Tiểu Kiều Thê Thôn Quê Của Nhiếp Chính Vương

Quyển 2 - Chương 16: Gặp lại ham ăn




Editor: Lãng Nhược Y

Hàn Hàn bế tiểu hồ ly trở về, đi được một nửa liền nghe một tiếng quát thanh thúy: "Biểu ca, huynh đứng lại đó cho ta!"

"Lão tử còn lâu mới đứng lại! Ai cho ngươi đến đây, mau trở về!" Bóng người màu xanh lá chợt lóe, Mộ Die nd da nl e q uu ydo n  Dung Lân chợt xuất hiện phía trước mặt Hàn Hàn, gương mặt quyến rũ phong lưu thoáng hiện chút quẫn bách, ánh mắt nhìn nàng lại sáng lên, "Ngươi nói với đại ca ta một tiếng, nói lão tử đi trốn một thời gian sẽ về."

Nói xong, lắc mình chạy về phía cửa lớn.

Hàn Hàn đang khó hiểu thì trước mắt chợt lóe lên một bóng người máu đỏ, Công Tôn Văn mặc bộ áo đỏ xinh đẹp đứng trước mặt nàng: "Hắn vừa mới nói gì với ngươi?"

"Hả?" Hàn Hàn sững sờ, không kịp phản ứng.

Công Tôn Văn dậm chân một cái: "Thật là đần độn, thôi quên đi, đợi ta bắt được hắn rồi sẽ đến hỏi ngươi sau!" Nói xong nhún người nhảy một cái, đuổi theo Mộ Dung Lân.

Hàn Hàn im lặng. Việc này gọi là nằm cũng  trúng thương sao?

Vừa muốn tiếp tục đi về, lại thấy một đôi phu thê trung niên bước đến.

Nữ tử trung niên có một đôi mắt phượng giống Mộ Dung Lân như đúc, bất mãn liếc xéo nam tử bên cạnh: "Đều tại chàng. Ta muốn bất ngờ xuất hiện để bắt nó về, chàng lại đi báo với nó, giờ thì hay rồi, người cũng đã chạy mất!"

Gương mặt nho nhã của nam tử thoáng hiện vẻ cưng chìu: "Được rồi, nàng đừng tức giận. Ý nhi mặc dù là chất tử của chúng ta nhưng cũng là Nhiếp Chính Vương, làm sao có thể tùy tiện xông vào thư phòng của hắn được?"

"Hừ, nói cho cùng chàng cũnglà tam thúc của hắn, ta là tam thẩm của hắn. Cho dù hắn có không vui  thì có thể thế nào. Giờ thì tốt rồi, chàng cố kị hắn khiến cho nhi tử chạy mất. Ta mặc kệ, nếu hôm nay chàng không tìm được nhi tử về thì buổi tối ra thư phòng ngủ cho ta!" Nữ tử vẫn khó chịu như cũ.

Nam tử bối rối: "Việc này đợi chúng ta về nhà rồi hãy nói... Không phải Tiểu Văn đã đuổi theo sao? Khinh công của Tiểu Văn là do nhạc phụ đích thân truyền dạy, nhất định sẽ đuổi kịp Lân nhi, nàng đừng lo lắng."

" Sao có thể không lo lắng được? Chàng cũng biết Lân nhi sợ gặp Văn nhi nhất....Không biết hai đứa nhỏ này.... Không được, ta phải tự mình đi tìm tìm nó." Vừa nói xong bóng người đã chợt lóe, trong chớp mắt xuất hiện ở cách đó mấy trượng, thân hình chuyển động lên xuống mấy cái rồi biến mất không thấy nữa.

Nam tử nhanh chóng dieendaanleequuydonn chạy theo sau.

Mọi người đều đã rời đi, Hàn Hàn nhìn về phía Vu quản sự vừa mới đuổi đến, hỏi: "Xảy ra chuyện gì vậy? Họ là phụ mẫu của Lân công tử sao?"

Vu quản sự vừa thở dốc lấy hơi vừa nói: "Đúng vậy. Mỗi lần họ đến đây, Lân công tử đều biến mất vài ngày."

