Tiểu Kiều Của Quyền Thần

Chương 115: Ta Không Nỡ Để Nam Nhân Khác Khi Dễ Ngươi






" Báo quan?" Vân Nương thổi thổi móng tay, cánh môi đỏ toát ra một vòng giễu cợt," Quan của các ngươi, không có tư cách quản thúc chúng ta."
" Xoẹt" một tiếng vang lên, y phục dạ hành của Nam Bảo Y bị xé rách.
Thiếu nữ trợn tròn mắt.

Không đợt nàng hét lên, một bàn tay bẩn thỉu gắt gao che miệng nàng lại.
Những hộ vệ kia không có chút lòng hương hoa tiếc ngọc, dáng vẻ tươi cười giống như dã thú, giương nanh múa vuốt nhào về phía nàng.
Bọn hắn không mang nàng còn nhỏ tuổi, không màng nàng điên cuồng đá đạp cùng uy hiếp, chỉ nghĩ tại nơi này hung hãn***nàng.
Bất quá cũng chỉ là dân đen hạ đẳng, có thể hầu hạ bọn hắn, cũng là phúc khí của nàng không phải sao?
Vân Nương thưởng thức tràng cảnh địa lao, cười nhạo:" Nam tiểu thư hẳn nên biết, ta cùng Thẩm công tử đều là người của hầu gia.

Việc làm tối nay, cũng là phụng mệnh hầu gia.

Hắn ghét bỏ ngươi, chán ghét ngươi, hận không thể đưa ngươi xoá bỏ khỏi thế gian này.


Chỉ là nể tình ngươi thân là nữ tử, chưa từng hưởng qua mùi vị nam nhân, bởi vậy ban thưởng cho ngươi một lần được hưởng phúc.

Nam tiểu thư, ngươi nên khấu tạ ân đức của hầu gia."
Nam Bảo Y hai tay bị xích sắt giam cầm, bị ép ngẩng cao đầu lên.
Những người dã mãn này không chút nào để ý tới uy hiếp của nàng, phảng phất nàng không phải là một con người mà chỉ là một thứ đồ chơi ti tiện.
Nước mắt theo má tuyết trắng rơi xuống.
Nàng cực kỳ đau lòng.
Rõ ràng quyền thần đại nhân là một người đỉnh thiên lập địa, đại anh hùng trọng tình trọng nghĩa, hắn không có khả năng gây khó dễ cho một tiểu cô nương như nàng...
Rõ ràng nàng cũng không làm sai cái gì....
Từ đầu tới cuối, nàng đều là muốn được hắn ưu thích.
Y phục dạ hành cùng váy lót, mảng lớn mảng bé lả tả rơi trên mặt đất.
Những nam nhân ghê tởm kia trong mắt đều lập loè ám quang, âm thanh trêu đùa càng khiến người buồn nôn.
Nam Bảo Y đau thương nóng nảy, trong lòng càng là mười phần sợ hãi, vô ý thức thì thầm:" Nhị ca ca..."
Nước mắt rơi càng nhiều, nàng tựa như một con búp bê sứ bị vất bỏ, tuyệt vọng nhắm lại hai mắt.
Vân Nương tươi cười đắc ý:" Ngươi từng mắng ta làm thị thiếp cho người, nhưng ngươi hôm nay lại là cái gì? Nam Bảo Y, ước chừng ngươi không biết, hầu gia cực kỳ ghét ngươi.....a....."
Lời còn chưa dứt, nàng bỗng nhiên phát ra tiếng kêu thảm thiết thê lương!
Ánh đao hiện lên, miệng nàng bị vạch ra một cái lỗ hổng lớn!
Nàng che miệng đầm đìa máu me, hoảng sợ nhìn về thiếu niên đột nhiên xuất hiện phía sau.
Hắn một thân áo khoác màu đen hoa văn ám kim, vạt áo rộng không gió mà bay, trong tay cầm đao đã ra khỏi vỏ, ánh mắt sắc bén đến khiến người kinh hãi.
Nàng muốn nói gì, nhưng miệng lại đau đến xuyên tim.
Mồ hôi như hạt đậu lăn xuống từ thái dương, nàng sụp đổ ngã ngồi trên mặt đất, chỉ còn biết ngơ ngác nhìn Tiêu Dịch.
Tiêu Dịch mặt không cảm xúc.
Hắn cầm theo đao, từng bước đi tới chỗ sâu trong địa lao.
Đám hộ vệ vội vàng chỉnh lý y phục, nhấc binh khí lên, rõ ràng đều là cao thủ đỉnh cao, lại lúc đối mặt với thiếu niên mười tám tuổi này chính là nơm nớp lo sợ, phi thường sợ hãi.
" Ta, chúng ta đều là người của nương nương!"
Ám vệ đứng đầu giơ đao, một bên uy hiếp, một bên lùi lại.
Tiêu Dịch tà tứ liếm liếm khoé môi," Vì vậy?"
" Ngươi, ngươi nếu dám động thủ với chúng ta, nương nương nhất định sẽ không để yên cho ngươi!"
Tiêu Dịch cười.
Hắn đột nhiên xuất thủ.

