy anh trai của cô nói với phục vụ: "Giúp tôi đóng gói những đồ ăn còn lại, cảm ơn."
Tề Tịnh Tịnh sững sờ, khiếp sợ nhìn hắn, "Anh muốn đóng gói sao? Đóng gói cho ai ăn chứ?"
Nhân viên phục vụ đem hộp ra bỏ thức ăn vào, sau đó lại bỏ vào túi đưa cho Tề Phong Bắc. Tề Phong Bắc thản nhiên cầm ra ngoài, Tề Tịnh Tịnh không có được đáp án mong muốn liền đuổi theo dò hỏi, "Cho ai vậy? Trong nhà có ai sẽ ăn loại đồ ăn thừa này chứ?"
Mặc dù mẹ Hoa, tài xế và thợ trồng hoa trong nhà đều là người tiết kiệm, sẽ luôn đem những thứ chủ nhân ăn không hết mang về nhà nhưng chắc chắn Tề Phong Bắc không phải tuýp người chỉ vì như vậy mà đi đóng gói mang về cho bọn họ.
Cô quấn lấy hỏi dồn dập làm Mục Hương cũng hiếu kì mà quay đầu nhìn sang. Tề Phong Bắc suy nghĩ một chút, trong đầu nhảy ra khuôn mặt thèm ăn của Bùi Nam, còn chảy cả nước miếng, không hiểu sao hắn bỗng cảm thấy thú vị, ngữ khí cũng mang theo ý cười nhạt, "Cho chó con ăn."