"Vì sao chứ?" Hàn Hàn càng thêm buồn bực, có ai lại trốn phụ mẫu mình như vậy.

"Việc này rất khó nói." Quản sự lắc đầu một cái, nhìn cần câu và thùng gỗ trong tay Hàn Hàn, " Cô nương định đi câu cá sao?"

Hàn Hàn cười híp mắt gật đầu: " Đúng vậy, nhưng mà chưa câu được, Vu quản sự cứ làm việc của ngươi trước đi, ta về Lạc Huy Uyển chuẩn bị bữa trưa cho Vương gia."

Vu quản sự gật đầu một cái, nhìn Hàn Hàn xoay người rời đi mà mắt nhoè nhoè. Qua một thời gian, hắn phát hiện Vương gia đối xử với Mạc cô nương có chút khác biệt, nào là dược tắm, nào là canh tẩm bổ,... Vậy việc Mạc cô nương thích câu cá có nên nói cho Vương Gia biết hay không?

*****

" Bệ hạ, những chứng cớ này đều là do Nhiếp Chính Vương sai người đưa tới, người xem...?" Tôn Khiêm mang sổ con trình lên, quỳ tren đất mà mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Nhiếp Chính Vương quá độc ác, từ Vương tôn quý tộc cho tới quan Ngũ phẩm ở kinh thành, phàm là người thuộc phe của hoàng thượng tất cả đều không thoát khỏi bị buộc tội hết một lượt. Xem ra lần trước buộc tội Mộ Dung Lân, quả thật đã chạm đến chỗ hiểm của Nhiếp Chính Vương.

Nghĩ lại kết quả mà Tào Thuận phải nhận, mồ hôi trên trán Tôn Khiêm càng nhiều. Không biết với những việc trong quá khứ, Nhiếp Chính Vương sẽ xử trí mình ra sao? Có điều hắn có thể khẳng định, đó tuyệt đối không phải là kết quả tốt. Trong lòng nhất thời cảm thấy hối tiếc.

Hoàng Bộ Thần Minh mở sổ con ra đọc nhanh một lượt, trong chớp mắt tức giận nổi gân xanh, không ngờ người đầu tiên có tên trên sổ lại lại Thái phó Trần Thương.

Tục ngữ có câu, trên người Thánh Nhân còn có ba con bọ, huống chi Trần Thương không phải Thánh Nhân.

Chỉ cần chịu tìm, bất luận là người nào cũng có vài điểm yếu. Cho dù hắn không có, nhưng gia tộc nhiều người, không thể bảo đảm tất cả đều trong sạch. Chỉ cần có kẻ phạm sai, hắn là người đứng đầu toàn gia, đương nhiên phải gánh tội quản giáo không nghiêm.

Trần Thương biết người của Nhiếp Chính Vương vẫn luôn nhìn chằm chằm vào mình nên trước giờ hành xử vô cùng cùng cẩn thận, nhất cử nhất động đều tính toán từng li mới có thể sống yên ổn suốt mấy năm nay.

Có điều cho dù hắn luôn hành sự cẩn thận như thế nhưng lại có một thứ tử kiêu căng ngạo mạn, chọi gà dắt chó đi dạo, cưỡng hiếp dân nữ, sủng thiếp diệt thê, phẩm hạnh cực kì kém.

Trần Thương giận dữ dạy dỗ hắn mấy lần, nhưng thứ tử này lại một mực không sửa, lâu dần Trần Thương cũng không thèm để ý đến nữa. Chờ hắn lập gia đình, liền đuổi hắn ra khỏi phủ, nhiều năm trôi qua ngoại trừ ngày lễ và tết, đều không cho hắn vào cửa.

Lần này Nhiếp Chính Vương dâng sổ con, nội dung bên trong chính là nhắc đến người con thứ này, còn nói rõ: "Cổ ngữ có câu " Vật cách nhi hậu tri chí, tri chí nhi hậu ý thành, ý thành nhi hậu tâm chính, tâm chính nhi hậu thân tu, thân tu nhi hậu gia tề, gia tề nhi hậu quốc trì". Cái gọi là tu thân, tề gia, trị quốc. Thân không thể tu, gia không thể tề, làm sao trị quốc? Làm sao an bang? Làm sao phụ chính? Ngồi không ăn bám như thế..."

