Tiểu Kiều Thê Thôn Quê Của Nhiếp Chính Vương

Quyển 2 - Chương 18: Sợ bóng sợ gió, là đại di mụ




Editor: Lãng Nhược Y

Hàn Hàn đứng lặng trừng mắt nhìn bóng dáng Mộ Dung Ý biến mất, trên mặt hiện lên vẻ buồn rầu, trời sinh nàng đối với thủ công không am hiểu! Để làm ra túi lưới này nàng đã phải tháo  tháo  đan  đan bao nhiêu lần mới có thể miễn cưỡng xem như thành công, nếu muốn nàng làm thêm một cái túi cân xứng đẹp đẽ……

Hàn Hàn suy sụp, có lẽ hai ngày sau không thể đến nấu cơm cho Tiếu Nguyên Bồi được rồi.

Thở dài, ánh mắt dừng trên quyển "Kiền quốc dã sử"" đặt trên bàn.

Kiền quốc thì Hàn Hàn biết, Kiền quốc cùng với Vân Quốc và Thần Quốc là tam đại cường quốc trong thiên hạ, nhưng mà dã sử…… Khoé mắt Hàn Hàn giật giật, một người bá đạo tàn nhẫn, hùng tâm bừng bừng giống như Nhiếp Chính Vương, không phải nên chuyên tâm đọc binh pháp, quốc sử linh tinh hay sao? Hắn mà cũng cảm thấy hứng thú với dã sử ư?

Phải biết rằng, dã sử ở cổ đại này cũng giống như tiểu thuyết, đều là những lời đồn đãi được tổng hợp biên soạn lại, dùng để tiêu khiển.

Những lúc nàng nhàm chán vẫn hay đọc, nhưng Nhiếp Chính Vương cao cao tại thượng cũng xem cái này…… Càng tiếp xúc nàng càng cảm thấy Nhiếp Chính Vương không giống trong lời đồn.

Lười nhác vươn vai, giằng co một buổi trưa, nàng thật sự cảm thấy mệt mỏi. Vẫn nên trở về phòng tắm rửa, sau đó đi ngủ sớm một chút.

**

Đến lúc mặt trăng lên cao Mộ Dung Ý mới trở về, rửa mặt rồi đi vào phòng Hàn Hàn.

Vì đề phòng Hàn Hàn nửa đêm tỉnh lại, Mộ Dung Ý đã ra lệnh cho Bích Tiêu đặt một chút hương an thần trong phòng vào buổi tối, vì vậy mỗi lần hắn tới, Hàn Hàn đều ngủ sâu, không hề phát hiện.

Nhìn thân thể nho nhỏ kia nằm trên giường, buồn bực trong lòng Mộ Dung Ý biến mất không ít, cởi áo ngoài rồi nhẹ nhàng lên giường, hắn duỗi tay ôm Hàn Hàn vào lòng. Bàn tay to nhẹ nhàng xoa bóp, khóe môi cong lên một nụ cười nhạt, không uổng công mấy ngày nay cẩn thận điều dưỡng, so với khi vừa đến đã béo lên một chút.

Nhớ tới việc buổi sáng Ám Tam trở về bẩm báo, tiểu nha đầu này chẳng những nấu cơm cho tên tham kia, mà còn đồng ý cách hai ngày sẽ đến nấu cơm cho hắn ta một lần, chân mày nhịn không được nhướn lên, xoa bóp khuôn mặt Hàn Hàn: “Thật là ngu ngốc!” Rõ ràng hắn đã nói với nàng, nàng là nữ đầu bếp riêng của hắn, thế nhưng vẫn bị người khác dụ dỗ!

Thở dài, hắn cũng biết tính tình tiểu nha đầu này, người khác đối tốt với nàng, nàng sẽ đối tốt với người khác. Tuy rằng mình chán ghét tên tham ăn kia, nhưng hắn ta cũng không có hại tiểu nha đầu, thậm chí lúc trước còn trả cho tiểu nha đầu nhiều bạc như vậy, xem như đã giúp nàng một phen, cho nên tiểu nha đầu này mới không đành lòng cự tuyệt.

