Tiểu Kiều Thê Thôn Quê Của Nhiếp Chính Vương

Quyển 2 - Chương 24: Đánh Mộ Dung Tiên




Editor: Lãng Nhược Y

“Cái gì, Mộ Dung Ý đi thanh lâu?” Trong ngự thư phòng, Hoàng Bộ Thần Minh giật mình nhìn chằm chằm người áo đen đang đứng trước mặt, trừng lớn hai mắt không dám tin, lại xác nhận thêm một câu, “Ngươi không có nhìn lầm? Xác định là Mộ Dung Ý sao?”

Bị người khác nghi ngờ như vậy, người áo đen tỏ vẻ không vui nheo mắt lại: “Chẳng lẽ Thần Quốc còn có Nhiếp Chính Vương thứ hai sao?”

Hoàng Bộ Thần Minh lúc này đang chấn kinh, cũng không so đo chuyện người áo đen vô lễ, sau khi khiếp sợ qua đi, mới từ từ tựa người vào long ỷ, trong mắt hiện lên nghi ngờ: “Được rồi, vậy ngươi nói thử xem, hắn đi thanh lâu làm gì? Ngươi đã điều tra thanh lâu kia chưa, có gì kì lạ không?” Hắn không tin Mộ Dung Ý mê luyến sắc đẹp, hắn đột nhiên đến thanh lâu, nhất đinh là có ý đồ khác.

Đối với điểm này, người áo đen cũng vô cùng khó hiểu: “Ta đã sai người theo dõi, nếu hắn có hành động nào bất thường, người của ta sẽ phát hiện ngay.”

“Ngươi xác định người của ngươi sẽ không bị hắn phát hiện sao? Hắn chính là Nhiếp Chính Vương Mộ Dung Ý.” Hoàng Bộ Thần Minh nhìn hắn ta đầy hoài nghi.

“Người của đều là những tinh anh ngàn chọn vạn tuyển, đương nhiên sẽ không thể đánh đồng với những phế vật trong hoàng cung. Người của ngươi là thùng cơm, không đồng nghĩa người của ta cũng là phế vật.”

“Lần trước, khi định dùng độc cổ trùng giết Mộ Dung Lân ngươi cũng nói như vậy, nhưng không phải cũng bị phát hiện đó sao? Chẳng những khiến người ta hoài nghi, còn hại trẫm rơi vào thế bị động.” Hoàng Bộ Thần Minh hừ lạnh một tiếng, nói lời châm chọc.

“Lần trước chỉ là ngoài ý muốn.” Bị người khác chọc đến chỗ đau, người áo đen cũng không tức giận, lạnh lùng nhìn về phía Hoàng Bộ Thần Minh.

“Hy vọng lần này sẽ không ngoài ý muốn nữa.” Hoàng Bộ Thần Minh vẫy vẫy tay, “Ngươi về trước đi. Vào thời gian này, nếu trẫm không gọi ngươi, ngươi không cần đến đây. Sau việc lần trước, Mộ Dung Ý đã tăng cường cảnh giới ở hoàng cung, nếu để người của hắn bắt được, trẫm cũng không cứu được ngươi.”

**

Hạ độc Mộ Dung Ý xong, tâm trạng cuối cùng cũng thoải mái hơn một chút, Hàn Hàn ôm tiểu hồ ly trở vào phòng, ngón tay vô tình đụng phải da thịt mềm nhũn của tiểu hồ ly, lại nhịn không được mà lấy tay sờ sờ mấy cái. Trắng trắng, nộn nộn, mềm mụp, trên người không có một sợi lông, tựa như vừa sinh ra thì đã như vậy rồi, khiến nàng kìm lòng không được mà lên tiếng tán thưởng: “Kỹ thuật tốt như vậy, không đi làm thợ cắt tóc thật đáng tiếc.”

“Chi chi” tiểu hồ ly quay đầu trừng mắt nhìn Hàn Hàn, giơ chân trước kháng nghị, không được khen hắn, ta bị cạo thành hồ ly trọc mà ngươi còn khen hắn, thật quá đáng!

“Được được, ta không khen nữa.” Hàn Hàn lại đưa tay xoa bóp da thịt mềm nhũn của tiểu hồ ly. Lúc sờ đến nhúm lông xù nho nhỏ trên đầu nó, hai loại xúc giác hoàn toàn khác nhau phối hợp cùng hiệu quả thị giác khiến Hàn Hàn chỉ muốn bật cười, “Kỳ thật, ngươi không mặc y phục cũng không sao, dáng vẻ thế này chẳng những mát mẻ, mà còn đáng yêu, tạo hình lại đặc biệt, lúc đi ra ngoài tuyệt đối là một điểm sáng.”

