Vương Thanh nới lỏng lực đạo ở tay, mang Phùng Kiến Vũ tiến vào lòng dịu dàng vỗ lưng cậu:
"Em có thể có tất cả những gì em muốn, ngoại trừ đứa nhỏ này"
Phùng Kiến Vũ máy móc lặp lại lời nói lúc trước của mình:
"Em muốn có đứa nhỏ"
Vương Thanh hơi dừng lại động tác một chút, sau đó rất nhanh liền chầm chậm tiếp tục vuốt ve sống lưng của Phùng Kiến Vũ:
"Nếu em muốn có đứa nhỏ, tôi sẽ sắp xếp để người khác sinh đứa nhỏ, lúc đó em sẽ nuôi đứa nhỏ đó"
Phùng Kiến Vũ lại đẩy mạnh Vương Thanh ra:
"Em có thể có đứa nhỏ, ngài vì sao còn muốn phá bỏ đứa nhỏ đó, ngài vì sao còn muốn kiếm một người phụ nữ khác sinh cho ngài đứa nhỏ chứ không muốn em sinh cho ngài đứa nhỏ này?"
Vương Thanh ánh mắt chuyển đục ngầu, hắn đang giận giữ điều này Phùng Kiến Vũ có thể dễ dàng cảm nhận được:
"Đây là điểm cực hạn cuối cùng của tôi, nếu như em muốn có đứa nhỏ tôi sẽ cho em một đứa nhỏ, nhưng tuyệt đối không phải là do em sinh!"
Phùng Kiến Vũ gào thét dãy dụa, máu ở chân cũng chảy xuống ướt đẫm một mảng ở trên sàn nhà:
"Ngài chán ghét em phải không? Ngài khinh thường em, cảm thấy em rất kỳ quái có phải không? Ngài cảm thấy em có đứa nhỏ chính là chuyện rất nực cười, cho nên ngài mới không muốn em sinh đứa nhỏ cho ngài?"
Vương Thanh mang Phùng Kiến Vũ ôm chặt vào trong lòng ngực, giọng nói mang theo tia đau lòng rõ rệt:
"Em không thể sinh đứa nhỏ, em sẽ chết mất"
Phùng Kiến Vũ giật mình ngừng lại một chút sau đó lại bắt đầu điên loạn muốn dãy dụa thoát khỏi lòng ngực của Vương Thanh. Vương Thanh nắm chặt lấy cổ tay của Phùng Kiến Vũ, giọng nói cũng có điểm gấp gáp nâng cao:
"Mẹ tôi cũng vì sinh tôi mà không còn, tôi không muốn em cũng như vậy, em sẽ chết nếu như sinh đứa nhỏ này ra, tôi không muốn mất em!"
Phùng Kiến Vũ sau khi nghe thấy lời nói kia của Vương Thanh quả thật ngừng dãy dụa, cậu ngẩng đầu lên nhìn hắn, ánh mắt mở to chăm chú giống như muốn nhìn cho thật kỹ, đánh giá cho thật chuẩn xác xem Vương Thanh rốt cuộc là đang nói dối hay nói thật. Khi Phùng Kiến Vũ bắt gặp ánh mắt bi thương kia của hắn, cậu liền nhận ra rằng Vương Thanh không nói dối. Phùng Kiến Vũ giống như bắt được sợi dây cứu mạng, vội vàng bám chặt lấy sợi dây đó, gấp gáp nói với Vương Thanh:
"Sẽ không, đứa nhỏ nhất định sẽ bình an sinh ra, em nhất định cũng sẽ không chết"
Ngày Vương Thanh được sinh ra chính là ngày mẹ của hắn qua đời, hắn lúc nhỏ không hiểu được nỗi đau mất mẹ này, nhưng sau khi lớn lên một chút hắn cảm thấy ba hắn đối với hắn vô cùng nghiêm khắc, mỗi lần cùng hắn nói chuyện sẽ không có một chút tình cảm nào, lúc nào cũng giống như một cấp trên đối với cấp dưới của mình. Sau đó mỗi khi đến ngày sinh nhật của Vương Thanh, hắn muốn tổ chức sinh nhật nhưng ngày đó bao giờ cũng là ngày đen tối nhất, ba của hắn nhất định nhìn thấy hắn sẽ tức giận, lớn lên một chút, hiểu biết một chút Đới Xuân nói cho hắn biết lý do tại vì sao ba hắn mỗi lần nhìn thấy hắn đều sẽ tức giận, thì ra là vì sinh ra hắn mà mẹ hắn mới qua đời, cho đến khi ba hắn nhắm mắt rồi cũng không bao giờ duy trì một chút tình cảm ba con nào với hắn cả. Kể từ đó về sau Vương Thanh liền giống như hiện tại, luôn mang bộ dáng lạnh lùng độc đoán đối với mọi người xung quanh, một nụ thật sự của hắn chưa có bất cứ một ai thấy được bao gồm cả Phùng Kiến Vũ.
