Tiểu Kiều Của Quyền Thần

Chương 145: Có Quyền Thần Đại Nhân Phù Hộ Nàng Chắc Chắn Vô Bệnh Vô Tai






Ánh trăng trong sáng.
Tiêu Dịch đứng yên thật lâu nhìn mảnh giấy vụn trên mặt đất tuyết.
Hắn chậm rãi nhìn về phía của sổ hoa, bên trong phòng ngủ châm hai ngọn đèn lưu ly, yên tĩnh an bình, ước chừng Nam Kiều Kiều đã ngủ.
Quỷ thần xui khiến, hắn nhảy cửa sổ vào.
Hắn đẩy màn trướng ra, tiểu cô nương ngủ rất say, rất vô tâm vô phế.
" Nóng..."
Nàng lầm bầm một câu, chen chân đem chăm mền đạp ra.
Tiêu Dịch nhíu chặt mày kiếm, trầm mặc một lát, vẫn đưa tay đáp kín chăn cho nàng.
Đầu ngón tay chạm tới khuôn mặt tiểu cô nương, đã thịt nàng nóng hổi, giống như phát sốt.
Có lẽ khó chịu, bên trên lông mi còn mang theo nước mắt nhỏ vụn.
Tiêu Dịch thấy, tâm lạnh lẽo cứng nhắc đột nhiên mềm xuống.
Tiểu cô nương mềm manh yếu ớt như vậy, hắn không oán giận nổi.
Hắn ngồi bên giường, đưa tay gạt ra tóc toán loạn trên trán nàng.
Nàng tuổi còn nhỏ, còn không rõ cái gì là tình cảm nam nữ.
Tạm thời không tiếp nhận hắn cũng không sao, còn nhiều thời gian, hắn luống có thể để nàng biết trên đời này không có nam nhân nào ưu tú hơn hắn.
Hắn phân phó Thập Khổ trở về Triều Văn viện, kêu Khương Tuế Hàn sắc thuốc.

Sau nửa canh giờ, Thập Khổ đưa tới một bát thuốc nóng hầm hập, luôn cảm thấy chủ tử nhà mình giống hái hoa tặc, làm gì cũng đều phải lén lút.
Tiêu Dịch quấy quấy thuốc," Nam Kiều Kiều, đứng lên uống thuốc."
" Không uống thuốc..."
Nam Bảo Y nửa tỉnh nửa mê thì thầm.
" Uống thuốc, mới có thể khỏi hẳn phong hàn." Tiêu Dịch đem nàng kéo ra từ trong chăn.
Chợt, sắc mặt hắn ảm đạm.
Thiếu nữ chỉ mặc đơn bạc áo ngủ, cổ áo lỏng lẻo, có thể thấy được xương quai xanh giống như bạch ngọc, cực kỳ tinh xảo kiều nộn, nếu là hôn lên, chỉ sợ sẽ lưu lại vết tích...
Ánh mắt hắn lướt qua xuống dưới, rất nhanh mất tự nhiên rời mắt đi.
Nam Bảo Y tỉnh.
Nàng xoa mát nhập nhèm buồn ngủ, thấy rõ người trước mắt là Tiêu Dịch, không khỏi kinh dị!
Nàng sốt ruột nhìn bốn phía, nơi này đúng là khuê phòng của nàng!
Nhưng đêm hôm khuya khoắt nhị ca ca sao lại chạy vào đây, trong tay còn bưng một bát thuốc.
Đầu nàng mê man, vô ý thức ôm lấy chăm mền," Nhị ca ca, ngươi, ngươi không phải là thừa dịp nguyệt hắc phong phong dạ, hạ độc ta? Ta suy nghĩ, gần đây cũng không làm gì đắc tội ngươi nha...."
" Ngu xuẩn." Tiêu Dịch mặt lạnh múc một muôi thuốc, đưa đến bên môi nàng, "Thuốc hạ sốt, uống nhanh."
Hạ sốt?
Nam Bảo Y sờ lên trán của mình, lại sờ lên Tiêu Dịch.
Nhiệt độ của nàng tựa hồ quả thật có chút cao...
Nàng ngoan ngoãn hé miệng, uống muôi thuốc kia.
" Thật đắng!" Nàng che miệng lại, suýt nữa đem thuốc phun ra.
Cuối cùng đem thuốc nuốt vào bụng, nàng cố gắng lấy hai tay khua khua từ chối," Ta không uống, nhị ca ca ngươi giữ lại tự uống đi!"
Nói xong lại hướng trong chăn chui vào.
Tiêu Dịch tóm lấy phần gáy của nàng, không chút lưu tình đem nàng kéo ra.
Hắn giống như cười mà không phải cười," Nam Kiều Kiều, ngươi là tiểu hài tử sao, còn ngại thuốc đắng?"
Nam Bảo Y dựa vào lí lẽ biện luận:" Tổ mẫu nói, cô nương còn chưa cập kê đều là tiểu hài tử."
Tiêu Dịch lười nhác tranh cãi cùng nàng.
Hắn móc từ trong ngực ra một xấp ngân phiếu, dụ dỗ nói:" Uống xong, đều cho ngươi."
Đôi mắt Nam Bảo Y lập tức sáng lên.
Nàng bưng chén thuốc, nắm cái mũi," ừng ực ừng ực" chính mình tự uống một mạch hết bát thuốc.(ahr)
Tiêu Dịch nhíu mày kinh ngạc.
Nam Kiều Kiều, thật đúng là thấy tiền liền sáng mắt.
Nàng hẳn nên đổi tên, kêu cái gì" Kiều Kiều ", kêu" Tiền Tiền" mới đúng.
" Uống xong..." Nam Bảo Y đắng tới sợ vỡ mật, con mắt nhìn chằm chằm xấp ngân phiếu thật dày kia," Nhị ca ca.....!cho ta...ngân phiếu....."
Tiêu Dịch đem ngân phiếu đưa cho nàng.