“Chi chi” nói hươu nói vượn, đã biến thành hồ ly trọc rồi, còn đáng yêu thế nào!

Tiểu hồ ly trừng đôi mắt hồ ly nhìn Hàn Hàn chằm chằm, thấy Hàn Hàn chỉ lo cười, hoàn toàn không để tâm đến phản ứng của nó, liền căm giận chu mông nhỏ, giấu đầu phía dưới bụng. Bị cạo thành bộ dạng này, nó không còn mặt mũi ra ngoài gặp người nữa.

“Khụ, được rồi được rồi, ta không cười ngươi nữa, mau ra đây.” Hàn Hàn vuốt ve cổ tiểu hồ ly, kéo nhẹ đầu nó ra, “Rốt cuộc ngươi trêu chọc hắn thế nào, mà hắn lại cạo sạch lông hồ ly của ngươi thế?”

“Chi chi” ta không có trêu chọc hắn, là hắn vô cớ cạo sạch lông của ta. Nhớ lại một màn kia, tiểu hồ ly đau lòng rơi nước mắt, đều tại mình chạy chậm một chút, nên mới bị hắn bắt được.

“Không có nguyên nhân sao hắn lại cạo lông của ngươi?” Hàn Hàn chớp chớp mắt, “Không phải là ngươi ăn vụng bảo bối hay dược liệu gì của hắn đó chứ?” Tiểu hồ ly vừa đến kho dược, định tìm thứ tốt để ăn, nếu không phải những dược liệu quý báu kia được bảo quản cẩn thận, thì sớm đã vào bụng nó rồi.

“Chi chi” tiểu hồ ly lắc đầu, thứ tốt đều bị cất đi, nó có ăn được thứ gì trân quý đâu chứ.

“Cô nương, vải mà cô nương cần đây.” Bích Tiêu cầm một tấm vải mỏng nhẹ màu đỏ đi vào phòng.

“Ừm, để lên bàn đi.” Hàn Hàn cầm lên nhìn một chút, màu sắc rất hợp với tiểu hồ ly, “Ngươi cũng đến giúp một tay đi, nói thử xem nên cắt mảnh vải này thế nào.”

“Cắt?” Bích Tiêu có chút do dự, tuy lúc trước vì một số nhiệm vụ mà nàng có học qua nữ công, nhưng cũng chỉ giới hạn trong việc làm trang phục cho người. Còn y phục cho hồ ly, nàng chưa từng nghe qua, thì làm sao mà cắt chứ?

“Không sao cả, ta vẽ hình dạng, ngươi dựa theo đó mà cắt, chúng ta cùng làm, rất đơn giản.” Hàn Hàn không biết may y phục, nhưng Bích Tiêu thì biết.

Nhớ lại hình dạng trang phục mà mình đã mua cho tiểu Teddy ở kiếp trước, Hàn Hàn nhìn kích thước cơ thể của tiểu hồ ly một lúc lâu, rồi nhanh chóng vẽ ra giấy tất cả những gì mà nàng nghĩ ra được, sau đó trao đổi cặn kẽ với Bích Tiêu, không đến nửa canh giờ sau, một bộ y phục hồ ly nho nhỏ được hoàn thành.

“Nào, mặc thử xem có hợp không.” Hàn Hàn cẩn thận mặc y phục cho tiểu hồ ly, tuy bộ y phục được may đơn giản một chút, nhưng nhìn tổng thể mà nói thì cũng không tồi.

Lần đầu tiên tiểu hồ ly mặc y phục, nó cảm thấy cả người không được tự nhiên, xoắn thân thể cọ qua cọ lại, nhảy lên hai cái, đến khi xác nhận y phục không làm ảnh hưởng đến hoạt động của bản thân, mới miễn cưỡng chấp nhận. Tuy không được tự nhiên cho lắm, nhưng vẫn tốt hơn dáng vẻ trơn bóng vừa rồi.

Lần đầu tiên Bích Tiêu được nhìn thấy hồ ly mặc y phục, cảm thấy vô cùng mới lạ, nên cũng đi quanh người tiểu hồ ly nhìn ngắm không ngừng, nàng cảm thấy dáng vẻ này của tiểu hồ ly còn đáng yêu hơn so với bộ lông xù lúc trước.