Mình có thể cản được nàng một lúc, nhưng không thể luôn ngăn không cho nàng đi ra ngoài. Nghĩ một chút, tuyệt đối không thể cho tên tham ăn kia tới vương phủ, hắn ta ăn xong liền đuổi ra ngoài!

Trong lòng có tính toán, mí mắt Mộ Dung Ý dần nặng trĩu, không để ý ngủ thiếp đi.

Nửa đêm, đột nhiên bị một mùi máu tươi làm bừng tỉnh. Hắn là người sống trong minh tranh ám đấu, khứu giác đối với mùi máu so với dã thú còn nhanh nhạy hơn.

Con ngươi hẹp dài bỗng nhiên mở lớn, thoáng hiện sự lạnh lùng thị huyết. Vươn tay ôm lấy Hàn Hàn, bảo hộ nàng trong lòng thật tốt, hắn cảnh giác cảm nhận hơi thở bốn phía.

Phía xa là tiếng hít thở khe khẽ của ám vệ ẩn nấp trong viện, gần đây…… Ngoại trừ Hàn Hàn, không có người khác!

Chẳng lẽ là tiểu nha đầu bị thương?!

Mộ Dung Ý cả kinh, quả nhiên cảm thấy mùi máu tươi gần ngay chóp mũi, vung tay lên, vỏ sò treo trên nóc giường mở ra, ánh sáng nhu hòa của dạ minh châu loé lên.

Vừa cúi đầu đã thấy quần lót màu trắng của Hàn Hàn loang lổ vết máu, thậm chí bởi vì dựa gần, có một ít máu cũng dính lên quần của hắn.

Sao đột nhiên lại chảy máu? Chẳng lẽ trúng phải Miêu Cương Khô Huyết cổ?!

Nghĩ đến đây, sắc mặt Mộ Dung Ý nháy mắt trở nên tái nhợt, quay đầu hướng ra bên ngoài quát lớn một tiếng: “Lập tức gọi Mộc Phong đến đây cho bổn vương!” Xoay người xuống giường, chuẩn bị bước lên một bước kiểm tra.

Chim chóc trong viện bị kinh hách, đập cánh bay lên. Một bóng người từ trên cây vọt ra, chạy thẳng đến sân của Mộc Phong.

Hàn Hàn đang ngủ cũng bị một tiếng rống này dọa giật mình, mở mắt ra liền thấy Mộ Dung Ý đang ngồi xổm khom lưng ở mép giường, sắc mặt tái nhợt nhìn mình chằm chằm, hai tay vươn trước.

Nhất định là hoa mắt, sao lại nhìn thấy Nhiếp Chính Vương điện hạ trong phòng mình chứ.

Hàn Hàn nhắm mắt, lại mở ra, Mộ Dung Ý vẫn ngồi trước giường.

Ngồi trước giường?! Hàn Hàn đột nhiên trừng lớn: "Mộ Dung Ý, ngươi mẹ nó nửa đêm không ngủ lại chạy tới phòng ta làm gì?” Còn là bộ dáng thò tay muốn sờ! Nàng cảnh giác ôm chăn ngồi dậy.

“Đừng lộn xộn!” Mi tâm Mộ Dung Ý nhíu chặt, bàn tay to đè vai Hàn Hàn lại, “Ngoan ngoãn nằm xuống.”

“Không cần!” Hàn Hàn nghiêng người tránh khỏi bàn tay to của Mộ Dung Ý, co người rút vào góc giường. Tên tiểu tử này mới cường hôn mình mấy ngày trước, hai ngày này lại thường xuyên chiếm tiện nghi của mình, hiện giờ hơn nửa đêm lại không ngủ mà mặc áo lót chạy tới đây, không phải là định "bá vương ngạnh thượng cung*" nàng đó chứ?