Vốn muốn rời đi, chỉ là nghĩ tới phong thư bị xé nát, cuối cùng vẫn có chút không cam tâm.
Hắn nói:" Lá thư này..."
Nam Bảo Y một bên đếm ngân phiếu, một bên mặt mày hớn hở trả lời:" Nhị ca ca có phải rất kinh ngạc, gần đây ta đọc nhiều sách như vậy? Bởi vì trời rất lạnh, ta không muốn ra ngoài, không có việc để làm cũng chỉ có thể đọc sách.

Bức tranh kia cũng chính là do ta vẽ, mặc dù không vẽ ra được một phần vạn mỹ mạo nhị ca ca, nhưng ta cảm thấy rất rất giống..."
Nàng miệng nhỏ mấp máy nói không thôi, cũng không nói tới chuyện thư hồi âm của Tiêu Dịch.
Tiêu Dịch ngắm nhìn cửa sổ hoa.
Hẳn là, căn bản Nam Kiều Kiều cũng chưa thấy thư của hắn?
Cái nhận biết này, làm hắn mỉm cười.
Không cam tâm tích tụ nửa đêm, đột nhiên ta thành mấy khói.
Một loại cảm xúc nhẹ nhõm vui vẻ lan tràn đến toàn thân, giống như một người sống lại lần nữa.
Hắn lưu loát xoay người lên giường.
Nam Bảo Y đang đếm tiền cao hứng, thình lình thấy hắn lên giường của mình, lập tức bị dọa đến khuôn mặt nhỏ tái nhợt.
" Nhị ca ca..."
" Xuỵt."
Tiêu Dịch đưa ngón tay nhỏ ra, mập mờ che lại trước môi nàng.
Hắn mỉm cười," Trên mặt đất lạnh, ta ủ ấm trong chăn ngươi chút."
Nam Bảo Y cắn cánh môi.
Cùng là huynh muội, nàng cũng không làm sao kiêng kỵ.
Chỉ là...
Quyền thần đại nhân không có thay đổi quần áo, có thể thấy hôm nay hắn chưa tắm rửa.
Cứ như vậy chạy đến trong chăn của nàng, rất bẩn a...
Tiêu Dịch nhíu mày," Biểu lộ đó của ngươi là có ý gì?"
Nam Bảo Y xoắn xuýt," Nhị ca ca, nếu không, ngươi còn là trở về Triều Văn viện?"
" Đêm khuya tuyết nặng, ngoài đường trơn trượt, ta sợ té ngã."
Nam Bảo Y nắm thật chặt chăn hoa của mình," Thế nhưng, ta chỉ có một chiếc giường chăn...!Chẳng lẽ, ngươi muốn dùng chung một giường với ta?"
"Ta không chê.".(ahr)
" Thế nhưng là...!thế nhưng là ta có chút ghét bỏ ngươi.