Hai người đang hưng phấn ngắm nhìn dáng vẻ mới của tiểu hồ ly, thì Tình Không bưng một cái khay đựng trái cây bước vào: “Đây là hoa quả tiến cống năm nay, Vu quản sự vừa sai người mang đến đây một ít.”

Hàn Hàn quay đầu nhìn, thấy một khay thủy tinh đầy quả nho, mỗi quả đều căng tròn trơn bóng, màu sắc đỏ mọng, vừa nhìn đã biết đây là những quả được chọn lựa kỹ càng.

Sản lượng lương thực của cổ nhân không cao, nên bình thường đều chú trọng trồng cây lương thực, rất ít khi trồng cây ăn quả. Huống chi sản lượng quả nho không cao, lại tương đối hiếm, nên những quả to tròn mượt mà như thế này được xem là vật vô cùng quý hiếm. Nhưng đây là đối với cổ nhân, còn đối với Hàn Hàn mà nói thì quả nho đã không còn xa lạ, tuy nàng ăn không quá nhiều, Yyl33qu99d00 nnhưng cũng tuyệt đối không ít. Vì vậy khi nhìn khay trái cây mà Tình Không cầm trên tay, cũng không quá vui mừng. Chỉ có vẻ mặt hoảng hốt của Tình Không mới khiến nàng cảm thấy có chút kỳ quái.

“Tình Không, ngươi làm sao vậy?” Tuy tính tình của Tình Không không trầm ổn như Bích Tiêu, nhưng cũng là một người bình tĩnh, hôm nay đột nhiên lại hoảng hốt như vậy, thật sự có chút kỳ lạ.

“A?” Tình Không cả kinh, lấy lại tinh thần, vội vàng buông khay xuống, “Không, không có việc gì.”

“Không có việc gì sao ngươi lại như thế?” Hàn Hàn không tin.

Bích Tiêu và Tình Không là tỷ muội song sinh, thấy Tình Không như vậy, liền biết đã xảy ra chuyện gì đó, nhưng thấy Tình Không chỉ có nghi hoặc mà không có nôn nóng, nên biết hẳn không phải là chuyện xấu.

Thấy Hàn Hàn hỏi, cũng đứng ở một bên nói: “Đã xảy ra chuyện gì sao?”

Tình Không nhìn Hàn Hàn, lại nhìn Bích Tiêu, do dự một chút, mới ấp a ấp úng nói: “Trên đường đi gặp Vu quản sự, ta nghe bọn hạ nhân nghị luận…… Nói Vương gia đi theo Mộc thần y đến thanh lâu.”

“Cái gì?” Bích Tiêu kinh hô một tiếng, đôi mắt trừng lớn, hoàn toàn không dám tin, “Ngươi có nghe lầm hay không? Những hạ nhân đó có phải nói đang hươu nói vượn hay không, sao Vương gia lại có thể đến thanh lâu chứ? Chuyện này rõ ràng là không có khả năng!”

“Nhìn đi, ngươi cũng không tin đúng không? Ta cũng không tin, nhưng hạ nhân Vương phủ sao dám nói xấu Vương gia, nhất định là thấy được mới….” Nói xong lời cuối cùng, âm thanh của Tình Không thấp hẳn đi, rõ ràng là không thể nào tin được.

Bọn họ đi theo Vương gia ngần ấy năm, đương nhiên biết Vương gia bài xích nữ nhân như thế nào, một người như Vương gia thì sao có thể đến chốn phấn son đó được? Nếu không phải tin tưởng bọn hạ nhân Vương phủ không dám nói bậy, Tình Không cũng sẽ không tin.

“Ngươi nói Mộ Dung Ý đi thanh lâu?” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hàn Hàn lộ vẻ giận dữ, đến danh xưng Vương gia cũng không thèm gọi, trực tiếp kêu tên của hắn.

Tên hỗn đản này chân trước vừa bỡn cợt mình, chân sau đã bước vào thanh lâu, hắn thật sự xem nàng giống như nữ tử thanh lâu sao! Hơn nữa, đáng chết, hắn có thể dạo thanh lâu, thì dựa vào cái gì không cho phép nàng ra khỏi cửa, nàng cũng không phải bán mình làm nô lệ cho hắn!