Ánh sáng phản chiếu trên đao chiếu sáng địa lao, đồng thời trên đôi mắt của những hộ vệ đó lại xuất hiện một đường máu thật sâu, vậy mà không hẹn mà cùng bị cắt mù hai mắt.
Bọn hắn nhao nhao vứt bỏ binh khí trong tay, che mắt lăn lộn kêu rên.
Trong lúc nhất thời, trong địa lao huyết dịch văng khắp nơi, như là Luyện Ngục nhân gian!
Tiêu Dịch thu đao vào vỏ.
Hắn ngước mắt, nhìn về phía Nam Bảo Y trong góc khuất.
Tiểu cô nương ngồi quỳ chân trên mặt đất, quần áo lộn xộn.
Hai tay bị dây sắt treo lên, thân thể trắng nõn mền mại khẽ run, một khuôn mặt bánh bao trắng bệch không chút huyết sắc, trong mắt phượng đều là nước mắt cùng hoảng sợ.
Thật sự là cực kỳ đáng thương.
Hắn trầm mặc tiến lên, tiện tay kéo đứt dây sắt.
Hắn lấy xuống áo choàng, đem che kín tiểu cô nương lại.
Lúc muốn ôm nàng, lại phát giác tiểu cô ấy run rẩy lợi hại.
Hắn nhíu mày:" Sợ ta?"
Nam Bảo Y nước mắt lăn xuống," Nàng nói, ngươi cực kỳ ghét ta..."
"Cũng không có chuyện này."
Nam Bảo Y mấp máy miệng nhỏ, lại nói:" Nàng còn nói, ngươi muốn giết ta..."
" Ăn không nói có."
Nam Bảo Y đỏ bừng con mắt, giọng lại nhỏ đi mấy phần:" Nàng còn nói, những nam nhân kia đều là ngươi an bài..."
Tiêu Dịch vuốt ve khuôn mặt nhỏ non nớt của nàng, khàn giọng:" Nam Kiều Kiều, ta không nỡ để nam nhân khác khi dễ ngươi."
Một câu" không nỡ", khiến nước mắt Nam Bảo Y lã chã rơi.
Rốt cục nàng mới không còn sợ Tiêu Dịch như vừa rồi, tin cậy ôm lấy cổ hắn, nức nở nói:" Nhị ca ca, vừa rồi ta rất sợ!"
" Ta tới, ngươi không cần sợ hãi cái gì."
Tiêu Dịch ôm lấy nàng, nhanh chân đi ra khỏi địa lao.
Bước ra địa lao, không khí bỗng nhiên tươi mát.
Thập Ngôn đứng đầu cùng vài ám vệ đứng nghiêm chỉnh, khi thấy hai người đi ra, lập tức cung kính cúi đầu.
Tiêu Dịch liếc mắt nhìn hắn.
Thập Ngôn lập tức hiểu ý, chờ sau khi hai người đi xa, xách đao bước vào địa lao.
Tiêu chuẩn đem Nam Bảo Y ôm đến phòng ngủ, phân phó Dư Vị cùng Thưởng Tâm giúp nàng tắm rửa, nhất định phải rửa sạch sẽ mới được.
Một tấm bình phong hoa điểu ngăn cánh thùng tắm.
Tiêu Dịch ngồi tại bờ cửa sổ, ánh nến nhảy nhót, lại không chiếu sáng được khuôn mặt của hắn.
Hắn nghe tiếng nước ào ào, trong đầu không khỏi hiện lên cảnh tượng trong địa lao.