Còn chưa đọc xong, Hoàng Bộ Thần Minh đã tức giận ném quyển sổ lên trên nền đất, " Hoang đường! Nói hưu nói vượn! Trần Thái phó trung quân ái quốc, há có thể để hắn bêu xấu như vậy!" Nói xong, còn chưa hết giận hung hăng nhấc chung trà trên long án lên ném xuống nền đất.

Toàn bộ thần dân có ai không biết Thái phó Trần Thương là lão sư của hắn lúc còn là Thái tử. Chê bai phê phán Trần Thương như vậy, chẳng phải đồng nghĩa kẻ thân là đồ đệ như hắn cũng bị mắng? Suy cho cùng một người tâm bất chính, làm việc không ngay thẳng, không biết cách trị gia thì có thể dạy ra một kẻ tài giỏi như thế nào?

Đặc biệt chính là, Trần Thương thân là người đứng đầu phe hoàng quyền. Nếu như lần này ngay cả Trần Thương cũng không bảo hộ được thì sau này liệu sẽ có  ai cam tâm tình nguyện thần phục hắn? Mộ Dung Ý, quả thật đáng hận!

Hít nhanh vài ngụm khí lớn, Hoàng Bộ Thần Minh cố gắng áp chế tức giận trong lòng. Liếc thấy bộ dạng của Tôn Khiêm giống như vừa mất phụ mẫu, trong mắt hắn loé lên vẻ tức giận. Tại sao người thần phục Nhiếp Chính Vương đều là những kẻ cứng đầu không dễ đối phó, mà người thần phục hắn thì từng người từng người đều là những tên tiểu tốt vô dụng?

Nếu không phải người trong tay có hạn, phế vật như Tôn Kiêm đã sớm bị hắn đuổi ra ngoài!

"Người của chúng ta cử đi thu thập chứng cứ thế nào rồi?" Trong mắt Hoàng Bộ Thần Minh thoáng qua vẻ hung dữ. Không phải Mộ Dung Ý phái người thu thập tội chứng của đám đại thần thuộc phe hoàng quyền sao? Hắn cũng phái người thu thập tội chứng của những người ủng hộ Nhiếp Chính Vương, đến cuối cùng lưỡng bại câu thương, ai cũng đừng mong chiếm được chỗ tốt!

Nhắc tới việc tìm chứng cứ phạm tội của người thuộc phe Nhiếp Chính Vương, thân thể Tôn Khiêm run run cúi xuống, lấy quyển sổ con trong tay áo giơ lên cao quá đỉnh đầu: "Chứng cứ Trấn Quốc Công đưa tới đều ở trong này."

Thái giám tổng quản Lý Tiền đứng phía sau hoàng thượng vội vàng đi tới nhận sổ con đưa cho Hoàng Bộ Thần Minh.

Cầm lấy sổ con, Hoàng Bộ Thần Minh nhìn xuống từng hàng, lửa giận mới vừa đè xuống trong nháy mắt lại bùng lên, hung hăn nện sổ con trong tay lên đầu Tôn Khiêm: "Phế vật! Một đám phế vật! Thu thập nửa ngày chỉ tìm được thứ chứng cứ nhãi nhép không đáng nói. Trẫm không tin hậu trạch của một đại quan nhất phẩm lại có thể hoàn toàn trong sạch! Tìm tiếp cho trẫm, không tìm thấy chứng cứ thì chức Ngự Sử này ngươi cũng không cần làm nữa!"

Tôn Khiêm kêu khổ trong lòng, đến Trấn Quốc Công cũng điều tra không được, Tôn Khiêm hắn phải tìm như thế nào?

Thủ đoạn của Nhiếp Chính Vương trước giờ luôn nổi tiếng tàn nhẫn. Những người dưới trướng kia cũng không thua kém bao nhiêu. Đầu tiên điều tra tất cả gia quyến của bọn họ qua một lần, xử lí toàn bộ vấn đề. Chứng cứ sót lại bị Trấn Quốc Công nắm được, còn chưa kịp đến tay thì cả tội chứng lẫn nhân chứng đều biến mất. Thủ đoạn sạch sẽ lưu loát như vậy, không cần nghĩ cũng biết là do ai làm. 