Vừa thấy Hàn Hàn thay đổi sắc mặt, Tình Không Bích Tiêu liền biết không ổn. Tuy không biết Vương gia đi thanh lâu thì Mạc cô nương giận cái gì, nhưng nhớ lại những lúc Mạc cô nương tức giận, đến cả mặt mũi của Vương gia cô nương cũng không chừa lại, vạn nhất cô nương làm ầm ĩ, hai nàng làm sao ngăn cản đây?

“Ta hỏi lại một lần nữa, Mộ Dung Ý đi thanh lâu phải không?” Hàn Hàn nhìn chằm chằm Tình Không, khuôn mặt nhỏ nhắn càng thêm lạnh lẽo, “Nếu ngươi không nói, về sau cũng không cần hầu hạ ta nữa, người không nghe lời ta nói, ta không dùng nổi.”

Tình Không liếc mắt nhìn Bích Tiêu một cái, biết mình tránh không khỏi, trong lòng hối hận muốn chết, cắn răng gật gật đầu: “Nô tỳ cũng chỉ nghe bọn hạ nhân nói với nhau như vậy, có khi chỉ là tin đồn nhảm, không phải sự thật.”

Khóe môi Hàn Hàn cong lên một nụ cười lạnh: “Chẳng phải ngươi vừa nói, hạ nhân vương phủ không dám phê bình Vương gia sao? Vậy hẳn là sự thật rồi.” Ôm tiểu hồ ly đi ra ngoài.

“Cô nương, người muốn đi đâu?” Bích tiêu cả kinh, vội vàng đuổi theo hỏi.

"Ra ngoài một chút. Mộ Dung Ý có thể đi thanh lâu, sao ta lại không thể ra khỏi phủ!”

“Nhưng Vương gia có lệnh……”

“Thứ nhất, ta không phải nô tài,  thứ hai, ta không có phạm pháp, mệnh lệnh của hắn không quản được ta!” Hàn Hàn không nhượng bộ nửa phần, ngọn lửa nghẹn trong lòng khiến nàng sắp nổ tung, bây giờ nàng chỉ muốn tìm một nơi để phát tiết.

Thấy Hàn Hàn thật sự tức giận, Bích Tiêu cũng không dám ngăn cản, dậm chân hai cái rồi vội vàng đuổi theo.

Vương gia lệnh hai tỷ muội Yy.lê.quý.đôn các nàng đến hầu hạ Mạc cô nương, kỳ thật là để bảo vệ nàng. Ở trong vương phủ thì không sao, nhưng bên ngoài nhiều người hỗn tạp, vạn nhất hại Mạc cô nương bị thương, quả thật các nàng đảm đương không nổi.

Tình Không biết mình chọc giận Hàn Hàn, nhất thời không biết làm thế nào, thấy Bích Tiêu đi cũng vội theo sau.

Hàn Hàn vừa ôm tiểu hồ ly ra khỏi Lạc Huy Uyển đã thấy Mộ Dung Tiên dẫn đầu mấy nha hoàn nghênh ngang đón đầu nàng.

Tuy Đông viện và Tây viện không có giới hạn nghiêm khắc, nhưng bình thường rất ít người ở Tây viện đến đây. Thứ nhất là vì Mộ Dung Ý không thường ở Đông viện, Mộ Dung Ý không có ở đây, bọn họ cũng chẳng đến Lạc Huy Uyển làm gì; mà cho dù Mộ Dung Ý có ở Đông viện, nếu hắn không muốn gặp, bọn họ cũng không thể bước vào Lạc Huy Uyển, chỉ có thể đi quanh quẩn bên ngoài một chút, như vậy còn không bằng không tới.

Lần này Mộ Dung Tiên dẫn người đến đây, cũng chỉ vì nghe hạ nhân trong phủ bàn tán, biết đại ca nhà mình đi thanh lâu, vô cùng kinh ngạc, chợt nghĩ tiểu trù nương kia hẳn cũng đã nghe thấy tin này, không biết sẽ phản ứng như thế nào!

Không phải tiện tì kia luôn ỷ vào đại ca mà tỏ ra kiêu ngạo ương ngạnh, không coi ai ra gì sao? Bây giờ đại ca bỏ nàng ta đi thanh lâu, xem ra ngày tàn của ả sắp đến rồi!

Càng nghĩ càng hưng phấn, không kịp gọi Tằng Lăng Nhi, Mộ Dung Tiên đã dẫn người đến đây xem náo nhiệt trước.

