Tiểu Kiều Của Quyền Thần

Chương 119: Tiêu Dịch Đem Nàng Bảo Hộ Sau Lưng






Nam Bảo Y hô hấp trì trệ.
Quyền thần đại nhân trước mặt dáng người cao lớn, cẩm bào chương đan hoàng, đeo đai lưng rộng bốn ngón tay, đeo tua cờ cung thao, một kiện áo khoác đỏ sậm thêu hoa văn mây khói, cả người tuấn mỹ cao quý, kim tướng ngọc chất.
Bị hắn nhìn ôn nhu chăm chú như thế, trái tim nhỏ của Nam Bảo Y thình thịch đập loạn, trong nhất thời càng không dám nhìn thẳng hắn.
Khuôn mặt nàng hồng lên, tay nhỏ tinh tế trắng nõn bất an vò vò vạt áo, lông mi run rẩy kịch liệt.
Chính lúc này vang lên một tiếng " lạch cạch " một chiếc giày thêu đỏ mới tinh xảo từ trong tay áo nàng lăn xuống.
Nàng vội vàng nhặt lên.
Đáng tiếc đã có công tử tinh mắt nhìn thấy.
Hắn vung tay hô lên:" Các huynh đệ, giày thêu trong tay áo nàng! Mau đoạt!"
Tiếng kêu vừa vang lên, một đám nam nhân lao qua.
Đều là hán tử có chút cẩu thả, lúc náo vui không biết nặng nhẹ, lại không để ý Nam Bảo Y còn là tiểu cô nương chưa xuất giá, tranh nhau muốn túm xiêm y của nàng!
Nam Bảo Y kinh hãi không thôi:" Nhị ca ca!"
Tiêu Dịch đem nàng bảo hộ sau lưng, sắc mặt lạnh lùng vung tay áo lớn lên.
Đám đại lão gia xông tới kia, còn chưa kịp sờ đến tay áo thiếu nữ, liền chật vật ngã nhào trên đất.
Tiêu Dịch trầm giọng:" Va chạm muội muội bản hầu, ai gánh được trách nhiệm?"

Tống Thế Ninh khẩn trương nói theo:" Náo vui là náo vui, cũng không được làm ẩu! Biểu muội ta còn là trẻ con, chư vị không được vô lễ!"
Bất quá cuối cùng cũng tìm được giày thêu, xem như qua được cửa này.
Nam Thừa Thư tự mình cõng Nam Bảo Dung, đem nàng giao đến tay Tống Thế Ninh.
Bên ngoài, bách tính vây quanh một vòng xem náo nhiệt, cười đùa đoạt kẹo mừng quản gia Tống phủ phát.
Tiếng pháo vang lên, Nam Bảo Y kiễng mũi chân nhìn xem tỷ tỷ lên kiệu hoa.
Nam Bảo Châu ghé bên tai nàng nói nhỏ:" Kiều Kiều, tổ mẫu cùng nương ta đều đang khóc đó!"
Nam Bảo Y nhìn lại, tổ mẫu đoan trang mặc năm bức váy áo đỏ thẫm, đang được nhị bá mẫu nâng.

Hai người đưa mắt nhìn kiệu hoa đi xa, một bên vừa cười vừa lấy nước mắt, nhìn mười phần khiến lòng người chua xót.
Nàng nhẹ giọng:" Lúc gả nữ nhi, ước chừng các trưởng bối đều rất không nỡ."
Kiếp trước nàng gả cho Trình Ngữ Đức, một người không tim không phổi như cha nàng cũng khóc gào trên tiệc yến đâu.
Nam Bảo Châu như có điều suy nghĩ," Ta dù là gả cho người, cũng là muốn ba ngày về thăm cha mẹ ta hai lần! Nhà chồng nếu không cho phép, ta liền đánh bọn hắn!"
Nam Bảo Y bị nàng chọc cười.
Nàng thấy Tiêu Dịch đứng ngay bên cạnh, nghiêng người nhỏ giọng hỏi:" Nhị ca ca, sau này ta gả cho người, ngươi sẽ thương tâm khổ sở sao? Cũng sẽ vụng trộm lau nước mắt chứ?"
Tiêu Dịch liếc nhìn nàng như thằng ngốc, trầm mặc cưỡi trên tuấn mã.
Thân là huynh trưởng của tân nương, hắn phải đi đưa thân.
Nam Bảo Y tự chuốc nhục nhã, hướng bóng lưng của hắn làm mặt quỷ.
Nàng lại dắt tay Nam Bảo Châu:" Châu châu, chúng ta cũng đi đưa thân đi! Đi nhìn tân phòng một cái, cũng bồi đại tỷ tỷ nói chuyện một chút."
Nam Bảo Y trời sinh thích náo nhiệt, vui vẻ đáp ứng.
Đội ngũ đưa thân, khua chiêng gõ trống hướng Tống phủ mà đi.