Hiện tại hắn chỉ mới nắm trong tay vài chứng cứ không đáng nói, Nhiếp Chính Vương đã khiến hắn phải đối mặt với một hoàng thượng tức giận tận trời. Nếu như hắn lại muốn tìm thêm tội chứng khác, không những là việc khó hơn lên trời, ngộ nhỡ chọc giận Vương gia, nói không chừng Tôn Khiêm hắn sẽ là người bị xử trí đầu tiên...

Tôn Khiêm dập đầu: "Hoàng thượng thứ tội, vi thần tư chất ngu muội, khó lòng đảm nhiệm chức Ngự sử, e rằng sẽ phụ lòng phó thác của hoàng thượng. Kính xin hoàng thượng tuyển một người tài đức sáng suốt khác, vi thần xin được thoái ẩn về quê." Thay vì bị Nhiếp Chính Vương để mắt khiến bản thân chết không tử tế, chẳng bằng nhân cơ hội từ chức, nói không chừng còn có thể tìm được một con đường sống.

"Càn rỡ! Ngươi dám uy hiếp trẫm!" Hoàng Bộ Thần Minh giận dữ, bước lên từ phía sau long án, một cước đạp lên bả vai Tôn Khiêm.

Thân thể Tôn Khiêm không vững, lảo đảo ngã trên đất, hắn vội vàng bò dậy dập đầu: "Vi thần không dám!" Hắn chỉ là muốn từ quan, làm sao lại trở thành hiếp hoàng thượng?

"Không dám? Trẫm lại thấy ngươi dám vô cùng! Đừng tưởng rằng chỉ có Mộ Dung Ý mới có thể giết ngươi, đừng quên, trẫm mới là Hoàng đế!" Hoàng Bộ Thần Minh nhìn chằm chằm Tôn Khiêm, mặt tràn đày sát khí.

Cả người Tôn Khiêm run lên, trái tim không ngừng nhảy loạn: "Vi thần không dám, hoàng thượng tha mạng!"

Hoàng Bộ Thần Minh khẽ cắn răng, đè xuống lửa giận trong lòng: "Đầu của ngươi trẫm tạm thời giữ lại, nếu chuyện tiếp theo vẫn làm không xong, trẫm sẽ tùy thời mà lấy xuống." Hung hăng uy hiếp một câu, Hoàng Bộ Thần Minh cũng biết không thể tiếp tục bức bách Tôn Khiêm. Ngộ nhỡ bức hắn chạy đến trận doanh của đối phương thì chính là có không bù được mất.

Giọng Hoàng Bộ Thần Minh hòa hoãn, phất tay: "Đứng lên đi. Chuyện tội chứng ngươi không cần quan tâm, trẫm tự có sắp xếp. Ngươi chỉ cần nhớ, chỉ cần ngươi trung quân ái quốc, trẫm tất sẽ không bạc đãi ngươi."

Lúc này, áo của Tôn Khiêm đã ước đẫm mồ hôi, nghe thấy phân phó vội run rẫy đứng lên, nhưng chân lại mềm nhũn khụy xuống: "Tạ hoàng thượng!"

Trong mắt Hoàng Bộ Thần Minh thoáng qua không kiên nhẫn: "Lui ra đi."

Thấy ngự thư phòng đã không còn ai khác, Lý tổng quản đi tới: "Hoàng thượng, Tôn Ngự sử này..."

Hoàng Bộ Thần Minh phiền não phất tay: "Chỉ là một tên phế vật. Để hắn đi điều tra chứng cứ, chỉ sợ chưa tra được gì đã bị dọa cho mất mật!"

"Người có muốn triệu Trấn Quốc Công vào cung hay không?"

"Không cần. Truyền chỉ, tuyên Trần thái phó vào cung."

****

Hàn Hàn cùng Mộ Dung Ý dùng xong cơm trưa, liền vui vẻ dẫn Bích Tiêu xuất phủ.