Khi nghe tin Phùng Kiến Vũ có đứa nhỏ, Vương Thanh không có một chút tia vui mừng nào ngược lại chính là càng bất an, càng lo lắng cho cậu sẽ vì sinh đứa nhỏ cho hắn mà chết, hắn không muốn lại có thêm một người nữa vì hắn mà chết, huống chi Phùng Kiến Vũ hiện tại quả thật đã có chỗ đứng vô cùng quan trọng trong lòng hắn.
Phùng Kiến Vũ cố gắng bình tĩnh lại mang nước mắt trên mặt lau đi thật sạch sẽ, cậu cầm lấy tay của Vương Thanh ôn nhu nắm lấy:
"Sẽ không có chuyện gì xảy ra cả, em sẽ thật cẩn thận, tất cả sẽ không sao, ngài đừng lo lắng"
Vương Thanh mang tay thu lại kiên quyết muốn Phùng Kiến Vũ phá bỏ đứa nhỏ này đi:
"Không thể được, em nhất định sẽ vì đứa nhỏ này mà mất mạng"
Phùng Kiến Vũ vội vàng nắm chặt lấy cổ tay Vương Thanh kéo về phía mình:
"Không đâu, em sẽ không sao cả, nếu không ngài có thể gọi tiến sĩ Most đến khám cho em, để cho ông ấy nói qua một chút có nguy hiểm hay không... có được hay không? Em thật sự muốn có đứa nhỏ, em muốn sinh cho ngài đứa nhỏ, em thật sự rất mong đợi sự ra đời của đứa nhỏ này, ngài đừng phá bỏ nó, có được hay không?"
Vương Thanh im lặng nhìn Phùng Kiến Vũ, hắn không muốn mất đi vật nhỏ này nhưng cũng không muốn làm cho vật nhỏ này bị tổn thương, hắn có thể nhìn thấy trong ánh mắt của Phùng Kiến Vũ vô cùng thành khẩn, người này quả thật muốn sinh đứa nhỏ kia ra. Vương Thanh với tay lấy băng gạt cùng thuốc để trong tủ vừa giúp Phùng Kiến Vũ xử lý vết thương ở chân vừa nói:
"Ngủ đi, bây giờ cũng đã muộn rồi"
Phùng Kiến Vũ vừa nằm xuống giường liền tiến vào trong lòng ngực của Vương Thanh, mang tay của hắn đặt lên bụng mình nhẹ giọng nói:
"Vẫn chưa thể cảm nhận được cái gì cả, nhưng mà thật sự có người ở trong đó đấy"
Vương Thanh muốn mang tay của mình thu lại nhưng Phùng Kiến Vũ lại kiên quyết nắm chặt lấy tay hắn:
"Nếu như có đứa nhỏ em sẽ rất vui vẻ, ngài cũng sẽ rất vui vẻ, chúng ta một nhà ba người sẽ thật vui vẻ. Em ngày ngày sẽ vì ngài và đứa nhỏ này chú ý một chút, lúc đi đứng ăn ngủ đều sẽ chú ý, sẽ không có gì ngoài ý muốn xảy ra cả, có được hay không?"
Vương Thanh đối với đứa nhỏ này không có tình cảm gì, nhưng đối vật nhỏ đang nằm ở trong lòng hắn kia lại vô cùng để ý, hắn thật sự không muốn vì đứa nhỏ này mà Phùng Kiến Vũ sẽ bỏ mạng. Lúc Vương Thanh còn đang suy nghĩ, Phùng Kiến Vũ liền quay lại phía sau mang môi của của cậu chạm vào môi hắn, hôn một cái rất sâu giống như muốn mang tất cả ngọt ngào dịu dàng chuyền đến cho Vương Thanh.
"Thật tốt quá, em có thể có đứa nhỏ" Phùng Kiến Vũ ngập tràn hạnh phúc nhắm mắt ngoan ngoãn ở trong lòng ngực Vương Thanh ngủ thiếp đi.