Truyện mới cập nhật
Tống Thế Ninh rước được cô nương thầm mến hơn mười năm, đương nhiên phải khoe khoang thật hoành tráng.

Bởi vậy trong phủ sắp đặt tiệc rượu, dân chúng toàn thành đều có thể đến ăn.
Nam Bảo Y cơm nước no nê, lúc náo động phòng xong cũng đã vào đêm.
Nàng uống nửa chung rượu, cả người đều nóng, không kiên nhẫn ngồi xe ngựa, nhất quyết muốn đi bộ hồi phủ.
Nam Bảo Châu không lay chuyển được nàng, đành phải đem nàng giao cho Tiêu Dịch, bản thân ngồi xe ngựa trở về.
Lúc này tuyết bay phiêu linh trong đêm, chợ đêm phố đài tiếng người huyên náo.
Tiêu Dịch dắt ngựa đi phía sau, yên lặng nhìn tiểu cô nương đang nhún nhảy phía trước.

Nàng mặc áo choàng hoàng ngọc, vạt váy son phất dệt kim mã, kết hợp với một thải cẩm tua cờ mây vai, theo bước chân nhảy nhót, trân châu trâm cài đau trên búi tóc linh xà đinh đang lắc lư.

Đi được nửa non con phố, nàng bỗng nhiên tại giữa đường quay người, bưng lấy mặt nghiêng đầu," Nhị ca ca, ta nóng quá!"
Tiêu Dịch mặt không cảm xúc.
Uống rượu vốn sẽ nóng, lại thêm một đường nhảy nhót, không nóng mới lạ.
Nam Bảo Y làm bộ muốn lấy ra mây vai cùng váy áo," Nóng đến vô cùng..."
Tiêu Dịch nhíu mày, tiến lên đè lại tay áo nàng," Không nên hồ nháo!"
" Thế nhưng ta có chút nóng."
" Lăn lăn trên mặt tuyết liền không nóng."
Nam Bảo Y ghét bỏ:" Ta chỉ là hơi say mà thôi, vẫn có thể phân biệt được lời nói hữu ích cùng lời xấu.

Ngươi giật dây ta lăn lộn trên mặt tuyết, tưởng ta là đồ đần đem ra trêu đùa sao? Ta mới không nguyện ý lăn trên mặt đất đâu, muốn lăn, cũng nên đi sông hộ thành! Nơi đó nước lạnh, mát mẻ!"
Tiêu Dịch trầm mặc.
Mát mẻ là mát mẻ, chỉ sợ sau khi nàng lăn về, liền không ra ngoài nổi.
Nói chuyện, bỗng nhiên nổi lên gió lạnh.
Tuyết mịn rì rào phiêu linh đầy trời, êm ái rơi trên khoé mắt cùng đuôi lông mày của tiểu cô nương.

Tiêu Dịch đưa tay, kiên nhẫn giúp nàng phủi đi bông tuyết," Có lạnh không?"
Khí nóng của Nam Bảo Y bị thổi tan, cũng tỉnh rượu không ít.
Nàng nắm tay lồng vào tay áo," Có chút lạnh...."
Ai biết hai tay còn chưa lồng vào tay áo, liền bị Tiêu Dịch bắt được.
Hai tay của tiểu cô nương tinh tế mền mại, là dùng vô số dầu hoa bảo dưỡng mà thành.