Nàng cố ý làm một bàn mỹ vị cùngMộ Dung Ý ăn trưa, định xin hắn phái người về Lưu thôn báo tin bình an với nãi nãi. Không nghĩ tới hắn không nói hai lời liền đồng ý, còn cho phép nàng tùy ý ra vào Vương phủ, quả thật dễ nói chuyện ngoài dự đoán.

Hảo cảm đối với hắn lại tăng lên một chút, Hàn Hàn ăn cơm xong đã nhanh chóng ra ngoài đi dạo.

Lúc trước mỗi lần ra ngoài, nàng đều theo bên cạnh Mộ Dung Ý, đi đâu cũng không thuận tiện. Hiện tại không có hắn, đi bộ cũng trở nên thoải mái không ít.

"Hàn Hàn." Một âm thanh vui mừng truyền đến. Hàn Hàn nghiêng đầu, cái đầu trọn trịa của Tiếu Nguyên Bồi đột ngột lộ ra từ con hẻm nhỏ bên ngoài Vương phủ.

"Tiếu Nguyên Bồi?" Hàn hàn kinh ngạc nhìn hắn, " Ngươi núp ở đây làm gì?"

"Chờ ngươi!" Tiếu Nguyên Bồi vui sướng chạy tới, vây quanh Hàn Hàn nhìn trên nhìn dưới, " Mấy ngày không gặp, ngươi lại cao hơn rồi!"

Hàn Hàn liếc mắt khinh thường, sao nàng lại không cảm thấy, " Muốn tìm ta có thể trực tiếp đến Vương phủ, làm sao ngươi biết ta sẽ ra mà chờ ở cửa?"

Tiếu Nguyên Bồi chớp chớp mắt: " Một ngày nào đó ngươi sẽ ra." Thật ra là vì hắn căn bản không vào được Vương phủ nên chỉ có thể chờ ở cửa.

"Không phải là ngươi chờ ở cửa mỗi ngày đó chứ?" Hàn Hàn càng thêm kinh ngạc, cần phải đần đến mức nào mới có thể nghĩ ra cách ôm cây đợi thỏ như vậy?

"Cũng không phải." Tiếu Nguyên Bồi tươi cười, " Vì ta không tìm được món nào muốn ăn nên mới qua đây chờ một lát, là lần thứ ba trong hôm nay."

"..." Đối với một tên tham ăn, Hàn Hàn cảm thấyDieenndkdan/leeequhydonnn  không còn lời gì để nói, cao thấp liếc hắn một cái, "Ngươi ăn cơm chưa?"

"Chưa, cơm bên ngoài ăn không ngon." Tiếu Nguyên Bồi lắc đầu, hai mắt tỏa ánh sáng nhìn Hàn Hàn chằm chằm, "Ngươi từng nói sẽ làm cơm cho ta hai tháng, không quên chứ?"

Hàn Hàn gật đầu: "Còn nhớ." Lúc ấy nàng còn thu của hắn một vạn lượng bạc.

"Vậy là tốt rồi." Hàn Hàn không phủ nhận, Tiếu Nguyên Bồi càng vui vẻ tươi cười, "Hiện giờ ta đang đói bụng, ngươi đi nấu cơm cho ta ăn đi.

Hàn Hàn ngước nhìn mặt trời, thời gian bản thân có hạn, chờ làm xong cơm cho tên tiểu tử này, thời gian dạo phố sẽ không còn bao nhiêu. Hàn Hàn nhất thời có chút do dự, nàng muốn dạo phố lâu một chút.

"Thế nào, không được sao? Nhưng ta rất đói, ngươi đã nói sẽ nấu cơm cho ta mà." Đôi mắt to tròn của Tiếu Nguyên Bồi lập tức sụp xuống, nhìn Hàn Hàn chằm chằm, như đang tố cáo nàng nói không giữ lời.

Hàn Hàn nâng trán, một đấng mày râu lại dùng ánh mắt đáng thương của một chú chó nhỏ nhìn ngươi, chỉ sợ dù là ai cũng không chịu nổi.

