Tiểu Kiều Thê Thôn Quê Của Nhiếp Chính Vương

Quyển 1 - Chương 57: Không có thiên phú về nghệ thuật




Ngày hôm sau, kết quả về chuyện Ngô đại gia đến nhà Mạc lão đại tranh luận cũng được truyền tới trong tai Hàn Hàn.

Thì ra hôm qua lúc Ngô đại gia đi đòi công bằng, bỗng nhiên trên người Mạc lão đại và Mạc Căn không biết nguyên nhân gì lại nổi lên từng tầng mẩn đỏ, màu sắc không chỉ đáng sợ, còn khiến cho cơ thể đau nhức khó chịu.

Tính tình Mạc lão đại vốn đã nóng nảy, lúc này bị mẩn đỏ giày vò càng thêm nôn nóng hoảng sợ, vừa nhìn thấy Ngô đại gia kéo cả nhà vợ con qua đây, lập tức liền đỏ mắt, không nói hai lời cùng nhau vớ lấy đồ đi lên đuổi người.

Hai bên xích mích qua lại rồi lập tức đánh nhau.

Trận đánh này khá kịch liệt, đột nhiên Mạc lão đại và Mạc Căn ngã xuống đất không đứng dậy nổi, giống như đã chết rồi vậy. Người Mạc gia đều hoảng hồn, vội vàng giành lấy người rồi nâng vào trong phòng, kêu người đi tìm đại phu.

Người Ngô gia sợ náo loạn dẫn đến tai nạn chết người, không mặn không nhạt mắng hai câu, rồi rút lui trở về.

Đại phu qua nhà châm cứu cho hai cha con Mạc lão đại, cha con hai người cũng tỉnh lại, chẳng qua nửa người không thể động đậy, vừa nhìn bệnh trạng, đại phu liền biết hai người trúng gió, quăng ra một câu "Còn tái phát nữa thì không thể hết bệnh", rồi lắc lắc đầu rời đi.

Thân thể cha con Mạc lão đại bình thường nhanh nhẹn, làm sao có thể đột nhiên trúng gió? Nghĩ tới nghĩ lui, liền đẩy trách nhiệm về trận tranh đấu lúc chiều, người Mạc gia lập tức nổi giận, tập hợp toàn gia tộc đến buổi tối xông vào Ngô gia, đánh Ngô Phong gần chết, vợ Ngô Phong đang hôn mê cũng bị kéo xuống từ trên giường rồi bị đánh một trận.

Ngô đại gia sợ Ngô tiểu bảo bị thương, trái đẩy phải chặn che chở, bị Sinh Sinh đánh gãy một cánh tay.

Nhất thời trong thôn gà bay chó sủa, cho đến khi thôn trưởng mang người đuổi tới chuyện này mới được đè ép xuống, chỉ là hai nhà Ngô Mạc kết thêm thù hận.

Hàn Hàn cau mày, đối với chuyện Lâm thẩm nói cho mình cũng không có nửa điểm kỳ quái.

Tối hôm qua động tĩnh lớn như vậy đương nhiên nàng cũng nghe qua, chỉ là không có chuyện gì đến mình, nên cũng lười để ý tới, bọn họ chó cắn chó mới tốt!

Huống chi, cha con Mạc lão đại rơi vào tình huống này nàng đều đã tính toán tốt.

Lúc trước nàng vẩy bột phấn cho cha con Mạc lão đại sẽ khiến bọn họ chịu đau đớn một ngày, sau một ngày công hiệu của dược dĩ nhiên sẽ biến mất, ai biết hai cha con kia có chết cũng không hối cải lại đi uy hiếp mình, thậm chí còn uy hiếp cả nãi nãi, nên nàng mới hạ quyết tâm phế đi hai cha con này.

Một châm kia nhìn như nhẹ nhàng không đau không ngứa, thật ra là để trì hoãn thời gian phát tác đau đớn của bột phấn, càng chủ yếu là, độc tố trên ngân châm khi tiến vào trong máu, một khi cha con Mạc lão đại hoạt động quá mạnh trong vòng ba ngày, thì dược hiệu trên ngân châm lập tức được phát huy, tạo thành hiện tượng trúng gió. d/.d/lequy/dooon

Hơn nữa mặc dù bọn họ có bị dược phát tác, thì người Mạc gia cũng sẽ không hoài nghi đến trên đầu mình.

