Tiểu Kiều Nương Của Nhà Thợ Rèn

Chương 20: 20: Nấu Cơm






Nhưng người kia đi rất nhanh, Đỗ Tam Nương gần như không thể đuổi kịp hắn, cuối cùng chỉ có thể chạy chậm đuổi theo.
Lục Trạm đi đưa đồ cho khách hàng cũ, chuẩn bị quay người về nhà.
"Lục trạm, ăn thịt heo không.."
"Lục tiểu ca, đậu tươi mới, mua hai khối về nhà nếm thử đi."
"Lục Trạm, ngươi đã tìm được thê tử về chưa?"
Xung quanh đều là người quen biết, ban đầu Lục Trạm còn đang chào hỏi với người khác, nghe thấy có người hỏi chuyện của thê tử mính, Lúc Trạm cau mày và trừng mắt, ngay lập tức vẻ mặt trở nên hung dữ, hắn vươn tay nhấc cổ áo tên đàn ông nhỏ con vừa rồi trêu chọc hắn, nói: "Ông đây đã bỏ nàng ta, nếu để cho ta nghe lời này nữa, có tin ta sẽ đánh ngươi không!"
Hắn nói xong rồi giơ nắm đấm lên để uy hiếp, những người khác nghe thấy đều cười vang.
Tên đàn ông nhỏ con cười hì hì hai tiếng, mở miệng cầu xin tha thứ: "Lục ca, đây là ta nói lung tung, huynh là đại nhân đại lượng đừng có chấp nhặt với tiểu đệ đây.

Đều do con đàn bà thúi kia không biết tót xấu, nên bỏ nàng ta! Bỏ nàng ta!"
Lục Trạm thả cổ áo hắn ta ra, hừ hai tiếng, nói: "Biết vậy là tốt rồi, nếu sau này mà để ta nghe thấy thì chắc chắn ngươi sẽ ăn nấm đấm của ta!"
Ngay lập tức tên đàn ông nhỏ con ôm đầu chạy cách xa hắn: "Lục ca, chờ quay về thẩm thẩm của huynh sẽ tìm thêm một thê tử tốt cho huynh!"
Đỗ Tam Nương bị bỏ lại ở phía sau rất xa, nàng cõng cái sọt nên đi không được nhanh, người ta bước một bước, còn nàng phải bước hai bước để theo kịp.

Đuổi theo một lúc, thấy hắn đang nói chuyện với người khác, xung quanh toàn là đàn ông, nên Đỗ Tam Nương không dám đi về phía trước.
"Lục ca, có một nha đầu đi theo phía sau huynh kìa, nàng ta vẫn luôn đang nhìn huynh!"
"Lục ca, huynh quay lại nhìn đi, nhìn bộ dáng này thấy cũng được, nhưng mà tuổi hơi nhỏ, Lục ca, nếu lấy nha đầu này về, chỉ sợ là không chịu được huynh làm đâu!"
"Ha ha.." Mọi người xung quanh nghe thấy đều cười ha hả.

Lục Trạm thấy bọn họ chế nhạo mình, định đưa tay ra muốn đánh người, hắn nói: "Mau cút đi, đám khốn các ngươi, dám chế nhạo Lục gia gia ngươi, muốn ăn đòn đúng không?"
Vóc dáng của Lục Trạm cao lớn, mặc dù tuổi không lớn, nhưng lại là một nam tử có uy tín ở trong thành.

Còn vì sao à, ai bảo lúc nhỏ Lục Trạm là vương của đám trẻ, nói về đánh nhau thì ít ai có thể đánh thắng lại hắn.

Những kẻ khốn nạn, lưu manh trong thành này, nhìn thấy hắn đều phải đi trốn, tìm ai gây rồi cũng được nhưng không thể tìm đến người hắn.
Hắn vừa nói ra, những người khác cười vang rồi bỏ chạy, tu Lục Trạm nói những lời hung dữ, nhưng hắn vẫn quay đầu nhìn lại, Đỗ Tam Nương đang nhìn lén hắn, thì bị hắn bắt quả tang, ngay lập tức bị dọa đến mức cơ thể run lên một cái.
Lục Trạm nhìn thấy có một nha đầu đang cõng cái sọt ở phía sau hắn không xa, thế là chạy thẳng qua đó, nhìn nàng nói: "Ngươi đi theo ta sao?"
Bây giờ đã cách ba tháng từ lúc bọn họ gặp lần đầu tiên, khi đó cả người Đỗ Tam Nương rất bẩn, tóc rối bời, mặt mày xanh xao, chỉ cần gió thổi qua cũng đã muốn bay đi, hiện tại chênh kệch rất nhiều so với trước kia.
Lục Trạm không hề nghĩ đến cô nương trước mặt này là cô nương bị người ta bắt nạt trước đó.