Rút rút khóe miệng: "Được rồi, ta làm cơm cho ngươi, làm ở đâu đây?" Đáng tiếc Vương phủ không phải do nàng làm chủ, nếu không, sẽ có thể dẫn Tiếu Nguyên Bồi về Lạc Huy Uyển, dùng thực phẩm có sẵn làm cho hắn một phần. Về phần đi dạo phố, lần này không đi được, sẽ chờ lần sau.

"Thật sao? Ta biết mà, ngươi tốt nhất!" Tiếu Nguyên Bồi vui sướng cười một tiếng.

Vừa muốn nói chuyện, đã thấy gia nhân của Tiếu Nguyên Bồi chạy đi tìm, "Công tử, sao ngài lại chạy tới đây một mình. Đã nói với  ngài rồi mà, bây giờ Mạc cô nương là người của Vương Gia, không dễ gặp..." Thấy Hàn Hàn nhất thời kinh ngạc há to mồm, khó tin trợn mắt, "Mạc cô nương, cô nương được ra ngoài?"

Lời này, sao lại giống như mình vừa hết hạn tù, được thả ra vậy?

Người kia phản ứng rất nhanh, phát hiện lời nói của mình có chút không đúng, vội vàng giải thích: "Công tử nhà ta đã tới đây nhiều lần, mỗi lần vào thông báo đều không có hồi âm, còn tưởng cô nương không có thời gian, không ngờ bây giờ công tử lại có thể gặp được cô nương, đúng là trời không phụ người có lòng."

"Được rồi, đừng nói nhiều như vậy, Hàn Hàn đã đồng ý nấu cơm cho ta, ngươi mau nghĩ giúp ta, nơi nào thích hợp để nấu cơm?" Tiếu Nguyên Bồi nóng nảy thúc giục.

"Đến tửu lâu Nhất Phẩm được không?" Hạ nhân kia đề nghị, "Nô tài có chút quen biết với chưởng quỹ và đầu bếp ở đó, mượn bếp của họ dùng một chút cũng dễ hơn." Trước kia, hắn thường giúp công tử tìm kiếm các món ăn ngon trong kinh thành, chỉ cần tửu lâu có chút danh tiếng đều sẽ đến một lần. Mà trong các tửu lâu, Nhất Phẩm tửu lâu là nơi công tử đến ăn lâu nhất, cho nên hắn và chưởng quỹ nơi đó cũng có chút quen biết.

Chỉ cần có thể ăn, Tiếu Nguyên Bồi đều không có ý kiến, dẫn Hàn Hàn đến Nhất Phẩm tửu lâu.

Nhất Phẩm tửu lâu mặc dù không bằng tửu lâu Như Ý, nhưng cũng là một trong những Đại Tửu Lâu có danh tiếng ở Kinh thành. Mặc dù đã qua giờ cơm, nhưng trong quán vẫn có khách dùng cơm ở đại sảnh.

Hàn Hàn và Tiếu Nguyên Bồi đi vào, lập tức hấp dẫn sự chú ý của mọi  người.

Ở đại hội Trâm hoa, chỉ vì hôn thê của Nhiếp Chính Vương ra tay đánh nữ đầu bếp này mà ngài ấy đã tức giận bỏ rơi vị hôn thê kia, cũng ban vị thiên kim tiểu thư mềm mại kia cho phụ thân mình làm bình thê. Chuyện này mặc dù đã qua, nhưng một số người biết chuyện đã truyền việc này ra ngoài, thêm mắm thêm muối rất nhiều tình tiết.

Mọi người đối với Nhiếp Chính vương luôn sùng bái và kính sợ, vì vậy đối với cuộc sống riêng của hắn rất chú ý, một truyền mười, mười truyền trăm, bất tri bất giác đã biến Hàn Hàn người nổi tiếng ở kinh thành lần nữa.

Ăn cơm ở tửu lâu hôm nay, không thiếu người đã tham gia hội trâm  hoa lúc trước, vì vậy có mấy người nhận ra Hàn Hàn.

"Mau nhìn đi, đó là nữ đầu bếp trong truyền thuyết kia...." Một nam nhân nói khẽ với người ngồi cùng bàn.