Chỉ là không ngờ cả nhà Ngô đại gia lại trùng hợp đuổi đánh như thế, lại nói tiếp, một nhà Ngô đại gia coi như là thay mình chịu oan ức.

"Chuyện này vẫn nên gạt nãi nãi của ngươi đi. Ngô đại nương là một người thiện tâm, nếu biết không chừng sẽ cấp bách đến dạng gì đâu, hiện tại hai nhà kia đang trong cơn tức giận, đừng khiến cho nãi nãi của ngươi đi làm nơi trút giận cho bọn họ." Lâm thẩm kéo Hàn Hàn nhỏ giọng căn dặn.

Hàn Hàn nhíu mày, chuyện Lâm thẩm nói đương nhiên nàng cũng nghĩ đến, mặc dù hôm qua nãi nãi đã nghĩ thông suốt, thế nhưng giang sơn dễ đổi, ai biết khi nãi nãi nghe bọn họ gặp chuyện không may thì trong lòng lại sinh ra thương hại hay không?

Không được, phải nghĩ biện pháp chống đỡ giúp nãi nãi thông suốt mới được.

Trong lòng có chủ ý, lại hàn huyên mấy câu cùng Lâm thẩm, Hàn Hàn nhanh chóng trở về phòng.

"Nãi nãi, hôm nay con đi lên trấn trên, người cũng cùng đi chứ."

Ngô Mạc thị lắc lắc đầu: "Ta vẫn nên ở nhà giữ nhà đi, cũng không thể không lưu người nào trong nhà. Ngươi mang theo Tiểu Phong đi đi."

"Thế nhưng Tiểu Phong không biết cách chọn vải vóc ạ." Hàn Hàn nháy mắt mấy cái.

"Ngươi muốn mua vải? Không phải mới mua sao? Tại sao lại còn muốn mua tiếp?" Ngô Mạc thị ngẩng đầu.

Hàn Hàn chớp mắt, mới mua vải? Rõ ràng là đã nửa tháng trước đây, chính là lúc mình mua khi bán bộ y phục nhặt được trước đây, hiện tại những tấm vải kia đã sớm đã dùng hết, trong nhà đâu còn nữa?

"Mắt thấy trời ngày càng nóng, con nghĩ nên mua một chút về làm quần áo mùa hè, Thanh Phong cũng chưa có quần áo mùa hè nữa." Biết Ngô Mạc thị đau lòng nhất là mình và Thanh Phong, Hàn Hàn cố ý giật nhẹ áo kép mỏng trên người bà.

d/.d/lequy/dooon Nhất thời Ngô Mạc thị không biết nên nói gì, trước đây mình không có tiền đồ, Hàn Hàn chỉ có thể mặc y phục rách rưới, hiện tại đứa nhỏ đã có năng lực tự mình mua vải mới làm quần áo, mình cũng không thể ngăn cản, chỉ là, Ngô Mạc thị nhìn nhìn gian phòng: "Trong nhà không ai trông coi, lỡ may gọi kẻ trộm đến thì làm sao bây giờ?" Trước đây không có trộm, là bởi vì nhà nghèo không có đồ gì, hiện nay trong nhà đã có của cải, ai biết có thể gọi người khác đến ‘viếng thăm’ hay không.

"Trộm có vào trong nhà thì cũng chẳng tìm ra một đồng đâu, nãi nãi, người cứ yên tâm đi, con đã sắp xếp xong rồi." Hàn Hàn cười cười, tiến lên kéo cánh tay Ngô Mạc thị, "Nãi nãi cũng đừng suy nghĩ nhiều như vậy, đến trấn trên chọn cho con và Thanh Phong hai tấm vải tốt mới là chuyện cần thiết." Gọi một tiếng cho Thanh Phong đang đứng ở bên cạnh dọc theo chiếc giường không biết vẽ vời gì gì đó, "Tiểu Phong Phong, nhanh lên một chút, tỷ dẫn đệ đi trấn trên."

Nghe thấy gọi mình, Mộ Dung Ý thả bút lông trong tay xuống, xoay xoay thân thể nhỏ vững vàng đi ra ngoài.

"Tiểu Phong Phong thật ngoan, cho tỷ nhìn xem hôm nay đệ họa cái gì vậy?" Hàn Hàn niết khuôn mặt nhỏ nhắn của Mộ Dung Ý, rồi đến gần.