Không ngờ vừa mới ra khỏi rừng trúc thì đã thấy Hàn Hàn ôm tiểu hồ ly phẫn nộ đi ra.

“Ồ, Mạc cô nương, hiện giờ đang là buổi tối, ngươi ôm con súc sinh này định đi đâu vậy?” Mộ Dung Tiên che miệng cười, không che dấu sự chua ngoa trong mắt chút nào.

Lửa giận trong lòng Hàn Hàn đang không có nơi phát tác, thấy Mộ Dung Tiên không sợ chết tự dâng mình lên, cũng không khách khí, lạnh lùng liếc nàng ta một cái: “Không phải sân viện của mẫu thân ngươi bị quỷ quấy rối hay sao? Ngươi vẫn còn thời gian đến đây nói nhảm ư?”

“Tiện nhân, ngươi đang nói bậy cái gì đó, sân của ngươi mới có quỷ!” Mộ Dung Tiên quát một tiếng, sắc mặt hơi trắng. Chuyện ầm ĩ trong viện của mẫu thân mấy ngày trước dọa nàng ta gặp ác mộng hai ngày liền, mãi mới tốt lên được một chút, bây giờ bị tiện nha đầu này nhắc tới, trong lòng lại bắt đầu phát run.

“Sao ngươi biết trong viện của ta có quỷ?” Hàn Hàn kinh ngạc hô lên một tiếng, sau đó cười âm trầm, “Biết trong viện có quỷ mà ngươi còn đến đây, lá gan thật là lớn, nhìn đi, đám quỷ kia đều đứng sau lưng ngươi kìa.”

“Ngươi nói bậy, ta sẽ không tin ngươi đâu!” Hàm răng Mộ Dung Tiên run run một chút, nhíu mày kêu lên, thân thể cứng đờ không dám nhúc nhích.

“Thật sự không tin ư?” Hàn Hàn bước đến gần hai bước, âm thanh trầm thấp quỷ dị, “Không tin thì ngươi run cái gì? Nhìn đi, con quỷ kia đang bò dần lên cổ ngươi, chuẩn bị cắn…… Ngươi  không cảm thấy trên cổ lành lạnh sao?”

Mộ Dung Tiên vốn đang chột dạ, bây giờ lại bị Hàn Hàn dọa như vậy, sợ run cả người. Cẩn thận cảm nhận một chút, quả thật cảm thấy trên cổ lạnh buốt, mồ hôi lạnh lập tức tuông ra.

Thấy vẻ mặt tươi cười đáng giận của Hàn Hàn, trong lòng đột nhiên trào lên cơn tức, hòa tan vài phần sợ hãi: “Ngươi đừng mong dọa được ta, nếu có quỷ sao ngươi lại không sợ.”

“Bởi vì ta không làm chuyện gì trái với lương tâm." Hàn Hàn chớp chớp mắt, trả lời rất vô tội, “Ngươi cũng biết mà, con người của ta bản tính thiện lương, luôn hành thiện tích đức, ác quỷ gặp ta đều phải đi đường vòng, quỷ tốt đều đến bảo vệ ta, ta cần gì phải sợ?”

“Nói bậy, ngươi hành thiện tích đức?” Mộ Dung Tiên cắn răng, “Ngươi rõ ràng là một tiện nhân! Tiện nhân không biết xấu hổ, bây giờ đại ca ta đi thanh lâu không cần ngươi nữa, để xem về sau ngươi còn đắc ý được nữa không….” Lời còn chưa dứt, trên mặt nhận một cái tát.

Hàn Hàn thu tay thổi thổi hai cái: “Đúng là da dày thịt béo, hại ta đánh đau cả tay. Tốt xấu gì ngươi cũng là một  tiểu thư nhà danh giá, sao lời nói và hành động lại giống mấy phụ nhân đanh đá trên đường cái như vậy chứ? Chẳng lẽ bị quỷ bám vào người, nên mới không tỉnh táo như vậy?” Nàng đã muốn đánh người kiêu ngạo ương ngạnh này từ lâu rồi, nhưng vẫn luôn cố kỵ thân phận mà không dám động thủ. Bây giờ đến hạ độc Mộ Dung Ý mà nàng cũng dám, thì còn sợ đại tiểu thư ỷ thế ức hiếp người này sao! Quả nhiên sau khi đánh xong thì tâm trạng sảng khoái hơn rất nhiều.