Tuy nói nha hoàn ở cổ đại thường bò lên giường của chủ tử, sau đó sẽ được làm thị thiếp thông phòng linh tinh gì đó, hay nam tử cổ đại nghẹn lâu rồi, cũng có thể tìm nha hoàn bên người để giải tỏa, nhưng mà…… Nàng không muốn thông phòng cái gì gì đó! Tuy rằng đối tượng thông phòng này đẹp đến mức người thần phẫn nộ, lại nắm trong tay quyền thế ngập trời, Nhiếp Chính Vương điện hạ!

Thấy Hàn Hàn dùng vẻ mặt và biểu cảm phòng bị đại sắc lang nhìn mình chằm chằm, gương mặt vốn dĩ tái nhợt của Mộ Dung Ý nháy mắt xám đen, nhìn hắn giống đăng đồ tử** lắm sao?

Nhưng hiện tại không phải lúc so đo những chuyện này, vung tay lên phất qua thân thể Hàn Hàn. Trong nháy mắt, cả người Hàn Hàn cứng đờ, không thể tưởng tượng được nhìn Mộ Dung Ý, tên tiểu tử này, sẽ không bá vương ngạnh thượng cung thật đó chứ!

"Nghĩ bậy cái gì đó!” Mộ Dung Ý nhịn không được duỗi tay gõ vào ót Hàn Hàn một cái, trên mặt là vẻ ngưng trọng và cẩn thận khó có được.

“Vì sao lại điểm huyệt của ta?” Thấy đối phương không có ý bá vương ngạnh thượng cung, tâm trạng căng thẳng của Hàn Hàn mới dần dịu lại.

“Bổn vương hoài nghi ngươi đã trúng Nam Cương Khô Huyết cổ.” Trong con ngươi hẹp dài thoáng qua một chút lo lắng.

"Khô Huyết cổ?” Từ trước đến nay, cổ độc chỉ xuất hiện trong tiểu thuyết. Ở hiện đại, trong cơ thể người nhiều lắm cũng chỉ có ký sinh trùng, nhưng cổ độc thì…. Hàn Hàn chưa từng nghe nói qua, càng không có nghiên cứu.

“Huyết cổ? Ai trúng Huyết cổ?” Bị ném từ ngoài cửa vào phòng, Mộc Phong vừa muốn oán giận, liền nghe thấy một đề tài khiến mình cảm thấy hứng thú, hai mắt toả sáng hỏi.

“Ngươi thể giải Khô Huyết cổ?” Mộ Dung Ý đứng lên, con ngươi hẹp dài nhìn về phía Mộc Phong.

"Khô Huyết cổ sao?” Mộc Phong tươi cười đắc ý, “Nếu là lúc trước thì khẳng định không thể giải, nhưng mà hiện giờ thì khác, nếu có thể cho ta vài giọt máu linh hồ, ta sẽ có thể nắm chắc đến tám phần.”

"Khô Huyết cổ là cái gì? Linh hồ lại là cái gì?” Hàn Hàn nằm ở trên giường không thể động, khó hiểu nhìn bọn họ.

“Khô Huyết cổ sao? Khô Huyết cổ là một loại trùng độc của Miêu Cương, sau khi tiến vào nhân thể một người thì sẽ làm thân thể người đó từ từ chảy máu, chảy cho đến khi toàn thân khô máu mới thôi. Còn linh hồ, chính là chỉ tiểu hồ ly kia của ngươi. Tiểu hồ ly kia chính là một bảo bối, chẳng những trong thân có kịch độc, mà còn có thể giải trăm độc, đương nhiên cũng là khắc tinh của cổ độc.” Nghĩ tới việc có thể lấy một ít máu của tiểu hồ ly kia, Mộc Phong nhịn không được mà hưng phấn.