"Là nàng ta sao? Gầy gò nhỏ bé, không có gì đặc biệt, chẳng lẽ Vương Gia thích loại người này sao?" Một nam tử khác nghi ngờ nói.

"Ai biết được, chỉ cần biết Vương Gia đối với nàng cực kỳ sủng nịnh là được......"

"Sao nàng ta kại ở chung với tên tham ăn đó?"

"Không biết, nghe nói sau khi tên tham ăn này hồi kinh thì luôn tâm tâm niệm niệm nhớ một nữ đầu bếp, không phải là nàng ta chứ?"

"Tám phần là vậy, ta nghe muội muội ta nói, ở trâm hoa đại hội thì Chân Quận chúa đã từng nói với nữ đầu bếp kia mấy câu, nàng ta rất phách lối. Chỗ ngồi của muội muội tên ăn hàng kia và nữ đầu bếp này là cùng một bàn, trong lúc nói chuyện, hình như nữ đầu bếp này có nói qua việc trước kia đã từng làm cơm cho tên tham ăn...."

"Không thể nào, nàng ta lại có thể làm cơm cho nam nhân khác? Nếu là lúc chưa vào Vương phủ thì cũng thôi đi, hiện giờ đã vào Vương phủ rồi, lại còn như vậy...."

......

Thính lực Hàn Hàn có hạn, không nghe được những thứ lộn xộn lung tung này.

Nhưng thính lực của Bích Tiêu lại rất cao, nghe vô cùng rõ ràng. Trong lòng nhất thời bực bội, một mặt cảm thấy những người này nói có lý, Mạc cô nương thân là nữ đầu bếp riêng của chủ tử, quả thật không nên nấu cơm cho người khác, mặt khác cảm thấy những người này đáng ghét, lại chỉ trích sau lưng Mạc cô nương như thế, quả thực là không đặt Nhiếp Chính vương phủ trong mắt mà.

Nhất thời sắc mặt có chút khó coi.

Hàn Hàn không hề hay biết, chỉ muốn nhanh chóng làm xong cơm cho Tiếu Nguyên Bồi, sau đó thừa dịp thời gian còn sớm, có thể đi ra ngoài dạo một vòng.

Tiếu Nguyên Bồi cực kỳ hưng phấn, nhìn Hàn Hàn vào phòng bếp, sau đó đến nhã gian ngồi chờ.

Ngoài cửa vang lên tiếng động, mắt Tiếu Nguyên Bồi sáng lên, lại thấy một người mở cửa thăm dò.

"Sao ngươi lại tới đây?" Tiếu Nguyên Bồi không vui nhìn về phía Tiếu Sắc Vi, còn tưởng là Hàn Hàn, không ngờ lại mừng hụt.

"Không là ta thì còn có thể là ai?" Trên mặt Tiếu Sắc Vi nở một nụ cười thật to, nháy mắt mấy cái hỏi Tiếu Nguyên Bồi, vẻ mặt ta đều biết hết.

"Tại sao phải nói cho ngươi biết?" Tiếu Nguyên Bồi mở to mắt nhìn chằm chằm, "Ngươi ra ngoài đã lâu, phụ thân mẫu thân sẽ lo lắng, trở về đi."

"Cha mẹ sẽ không lo lắng." Tiếu Sắc Vi dẫn theo nha hoàn không khách khí ngồi xuống, "Ngược lại là ngươi đó ca ca, nếu không tìm một tẩu tẩu cho ta, gia gia nãi nãi mới lo lắng đấy."

"Được rồi, nói cái này làm gì? Ngươi là một nữ hài tử, nói chuyện này cũng không biết ngượng ngùng sao." Vẻ mặt Tiếu Nguyên Bồi 囧. Bình thường bị phụ mẫu và gia gia nãi nãi thúc giục thành thân còn chưa tính, bây giờ ngay cả muội muội cũng thúc giục mình thành thân, cảm giác này, không vui vẻ chút nào.

"Là muốn ngươi tìm tẩu tẩu cho ta, cũng không phải nhờ ngươi tìm muội phu, sao ta phải xấu hổ?" Tiếu Sắc Vi lơ đễnh, tiếp tục nháy mắt tìm tòi nghiên cứu, "Sẽ không đến đây ăn cơm một mình đó chứ, hẹn người chưa?"