Nàng sợ đứa nhỏ xấu xa này buồn chán, nên mới mua giấy bút cho hắn vẽ chơi, ai biết đứa nhỏ xấu xa này nếu không phải không động giấy bút, thì là vẽ ra cái gì đó mà nàng xem không hiểu, ngay cả một bông hoa nhỏ cũng không vẽ được, trong lòng thở dài, nhìn đứa nhỏ này rất thông minh, thế nào một chút thiên phú về nghệ thuật cũng không có chứ!

Con ngươi Mộ Dung Ý âm thầm, đưa tay ra kéo nàng: "Không đi nữa, không kịp giờ cơm buổi trưa." Cũng không phải hắn phòng bị Hàn Hàn, chính là có cho nàng nhìn, nàng cũng nhìn không hiểu ký hiệu bọn họ dùng để liên lạc, chỉ là nha đầu này mỗi lần xem xong rồi sẽ có vẻ mặt rối rắm cổ vũ mình một phen, biểu tình đó cùng với những lời nói trái lương tâm kia, hắn thấy đều rất khó chịu, còn không bằng không cho nàng xem.

Ngô Mạc thị không hiểu cái gì, chỉ cảm thấy tuổi này của đứa nhỏ trong đại gia đình đã có thể học vỡ lòng, thấy Mộ Dung Ý thích đùa nghịch văn chương, nhịn không được mở miệng: "Tiểu Phong đã thích viết chữ, thì không bằng đưa hắn đến trên trấn học vỡ lòng đi?"d/.d/lequy/dooon

Khuôn mặt nhỏ của Mộ Dung Ý tối sầm, tống hắn đi cùng học vỡ lòng với một đám nhỏ rồi nghe một kẻ tú tài đọc sách giảng đạo? Thật đúng là có thể nghĩ! Vừa muốn nói chuyện, liền nghe tiếng Hàn Hàn nhanh hơn một bước cự tuyệt: "Tiểu Phong Phong còn nhỏ như vậy, đi cũng không nghe hiểu, không chừng còn bị kẻ khác bắt nạt, chờ đệ ấy lớn hơn một chút rồi hẵng nói."

Ngô Mạc thị nghe Hàn Hàn nói có lý, cũng không nói thêm gì nữa, dù sao Thanh Phong còn nhỏ, lại thông minh, lớn thêm một chút rồi đi học cũng được.

Một nhà ba người dọn dẹp một chút ngồi lên xe bò chạy về phía trấn trên, đi giữa đường, liền thấy xe ngựa màu sắc rực rỡ mang theo một cỗ hương vị thơm ngát chạy qua bên cạnh, thẳng tắp chạy đến thôn Lưu.

Ngô Mạc thị bị hương vị nồng nặc này xộc vào mũi gây hắt xì, liếc mắt nhìn xe ngựa một cái: "Đây chắc là cô nương nhà nào về nhà mẹ đẻ, xe xinh đẹp như vậy, vừa nhìn chính là kẻ có tiền, ta không nhớ trong thôn có cô nương nhà ai gả đến nhà chồng phú quý như vậy đấy?"

Chân mày nhỏ của Mộ Dung Ý nhăn lại, rất không kiên nhẫn nhịn được mùi thơm nức người như vậy, túm lấy y phục của Hàn Hàn: "Mau đi nhanh một chút."

Hàn Hàn không nói gì, thật đúng là đem mình thành người đánh xe!

Chẳng qua nghĩ đến cỗ xe ngựa vừa đi qua kia, nãi nãi không thấy rõ, thế nhưng nàng thấy rõ ràng trên màn che của xe có ký hiệu của Thực Khách Cư!

Khóe miệng kéo lên một nụ cười lạnh: Ngô Đại Nha này muốn chết thật đúng là không thể chờ đợi được mà!

Mộ Dung Ý ngồi bên cạnh Hàn Hàn, đương nhiên không bỏ qua lãnh ý trong mắt Hàn Hàn, suy nghĩ một chút liền hiểu kỳ quái trong đó, trong con ngươi hẹp dài lướt qua một chút ý cười, tiểu nha đầu này cũng là người mang vẻ mặt dễ gần lòng dạ độc ác, không dễ bị bắt nạt đâu!