Tiểu Kiều Thê Thôn Quê Của Nhiếp Chính Vương

Quyển 1 - Chương 31: Đứa nhỏ cũng cần phải tự mình độc lập cố gắng




Editor: Ôp

Mộ Dung Ý bước thong thả đến hậu viện tửu lâu Như Ý, nhìn chung quanh không người nào, đứng lại: "Ám Cửu" .

"Chủ tử" Ám Cửu cung kính xuất hiện ở sau lưng Mộ Dung Ý.

"Chọn người đưa cho Hàn Hàn." Suy nghĩ một lát, "Chọn nữ."

Ám Cửu có chút vướng mắc, tìm không ra ý định của chủ tử là gì. Chọn người đưa cho Mạc cô nương không thành vấn đề, nhưng mấu chốt là chọn hạng người gì đây? Là muốn nha hoàn khôn khéo, để phục vụ Mạc cô nương thật tốt? Hay là một người có thân thủ tốt, bảo vệ Mạc cô nương an toàn? Hoặc là người có y thuật. . . .

Tóm lại, vấn đề này tương đối phiền toái.

Mộ Dung Ý liếc nhìn hắn: "Nàng muốn làm ăn buôn bán." Nàng đương nhiên là chỉ Hàn Hàn.

Lúc này Ám Cửu mới hiểu, cung kính đáp ứng: "Thuộc hạ lập tức đi an bài." Rồi biến mất không thấy.

Mộ Dung Ý đứng lại trong sân một lúc lâu, chân ngắn nhỏ mới bước trở về.

Trong sương phòng, Hàn Hàn dạy cho Dương đầu bếp chính làm nước nấu cá, lại cố ý tự làm cho mình một phần, kêu người làm công đi theo bưng tới cho Mộ Dung Ý và Nhị Tráng nếm thử.

Kết quả vừa vào cửa, chỉ thấy Nhị Tráng cúi gằm đầu ở trong phòng đứng ngồi không yên.

Hàn Hàn nhìn thật nhanh trong phòng một lần, chân mày hơi nhíu lại: "Tiểu Phong Phong đâu?"

Nghe Mạc Hàn Hàn hỏi đến, Nhị Tráng cả kinh, cúi đầu không dám nhìn Hàn Hàn: "Đi vệ sinh."

Hàn Hàn cất bước đi tới: "Đi bao lâu rồi?" Nhìn dáng vẻ Nhị Tráng, không phải đã đi rất lâu chứ?

Trong lòng Nhị Tráng căng thẳng, Hàn Hàn muội tử nghiêm mặt thật nghiêm túc nhá, đàng hoàng trả lời: "Một khắc đồng hồ."

"Một khắc đồng hồ?" Hàn Hàn lập tức không bình tĩnh, tiểu tử thúi này sẽ không phải rơi xuống hố vệ sinh chứ?

Đang chuẩn bị định đi ra ngoài tìm, đã thấy Mộ Dung Ý từ ngoài cửa đi vào, một thân y phục bằng vải bông trắng tinh không dính một hạt bụi, vô cùng sạch sẻ.

Hàn Hàn thở ra một hơi, kinh ngạc nhướn mi mắt: "Đệ đi vệ sinh rồi hả? Tại sao một chút mùi cũng không có?" Đây không phải là chất vấn, hoàn toàn xuất phát từ lòng tò mò.

Phải biết, nhà vệ sinh cổ đại thật ra chính là cái hố được đào trên mặt đất, xung quanh dùng đá vòng một cái là được, căn bản là không có cách nào so sánh cùng với bồn cầu ở hiện đại.

Đừng nói ở bên trong ngốc một khắc đồng hồ, chỉ cần tiểu giải một cái, lúc ra ngoài trên người cũng đã dính vào mùi thối, mà trên người Mộ Dung Ý một chút mùi đều không có, thật sự kỳ quái.

Khóe miệng Mộ Dung Ý giương lên, ánh mắt kinh ngạc nhìn Hàn Hàn: "Ngươi thích ngửi mùi thối?" Kẻ nào lại đặc biệt đến nỗi người ta mới đi ra từ nhà vệ sinh đã ngửi mùi trên toàn thân người ta chứ, dĩ nhiên, trừ loại chó có bốn chân nào đó. . .