"Ăn một bữa cơm, hẹn người làm gì?"

"Ăn cơm một mình không thú vị, rất tịch mịch, nếu có mỹ nhân ăn cùng, không phải sẽ ngon hơn sao?"

"Nói hưu nói vượn, một cô nương gia giáo, sao lại có thể nói ra những lời này?" Tiếu Nguyên Bồi đỏ mặt, muội muội của mình, lời nói ngày càng to gan rồi.

"Ha ha.... Ta chỉ là nói chơi, ca đỏ mặt cái gì?" Tiếu Sắc Vi ranh mãnh nháy mắt cười.

Một mùi thơm từ ngoài cửa truyền đến, Tiếu Nguyên Bồi không nhiều lời với Tiếu Sắc Vi nữa, ánh sáng trong mắt chớp động: "Hàn Hàn, ngươi tới rồi?"

Hàn Hàn? Tiếu Sắc Vi sững sờ, nghiêng đầu sang chỉ thấy Hàn Hàn dẫn một người làm bưng một cái khay đi vào, trên khay đựng hai món một canh.

"Hàn Hàn, sao lại là ngươi?" Tiếu Sắc Vi há to mồm, không thể tưởng tượng nổi.

Nàng chuẩn bị đi mua phấn thì thấy ca ca mình dẫn theo một nữ tử và nha hoàn đi trên đường. Bởi vì quá xa nên nhìn không rõ, đợi nàng chạy tới thì đã không còn thấy bóng dáng nữ tử kia trong quán rượu nữa, chỉ có một mình đại ca chờ ở nhã gian. Nàng đoán nữ tử kia có thể một lát sẽ tới đây, nên mới ngồi trong nhã gian không đi, chờ nhìn diện mạo thật của nàng ta.

Không ngờ, nữ tử này là Mạc Hàn Hàn, hơn nữa Mạc Hàn Hàn còn đến để nấu ăn cho ca ca của nàng.

Trong lòng thất vọng, sắc mặt khó tránh có mấy phần mất mác.

Hàn Hàn buồn bực nhìn nàng: "Nếu phải là ta, thì còn có thể là ai?"

"Ta...." Tiếu Sắc Vi há hốc mồm, nàng có thể nói là nàng chạy theo đại tẩu tương lai tới đây sao?

"Đừng nói nữa, mau ăn cơm, đói chết." Có ăn, Tiếu Nguyên Bồi không quan tâm đến bất cứ điều gì khác nữa, kêu người làm bưng thức ăn ngon đặt lên bàn, sau đó không hề khách khí há to miệng bắt đầu ăn.

Không có Tiểu Phong Phong ở một bên nhìn chằm chằm, khi ăn cơm quả nhiên thoải mái hơn rất nhiều.

Khóe miệng Hàn Hàn rút rút, sao tốc độ ăn hôm nay so với khi ở Bách Xích trấn lại nhanh hơn mấy phần vậy?

Tiếu Sắc Vi không nhìn nổi: "Ca, ngươi có thể ăn chậm một chút không?" Bộ dạng giống như đói bụng tám trăm năm, khiến nàng nhìn thấy cũng cảm thấy áy náy. Nói thế nào cũng là cậu ấm của gia tộc Tiếu thị, sao lại có dáng vẻ như chưa từng được ăn như thế?

"Còn chậm nữa, ta sẽ chết đói." Tiếu Nguyên Bồi nói một câu không rõ, động tác giống như gió cuốn mây trôi, làm cho người ta nhịn không được hoài nghi, gia tộc Tiếu thị có phải sắp sụp đổ hay không, cho nên đến đồ ăn cũng không có để ăn.

"Ngươi ăn từ từ thôi, ta đi đây." Làm xong cơm, thì đồng nghĩa với việc đã hoàn thành nhiệm vụ, sắc trời vẫn còn sớm, nàng có thể đi ra ngoài dạo một hồi.

"Đợi chút, ngươi không thể đi...." Tiếu Nguyên Bồi nuốt xuống một đũa thức ăn, vội vàng ngăn lại.