Nhị ca ca hôm nay còn chưa tắm rửa?"
Tiêu Dịch trầm mặc.
Nam Bảo Y chần chờ nhìn về phía chân hắn, " Chỉ sợ, ngay cả chân cũng không rửa?"
Trong trướng bầu không khí quỷ dị.
Trầm mặc thật lâu, Tiêu Dịch đứng dậy, cũng không quay đầu rời khỏi phòng ngủ.

Nam Bảo Y ôm chăn hoa, có chút muốn cười, lại không dám cười lớn tiếng.
Nàng ngửi mùi thuốc đầy phòng.
Rõ ràng bên trong miệng còn có chút vị đáng, nhưng trong lòng của nàng lại giống như lấp đầy mật đường.
Nàng rất vui vẻ, thậm trí vui vẻ muốn đi ra ngoài sân tuyết lăn mấy vòng.
Mà loại vui vẻ này rất đặc biệt.
Không phải loại vui vẻ giống lúc đại ca ca mang lễ vật cho nàng, cũng khác biệt loại vui vẻ khi tham gia hôn lễ của đại tỷ tỷ cùng biểu ca, loại vui vẻ này ngọt lịm, so với mật đường ngọt nhất thế gian còn muốn ngọt hơn.
Nàng chui vào chăn, trong ngực một mực ôm xấp ngân phiếu Tiêu Dịch để lại kia.
Nhị ca ca đối với nàng thật tốt...
Nàng an tâm nhắm mắt lại.
Có quyền thần đại nhân phù hộ, tối nay nành chắc chắn vô bệnh vô tai không mộng mị.
Tuyết vẫn đang rơi.
Có người ngủ, có người còn thức.
Sương phòng tiền viện, Nam Yên đứng dưới mái hiên, khuôn mặt nhỏ gầy gò tái nhợt.
Nàng đưa tay chạm đêm bông tuyết, sâu trong đáy mắt đen nhánh không chút ánh sáng.
....Chỉ mong lúc Trình gia biết được tỷ tỷ không có đồ cưới phong phú, cũng không được Nam phủ yêu thương như ta, vẫn có thể thiện đãi tỷ tỷ như cũ.
Lời nói của Nam Bảo Y, những ngày này đều lặp đi lặp lại bên tai nàng, khiến nàng ăn ngủ không yên.
Thị nữ bưng lò sưởi đi tới," Tiểu thư, đêm đã khuya, sao ngài còn chưa ngủ? Nếu bị cảm, lão gia cùng phu nhân đều sẽ rất đau lòng!"
" Ngươi nghe được không?"
" Nghe cái gì?"
" Âm thanh vạn vật sinh trưởng."
Thị nữ cười," Tiểu thư, bây giờ là trời đông giá rét, lấy đâu ra vạn vật sinh trưởng?"
" Những thực vật kia trốn sâu dưới lòng đất, hấp thụ dinh dưỡng, đều đang đợi tiếng chim hót làm người kinh ngạc.

Tựa như thực vật trong ngày đông, cho thời cơ một mùa xuân về nở hoa.

Mà bây giờ, thời cơ ta muốn, đã đợi đến.".