Tiêu Dịch nâng ở trong lòng bàn tay, nhẹ nhàng giúp nàng chà xát, lại cúi đầu thổi hơi sưởi ấm.
Động tác này quả thực thân mật.
Nam Bảo Y sững sờ một lát, muốn rút tay về, lại bị hắn cầm thật chặt.(ahr)
Nàng ngẩng đầu lên, khuôn mặt nhỏ luống cuống:" Nhị ca ca?"
" Nếu bị lạnh làm thương tay, ngón tay sẽ sưng đỏ như củ cải, mười phần xấu xí." Tiêu Dịch hù dọa nàng.
Nam Bảo Y cực kỳ thích chưng diện, ngày bình thường từ sợi tóc đến móng chân đều tỉ mỉ che chở, cũng không muốn ngón tay biến thành cà rốt.

Nành ngoan ngoãn tuỳ theo Tiêu Dịch giúp nàng sưởi tay, nhìn bốn phía dò xét," Nhị ca ca, chúng ta đi thế nào lại đến Hàn Lâm nhai rồi?"
Tiêu Dịch không lên tiếng.
Tiểu cô nương uống rượu say, nhao nhao muốn đi Hàn Lâm nhai cầm sách bán chia hoa hồng.

Hắn muốn ôm nàng lên xe ngựa, nàng liền khóc lóc om sòm không ngừng, thực sự rất khó dỗ.
Không còn cách nào, đành phải để nàng tới Hàn Lâm nhai.
Nam Bảo Y cười nói:" Tới cũng tốt, ta đi hiệu sách lấy tiền hoa hồng.

Nhị ca ca, chờ tới lúc cầm lấy bạc, ta mời ngươi đi ăn."
Phố dài đèn đuốc mênh mông vô bờ.
Nàng đứng dưới hoa đăng, mặt mày cong cong như vầng trăng, khuôn mặt đỏ bừng, tuyết mịn rơi vào búi tóc cùng đuôi mày mi mắt, quả thật kiều diễm như hoa sen.
Liên tiếp nam tử bốn phía đi ngang qua đều ngoái nhìn, lại có nam tử mắt nhìn ngây dại, đi không nhìn đường liền đụng ngã hàng bán rong, dẫn tới hỗn loạn nhộn nhạo.
Trong tiếng vui cười, một cỗ xe ngựa trang trí lộng lẫy chậm rãi chạy qua.
Trước xe treo đèn lồng viết một chữ" Trình".
Màn trúc cuốn lên, thiếu niên ngồi trong xe, bất quá mới mười bảy mười tám tuổi, bộ dáng thanh tú xuất sắc, là bộ dáng thiếu niên ôn nhuận nhà bên.
Hắn mặc áo khoác lông, mượn ánh sáng từ hai ngọn đèn lưu ly, đang lật xem điển tịch nho gia.
Tên gia đinh thêm chút dầu thắp," Xe ngựa lắc lư, đọc sách không tốt cho mắt, công tử còn là nên nghỉ ngơi một lát."
Thiếu niên khép sách lại.(ahr)
Hắn liếc nhìn ngoài cửa sổ.
Tuyết mịn rì rào, thiếu nữ tuổi cài trâm, hai tay phủng mặt, lúc nghiêng đầu yêu kiều cười lộ ra hai má lúm ngọt ngào, chính đang nũng nịu với thiếu niên trước mặt.
Dưới đèn đuốc chợ đêm, quả thực rất đẹp.
Hắn nhìn nhập thần, thẳng đến khi thiếu nữ biến mất trong tầm mắt, mới chậm rãi thì tầm mắt lại.
Tên gia đinh trêu chọc:" Vị tiểu thư vừa rồi thật xinh đẹp! Nếu như vị hôn thê của công tử cũng có dung mạo như thế, mới tính cùng ngài trai tài gái sắc ông trời tác hợp!".