Trên đầu Hàn Hàn kéo xuống một hàng hắc tuyến: "Đệ mới thích ngửi mùi thối! Tỷ chỉ kỳ quái, kỳ quái có được hay không?"

Mộ Dung Ý thở ra một hơi, không phải thích ngửi mùi thối là tốt rồi, nếu không loại cổ quái này, hắn thật đúng là. . . Khó có thể chịu được.

Bình tĩnh bước nhỏ đi tới ngồi xuống bên cạnh bàn, mới mở miệng giải thích: "Ta đi vệ sinh xong thì cố ý ở bên ngoài hứng gió, cho nên không có mùi."

Hàn Hàn bừng tỉnh đại ngộ, không trách được thời gian đi vệ sinh dài như vậy, thì ra là thế!

Mộ Dung Ý đưa cho nàng một ánh mắt ‘ngươi bị ngu ngốc sao?’, cặp mắt rơi vào món canh cá trong bát bằng gốm sứ hình hoa sen đặt ở trên bàn, nhìn màu sắc canh cá bên trong tươi mới, hỏi: "Đây là cái gì?"

Bây giờ Hàn Hàn đối với hành vi thỉnh thoảng khinh bỉ của đối phương đã có thể bình tĩnh đón nhận, gọi Nhị Tráng cùng nhau ngồi xuống, mới gắp một khối thịt cá, cẩn thận lựa xương ra thả vào trong đĩa nhỏ trước mặt Mộ Dung Ý: "Đây là món ăn tỷ mới phát minh, cá chần nước sôi, đệ nếm thử một chút đi."

"Ca chần nước sôi?" Mộ Dung Ý giương mắt nhìn một tầng dầu mỡ màu hồng thật dày trong bát canh, "Ngươi xác định là lấy nước nấu mà không phải nhúng dầu mỡ chứ?"

"Dầu cho vào cuối cùng, chính vì để làm toát ra vẻ đẹp và gia vị." Hàn Hàn lại lấy đũa gắp cá cho Nhị Tráng, "Nhị Tráng ca, huynh cũng ăn nhiều một chút."

Nhị Tráng nhất thời thụ sủng nhược kinh, vội vàng nói: "Ta tự mình lấy là được, muội tử ngươi cũng mau ăn đi." Nói xong nhét miếng cá trên đĩa vào trong miệng, ánh mắt lập tức sáng lên, "Muội tử, cá này ngươi làm thế nào vậy, ăn quá ngon!"

Hàn Hàn đắc ý cười một tiếng, đương nhiên ăn ngon, cá chần nước sôi chính là món ăn nổi tiếng phương Nam đấy, thời đại này làm gì có món ăn như vậy.

Đối với hành động Hàn Hàn bỏ quên mình đi chiếu cố đại ngốc kia, trong lòng Nhiếp Chính vương bất mãn vô cùng! Nếu như là trước đây, hắn tất nhiên sẽ không để cho kẻ đại ngốc này vào trong quấy rầy mình dùng cơm với Hàn Hàn.

Nhưng hiện tại mình là một đứa bé, Mộ Dung Ý nhìn cánh tay ngắn tũn của mình, đứa bé cũng có ưu thế của đứa bé, không phải sao?

Đưa tay kéo tay áo Hàn Hàn một cái, kiêu ngạo nâng cằm lên: "Ta còn muốn ăn!"

Bàn của tửu lâu hơi lớn, cá đặt ở giữa bàn, Mộ Dung Ý còn nhỏ tuổi, vóc dáng thấp, căn bản là không với tới, nói Hàn Hàn giúp một tay gắp thức ăn cũng là việc rất bình thường.

Hàn Hàn không nghi ngờ gì, vội vàng lại gắp một miếng cá đã nhặt hết xương ra thả vào trong đĩa Mộ Dung Ý, trong miệng càu nhàu: "Đệ ăn chậm một chút, không có người giành với đệ đâu, con cá này vừa mới nấu xong, còn rất nóng, lát nữa phỏng lưỡi thì không cho khóc đâu đấy."