Tiểu cô nương quần áo lộn xộn bị xiềng xích cầm tù, bộ dáng xinh đẹp đáng thương, khiến hắn tâm phiền nóng nảy, đứng ngồi không yên.
Hắn lật ra một bản kinh phật, lại ngay cả nửa chữ cũng nhìn không vào.
Chính là tuổi tác nhiệt huyết kinh cuồng, nhìn kinh phật làm cái gì?
Hắn nghĩ, không kiên nhẫn đem kinh phật ném đến thư án.
Trải qua thời gian một ngày bằng một năm, rốt cục tiếng nước sau bình phong cũng ngừng.

Hắn vội vàng cầm lại kinh phật một lần nữa, làm bộ đang đọc, dư quang lại cầm lòng không đậu mà nhìn về phía bình phong.
Tiểu cô nương rửa mặt trải đầu đổi mới hoàn toàn, thay đổi áo ngủ sạch sẽ của hắn, đang cúi đầu đi ra.
Áo ngủ to rộng, nàng mặc vào giống như trẻ con mặc trộm đồ của người lớn, ống tay kéo dài, vạt áo quét đất, tuy rằng dở dở ương ương nhìn chẳng ra sao, lại có loại phong nhã độc đáo.
Mái tóc đen dài phủ bên hông, lông mày thanh mảnh môi trắng nhạt, chóp mũi cao ngạo nghễ, cho dù không thi son điểm phấn cài trâm, dung mạo của nàng vẫn tinh xảo xinh đẹp như cũ.
Trong lúc giơ tay nhấc chân đều là yêu kiều, khiến lòng người không khỏi tán thưởng, thật là một đoá hoa phú quý của nhân gian.
Đến gần, nàng đỏ mặt phúc thân hành lễ:" Đa tạ tối nay nhị ca ca cứu giúp."
Thật lâu, lại không thấy Tiêu Dịch có phản ứng.
Nàng lặng lẽ ngước mắt, hắn chính là đang lật xem kinh phật, sườn mặt lạnh lùng lương bạc, là tư thái cao thâm không thèm để ý.
Nàng mấp máy môi," Nếu như không có nhị ca ca, chỉ sợ tối nay ta lành ít dữ nhiều.

Đại ân đại đức của nhị ca ca, Kiều Kiều suốt đời không quên."
Tiêu Dịch lại lật một tờ kinh thư.(ahr)
Hắn áp xuống cỗ khô nóng kia trong ngực, lãnh đạm nói:" Chuyện tối nay, vốn là sai lầm của Thẩm Nghị Triều, ngươi không cần cảm ơn ta."
Dừng một chút, hắn lại chậm rãi nói:" Thời điểm cứu ngươi, không cẩn thận nhìn thấy da thịt của ngươi...!Bản hầu cũng không phải nam nhân không có trách nhiệm, nếu như ngươi nguyện ý, bản hầu sẽ phụ trách tới cùng."
Nam Bảo Y sửng sốt.
Phụ trách tới cùng....
Là có ý gì?
Là ý tứ nàng nghĩ kia sao?.