"Ngươi càng động, cổ trùng càng hoạt động nhanh hơn.” Mộ Dung Ý nhíu mi bổ sung. Cần phải cho tiểu nha đầu này biết hậu quả nghiêm trọng thế nào, nàng mới có thể ngoan ngoãn nghe lời. Nếu Mộc Phong nói hắn ta nắm chắc tám phần, vậy hẳn là không có vấn đề. Tuy rằng tên đó thường xuyên mang bộ dạng cợt nhã, nhưng y thuật quả thật đáng tin.

“Ngươi nói ta trúng Khô Huyết cổ?” Hàn Hàn lúc này mới hiểu, chẳng trách vừa rồi không cho mình động, chỉ là, “Sao ngươi biết ta trúng Khô Huyết cổ.” Tuy nàng không có nghiên cứu cổ độc, dieendaanleequyydoon nhưng tốt xấu gì cũng là tiến sĩ, muốn yên lặng hạ độc nàng, cũng không phải việc dễ dàng.

“Ngươi không cảm thấy máu trên người đang chảy ra, miệng vết thương rất đau sao?” Người trúng Khô Huyết cổ, lúc chảy máu sẽ rất đau đớn.

"Chảy máu?” Được Mộ Dung Ý nhắc nhở, lúc này Hàn Hàn mới cảm thấy hạ thân có vẻ dính dính.

Không phải là…. Đại di mụ tới chứ?

Khi nàng xuyên qua, thân thể này vì thiếu dinh dưỡng nên suy yếu hư nhược. Tuy điều kiện về sau đã tốt hơn, nàng cũng luôn tự điều dưỡng cho mình, nhưng muốn bù đắp những thiếu khuyết trước đó cũng không dễ dàng như vậy, bởi vậy, trước giờ đại di mụ vẫn chưa từng xuất hiện.

Vừa rồi chỉ lo "Chiến đấu" với Mộ Dung Ý, nên nàng không phát hiện, không ngờ đại di mụ lại tới!

Bị hai nam nhân nghiên cứu đại di mụ của mình, còn trở thành cái gì Khô Huyết cổ, Hàn Hàn hận không thể không tỉnh lại, chuyện này quá mất mặt rồi!

Chỉ cần nhớ tới, nàng liền hận không thể lập tức ngất đi, khuôn mặt nhỏ nháy mắt đỏ bừng, trừng mắt nhìn hai người Mộ Dung Ý: “Các người mau ra ngoài cho ta!”

Thấy phản ứng của Hàn Hàn có chú kì lạ, Mộ Dung Ý cả kinh: “Làm sao vậy, có phải cảm thấy không thoải mái ở đâu không, Mộc Phong!”

“Không được lại đây!” Hàn Hàn nằm trên giường không thể động, nghiến răng hét lớn, “Ta không có việc gì, phiền Vương gia giải huyệt đạo cho ta, gọi Tình Không và Bích Tiêu đến đây.” Nếu thật sự để cho tên thần y này nhìn, ngày mai nàng không cần gặp người nữa.

"Gọi bọn họ đến làm gì, không cần bọn họ, nàng cần cái gì, bổn vương làm là được.” Hắn cần phải xác định tiểu nha đầu không có việc gì mới có thể yên tâm, quay đầu trừng Mộc Phong, “Còn không mau qua xem cho nàng!”

Thấy Mộc Phong thật sự bước tới, Hàn Hàn xấu hổ tưởng muốn chết, nhắm chặt mắt: “Xem cái đầu ngươi! Là cuộc sống gia đình tới!”

Cuộc sống gia đình? Cả người Mộc Phong nháy mắt cứng đờ, trên đầu hiện đầy vạch đen nhìn về phía Mộ Dung Ý. Hơn nửa đêm không ngủ, lại kéo hắn từ trên giường chạy đến đây là để xem tiểu nhật tử*** cho một nữ nhân sao? Còn nói cái gì Khô Huyết cổ!