Mộ Dung Tiên không nghĩ Hàn Hàn sẽ đột nhiên động thủ, lấy tay che nửa bên mặt nổi trận lôi đình, âm thanh bén nhọn mà cao vút: “Tiện nhân, ngươi dám đánh ta, muốn chết!” Giận dữ quay đầu rống một tiếng với mấy nha hoàn phía sau, “Chết hết rồi sao? Còn không mau bắt ả ta lại cho ta!”

Bọn nha hoàn đi theo Mộ Dung Tiên đến đây cũng bị Hàn Hàn dọa quỷ đến phát run, vì vậy trở tay không kịp, đến khi thấy Mộ Dung Tiên bị đánh mới phản ứng lại, không kịp sợ hãi, ba chân bốn cẳng xông lên bắt Hàn Hàn.

Mới vừa di chuyển đã bị Tình Không Bích Tiêu khống chế, chỉ nghe một loạt âm thanh không ngừng vang lên, chỉ trong chớp mắt mấy nha hoàn kia đã ngã trên mặt đất.

“Phản, phản rồi, các ngươi chờ đó cho ta, ta sẽ không bỏ qua cho các ngươi đâu.” Mộ Dung Tiên giận phát run, bỏ lại hai câu uy hiếp, biết mình ở lại cũng không chiếm được lợi ích gì, oán hận cắn môi, xoay người trở về.

Nàng ta vừa đi, mấy nha hoàn cũng vội bò dậy chạy theo sau.

"Chỉ như vậy mà bỏ đi rồi sao, có điều ngươi đi thì đi, còn dẫn đám quỷ kia theo làm gì? Chẳng lẽ buổi tối buồn tẻ quá, nên muốn chúng chơi đùa với ngươi?”

Hàn Hàn vừa dứt lời, liền thấy thân thể Mộ Dung Tiên run lên, suýt chút đã té ngã, sau đó nhanh chóng đứng vững người, bỏ đi như đang chạy trốn.

“Nhát gan!” Hàn Hàn khinh thường hừ một tiếng, bị Mộ Dung Tiên quấy rối một hồi như vậy, không ngờ lại khiến lửa giận trong lòng nàng tan đi không ít. Thấy Bích Tiêu Trời Quang khẩn trương nhìn mình, an ủi nói, “Yên tâm đi, cho dù sau này nàng ta có gây khó dễ, thì cũng không tổn thương được ta.”

Tình Không và Bích Tiêu không nói, bọn họ không khẩn trương vì việc này, chuyện họ khẩn trương là: nếu Mạc cô nương nhất quyết đi ra ngoài, thì mình nên ăn nói như thế nào với Vương gia.

May mắn là Hàn Hàn không làm các nàng khó xử, nói xong liền ôm tiểu hồ ly trở về.

Tình Không vui vẻ: “Cô nương không ra ngoài nữa đúng không.”

“Ừm, bây giờ trời đang tối, đợi đến sáng mai rồi hẳn đi.” Vừa rồi chỉ lo ôm một bụng lửa giận đi ra ngoài, căn bản là không hề nghĩ sẽ đi đâu. Đến khi bình tĩnh lại mới phát hiện, hiện giờ đang là buổi tối, cửa hàng trên đường đều đã đóng cửa, muốn đi dạo cũng không có nơi nào để dạo, nên ở trong vương phủ thì hơn.

Nghe Hàn Hàn nói như vậy, Tình Không Bích Tiêu thở phào nhẹ nhõm một hơi. Ngày mai có Vương gia, nếu Mạc cô nương muốn đi ra ngoài, cũng không cần bọn họ ra mặt ngăn cản.

Bên này, sau khi bị Hàn Hàn tát một cái, lại bị dọa sợ, Mộ Dung Tiên trở về Dung Tiên cư, sắc mặt đã trở nên trắng nhợt.

Tằng Lăng Nhi nghe nói nàng ta đi tìm Mạc Hàn Hàn, đang ngồi chờ ở trong phòng, thấy nàng ta chật vật trở về, vội đi lên nâng một bên tay: “Ngươi làm sao vậy? Sao mặt lại trắng như vậy? Không phải lúc ăn cơm vẫn còn bình thường sao?”