Bình thường khuôn mặt của hắn có hơi thô lỗ, bây giờ vẻ mặt rất là khó coi, lông mày nhướng lên, mở miệng ra là giọng điệu bất thiện, bộ dạng hung thần này dọa đến Đỗ Tam Nương
Lục Trạm nhìn cả người nàng, thầm nói cô nương này gầy quá!
"Ngươi đang theo dõi ta sao?" Lục Trạm không vui lại hỏi một câu, còn lườm nàng một chút, ánh mắt kia có chút nghi ngờ.
Đỗ Tam Nương nuốt nước miếng một cái, cẩn thận nhìn hắn, khẩn trương hỏi: "Huynh không biết ta sao?"
Lục Trạm nghe nàng nói như vậy, càng nghi ngờ hơn: "Ngươi là ai? Sao ta phải biết ngươi?"
Nghe hắn nói thẳng như vậy, trong nháy mắt Đỗ Tam Nương nói: "Ân nhân, huynh thật sự không biết ta sao?"
Nói xong nàng đưa tay chỉ vào mình: "Lần trước ta bị mấy khác bắt nạt, huynh từ trên núi xuống, chẳng những đã cứu ta, mà còn cho ta một dây bánh, huynh có nhớ không?"

Lục Trạm ồ một tiếng, nhìn nàng từ đầu đến chân: "Thì ra là ngươi, ta nhớ ra rồi, nhớ rồi."
Đỗ Tam Nương thấy hắn đã nhớ ra mình, kiền thở phào nhẹ nhõm cười nói: "Vừa rồi ở phía xa ta nhìn thấy ai giống như ân nhân, nên đuổi đi theo, không nghĩ đến thật là ngươi.

Lần trước, đa tạ ân nhân đã ra tay cứu giúp!"
Lục Trạm vung tay áo, không quan tâm mà nói: "Chỉ là chuyện nhỏ thôi, chuyện nhỏ thôi."
"Đối với ân nhân đó là chuyện nhỏ, nhưng với ta mà nói đó là chuyện lớn."
"Ngươi đi theo ta cả đoạn đường, cũng chỉ là để nói tiếng cảm ơn thôi sao?" Lục Trạm nhíu lông mày hỏi.
"Vâng..

Đúng vậy." Đỗ Tam Nương nói xong còn có chút ngập ngừng nhìn hắn, chẳng lẽ là hắn cảm thấy mình nói tiếng đa tạ trên miệng thôi, không có bày tỏ thực tế, cho nên mới bất mãn tấm lòng đa tạ của nàng?
"Nếu đã đa tạ xong rồi thì ngươi cũng về đi, không có gì phải đa tạ hết." Hắn nói xong phất tay về phía nàng.
Đỗ Tam Nương nhìn thấy vẻ mặt khó chịu của hắn, đành phải nói ra: "Ta đi đây! Ân nhân, hẹn gặp lại!"
Nói xong nàng xoay lưng lại, thở một hơi ra, thầm bực vì sao mình lại phải chạy theo chứ.
Lục Trạm nhìn cái sọt còn lớn hơn người nàng, hắn nhéo nhéo lông mày, lại nói: "Chờ một chút, ngươi quay lại đây."
Không phải hắn kêu nàng đi sao? Chẳng lẽ thật sự muốn nàng trả tiền mấy bánh bột ngô lúc trước sao? Đỗ Tam Nương bộ dạng quấn quýt của hắn, có hơi sợ hãi, lắp ba lắp bắp hỏi nói: "Huynh..

Ta..


Ta sẽ trả tiền cho huynh."
Đỗ Tam Nương nhìn hắn đi về phía nàng, kết hợp với vẻ mặt hung hãn đó, đáy lòng nàng đang vô cùng run rẩy, lần trước người này đánh mấy người kia đến sưng mặt, có thể thấy người đàn ông này không dễ từ bỏ.
Lục Trạm nhìn mười văn tiền trong tay nàng, lông mày càng ngày càng nhíu chặt lại, nhìn người nàng nói: "Ta không muốn tiền của ngươi, ta muốn hỏi ngươi có biết nấu cơm không?"
Đỗ Tam Nương gật đầu theo bản năng, Lục Trạm nói: "Vậy thì tốt rồi, lúc trước ta cứu được ngươi, giờ ngươi nấu cơm cho ta, như vậy thì không ai nợ ai."
Đỗ Tam Nương có chút không bình tĩnh nổi, theo bản năng lặp lại lời nói: "Nấu cơm?"
Lục Trạm nhấc chân lên đi về phía bên cạnh, hắn nói: "Đi theo ta."
Đi theo hắn sao? Đi đến nhà hắn nấu cơm? Ngay lập tức Đỗ Tam Nương đề phòng nhìn hắn, nói: "Ân nhân, ta..

Trong nhà của ta còn có chuyện, ta phải trở về."
Đi theo một người đàn ông xa lạ về nhà, còn nói cái gì mà nấu cơm cho hắn? Xem nàng là con nít ba tuổi sao.