“Cuộc sống gia đình?” Mộ Dung Ý nhíu mày, “Cuộc sống gia đình là cái gì?”

Mặt của Hàn Hàn đỏ như lửa: “Đi ra ngoài, đều đi ra ngoài, gọi Tình Không và Bích Thu đến cho ta!” Có quỷ mới đi giải thích cho hắn cái gì là cuộc sống gia đình!

Mộc Phong khụ một tiếng, trên mặt lộ vẻ xấu hổ khó có được: “Vương gia, ngài nên nghe Mạc cô nương đi. Ta ra bên ngoài chờ ngài.” Nói xong xoay người đi ra ngoài.

Mộ Dung Ý thấy bộ dạng của Mộc Phong, cũng biết đại khái Hàn Hàn không có vấn đề gì, mới quay đầu về phía cửa kêu một tiếng: “Vào đi.”

Tỷ muội Tình Không vội đi vào, động tĩnh lớn như vậy, các nàng đã sớm tỉnh. Chẳng qua thấy Vương gia cũng ở bên trong, không được chủ tử phân phó nên không dám tiến vào mà thôi.

Mộ Dung Ý nhìn Hàn Hàn đang nằm trên giường, vung tay lên, một luồn khí điểm lên huyệt đạo trên người nàng, sau đó xoay người ra khỏi phòng.

Sau khi xấu hổ qua đi, trên mặt Mộc Phong hiện lên vẻ đùa cợt. Khó có được nha, nhiều năm như vậy, rốt cuộc cũng có thể thấy bộ dạng luống cuống của Mộ Dung Ý. Lại có thể đem cuộc sống gia đình của nữ nhân biến thành Khô Huyết cổ! Ha ha!

Nếu việc này truyền ra ngoài, không biết sẽ có bao nhiêu người kinh ngạc đến rớt tròng mắt. Nhưng mà tên hỗn đản này rất sĩ diện, nếu để hắn biết mình truyền tin ra bên ngoài, xác định sẽ chỉnh chết mình, tính toán một chút, tự mình biết là đủ rồi, vẫn nên chừa cho hắn chút mặt mũi thì hơn.

Bất quá cũng khó trách, mình học y, trên vấn đề nam nữ không có nhiều bó buộc, cho nên có thể hiểu cuộc sống gia đình của nữ nhân là ý gì.

Nhưng Mộ Dung Ý từ nhỏ đã tòng quân, được nam nhân nuôi lớn, lại là người không gần nữ sắc, không hiểu sinh lý nữ tử cũng là bình thường. Nhưng mà, vẫn cứ cảm thấy thật buồn cười!

Ha! Ha! Ha! Nếu không phải địa điểm không cho phép, Mộc Phong đã cười to ba tiếng. Có thể tận mắt nhìn thấy một Mộ Dung Ý như vậy, cũng không uổng công mình chạy đến đây một chuyến!

“Ngươi cao hứng lắm sao?”Giọng nói quyến rũ lạnh lùng vang lên sau lưng, Mộc Phong cả kinh, vội vàng thu lại vẻ tươi cười trên mặt, "Đó là diien.dann.lle.quuy.ddon đương nhiên, Mạc cô nương không có việc gì, ta đương nhiên cao hứng.”

Mộ Dung Ý liếc mắt một cái, cũng không tin hắn ta, nói: "Nói cho bổn vương biết, cuộc sống gia đình là cái gì?” Đây là lần đầu tiên hắn nghe thấy từ này.

"Ngài thật sự muốn biết sao?” Mộc Phong kiềm chế xúc động muốn cười lớn của mình, nghiêm trang hỏi.

“Vô nghĩa!”