Thấy Tằng Lăng Nhi, nỗi sợ hãi trong lòng Mộ Dung Tiên cuối cùng cũng giảm đi một ít, quay đầu phân phó bọn nha hoàn đốt hương an thần, sau đó mới kéo Tằng Lăng Nhi ngồi xuống ghế, kể lại toàn bộ những chuyện vừa xảy ra, cuối cùng nghiến răng nghiến lợi nói: “Ta lớn đến như vậy, trước nay chưa từng có ai dám động đến một đầu ngón tay của ta. Bây giờ ả tiện tì kia lại dám đánh ta, ngày mai ta phải nói với mẫu thân, để ả tiện tì kia sống không bằng chết!”

Nghe Mộ Dung Tiên nói xong, Tằng Lăng Nhi vội vàng an ủi: “Nàng ta chỉ lừa muội thôi, quỷ thần chi lưu, những phàm nhân như chúng ta sao có thể nhìn thấy được. Nàng ta cố ý hù dọa mà muội cũng tin!” Quả thật ngu ngốc, “Còn nữa, ngày mai muội đến tìm cô mẫu cũng vô dụng, không thấy mấy ngày hôm trước nàng ta khiến cô mẫu giận đến phát bệnh sao?”

“Vậy phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ cứ mặc kệ cho ả ta kiêu ngạo?” Mộ Dung Tiên không cam lòng, nếu là nha hoàn khác, cùng lắm thì dẫn thêm một ít người qua xử trí là được, nhưng bên người tiện nha đầu kia còn có thêm hai tiện tì, vừa nhìn đã biết là người có võ công cao, mình dẫn người qua chỉ có thể bị đánh mà thôi. Nghĩ như vậy, lại không nhịn được mà oán giận Mộ Dung Ý, mình mới là thân muội muội của hắn, thế mà lại không giúp mình, ngược lại còn giúp đỡ người ngoài ức hiếp mình. Thật là khuỷu tay hướng ra ngoài, chẳng trách mẫu thân lại ghét hắn như vậy!

“Đương nhiên không.” Thấy Mộ Dung Tiên giận dữ cau mày, Tằng Lăng Nhi cười một chút, nhích người lại gần, “Vương gia bất kính với cô mẫu, người cả vương phủ đều biết, muội nhờ cô mẫu đi trừng phạt nha hoàn của hắn, sợ là hắn sẽ vì che chở cho ả, mà gây bất lợi cho chúng ta. Nhưng nếu nhờ dượng ra mặt thì lại khác, dượng là phụ thân Vương gia, cho dù Vương gia không vui, cũng phải giữ cho dượng ba phần mặt mũi.”

“Nhưng mà, mấy năm nay phụ thân không còn để ý đến việc trong viện, cả ngày chỉ ở hậu viện không chịu ra ngoài, ta đi tìm ông ấy, có ích thật sao?” Mộ Dung Tiên có chút do dự.

“Dượng không quan tâm mọi chuyện, là vì mấy năm nay nội viện không hề xảy ra chuyện gì. Mà giờ tiện nhân kia vừa mới đến hai ngày đã náo loạn vương phủ đến nỗi gà bay chó sủa, chẳng những nháo quỷ lại còn đánh người, hơn nữa còn đánh cả muội. Muội là hòn ngọc quý trên tay dượng, muội đi tìm ông ấy, dượng nhất định sẽ xả giận giúp muội.”

Mộ Dung tiên gật gật đầu, trên mặt hằn lên sự ác độc: “Tỷ nói rất có đạo lý, ta biết rồi, ngày mai ta sẽ đi tìm phụ thân, để xem tiện nhân kia còn có thể kiêu ngạo hay không!”

**

Ở phía đông Dĩnh thành có một phố hoa, là nơi các thanh lâu tập hợp, vừa đến buổi tối liền náo nhiệt vô cùng, đón đi rước về, màu lụa phiêu diêu.

Mộ Dung Ý nhíu mi ngẩng đầu nhìn gác mái lớn trước mặt, trên cửa là bảng hiệu phong lưu vô hạn với ba chữ to "Xuân Vũ Lâu".

“Đây là Xuân Vũ Lâu, có phải ngài cảm thấy rất thượng đẳng hay không?” Hai mắt Mộc Phong tỏa sáng, nhấc chân đi về phía trước, đi được hai bước quay đầu lại vẫn thấy Mộ Dung Ý đứng đó cau mày, chớp mắt hỏi, “Ngài không định đổi ý đó chứ?”

Con ngươi quyến rũ của Mộ Dung Ý trở nên nặng nề, nhấc chân bước vào.