Vẻ mặt người đàn ông này chính trực như vậy, không nghờ lại không biết xấu hổ như vậy!
Lục Trạm quay đầu nhìn nàng, nói ra: "Không phải lúc đầu ngươi nói ta đã cứu ngươi sao, ngươi đối xử ân nhân của mình như thế sao?"
"Kêu ngươi làm bữa cơm mà cũng không muốn, được rồi được rồi, coi như lúc trước mắt ông đây bị mù, mới cứu một con bạch nhãn lang!"
Hắn khinh thường nhìn xem nàng, gương mặt của Đỗ Tam Nương lúc xám lúc trắng, nàng có chút sững sờ nhìn hắn.
"Trạm ca, sao huynh lại bắt nạt một tiểu cô nương vậy?" Một thanh niên bị Lục Trạm đuổi vừa nãy lại chạy đến, nhìn thấy Lục Trạm hi hi ha ha cười, rồi đánh giá Đỗ Tam Nương từ trên xuống dưới.
"Ông đây đánh qua nữ nhân lúc nào? Đây là ta mời về nấu cơm, ngươi mau cút cho ta!" Lục Trạm khó chịu đương nhiên giọng điệu cũng không hề tốt.
"Đúng vậy, Trạm ca không biết nấu cơm, cũng không thể để bà luôn chuẩn bị cơm cho huynh." Thiếu niên kia sờ tóc, lại nhìn về phía Đỗ Tam Nương, gặp bộ dạng bì dọa sợ của nàng, cười nói: "Ta họ Hướng, bọn họ thường gọi ta là Hướng Tam Nhi, Trạm ca nhờ ngươi đi nấu cơm, thì ngươi cứ đi đi.

Nếu nấu non làm cho trạm ca vui vẻ, nói không chừng còn có thể cho ngươi ăn."
Hướng Tam Nhi nhìn cách ăn mặc của nàng, thì biết là mọt cô nương nhà nghèo.

"Nhà hắn chỉ một mình hắn, thúc thẩm đã qua đời lâu rồi, nên chuyện ăn cơm cũng là một vấn đề." Hướng Tam Nhi nhếch miệng nói: "Nhân phẩm của Trạm ca ta rất là tốt, hơn nữa bộ dạng ngươi gầy như đậu cô ve, chắc chắn sẽ không lọt vào nổi mắt hắn đâu."
Bên kia Lục Trạm không còn kiên nhẫn nữa, vươn tay ra đánh vào đầu Hướng Tam: "Ngươi đang nói nhảm gì với nàng ấy vậy, đi, hôm nay ngươi nấu cơm cho ông đây!"
Đột nhiên Hướng Tam đau khổ kêu lên: "Trạm ca, đồ của ta nấu đến heo cũng không thèm ăn, huynh có thể nuốt trôi không? Ta sợ là sẽ đốt cả nhà của huynh."
Ban đầu một ngày ba bữa của Lục Trạm đều do bà phụ trách, mỗi tháng sẽ cho tiền, chỉ là mấy ngày trước đây Thái bà nói muốn đến nhà ocn rể để chăm sóc nữ nhi ở cữ, nên sẽ không đến.
Đỗ Tam Nương đứng im một chỗ rất lâu, nhìn thấy hắn một tay ôm cả người Hướng Tam, rồi nghênh ngang kéo người đi!
"Nhà hắn chỉ một mình hắn, thúc thẩm nhi đã qua đời lâu rồi, chuyện ăn cơm cũng là một vấn đề.."
Thì ra hắn không có ba mẹ, lúc trước hắn đã đem một dây bánh bột ngô cho nàng.

Đỗ Tam Nương mím môi một cái, nàng cắn răng đi theo phía sau.
Hướng Tam kêu ấy da da, đi một đường, bọn họ đã đi ra khỏi thành, và đi về phía khu dân cư.
Hướng Tam cười hì hì rồi nói hỏ: "Trạm ca, nàng ta đi theo kìa."
Lục Trạm liếc hắn ta một chút: "Tên nhóc ngươi lại ngứa da đúng không?"
"Không phải, Trạm ca, nàng thật sự đi theo, không tin chính huynh nhìn đi." Hướng Tam gãi đầu một cái: "Huynh kêu cô nương người ta đi thẳng đến nhà của huynh, thì làm gì có ai dám đi theo?"
Hướng Tam nói, với vóc dáng cao lớn của Lục Trạm, đừng nói cô nương, nếu không phải hắn ta lớn lên từ nhỏ với hắn, thì hắn ta cũng sẽ không muốn đi theo đâu.
Đỗ Tam Nương cách hắn cũng không xa, hắn đi nhanh, nàng cũng chỉ có thể nhanh chân đi theo, đi một lúc, trên trán chảy đầy mồ hôi! Nhưng đột nhiên hắn lại quay đầu nhìn qua, Đỗ Tam Nương không hề nghĩ tới hắn sẽ quay đầu, nàng bị dọa đến mức cơ thể run lên, nàng dừng lại, cảm thấy có hơi xấu hổ.
Vừa rồi nàng rõ ràng đã từ chối, hiện tại nàng lại đi theo đến đây, Đỗ Tam Nương cảm thấy thật sự quá mất mặt.

Nàng cắn môi một cái, nhìn ánh mắt kia và thấp giọng nói: "Ta..

Ta sẽ nấu cơm cho huynh, thì sẽ không còn nợ ơn của huynh nữa.".