Mộ Dung Ý buồn bực liếc mắt về phía Nhị Tráng đang ăn ở một bên, rõ ràng có một kẻ đầu bò cùng mình giành món ăn như vậy, còn lừa gạt nói không có ai giành với mình, nữ nhân này, bản lãnh mở mắt nói mò càng ngày càng cao!

Lựa xong cá rồi, Hàn Hàn thu hồi đũa: "Tốt lắm, tự mình ăn đi." Lại nghiêng đầu sang chỗ khác muốn nói chuyện cùng Nhị Tráng.

Mộ Dung Ý túm túm tay áo của nàng: "Nóng, thổi thổi." Trong giọng nói non nớt lộ ra một cỗ hương vị chân thật đáng tin.

Hàn Hàn liếc mắt, cúi đầu dạy dỗ hắn: "Tự thổi đi, tỷ nói cho đệ biết, đứa bé cũng phải học hỏi để đủ khả năng làm nhiều việc, biết không? Chỉ có như vậy, sau này đệ mới có thể tự mình độc lập cố gắng, có hiểu hay không?"

Lông mày nhỏ của Mộ Dung Ý nhướn lên, chiếc đũa nắm trong tay nhanh chóng gắp miếng thịt cá vào trong miệng Hàn Hàn: "Dài dòng!" Buông đũa xuống, khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm lại không nói lời nào.

Hàn Hàn bất ngờ không kịp đề phòng, thiếu chút nữa bị thịt cá làm cho nghẹn họng, khép miệng lại, giương mắt hồi lâu nhìn Mộ Dung Ý đang giận dỗi, nuốt xuống thịt cá trong miệng: "Tốt lắm, có thế nào tỷ cũng không thổi cho đệ đâu!" Đứa nhỏ đáng giận này, đoán chừng mình sẽ mềm lòng có phải không!

Nhị Tráng nhìn hai tỷ đệ đấu đá ở một bên, rốt cục không nhịn được nói lời "công đạo”: "Hàn Hàn muội tử, không phải ta nói ngươi gì, nhưng Thanh Phong còn nhỏ như vậy, nơi nào cần dùng đến tự mình độc lập cố gắng, ngươi nghiêm khắc với hắn quá rồi."

Hàn Hàn im lặng, chuyện gì cũng đều do Nhị Tráng nói thay vì tên nhỏ hung dữ này cả, mình cũng vì muốn tốt cho hắn, có được hay không?

**

Ăn cơm xong, Hàn Hàn biết Nhị Tráng muốn đi thăm Đại tráng, đóng gói chút điểm tâm trong phòng, để cho Nhị Tráng cầm đi, mình dắt tay nhỏ của Mộ Dung Ý đi bộ trên đường.

Khí trời ấm áp, trên đường trấn Trăm Thước cũng rất náo nhiệt, mọi người mặc áo gắp(*) qua lại trên đường cái, quán hàng bày ra nhiều kiểu sắc thái mua bán riêng.

Hàn Hàn không có hứng thú với những thứ đồ chơi nhỏ này, trong lòng suy nghĩ nên đi xem cây giống hoa cỏ trong chợ một lát, nói không chừng có thể kiếm được chút vật hi hữu về để vun trồng.

Đang đi, bỗng thấy trên đường phía trước vây quanh một đám người, mấy nam tử trẻ tuổi ở bên ngoài tỏ vẻ đáng tiếc nghị luận: "Dáng dấp cũng không phải kém, chính là khối bớt kia quá dọa người, nếu không thì mua về làm nha đầu ấm giường cũng không sai. . ."

Lại có một bác gái xách một giỏ thức ăn, lắc đầu thở dài: "Thật là đáng thương, hai ngày trước ta còn thấy nàng, đi theo phụ thân tới đây làm ăn, ai biết phụ thân nàng nhanh như vậy đã mất đi, thật là đáng thương mà!"

Có người phụ họa: "Cũng không phải là nói gì, cô nương này ta nhìn cũng khá tốt, sao lại rơi vào cảnh bán thân chôn cha đây? Chậc chậc, đáng tiếc."

. . .

Bán thân chôn cha? Mâu quang trong mắt Mộ Dung Ý chợt lóe, lôi kéo Mạc Hàn Hàn chui vào trong đám người.