Sáng sớm ngày hôm sau Phùng Kiến Vũ đột nhiên bị giật mình mà tỉnh giấc, cậu vội vàng mang tay đặt lên bụng mình sờ soạng một hồi, cho dù bụng nhỏ hiện tại chỉ nhô lên một chút không đáng kể, cũng không hề có bất cứ một cử động lạ gì bên trong nhưng chẳng hiểu vì sao Phùng Kiến Vũ vẫn cứ muốn kiểm tra một chút, xem xem đứa nhỏ có còn bình an hay không.
Vương Thanh bước từ phòng tắm ra nhìn thấy cảnh này liền có chút đau lòng, nhưng hắn rất nhanh liền quay người đi không để ý đến Phùng Kiến Vũ mà tập trung đứng ở trước gương lau khô tóc. Phùng Kiến Vũ nhìn thấy Vương Thanh bước ra liền ngồi dậy hướng hắn vui vẻ hỏi:
"Hôm nay buổi chiều ngài đi làm về chúng ta đến chỗ tiến sĩ Most được không?"
Vương Thanh không quay lại nhìn Phùng Kiến Vũ chỉ ừ một tiếng, Phùng Kiến Vũ nghe thấy một tiếng ừ kia lại bắt đầu có chút bất an, nhưng ngoài miệng vẫn giữ thái độ dịu dàng nói chuyện vơi hắn:
"Chúng ta cùng nhau đến chỗ tiến sĩ Most xem xem trong thời gian kế tiếp sẽ phải tránh cái gì, để ý những cái gì nhé"
Vương Thanh dừng lại động tác quay lại phía sau nhìn chằm chằm Phùng Kiến Vũ, nhìn thấy gương mặt kia có điểm sưng lên một chút vì ngày hôm qua khóc phá lệ nhiều, hắn hít một hơi hướng Phùng Kiến Vũ trầm giọng:
"Nếu như tiến sĩ Most nói em không thích hợp để mang thai, quá trình mang thai sẽ gặp nguy hiểm cao, vậy thì tôi nhất định sẽ phá bỏ nó đến lúc đó em không được phép nói không có biết chưa?"
Phùng Kiến Vũ mang chăn bỏ ra bước xuống giường hướng về phía hắn, bởi vì chân của cậu ngày hôm qua bị thương cho nên bước đi hiện tại cũng có phần chậm chạp, chuông nhỏ ở chân cũng vì thế mà phát ra tiếng kêu bé hơn. Phùng Kiến Vũ ngả vào trong lòng ngực Vương Thanh, cầm lấy bàn tay hắn khe khẽ nói:
"Ngài đừng lo lắng, em cẩn thận chú ý một chút sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu"
Vương Thanh ôm Phùng Kiến Vũ một chút rồi buông cậu ra:
"Được rồi tôi phải đi làm đây, buổi chiều sẽ về sớm đón em đi kiểm tra"
Phùng Kiến Vũ quay lại phía sau kiễng chân đặt vào môi hắn một nụ hôn nhẹ, sau đó gương mặt liền có chút ửng đỏ xấu hổ nói:
"Đợi ngài trở về!"
Vương Thanh vuốt nhẹ mái tóc của Phùng Kiến Vũ rồi gật đầu rời đi, hắn cảm thấy hàng ngày được Phùng Kiến Vũ hôn tạm biệt đi làm như vậy cũng thật tốt, nhưng chỉ nghĩ đến chuyện Phùng Kiến Vũ vì sinh đứa nhỏ mà biến mất, ánh mắt của Vương Thanh liền chuyển sang âm trầm đi rất nhiều.
Vương Thanh đi rồi Phùng Kiến Vũ cũng không muốn ngủ nữa, cậu đi vào phòng tắm tắm một chút, hôm nay không phải là nước tắm bằng rượu vang đỏ nữa bởi vì cậu có đứa nhỏ rồi, nếu như để đứa nhỏ ngửi được mùi rượu có thể nào sẽ ảnh hưởng hay không. Phùng Kiến Vũ ngồi ở trong bồn tắm khóe miệng cứ kéo lên cao, hai tay đặt trên bụng mình một lúc liền giật mình nhăn mặt lại. Phùng Kiến Vũ thật cẩn thận đứng dậy bước ra khỏi bồn tắm khẽ thở dài một tiếng: Đứa nhỏ lại đói nữa rồi.
Buổi chiều ngày hôm ấy Vương Thanh quả thật về sớm hơn 30 phút, Phùng Kiến Vũ sớm đã ăn mặc chỉnh tề ngồi ở dưới phòng khách ngồi đợi hắn. Vương Thanh vừa bước vào, Phùng Kiến Vũ liền nhanh chóng đứng dậy bước tới chỗ hắn mỉm cười:
"Ngài về rồi"
Vương Thanh gật đầu ôm lấy eo Phùng Kiến Vũ bước ra ngoài vừa đi vừa nói:
"Tôi đã sắp xếp một cuộc hẹn với tiến sĩ Most, chúng ta bây giờ đến đó thôi"
Phùng Kiến Vũ ngoan ngoãn gật đầu ưm một tiếng, xe hơi của Vương Thanh rất nhanh đỗ lại ở trước nơi làm việc của tiến sĩ Most, Phùng Kiến Vũ nhanh chóng đi đến bên cạnh Vương Thanh khoác lấy tay hắn, nhìn bộ dạng hiện tại của cậu đúng là có chút khẩn trương. Vương Thanh mang theo Phùng Kiến Vũ tiến vào, tiến sĩ Most đang nghiên cứu thứ gì đó vừa thấy hắn đến liền dừng tay đứng dậy chào hỏi:
"Ngài chỉ huy"
Phùng Kiến Vũ đứng bên cạnh Vương Thanh cũng gật đầu một cái với tiến sĩ Most. Vương Thanh lên tiếng:
"Kiểm tra cho em ấy đi, tôi muốn biết tất cả những rủi ro có thể xảy ra nếu như em ấy có đứa nhỏ"
Tiến sĩ Most cẩn thận mang mọi thứ máy móc ra áp dụng với Phùng Kiến Vũ, đa số đều là những thiết bị điện tử kiểm tra nhịp tim chứ không hề có một chút gì cần phải làm xét nghiệm lấy máu gì cả. Sau khoảng 10 phút kiểm tra kỹ càng, Phùng Kiến Vũ từ trên giường bệnh ngồi dậy, tiến sĩ Most bỏ xuống cặp kính trắng đặt lên trên bàn rồi hướng Vương Thanh nói:
"Tình trạng sức khỏe của cậu ta hiện giờ không có gì đáng lo ngại, có điều đứa nhỏ trong bụng không ổn định..."
Phùng Kiến Vũ nghe đến đây liền giật mình nắm chặt lấy cổ tay của Vương Thanh, tiến sĩ Most ngưng lại một chút nhìn hai người trước mặt một bộ dạng khó nói, cuối cùng hít một hơi mở miệng:
"Nếu xác định muốn giữ lại đứa nhỏ thì 3 tháng đầu là thời điểm vô cùng quan trọng cần phải lưu ý, không được hoạt động làm việc quá sức, cũng hạn chế quan hệ. Có điều cậu ta là trường hợp đặc biệt cho nên 3 tháng đầu khi mang thai này tốt nhất không nên quan hệ, theo kiểm tra vừa rồi của tôi phát hiện ra được đứa nhỏ trong bụng cậu ấy có chút nằm lệch vị trí, có phải hôm qua hai người đã quan hệ hay không?".