"Được rồi, ta đây nói cho ngài biết, cuộc sống gia đình kỳ thật chính là nữ nhân……” Nghiêm trang nói xong, thấy mặt Mộ Dung Ý dần dần hóa đen, ý cười trong mắt Mộc Phong càng đậm. Liếc mắt nhìn quần áo lót trên người Mộ Dung Ý một cái, nỗ lực nghẹn cười, nhịn không được nói một câu, “Khụ, Vương gia nửa đêm không ngủ, ăn mặc thế này xuất hiện trong phòng của Mạc cô nương, là để tìm hiểu thế nào là cuộc sống gia đình của nữ nhân sao?…… Ta chưa nói cái gì hết, ta phải về ngủ!” Vội vàng xoay người chạy trốn.

Mộ Dung Ý tay khẽ nâng, “A ——” giữa không trung truyền đến tiếng kêu sợ hãi của Mộc Phong, tiếp theo, “Ai u ——”

Ám Tam ngồi xổm trên nóc nhà cong cong khóe miệng, Mộc Phong này, đáng đời!

Trong phòng, dưới sự giúp đỡ của Tình Không và Bích Tiêu, Hàn Hàn đã đổi khăn trải giường và y phục mới, cũng lót cẩn thận bao nguyệt sự, lúc này gương mặt đỏ rực mới dần khôi phục lại. Sau đó đột nhiên ý thức được một vấn đề: Tên Mộ Dung Ý này, vì sao nửa đêm lại xuất hiện trong phòng củ nàng, còn biết nguyệt sự của nàng tới?

Âm thầm nghiến răng, vấn đề này, ngày mai nhất định phải hỏi hắn cho rõ ràng!

____________

* Bá Vương ngạnh thượng cung: “bá vương” chỉ những người siêu mạnh mẽ, “ngạnh thượng cung” hiểu là “xuất ra uy lực còn mạnh hơn cung nỏ”, mà “cường cung” thì hiển nhiên sẽ bắn ra “cường tiễn”. Từ “cường tiễn” [đọc là "qiang jian"] hài âm hoàn toàn với “cưỡng gian”, mà “cưỡng gian” thời xưa là một từ đại kỵ húy, nên người xưa vốn tao nhã vô biên lịch lãm vô vàn, đã dùng năm từ “bá vương ngạnh thượng cung” thay thế cho hai từ “cưỡng gian”.

“Bá vương ngạnh thượng cung” là thành ngữ xuất phát từ điển cố về một trận giao tranh giữa Tây Sở Bá Vương Hạng Vũ và Hán Cao Tổ Lưu Bang. Chuyện kể rằng lần nọ Hán Sở tranh hùng, giằng co quyết liệt suốt mấy tháng mà thắng bại vẫn bất phân. Trận chiến này khiến già trẻ lớn bé đều mỏi mệt khổ đau, tiếng oán thán ngập trời ngập đất. Hạng Vũ thấy thế bèn nói thẳng với Lưu Bang rằng: “Thiên hạ náo loạn đã nhiều năm, cũng vì hai người chúng ta. Bản vương muốn đơn thân độc mã khiêu chiến với Hán vương, hai ta sống mái một phen, đừng để con dân thiên hạ phải tiếp tục chịu khổ.” Lưu Bang cười đáp: “Ta thích đấu trí chứ không đấu sức.” Hạng Vũ bèn lệnh cho một tráng sĩ xuất chiến, chẳng ngờ ngay lập tức gã tráng sĩ nọ bị thủ hạ của Lưu Bang (vốn là thiện xạ kỵ binh) bắn chết. Sở Bá Vương thập phần tức giận, tự mình khoác khôi giáp cầm vũ khí tiến lên ứng chiến. Chì cần Hạng Vũ trừng mắt một cái, tên thiện xạ kỵ binh kia đã run như cầy sấy, buông cung tếch thẳng về thành…

**Đăng đồ tử: yêu râu xanh, hái hoa tặc

***tiểu nhật tử:  hiểu đơn giản là ngày đèn đỏ của phái nữ. Còn muốn biết ngày đèn đỏ là gì, hãy tra gg *đỏ mặt-ing*